Tư Đồ huynh muội hai người đối chiến với sáu người đều là đại Linh sư nhị cấp đến bát cấp cấp bậc, trong khi đó Tư Đồ Hút là bát cấp, còn Tư Đồ Linh chỉ là đại Linh sư tứ cấp, cho nên rất nhanh huynh muội hai người trên người xuất hiện rất nhiều vết thương mới, Tư Đồ Hút thấy công chúa cùng muội muội trên người lại thêm vài vết thương, đôi mắt hắn đỏ như máu, hắn biết hôm nay muốn chạy thoát là không thể nào, trong mắt hắn đều là kiên định nói.
" Linh nhi, chủ tử về sau an toàn phải nhờ một mình muội rồi." Tiếng nói vừa dứt trên người của hắn từ từ bành trướng lên.
" Đại ca, không cần a..." Âm thanh nức nở của Tư Đồ Linh vang lên.
" Tư Đồ Hút, cho ta ngừng lại, đây là mệnh lệnh." Thanh âm tức giận của công chúa vang lên.
Đám người của Tạ Hùng thấy một màn này cũng hốt hoảng lên, vì bọn họ biết với đại Linh sư bát cấp của hắn nếu thật sự nổ mạnh lên, thì hậu quả bọn họ thật sự chịu không nổi.
" Chủ tử, thật xin lõi, ta chỉ có thể bảo vệ ngày đến đây."
Thân thể hắn sắp đến cực hạn khi, thì có một cái gì lấy nhanh tốc độ đánh vào hai nơi nào đó trên lưng hắn, làm cả người đang bành trướng của hắn lấy nhanh tốc độ xẹp xuống, giống như một quả bóng bị xì hơi.
Mọi người còn đang hốt hoảng thì thấy được một màn này, bọn họ nhìn xuống vật đã đánh vào lưng của Tư Đồ Hút, đó là hai quả trái cây dại lớn bằng nắm tay của trẻ sơ sinh, lúc này có một thanh âm lười biến vang lên.
" Ta nói này, mấy lão nhân các ngươi cộng lại cũng hơn một ngàn tuổi đi, lại không biết xấu hổ ức hiếp tiểu bối, có còn muốn mặt muỗi không các ngươi."
Mọi người theo thanh âm nhìn lên, thì thấy trên không trung có một thiếu niển một thân màu tím rất là xinh đẹp, một chân dẩm lên đầu Kim sắc đại Bàng, tay khoanh trước ngực, có chút ngã ra sau, môi đỏ như có như không mà cười, trong mắt là khinh bỉ nhìn bọn họ.
" Cô..." Tiếng kêu của Kim Bằng.
Tạ Hùng xiết chặt nắm đấm, hắn không dám manh động, vì nơi này không phải là Bắc Chiến Quốc của bọn họ, mà là Đông Lân Đế Quốc, hắn không biết lai lịch của thiếu niên này, nhưng khí thế trên người của thiếu niên còn hơn cả Hoàng Đế của bọn họ, mà dưới chân hắn dẩm là Thánh thú tứ giai, nhìn nhan sắc cũng biết được huyết mạch không thấp, mà hắn như vậy ung dung đứng trên lưng của Thánh thú, chỉ có thể là khế ước của hắn, cho nên hắn chính là triệu hồi sư.
" Các hạ, không biết làm sao xưng hô." Hắn chấp tay thi lễ hỏi.
" Bổn thiếu gia thấy ngươi còn chưa có già a, tại sao hỏi người khác phía trước, không nên giới thiệu bản thân trước sau?" Vân Phong Nhã cà lơ phất phơi hỏi, một bộ thiếu tấu bộ dáng.
" Tiểu tử thúi, đại nhân chúng ta xưng hô ngươi một tiếng các hạ, ngươi đừng nghĩ mình thật sự là cường giả, nếu ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt thì đừng trách chúng ta không khách sáo." Một trung niên nam nhân cường trán quát lên.
" Tạ Thiết không được thất lễ." Hắn vả vờ vở trách cứ, nhưng trên mặt lại là che giấu không được đắc ý.
" Tại hạ là tướng quân của Bắc Chiến Quốc, là đại nhi tử của đại tướng quân là..."
" ngươi quá dày dòng, bổn thiếu gia lại không quen biết cái gì đại tướng quân, chờ ngươi nói xong mặt trời cũng đã xuống núi rồi."
" Ngươi." Bọn họ nhìn Vân Phong Nhã ánh mắt như muốn bốc hỏa.
" Chúng ta phụng thánh chỉ của Hoàng Đế Bắc Chiến Quốc đến bất ba người bọn họ về Bắc Chiến Quốc." Tạ Hùng trong mắt đều là âm lãnh nói.
Vân Phong Nhã nhìn về ba người họ, thấy thương tích trên người một nam một nữ dựa vào nhau thật là không ít, nhưng toàn bộ vết thương lại không phải trí mạng chổ, xem ra những người này muốn hai người họ từ từ chảy máu mà chết a, nhưng khi Vân Phong Nhã nhìn đến thiếu niên áo trắng mặt khi, thì trong đầu xuất hiện ngần một năm trước một màn trước lúc nàng xuyên qua.
Thiếu niên áo trắng từ trên trời bay xuống đứng trước mặt nàng, một kiếm chém chết nhị giai ma thú đầu ngưu, hình ảnh đó đã khắc xâu vào trong đầu thiếu nữ.
Vân Phong Nhã đôi mắt trừng thật lớn, ngọa tàu chẳng lẽ là mối tình đầu của thân thể này.
Vân Phong Nhã bắt đầu đánh giá thiếu niên trước mặt, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người thoang gầy, lạnh nhạt xa cách, nhìn rất là tuấn tú, nhưng tại sao lại có chổ nào không thích hợp ấy nhỉ, Vân Phong Nhã đang suy nghĩ thì nghe được thanh âm có chút không thể nào tin được của Hoàng.
"Hồn Tinh thần thể a."
Vân Phong Nhã có chút mờ mịt hỏi." Cái gì là Hồn Tinh thần thể?"
"Hồn Tinh thần thể, đó là cực phẩm trong cực phẩm lô đỉnh ý tứ, khi vừa sinh ra thì trên người sẽ phát ra hồng quang, mười lăm tuổi đêm trăng tròn thì nó sẽ trở thành màu đỏ hồng quang, đại biểu cho Hồn Tinh thần thể đã hoàn thành, chỉ cần đối phương chưa đạt đến Linh Huyền cấp bậc, lần đầu tiên phát sinh quan hệ với người khác giới, thì sẽ bị hút đi tám phần Linh lực, có thể nói là ngàn năm cực phẩm lô đỉnh, cho nên những lão bất tử nào đó có thể phát hiện được sự tồn tại của Hồn Tinh thần thể, có diệt đi mười cái tộc người cũng nhất định phải đoạt được người có Hồn Tinh thần thể, vì tu luyện càng cao về sau, sẽ càng khó tăng cấp, nếu không tăng cấp tuổi thọ vừa đến chỉ có con đường chết, còn cái tốt của Hồn Tinh thần thể là, chỉ cần qua 15 tuổi sẽ bộc phát ra thiên phú kinh người.
" Hoàng ngươi sao nhìn ra được tới? Ta lại không nhìn ra tới có cái gì khác biệt a?"
" Chủ nhân, nhân gia không phải nói rồi sao, khi vừa mới sinh ra thời khắc, hoạt là mười lăm tuổi trăng tròn dị tượng mới xuất hiện, cho nên nói, chỉ có phụ mẫu và bà đỡ mới thấy được vị tượng, hoạt là cấp bậc Linh Tôn trở lên thì mới nhìn ra tới, nhưng nơi này Linh khí như vậy ít ỏi thì đừng nghĩ, cao nhất cũng chỉ đến Linh Hoàng mà thôi, còn vì sao nhân gia biết được là vì nhân gia là thượng cổ Phượng Hoàng a, chỉ cần gửi gửi là biết ngay." Nó kêu ngạo nói.
" Gửi gửi.." Vân Phong Nhã khoé môi rật rật, nó lại không phải là..." Theo như ngươi nói như vậy lợi hại, nhưng cho đến bây giờ cũng không ai nghe nói qua có người như vậy tồn tại, xem ra là bị gia tộc của hắn ép xuống dưới đi, cũng may hắn ta là nam nhân, nếu không thì...."
" Nàng ta là nữ nhân, trên người nàng ta có linh khí che giấu giới tính, nhưng nó chỉ là Thượng khí, chỉ cần đạt đến Linh Huyền cấp bậc trở lên, dụng tâm giò xét thì sẽ phát hiện."
Vân Phong Nhã đôi mắt mở thật là lớn, nàng bây giờ cũng biết được trên mặt hắn, không phải là nàng ta lạ chổ nào rồi, thì ra nàng ta trên mặt là có một chút dịch dung ra tới, cho nên khi mỗi một cái mà nhìn thì thấy rất xinh đẹp, nhưng đem nó hợp lại thì chỉ được xem là tuấn tú.
Thiếu niên áo trắng mày đẹp nhíu lại, vì nàng cảm giác người đứng trên Kim sĩ đại Bàng ánh mắt như muốn xuyên thấu thân thể nàng vậy, nàng cũng nhìn thẳng vào Vân Phong Nhã, bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao tim nàng có chút đập nhanh đâu.
Còn Vân Phong Nhã lúc này trái tim đập càng nhanh, nó giống như vừa vui vừa buồn vậy, loại cảm giác này làm nàng thật sự không thích chút nào, nhưng Vân Phong Nhã bản thân cũng không hiểu vì sao mình lại phải cứu nàng ta, ở xâu tận đái lòng bên trong như có một thanh âm nói cho nàng, phải bảo vệ nàng ta, chẳng lẽ là tìm thức còn sót lại của thân thể này ư, không có khả năng a, nghĩ không ra Vân Phong Nhã cũng không thèm suy nghĩ nữa, nàng từ trước đến nay vốn là theo ý nguyện của mình mà sống, bây giờ cũng vậy, nếu xâu bên trong muốn nàng bảo vệ nàng ta, thì làm theo là được.
Những người của Tạ Hùng cũng không muốn cùng thiếu niên này giây dưa đi xuống, Tạ Hùng đôi mắt âm trầm nhìn Vân Phong Nhã quy hiếp nói." chuyện này là chuyện của Bắc Chiến Quốc của chúng ta sự, nếu các hạ nhất định phải xen vào thì đừng trách bổn tướng quân không khách sáo!"
Vân Phong Nhã nhìn hắn cười như không cười, cà lơ phất phơi bộ dáng nói." Ngươi cũng nói, các ngươi là người của Bắc Chiến Quốc, vậy các ngươi nghe cho rõ, Nơi này là Đông Lân Quốc, núi này là do bổn thiếu gia ta mở, các ngươi biết điều thì giao ra toàn bộ tài sản, nếu không đừng trách bổn thiếu gia ta đây không khách sáo."
Mọi người ở đây đều cứng đơ trước câu nói không biết liêm sỉ của thiếu niên rồi, núi này không phải là nó tự có sao? Sau bây giờ thành của tiểu tử này rồi, không phải đang nói chuyện đàn quàn sao? Tại sao lại trở thành cướp của rồi? mà khoé miệng của công chúa lại có chút công công lên, còn đám người của Tạ Hùng đều xanh mét.
Lúc này trong lòng Bạch Hổ, Kim Bằng, Tử Điện Báo, đều rất kính nể chủ tử nói chuyện không biết liêm sỉ của mình, mà lại như vậy khốc khốc a, Phượng Hoàng đại nhân quả thật nói không sai, chủ nhân đúng là chủ nhân a, Bạch Hổ càng quyết tâm đi theo con đường vô sỉ của chủ nhân mình, thật là xoái đến nhà.
" Đúng là nghé con không sợ chết mà, tiểu tử thúi ngươi đừng nghĩ chỉ có ngươi là Triệu Hồi Sư, có được thánh thú có cánh đại Bàng thì có thể chạy trốn, bổn tướng quân hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là, núi cao còn có núi cao hơn." Dứt lời hắn đôi tay hợp thành sao năm cánh, miệng lẩm bẩm, trước mặt hắn liền xuất hiện một quyển chụp màu trắng, tiếp theo trên không cũng sức hiện một con Thánh thú Tử Huyết Dơi, nhưng khi nó vừa xuất hiện không giống như mọi khi như vậy kêu ngạo, kêu lên, mà trong đôi mắt của nó có chút sợ hãi nhìn Kim Bằng, không vì cái gì khác, là vì huyết mạch của đại Bằng cao hơn nó, kể cả cấp bậc cũng cao hơn, cho nên làm sao không sợ a.
Vân Phong Nhã một bộ không thể tin được nói." Ngươi... ngươi là Triệu Hồi Sư." Tạ Hùng thấy thiếu niên hoảng hốt trong lòng rất là đắc ý thì nghe câu tiếp theo làm hắn muốn học máu." Cũng không cần như vậy mất mặc a, ngươi xem Khế ước thú của ngươi có chổ nào có thể cùng Kim Bằng của bổn thiếu gia so sánh, so sánh cấp bậc thì không bằng, so sánh hình thể xoái thì khỏi so, ngươi có mắt mặt không ngươi?"
Kim Bằng rất tán thành câu nói của chủ nhân, nó kêu lên một tiếng." Cô..."
" A....a... tiểu tử thúi ngươi tìm chết." Tạ Hùng lúc này thật sự chỉ muốn đem tên tiểu tử thúi này bầm thây vạn đoạn.