Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 22: Đối chiến (2)




Sở Tư Hàm nhìn viện trưởng không biết xấu hổ lời nói, nói giống như người ta đã bái lão vi sư rồi, mà viện trưởng của hắn còn như vậy tự tinh thiếu niên sẽ thắng nữa chứ, chẳng lẽ viện trưởng không biết thất cấp Linh sư chiến đấu với tam cấp đại Linh sư là lấy trứng trội đá sao? Nhưng khi nghĩ đến viện trưởng thì hắn cũng hiểu, viện trưởng khó lắm mới tìm thấy một thiên tài như vậy, làm sao có thể để hắn xảy ra chuyện được, nghĩ đến đây Sở Tư Hàm cũng không nói gì thêm, hắn nhìn xuống thiếu niên cũng hiếu kỳ thiếu niên này sẽ chịu được mấy chiêu của đối thủ.
Lúc này hắc y nam nhân thấy quy áp của mình cũng không có ảnh hưởng gì đến thiếu niên, hắn hai tay hợp vào nhau, Linh lực màu đỏ ngọn lửa trên tay không ngừng biến hóa, hình thành một thanh đao lớn, hắc y nam nhân không chút do dự huy về hướng Vân Phong Nhã." Đao chi hỏa đi."
Vân Phong Nhã lúc này hai tay cũng xuất hiện màu lam Linh lực và màu vàng Linh lực, hình thành hai tấm chắn, vì nàng biết với thực lực Linh sư thất cấp của mình không có cách nào cùng với đại Linh sư tam cấp đối chiến, cho nên nàng chỉ có thể phòng thủ, thổ nguyên tố có thể phòng thủ, còn thủy thì khắc hỏa, cho nên nàng mới sử dụng hai loại nguyên tố này, nàng muốn thắng chỉ có thể dùng trí tuệ, không thể cứng đối cứng.
Khi ngọn lửa đao đánh tan tường đất và tường bằng thủy nguyên tố dựng thành, thì trường đao dài, cũng chỉ còn lại 40 cm mà thôi, Vân Phong Nhã bước chân rất nhanh tránh thoát đoản đao còn xót, cũng sử dụng phong nguyên tố cùng với quỷ mị bước chân khi nàng ở hiện đại dùng hết mười hai năm thời gian luyện thành, giết người trong chớp mắt.
Lúc này Vân Phong Nhã như một tia chớp vọt đến hắc y nam nhân, trên tay của nàng cũng xuất hiện một đoản đao sắc bén hướng đến cổ của hắc y nam nhân mà đi.
Hắc y nam nhân vì quá khinh địch, nên khi thấy Vân Phong Nhã vọt đến trước mặt, chỉ kịp tránh né qua, nhưng đoản đao cũng đã xẹt qua tay của hắn,máu tươi chảy ra làm hắn càng trở nên hung át, hắn thật là quá xem thường thiếu niên này rồi, hắn chỉ là thất cấp Linh sư mà lại có thể thương đến hắn đường đường là đại Linh sư tam cấp, nếu để cho những ám vệ khác biết được, thì bọn chúng sẽ cười nhạo lão đại là hắn đây, bây giờ trong mắt hắn đỏ như máu nhìn thiếu niên trước mặt.
Trên đường phố lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi, nhưng lúc này lại có một tiếng hét của thiếu nữ nào đó vang lên, làm cho tất cả mọi người như bừng tỉnh.
" A.... soái quá, soái quá..."
Mọi người ở đây điều hò hét vang trời, còn có người kêu đồng bạn đánh bản thân một cái xem mình có phải nằm mơ không, rất nhiều tiếng nghị luận không ngừng vang lên, cũng có người thì thầm nói.
" Song hệ thuộc tính cũng có thể như vậy sử dụng sao, mẹ nó trâu bò."
" Ha ha, từ đây về sau thiếu niên này chính là lão tử thần tượng nha."
" Vậy ngươi biết thần tượng của ngươi tên gì không?"
Hắn ngẩn người một lát la lên." Mẹ nó, có ai biết lão tử thần tượng đại danh không?"
Mọi người đang hưng phấn, nghe được lời nói thô tục của đại hán cười vang, lúc này có người hét lên," ta biết, đó chính là Vân Phong Nhã đại nhân, một canh giờ lúc trước ta ở Giao Dịch Hội gặp qua ngày ấy đánh bọn người Đại Báo."
Mọi người lúc này xem Vân Phong Nhã ánh mắt càng thêm lửa nóng, mà các thiếu nữ không tự giác cùng hét lên." Vân Phong Nhã đại nhân thật là soái a, cố lên."
" Ta muốn gả cho chàng quá."
Còn Chương Băng Nhi thì trong mắt là khiếp sợ, không vì cái gì khác, chính là Vân Phong Nhã có ba loại thuộc tính, vì lúc trước trên lôi đài đối chiến với Trần gia, hắn sử dụng là,hoả và thủy thuộc tính, nhưng bây giờ Vân Phong Nhã lại sử dụng thù thuộc tính, xem ra chàng ấy che giấu thực sâu.
Chương Băng Nhi tay nắm chặt thành quyền, Vân Phong Nhã càng ngày càng sáng rọi, nếu như muốn chàng một lần nữa tiếp thu bản thân, nàng phải cố gắng tu luyện trở thành một trong mười thiếu nữ thiên tài của Đông Lân Quốc, như vậy nàng mới có tư cách đứng bên người chàng.
Sở Tư Hàm nhìn xuống thiếu niên lãnh khốc, không chịu hoàng cảnh ảnh hưởng kia phân bình tĩnh,Sở Tư Hàm nhịn không được thở dài một tiếng, tuổi còn nhỏ mà tâm như nước lặng, đây mới là cường giả chân chính.
Lão nhân bên cạnh tay vuốt chòm râu trắng của mình, mà đôi mắt sáng ngời nhìn thiếu niên thiên tài, có thể một tâm hai ý mà sử dụng song thuộc tính như vậy nhuần nhuyễn, đây là lần đầu tiên lão gặp được. " Haha, tại sao ta lại không nghĩ ra xong thuộc tính như vậy sử dụng đâu, về sau phải hỏi bảo bối đồ đệ mới được." Lão tự nói tự ngật đầu tán thưởng bản thân mình thông minh.
Sở Tư Hàm nghe xong lão nhân nói, khoé môi co quất, không phải nói là muốn nhận thiếu niên làm đồ đệ sao, đây là nhận đồ đệ hai là bái sư a.
Hắc y nam nhân nhìn xuống cánh tay chảy máu của mình, tuy vết thương không sâu nhưng cũng làm hắn không cách nào tiếp thu được mình đường đường là đại Linh sư tam cấp, lại để cho thất cấp Linh sư thương đến, hắn ác độc nhìn Vân Phong Nhã, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, nụ cười khác máu của hắn, làm những người sung quanh lạnh cả sống lưng.
Ngọn lửa trên tay của hắc y nam nhân càng ngày càng lớn, hình thành một con mãng xà lớn hung tợn ảo ảnh hiện lên ở hắn phía trước, hắn khẽ quát một tiếng " đi."đồng thời trên tay của hắn xuất hiện một phen tam xoa kích, triều Vân Phong Nhã đánh úp lại, hắn muốn dùng một kích trí mạng này giết chết tên tiểu tử thúi này, đã làm hắn mất mặt.
Này đó là đại Linh sư thực lực, ma thú Khải hoá hạ, cho nên Linh sư mạnh hơn Võ sư là ở đây, Võ sư chỉ có một mà Linh sư thì có hai.
Vân Phong Nhã nhìn thấy một màn này, làm cả người nàng chiến ý sôi sục, trong mắt đều là hưng phấn, nàng thu hồi truỷ thủ, ý niệm vừa động trên tay nàng xuất hiện một nhuyễn kiếm mà trước khi đi lịch lãm ngoại công tặng nàng vũ khí. tay trái linh lực màu lam bao quanh thân thể hình thành một vòng bảo hộ, trong tay nhuyễn kiếm ở tay nàng trung lóe sáng quang mang, hướng tới hắc y nam nhân cùng hắn lửa đỏ mãng xà mà đi.
" Không biết sống chết!"
Hắc y nam nhân thấy Vân Phong Nhã không biết sống chết mà công lại đây, không khỏi cười lạnh nói, hắn Linh lực lại nhiều thúc dục một tầng, hắn nhất định muốn cái này không biết trời cao đất rộng tiểu tử thúi nhớ kỹ, lần sau đầu thai khi,ngàn vạn lần không cần trêu chọc không nên trêu chọc người.
"Phanh!"
Thật lớn khí lãng triều bốn phía khuếch tán mở ra, giao chiến trung tâm chỗ, trên mặt đất bùn đất tung bay, thiên địa đều vì này run rẩy.
Mọi người trong mắt hiện lên một mảnh hoảng sợ chi sắc, mọi người đều biết tiểu thiếu niên này chỉ là thất cấp Linh sư, còn hắc y nam nhân là do tam cấp đại Linh sư, giữa hai bên kém như vậy xa, nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy gì?
Nhuyễn kiếm cùng tam xoa kích nặng nề va chạm vào nhau, thiếu niên không chết mà chỉ lui về phía sau mười mấy bước xa khoảng cách, nhưng hắc y nam nhân tam cấp đại Linh sư cũng lui lại mấy bước, liền hắn đều có chút không thể tin được mà nhìn Vân Phong Nhã, này một kích là hắn muốn tên tiểu tử thúi này phải chết cho nên hắn dùng hết toàn lực, nhưng chỉ làm thiếu niên này bị thương nhẹ lui về sau mười mấy bước mà thôi.
Vân Phong Nhã khoé môi chảy ra máu tươi, mọi người lúc này nhìn nàng, trong mắt không thấy nàng chặt vật, mà chỉ thấy thiếu niên trong mắt toàn là chiến ý, không chút khiếp đảm, giống như một vị chiến thần, làm người kính sợ, làm người thuần phục.
Vân Phong Nhã lao đi vết máu trên môi, mỉm cười nói." Tam cấp đại Linh sư cũng chỉ như thế? bây giờ đến lượt bổn thiếu gia." Vừa dứt lời Vân Phong Nhã sử dụng phong nguyên tố kết hợp với quỷ mị bước chân, như một tia chớp vọt tới hắc y nam nhân, vì nàng biết một kích lúc nãy hắn cũng đã dùng toàn lực, cho nên lúc này Linh lực của hắn đã hao tổn không ít, còn nàng thì nhờ có hắc ngọc trợ giúp, không ngừng giúp nàng hấp thu linh lực, nên nàng mới có thể chống đỡ, nên bây giờ bản thân muốn thắng phải cận chiến, mà bản thân của nàng am hiểu nhất là ám sát.
Trong tay nhuyễn kiếm không ngừng du tẩu ở hắc y nam nhân quanh thân, cộng thêm quỷ mị bước chân né tránh, làm hắc y nam nhân tam xoa kích giống như một đoàn phong, lại không cách nào chém trúng thiếu niên, hắc y nam nhân có chút hoảng hốt, vì mỗi lần nhuyễn kiếm chạm đến tam xoa kích, làm hắn cảm nhận được lực lượng của thiếu niên càng ngày càng mạnh, càng ngày càng hưng phấn.
" Phá!"
Vân Phong Nhã một tiếng quát nhỏ, mềm mại thân kiếm đột nhiên thẳng tắp lên, trường kiếm hướng đến hắc y nam nhân bả vai chặt bỏ đi, chỉ nghe được " phụt!" Thanh âm, một đạo huyết quang mà ra.
" A.."
Kịch liệt đau đớn truyền đến, làm hắc y nam nhân không màng trên vai đau xót, trong tay tam xoa kích hướng Vân Phong Nhã trên người đâm tới, Vân Phong Nhã sau này một ngưỡng, tam xoa kích xẹt qua nàng chớp mũi mà qua, nàng nghiêng người hướng qua một bên,hai ngón tay tụ Linh lực không chút lưu tình đâm vào yết hầu hắc y nam nhân như một tia chớp.
Hắc y nam nhân trong mắt toàn là không thể nào tin được, cuối cùng liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy thiếu niên khoé môi cong cong, trong mắt hàn mang phụt ra, thân thể của hắn cũng từ từ ngã xuống đất.
" Đông."
Trên đường phố một mảnh êm lặng, mọi người chỉ nghe được tiếng hút không khí, và tiếng gió bên tai, cho đến khi Vân Phong Nhã nhìn về hướng Hồng nhị gia, ánh mắt của của nàng quá mức sắc nhọn, làm Hồng nhị gia sắc mặt tái nhợt, hai đùi run rẩy, hắn quần một ướt, một cổ khó nghe mùi vị phát ra, Vân Phong Nhã mài nhân chặt, còn những người xung quanh hắn đều ngê tỏm, lùi về sau vài bước, trong mắt điều là khinh bỉ, cùng xem thường.
Hồng nhị gia thấy Vân Phong Nhã nhìn mình sợ tới mức tè ra quần, vội quỳ trên mặt đất, dập đầu bái." Đại nhân tha mạng a, đại nhân tha mạng, chỉ cần đại nhân bỏ qua cho ta một mạng, ta thề sẽ không đối với ngày, cùng bạn ngày trả thù."
Vân Phong Nhã đi đến hắn trước mặt, nhất chân đạp hắn gã ngửa, chân đạp lên ngực hắn hơi hơi dùng sức,đau đớn làm Hồng nhị gia như sói tru lên." Vì chính mình một cái tiện mệnh, hướng người quỳ xuống, ngươi người như vậy không xứng để bổn thiếu gia động thủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.