" Ai, con cũng biết lão gia tử đó tối ngày lải nhảy bên tai, lại chê ta không có tiền đồ, ta với lão gia tử đánh cược,trong vòng năm năm ta nhất định sẽ làm ra thành tích cho lão nhân xem, thì mới quay về, còn đại biểu ca của con bây giờ rất tốt." Hắn như nhớ ra cái gì nói tiếp." Đại biểu ca của con bây giờ không kêu Vân Thiên, bây giờ hắn kêu Dương Thiên, thôi chúng ta không nói chuyện này nữa, ngày mai con phải lên đường đi Linh Sư học viện, cậu cũng phải đi về dong binh đoàn, đêm nay cậu cháu chúng ta không sai không về, ha ha."
Vân Phong Nhã thấy cậu không muốn nói, nàng có hỏi cũng hỏi không ra cái gì, nhưng nàng biết chuyện này rất là quan trọng đến tính mạng của đại biểu ca, vì không có phụ thân nào sẽ vô viên vô cớ để nhi tử đổi họ, trừ phi liên quan đến tánh mạng của nhi tử, còn có cả nhà cũng không dám về, Vân Phong Nhã nghiêm túc nhìn Vân Dương nói.
" Đại cửu cửu, con không biết đã có chuyện gì xảy ra với đại biểu ca, mà làm cho đại cửu cửu và biểu ca không dám về nhà, nhưng con cũng là Vân gia người, đại cửu cửu và biểu ca đều là người thân của Nhã nhi, con biết thực lực của con bây giờ rất yếu nên người không nói cho con biết, sợ liên lụy đến con, nhưng người có thể hứa với con, chờ con tăng cấp đến Linh Vương cấp bậc, người có thể nói tắc cả cho con biết được không?" Nàng chân thành nói.
Vân Dương không ngờ được đứa cháu trai này tuổi còn nhỏ lại như vậy nhạy bén, đã nhìn thấu hết mọi chuyện, nhưng nhìn thấy sự lo lắng và chân thành của cháu trai hắn rất vui, nhưng để cho cháu trai yên tâm, hắn cũng đáp ứng, hắn biết dù cháu trai thiên phú cao đến đâu, cũng phải mười năm mới có khả năng đạt đến Linh Vương cấp bậc.
" Cậu hứa với con, chờ con tăng cấp đến Linh Vương cấp bậc, cậu sẽ đem toàn bộ chuyện nói cho con biết." Hắn vổ vai Vân Phong Nhã cười nói, hai người lại bắt đầu đi tiếp, Vân Dương như nhớ ra cái gì vừa đi vừa hỏi.
"Đúng rồi Nhã nhi, con hiện tại là Linh sư cấp mấy rồi?"
Vân Phong Nhã có chút khó sử a, nếu nói ra đi cậu sẽ biết mình ngạt cậu cho mình lời hứa đến Linh sư cấp bậc sẽ nói ra sự thật, nhưng nàng lại không muốn ngạt cậu, vì khi cậu biết thực lực thật sự của mình mới không có lo lắng cho mình bên ngoài gặp nguy hiểm.
Vân Dương thấy Vân Phong Nhã gãi gãi đầu khó sử bộ dáng, hắn cứ nghĩ cháu trai là vì thực lực thấp nên ngại ngùng nói ra, nhưng hắn đã quên lúc sáng chứng kiến một màn Vân Phong Nhã chém giết ma thú, hắn an ủi nói.
" Nhã nhi, không có việc gì, về sau cố gắng rèn luyện là được." Hắn vổ vổ vai Vân Phong Nhã như muốn khích lệ nàng.
Vân Phong Nhã vuốt vuốt cái mũi nói." Con hiện tại là Đại Linh Sư Tứ cấp." Cũng may lúc nàng cùng bạch hổ khế ước, nàng đem lực lượng khế ước đè ép lại, vì nàng một lần tăng cấp quá nhanh, làm căn cơ có chút phù phím, về sau muốn tăng cấp sẽ rất khó, cũng may nàng thường cùng ma thú chiến đấu nên mới không bị ảnh hưởng đến quá nhiều, nếu không bây giờ nàng đã là Đại Linh sư ngũ cấp rồi.
Vân Dương vừa nghe xong Vân Phong Nhã lời nói, chân không cẩn thận dẩm vào một cái hố nhỏ, nếu như bình thường thì hắn sẽ dùng linh lực không để mình ngã xuống đất, nhưng hắn vì câu nói của Vân Phong Nhã mà quên cả dùng linh lực, cho nên cứ như vậy ngã nhào xuống đất.
Khi Vân Phong Nhã đi theo Vân Dương đến nơi cấm trại của Thiết Thụy dong binh đoàn, nơi này là một chổ đất trống không có nhiều rừng cây cho lắm, cách xa xa cũng xẽ có một nhóm người, mọi người cũng đều biết đây là cách an toàn nhất khi ở trong rừng, nhất là đêm đến sẽ an toàn hơn bản thân một mình, khi Vân Phong Nhã cùng Vân Dương đến nơi thì sắc trời cũng đã tối, các dong binh đoàn cũng đã bắt đầu nước thịt, khi Thiết Thụy dong binh đoàn người thấy phó đoàn trưởng cùng Vân Phong Nhã đến, bọn họ thật là cao hứng.
Bọn họ không biết thực lực thật sự của vị cửu thiếu gia này, nhưng sáng nay một màn cũng đủ làm bọn họ kính trọng rồi, nói chi cửu thiếu gia lại là cháu trai của phó đoàn trưởng cũng xem như là người một nhà, bọn họ có chút kêu ngạo khi có dong binh đoàn người quen, hỏi đến cửu thiếu gia vì lúc sáng bọn họ đều chứng kiến một màn cửu thiếu gia như thế nào tàn sát ma thú, chỉ một chử nhà. Tuyệt, có rất nhiều người cũng thấy được cửu thiếu gia cùng phó đoàn trưởng như vậy quen biết nên đến hỏi thăm.
Vân Phong Nhã thấy bọn họ như vậy nhiệt tình, cũng không nghĩ nhiều dù gì nàng cũng là cháu trai của phó đoàn trưởng bọn họ, nên mới được như vậy đải ngộ đi.
Từng bình rượu ngon được đem ra, giá trên thịt nướng thực mau hương khí bốn phía mở ra, làm nàng có chút đối, nàng cũng phải thừa nhận thịt nướng của bọn họ thơm và ngon hơn nàng làm nhiều, mà những thịt này là ma thú lúc sáng bị chém giết, nhưng mọi người đều thít chọn lựa ăn lợn rừng thịt, vì nó thơm ngon, thịt lại không cứng bằng những thịt ma thú khác.
" Đến, đây là Hồng Mạch rượu, đại cửu cửu cắt giữ đã lâu, Nhã nhi con nếm thử xem!" Vân Dương ném qua cho Vân Phong Nhã một bình rượu, Vân Phong Nhã dương tay tiếp nhận, nàng xốc lên cái nắp, rượu hương nồng đậm bay ra bốn phía, nàng liền ngửa đầu uống lên một ngụm, nóng rát nhưng không đắng theo cổ họng từ từ đi xuống bụng, làm cả người cảm giác rất thoải mái.
" Rượu ngon!" Vân Phong Nhã không khỏi khen một tiếng, sao đó cắn một ngụm thịt lợn rừng, nàng không ngừng ngật đầu khen ngon.
Thiết Thụy dong binh đoàn nhìn thấy nàng không một chút kêu ngạo nào, người lại như vậy xinh đẹp, lại như vậy hào sảng tính cách, không một chút thiếu gia bộ dáng làm bọn họ cảm thấy phá lệ vui sướng, bọn họ biên uống rượu biên ăn thịt biên nói chuyện phím, tiếng cười không ngừng vang lên, làm những dong binh đoàn giao tình không tệ với Thiết Thụy dong binh đoàn cũng bắt đầu tụ tập lại kính rượu với nhau, nhưng bọn họ chủ yếu là muốn nhìn thiếu niên xinh đẹp lấy đâu ra sức lực chém giết nhiều ma thú như vậy.
Vân Phong Nhã bị bọn họ kính rượu, có chút ăn không tiêu, nhờ có cậu lớn ngân cảng không ít, còn có những mỹ nhân nhóm thì cứ lén nhìn Vân Phong Nhã hồng hào đôi má vì uống rượu, quả thật làm các nàng nhìn thôi cũng say rồi, Vân Phong Nhã cũng trở thành trong các dong binh đoàn sở hữu nử nhân cảm nhận trong mắt tình nhân.
Thiếu niên thiên tài, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, lại hào khí khí chất, ăn uống từng cử chỉ không có chút thô lỗ như những người khác, không một chổ chê a, nhưng có chút không tốt là tuổi quá nhỏ, nếu không bọn họ thật sự rất muốn nhào lên đi.
Rượu ba tuần lúc sau, có người bắt đầu hưng phấn đứng lên bất đầu ca hát, còn có người vì muốn câu dẫn nữ nhân, cởi áo trên làm mọi tư thế muốn khoe ra bộ ngực rắn chắc của mình cho các nữ nhân xem, có người thì đỏ mặt, có người thì hò hét hoặc hút sáu bằng miệng, không biết là ai hét lên.
" Cửu thiếu gia lại một bài hát đi." Tiếng nói vừa dứt, tức khắc mọi người đều xôn xao lên, hò hét ầm ỷ muốn nàng hát một bài.
Bên này thì ầm ĩ không thôi, ở khoảng cách hơn ba trăm mét Hắc Lang dong binh đoàn đoàn người vẽ mặt đều giống như người ta thiếu nợ không trả tiền vậy, nhất là tên mặt xẹo, khuôn mặt hắc đến muốn nhỏ ra thủy tới, một bên nhìn Vân Dương và Vân Phong Nhã một bên cắn mạnh vào chân heo nướng như muốn đem chân heo nướng tưởng thành bọn họ mà cắn.
Vân Phong Nhã thấy bọn họ như vậy nhiệt tình, trong người lại có men rượu, nên rất hảo sản nói." Hảo, hát một cái thì hát một cái." Vân Phong Nhã đứng lên, trong tay còn cầm bình rượu triều trong danh trại mọi người kính một vòng, sau đó bắt đầu hát lên.
" Ta sẽ khắc chế bản thân
Không để cho người thấy ta đang khóc
Vả vờ như không quan tâm người
Không muốn nhớ đến người
Chỉ chách bản thân không có dũng khí
Lòng đau đớn không thể thở nổi
Tìm không thấy người để lại dấu vết
Ta lặng lẽ nhìn người
Nhưng không có sức bảo vệ
Làm người biến mất trong thế giới này.
Mất người ta đã không còn có lí do kiên cường
Vì ta đã không còn có cảm giác được sự diệu dàng của người
Nói cho ta biết ngôi sao nào là nàng
Nơi đó có phải nàng đang chờ ta.
Tôi nhìn bầu trời hát lên, thanh âm ngọt ngào vì có men rượu nên có chút đau thương trong màn đêm quanh quẩn, nghe được người nước mắt đều không nhịn được rơi xuống, nhất là những người đã từng yêu, không kể nam nữ, vì thế giới này tính mạng của bọn họ rất nhỏ bé, có lẽ hôm nay bọn họ còn đang vui vẻ ở bên nhau, nhưng ngày mai thì đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng đều làm Vân Phong Nhã càng khiếp sợ là, tại sao nước mắt của nàng lại chảy ra, nàng thật sự không có chút muốn khóc a, nhưng nước mắt trên má nàng từ đâu mà có, Vân Phong Nhã nghĩ không ra, cũng không thèm suy nghĩ nữa.
Vân Phong Nhã được sắp xếp tại Vân Dương trong liều, vừa vào bên trong thì cậu lớn đã lăng ra ngủ rồi, còn những người khác theo thường lệ phân chia thời gian gác đêm, Vân Phong Nhã thấy cậu đã ngủ say, nàng lắc mình vào không gian vòng tay, vì nàng tăng cấp, cho nên vòng tay cũng đã rộng rãi hơn rất nhiều, độ dày và rộng đều khoảng ba trăm mét vuông, cánh cửa bằng đá phòng thứ hai cũng đã mơ ra, nàng bước vào bên trong, thì thấy nơi này là để vũ khí, bên trong có khoảng 500 thanh huyền khí, 300 thanh thượng khí và có khoảng 100 thánh khí, thần khí chỉ có năm mà thôi, nhưng trong đó có một thanh truỷ thủ màu đen rất là bất mắt, Vân Phong Nhã cầm lên xem thử, thì cảm nhận được hàn khí lạnh không giống với Hàn Băng kiếm lạnh lẽo, mà là trong hắc ám lạnh lẽo cảm giác.
" Hoàng ngươi biết đây là vũ khí gì không?"
Lúc này Phượng Hoàng cũng xuất hiện bên cạnh nàng, nàng nhìn một lát rồi nói." Đây là Hắc ám thạch luyện thành, mà chỉ có người có hắc ám thuộc tính, luyện khí sư mới có thể luyện chế ra, chiến đấu với hắc ám ma thú sẽ có lợi hơn những Linh khí khác."
" Hoàng nếu ta sử dụng nó, những người đó có thể nhìn ra đây là thần khí không?"
" Chủ nhân yên tâm, chỉ có người có thuộc tính hắc ám mới có thể cảm giác ra tới, cho nên trong mắt người không có thuộc tính hắc ám sẽ không cảm nhận được, chỉ cho nó là linh khí bình thường mà thôi."