Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 36: Thiên Phú đan (2)




Nhàn Vũ hoảng sợ quỳ xuống nói." Tiểu Vũ không dám." Nhưng vì nàng ta cuối đầu, nên Vân Phong Nhã cũng không thấy được gò má nàng ta có chút ửng đỏ.
" Ha ha, đứng lên đi, bổn điện chỉ nói giỡn với ngươi mà thôi, ngươi như vậy sợ hãi làm gì chứ." Thấy nàng ta đứng lên, Vân Phong Nhã nói tiếp." Bổn điện tên thật là Vân Phong Nhã, là cửu thiếu gia của Vân gia ở Nguyệt Vân Thành, bổn điện năm nay mười ba tuổi."
" Mười.... mười ba tuổi?"
" Bổn điện mười ba tuổi có như vậy khó tin sao?
" rất khó tin.." cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.
Vân Phong Nhã trên đầu có mấy con quạ đen bay qua, nhìn hai người trước mặt, thiếu nữ mặt lạnh lùng đi đâu rồi, còn có thanh niên nghiêm nghị khuôn mặt, bây giờ có chút ngốc ngốc đâu, xem ra thuộc hạ của mình việc đời gặp quá ít, nho nhỏ một chuyện mà hình tượng đều mất hết, xem ra về sau phải rèn luyện tâm tính thêm mới được nha.
Vân Phong Nhã như nhớ ra chuyện gì, nàng nghiêm túc nhìn Hàn Tử Mộc nói." Còn có một việc bổn điện muốn các ngươi không màn tất cả đại giới nhất định cho bổn điện thu thập được Linh Hồn Thạch."
" Chúng thuộc hạ tuân lệnh."
Vân Phong Nhã trước lúc rời đi Hồng Diệp Trấn, cũng đem Thiên Phú đan, thiệp mời của Linh sư học viện đưa cho Vân Mộng Cầm và tín vật đưa cho Hàn Tử Mộc, bảo hắn đem đến Vân gia ở Nguyệt Vân Thành, phải tự tay đưa đến ngoại công trên tay.
Các Ngọc Lâu bên trong phía sau viện trong phòng có một người trung niên nam nhân đang miệt mài luyện đan, người đó không ai khác chính là Tần quản sự, Tần quản sự mấy ngày nay không ngừng luyện chế tam phẩm đan dược, nhưng lần nào cũng thất bại, hắn thật là không cam lòng a, hắn đã là nhị phẩm luyện đan sư sắp bước vào tam phẩm rồi, nhưng hắn không hiểu sao, hắn không có cách nào vượt qua bước ngoạt này, nhưng hắn cũng không vội, vì hắn biết luyện dượt không phải như vậy dể dàng, cho nên cũng không bắt buộc bản thân cho lắm, nhưng khi thấy được Phong đại nhân lấy ra đan dược khi, hắn thật sự bị đã kích tới rồi, mà hắn cũng đã xem qua độ thuần khiết của đan dược đều là 95 phần trăm trở lên a, cho nên mấy ngày nay hắn không ngừng luyện tam phẩm chữa thương đan, cũng là thấp nhất trong tam phẩm đan dược nhưng vẫn không thành công, đang khó chịu đâu, nhưng lúc này lại có người không biết đều đến ngỡ cửa phòng hắn.
" Tần...tần quản sự, thật sinh lỗi có..." Giọng nói êm tai của nữ nhân vang lên, nhưng chưa chờ nàng ta nói hết câu, thì tiếng nói tức giận từ bên trong truyền ra.
" Ta không phải nói sao, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không được phép làm phiền ta, các ngươi..."
" Xem ra,Tần quản sự rất bận nhỉ, như vậy bổn thiếu gia ta không làm phiền nữa." Thanh âm lười biến vừa dứt thì.
" Ầm.." tiếng mở cửa thanh âm, sao đó là một bóng người lấy nhanh tốc độ chạy ra ngoài, tiếp theo lại là..
" Ầm." Lần này là vật nặng ngã xuống đất.
Chờ Vân Phong Nhã cùng thị nữ nhận ra người nằm dưới đất là Tần quản sự khi, ông ta cũng đã chật vật mà đứng lên nói.
" Phong đại nhân ngày tại sao lại đánh ta a?"
" Việc này..." Vả vờ ho vài tiếng." Không phải là ngươi tự nhiên vọt đến, ta lúc đó lại không nhận ra ngươi cho nên mới... thật có lỗi a." Nàng ngượng ngùng vuốt cái mũi nói.
"Cái gì, Phong đại nhân chúng ta chỉ mới mấy...." Hắn như nhớ ra cái gì nhìn trên người mình, sao đó thì nhìn về thị nữ đang cuối thấp đầu, một bộ ta không thấy gì cả, lúc này một cơn gió thổi qua thì không thấy bóng dáng người đâu cả, nhưng chưa đến hai mươi giây thì bên trong phòng có tiếng kinh hô vang dội.
Khoé môi của Vân Phong Nhã rật rật, có cần như vậy khoa chương không? Nàng khoanh tay dựa lưng vào một thân cây nhắm mắt ngưng thần, còn thị nữ kia thì cứ lén nhìn thiếu niên Huyết Dạ trong truyền thuyết mà thất thần, đến khi bên tai có tiếng nói vọng lại mới hoàn hồn.
" Ngươi lui xuống đi." Thanh âm trầm ổn vang lên.
" A... vâng quản sự."
Tần quản sự đi đến Vân Phong Nhã trước mặt, thì trên mặt hiện lên một nụ cười lấy lòng, không giống như nói chuyện với những người khác như vậy quy nghiêm.
" Không biết Phong đại nhân đến đây có chuyện gì không? Ngày cứ nói, chỉ cần Các Ngọc Trai có thể làm được nhất định sẽ không từ chối!"
Vân Phong Nhã mắt phượng mở ra, khoé môi cong lên một độ công thật đẹp nói. " Ta có một sinh ý muốn cùng Các Ngọc Trai làm không biết ý ngươi như thế nào?"
Đôi mắt của Tần quản sự sáng lên, hỏi." Không biết Phong đại nhân muốn làm cái gì sinh ý?"
" Ta đây có năm viên thiên phú đan, sẽ giúp cho thượng cấp phía dưới thiên phú đều có thể tăng một bậc, ta muốn đấu giá hội ở đế đô của Các Ngọc Trai giúp ta tổ chức, cho nên ta muốn trong vòng hai tháng, các ngươi có thể tuyên truyền đến ba Quốc gia còn lại, Các ngươi có làm được không?"
Tần quản sự cả người đều cứng rồi, hắn đây là đang nghe lầm đi, chẳng lẽ mấy ngày nay mình không có nghĩ ngơi nên lổ tai có vấn đề rồi, nên mình mới nghe lầm, cho nên Tần quản sự cười ngượng ngùng nói.
" Phong đại nhân, thật... thật xin lõi ta mấy ngày nay không có nghĩ ngơi tốt, nên lổ tai có chút vấn đề, Phong đại nhân ngày vừa nói là đan dược gì vậy, ta nghe không rõ, ngày có thể nói lại một lần nữa không?"
Vân Phong Nhã cũng không nghĩ nhiều nói." Là Thiên Phú đan."
" Ầm...ầm... ầm." Cả người Tần quản sự lần này cứng thật rồi, hắn không nghe lầm đi, nhưng có thể sao, Tần quản sự run rẩy nuốt một ngụm nước miếng hỏi lại.
" Ngày nói là đan dược có thể làm thiên phú thượng cấp phía dưới có thể tăng lên một bậc?"
Vân Phong Nhã không biết Tần quản sự này hôm nay là làm sao vậy, nhưng nàng vẫn gật đầu đáp lại." Không sai, các ngươi có thể làm được sau?"
" Tất nhiên là được, chỉ cần thật sự có loại đan dược thần kỳ này, Phong đại nhân người muốn làm gì cũng được." Hắn không hề hoài nghi lời nói của Phong đại nhân chút nào, hắn như nghĩ đến cái gì hỏi tiếp," không biết vật ngày muốn đổi là gì? Như vậy chúng ta sẽ phương tiện thông báo ra bên ngoài."
" Vật ta muốn đó là linh hồn thạch."
Vân Phong Nhã rất hài lòng với thái độ của Tần quản sự, nàng một mặt muốn tìm linh hồn thạch cho Hoàng, còn một mặt khác là muốn trả lại ân tình cho Các Ngọc Trai, vì nàng biết chỉ cần tin tức này vừa truyền ra, Các Ngọc Trai nhất định sẽ vượt qua các thế lực đang cùng Các Ngọc Trai tranh đoạt đệ nhất danh, vả lại nàng bên trong thiên phú đan cũng đã giảm đi chất liệu của nó, chỉ có thể tấn thiên phú lên một bậc, nhưng thuần khiết hệ sẽ không tăng lên, vì thuộc hệ càng thuần túy,khi đối mặt với đối thủ cùng cấp bậc, nó sẽ có lợi thế hơn, cho nên nàng làm sao có thể làm cho người nhà ủy khuất đâu, nhưng nàng biết cho dù là như vậy, những hoàng tộc và các đại gia Tộc cũng sẽ tranh đến đầu rơi máu chảy, vì bọn họ đều biết thiên phú đan quan trọng đối với gia tộc bọn họ đến mức độ nào, một viên thiên phú đan, đại biểu trong gia tộc có thêm một thiên tài, cho nên bọn họ sẽ dùng hết thủ đoạn để được đến nó.
Vân Phong Nhã cũng có chút ảo não, vì dược liệu luyện chế thiên phú đan trong vòng tay không gian do Hoàng tìm được đều bị nàng dùng xong rồi, trên tay nàng hiện tại cũng chỉ còn có mười viên Thiên Phú đan mà thôi.
Vân Phong Nhã đã rời đi rồi, mà Tần quản sự vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó chưa hoàn hồn lại.
Nguyệt Vân Thành Vân gia.
Trước đại môn Vân gia đứng bốn người, ba nam một nữ, không ai khác chính là Hàn Tử Mộc và Nhạc Vũ, cùng với hai thân tính của Hàn Tử Mộc, Hàn Tử Mộc và Nhạc Vũ nhìn đại môn Vân gia trong mắt có rất nhiều cảm xúc khó nói, bọn họ hôm qua vừa đến Nguyệt Vân Thành thì trời đã tối, nên họ cũng chỉ có thể ở trọ một đêm, bọn họ muốn hỏi tiểu nhị về Vân gia tình huống tường tận, nên đánh thưởng cho tiểu nhị.
Nhưng khi nghe xong lúc sau, trong lòng Hàn Tử Mộc và Nhạc Vũ là trăm mối cảm xúc, hai người họ thật không ngờ thiên kêu chi tử, chủ tử lúc nhỏ lại chịu nhiều như vậy ủy khuất, bị đuổi ra gia tộc, cả họ cũng không được có, về ngoại tộc lại bị từ hôn, còn bị Trần gia người ức hiếp, thiếu chút nữa thì đã chết rồi, bọn họ thật không biết chủ tử là như thế nào kiên cường đi đến ngày hôm nay, bọn họ nghĩ đến thiếu niên phong hoa tuyệt đại kia, trước mặt mọi người là như vậy kêu ngạo, như vậy hoàn mỹ, nhưng cũng không ai ngờ đến thiếu niên phong hoa tuyệt đại này từng là phế vật trong miệng họ.
" Mấy người các ngươi muốn tìm ai?" Hai thị vệ Vân gia thấy người đi đến, ngân lại hỏi.
" Hai vị huynh đệ, chúng ta là bằng hữu của Vân Phong Nhã, hôm nay có việc đi ngang qua Nguyệt Vân Thành, nên đến đây bái phỏng Vân gia chủ, không biết nhị vị có thể giúp tại hạ thông báo được không?"
" công tử nói công tử là bằng hữu của Cửu thiếu gia, có gì chứng minh?" Một thị vệ hồ nghi hỏi.
Hàn Tử Mộc, ý niệm vừa động, trên tay xuất hiện một miếng ngọc màu xanh, hắn đưa cho thị vệ.
Thị vệ cầm lấy nói." Các vị ở đây chờ một lát." Nói xong hắn liền đi vào bên trong, một lát sau hắn quay lại, mời bọn họ vào bên trong.
Khi bọn họ vào bên trong đại sảnh, thì thấy chủ vị phía trên là một lão giả, trên mặt ông rất hiền hòa khi thấy bọn họ.
" Tiểu bối Hàn Tử Mộc, Nhạc Vũ, gặp qua Vân gia chủ."bốn người họ cung kính nói.
" ha ha các tiểu hữu đều ngồi xuống nói chuyện, các tiểu hữu đều là Nhã nhi bằng hữu không cần như vậy câu nệ, cứ kêu lão đầu ta là tiền bối là được."
Bọn họ nói vài câu khách sáu lúc sau, Hàn Tử Mộc cũng không biết nói thêm gì nữa, hắn từ trước đến nay đối với việc giao tiếp giống như một đầu ngổ vậy, cũng may có Nhạc Vũ bên cạnh nói chuyện, nếu không thì thật sự là....
Bọn họ hàn nguyên được một lúc, thì Hàn Tử Mộc bọn họ muốn cáo từ, Vân Chiến định cho người đưa bọn họ ra phủ khi, thì Nhàn Vũ thẹn thùng lên tiếng.
" Vân tiền bối, không biết người có thể đưa lại ngọc bội của Cửu thiếu gia cho tiểu bối được không?"
Vân Chiến thấy tiểu cô nương mặt ửng đỏ, ông cười ha hả, rồi rất sảng khoái đưa ngọc bội cho Nhàn Vũ, nhưng khi ông vừa đưa đến hai tay thiếu nữ, thì cảm giác được thiếu nữ đặc vào tay ông cái gì đó, giống như là vật chứa, nhìn đôi mắt thâm thúy của thiếu nữ, ông không chút tiếng động thu lên, ông cười ha hả nói.
" Về sau, có cơ hội, tiểu hữu hải đến Vân phủ của lão đầu ta ngồi ngồi biết không?"
" Tiểu bối đã biết." Nhàn Vũ mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.