Minh Lại cảm động nói: "Đây thật đúng là cảm tạ cô thấy được, bằng không tôi lại phải gánh tội thay."
"Bản chất thúc cũng nghĩ tới muốn giết tôi, cho nên tiền bối này có lẽ cũng không khác nhau là mấy?"
"Ách......" Hắn giống như phản bác không được.
"Lúc các người nói chuyện, lúc tôi đi ra ngoài, bỗng nhiên tôi có một phỏng đoán, An phu nhân, có phải, có phải hay không mới là người kia, chính là..." Mạt Lị nghi hoặc nhíu mày, "Tôi không nghĩ ra bà ấy muốn đối phó với tôi, là bởi vì Tiêu gia, hay là vì thúc thúc? Hoặc là, cả hai..."
Minh Lại buồn rầu vỗ vỗ đầu cô, "Tiểu nha đầu, tôi khuyên cô có một số việc vẫn là không cần miệt mài theo đuổi thì tốt hơn."
Hắn biết cô vẫn luôn rất thông minh, nhưng sau khi cô biết chân tướng, bất luận là đối với cô hay là đối với Đường Nhiễm Mặc đều không phải một chuyện tốt.
"Vậy được rồi, tôi liền tạm thời trước mắt không miệt mài theo đuổi."
Cô thực nghe lời, nhưng Minh Lại càng là không đoán được trong lòng cô đang tính toán cái gì.
"Này, tiểu nha đầu......"
Cô ngắt lời hắn, "Tôi muốn biết, tại sao thúc lại có tình ý với thúc thúc của tôi."
"Như thế nào, lo lắng tôi đoạt thúc thúc của cô?"
"Tôi rất tò mò, thúc nói cho tôi nghe một chút đi."
"Lúc niên thiếu tôi đã từng bị bắt cóc, là cậu ấy cứu tôi." Trước kia hắn chưa từng nhắc tới chuyện này với ai, hiện tại hắn cũng bắt đầu chậm rãi nói ra.
"Bởi vì như vậy?"
"Còn có một nguyên nhân nữa." Minh Lại lấy ra đồng hồ quả quýt, "Lúc tôi bị bắt đã ném đi đồng hồ quả quýt, chính là cậu ấy mang theo cái này tìm được tôi."
"Cái đồng hồ quả quýt này...... Có ý nghĩa đặc thù?"
"Lúc còn nhỏ có đi chùa với mẹ tôi ở Nhật Bản, có một vị đại sư nói qua, một nửa kia của tôi sẽ mang theo nó xuất hiện ở thời điểm tôi khó khăn nhất."
"Oa......" Mạt Lị kinh ngạc, kế tiếp không thể tưởng tượng nói: "Hóa ra thúc lại mê tín như thế."
Thái dương người đàn ông giật giật, "Tôi đương nhiên cũng không tin, chính là thật sự có người mang theo nó xuất hiện ở thời điểm tôi nguy hiểm nhất, tôi có thể không tin sao?"
"Được rồi được rồi." Cô không nghĩ tới Minh Lại vì nguyên nhân đơn giản như thế liền thích Đường Nhiễm Mặc, thuận miệng nhỏ giọng nhắc: "Lần đó ở thang máy không phải tôi cũng mang theo đồng hồ quả quýt giúp thúc sao? Như thế nào không thấy được thúc thích tôi, còn muốn giết tôi..."
Minh Lại: "......"
Mạt Lị đứng lên, "Không nói chuyện với thúc nữa, tôi phải đi về làm bài tập, tạm biệt."
"Được."
Hắn đột nhiên trở nên trầm mặc, chọc đến cô trước khi đi lại phải nhìn thoáng qua, "Minh thúc thúc, thúc không sao chứ?"
"Tôi có thể có cái gì sao?" Minh Lại một gương mặt tươi cười, so với hoa còn sáng lạn hơn, "Cô rốt cuộc có đi hay không, tin hay không đợi lát nữa tôi lại bắt cóc cô?"
Mạt Lị mếu máo hừ một tiếng, đeo ba lô lên cũng không quay đầu lại, rời đi.
Minh Lại chậm rãi thu hồi tươi cười, hắn vô ý thức nhìn đồng hồ quả quýt trong tay, ở quán cà phê ngồi lại rất lâu.
...
Buổi chiều, Mạt Lị chuẩn bị cho mình thật đẹp, chờ Đường Nhiễm Mặc tới đón. Chờ mãi, chờ mãi đã qua 6 giờ hắn vẫn chưa trở về, trong lúc đó cô thật ra được một đống lễ vật từ Phương Dự, thêm nữa quà của Thu Bạch Bạch cũng đặt bên trong đống quà này... Nghe nói, bọn họ đang du lịch ở một bãi biển nào đó.
Lúc 6 giờ rưỡi, cô cuối cùng không nhịn được gọi điện thoại cho Đường Nhiễm Mặc, điện thoại reo hồi lâu mới chuyển được.
Thanh âm hắn trầm ổn: "Tôi sẽ trở về sớm thôi."
Hắn nói thật mau, kết quả cô chờ tới 7 giờ rưỡi mới vang lên tiếng chuông cửa, vừa nghĩ hắn tại sao lại không dùng chìa khóa để mở cửa, cô đã mở cửa ra, tiếp theo cô đã bị người dùng sức ôm vào trong lòng ngực, còn có, mùi rượu ập vào trước mặt.
"Mạt Lị...... Mạt Lị......" Hắn ôm cô xoay vòng.
Mạt Lị ôm nhanh cổ hắn, sợ hắn bị ngã xuống, sau đó mới hơi bực bội hỏi hắn: "Thúc uống bao nhiêu rượu rồi?"
"Không nhiều lắm, mới...... mới có mấy ly......" Bộ dáng say rượu của hắn, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, cổ áo cũng không biết đã mở ra từ khi nào, cà vạt cũng không thấy, ngày thường hắn không chút cẩu thả, hiện tại hắn "hỗn độn" như thế, nhưng lại thật kích thích thị gác người khác, có một tư vị thật đặc biệt.
Mạt Lị thưởng thức một lát, căn bản không tin hắn chỉ uống mấy ly, "Thúc như thế nào lại đi uống rượu?"
"Ông bỗng nhiên tới công ty... Một hai ép buộc tôi uống rượu, bằng không..." Hắn say khướt đem cả trọng lượng dựa lên người cô, "Bằng không ông cướp cháu đi..."
"Ông lão? Thúc nói là ai?"
"Một người không tốt... Người xấu, ông ấy bảo tôi không tốt, cháu đừng đi cùng ông ấy..." Mắt hắn say lờ đờ, mông lung, nói chuyện cũng thật ấu trĩ.
Mạt Lị nhìn bộ dáng này của hắn liền vội đỡ hắn nằm trên sô pha, tiếp theo cô nói: "Được được được, cháu không đi, cháu nơi nào cũng không đi."
"Ngoan Mạt Lị......" Hắn ngồi ở trên sô pha cũng không ngay ngắn, một tay thuận kéo Mạt Lị vào trong ngực, còn tính khen thưởng hôn cô một cái.
Mạt Lị ghét bỏ nhíu mày, tất cả đều là mùi rượu!
"Hôm nay là sinh nhật cháu, nói muốn mang cháu đi ra ngoài ăn cơm..."
"Không đi không đi!" Hiện tại hắn đang trong cái bộ dạng này đi ra ngoài có gì mà vui! Cô cảm thấy hắn có thể say đến thế này, còn có thể trở về tới nhà cũng đã thực không dễ dàng!
"Cháu giận dỗi...... bởi vì tôi về trễ."
Hình như là cô ảo giác, cô như thế nào lại cảm thấy ánh mắt mông lung của hắn giống như là nai con, nhìn đến thật đáng thương, thật muốn... lột quần áo hắn.
Mạt Lị nuốt một ngụm nước miếng, nỗ lực làm xua tan đi ý tưởng không an phận, "Cháu không trách thúc, chỉ là... chỉ là cháu đột nhiên muốn ăn cơm hộp, chúng ta gọi cơm hộp được không?"
"Được......" Hắn gật gật đầu, tiếp theo lại ôm cô đứng lên, "Không được, đã quyết định rồi, hôm nay tôi muốn ăn cháu!"
"Cái, cái gì!!!"
Mạt Lị một đường bị hắn ôm vào phòng ngủ, còn không có phản ứng lại, cô đã bị ném tới mềm như bông trên giường, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy hắn đang cởi quần áo ra.
Cô theo bản năng rúc vào giường, vẻ mặt hoảng sợ, "Thúc thúc... thúc nghiêm túc?"
Đường Nhiễm Mặc mới vừa cởi bỏ nút áo sơmi, xem bộ dáng cô như lâm đại địch, liền bò lên trên giường tới gần cô, duỗi tay nâng cằm cô lên hôn một chút, vỗ vỗ đầu cô nói: "Ngoan, đừng sợ... Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Mạt Lị: "......"
Hắn tiếp tục cởi quần áo mình ra, lúc phát hiện Mạt Lị còn nguyên một thân chỉnh tề, đại khái cảm thấy một người cởi tương đối không công bằng, hắn trực tiếp đè cô xuống, bàn tay trượt đến phía sau, kéo khóa kéo trên váy ra.
Toàn bộ thân mình Mạt Lị phát run, muốn nói trước kia bọn họ cũng đã làm ra không ít điều xấu hổ, nhưng hôm nay cho cô cảm giác không giống dĩ vãng, đây là muốn trình diễn thật, súng đạn thật nha!
Tiếp theo cô nhìn đến hắn không kiên nhẫn xé váy cô ra......
Cô mặt vô biểu tình, "Thúc thúc, đây là cái váy thích nhất của cháu..."
"Ngày mai lại mua cho cháu cái mới."
Nói một câu cho có lệ, hắn hôn lên xương quai xanh của cô, động tác trên tay cũng không dừng lại, thật mau cô đã không còn mảnh áo che thân, nhưng nhiệt độ cực nóng trên cơ thể hắn không làm cô rét lạnh, ngược lại dưới sự trêu chọc của hắn, toàn thân cô đều dường như đều hàm lửa.
"Mạt Lị......" Tay hắn đã tiến đến giữa hai chân cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Em thật là đẹp..."
Mặt cô đã sớm thành ráng đỏ, theo bản năng muốn kẹp chặt đùi, nhưng lại chỉ kẹp tay hắn đến càng chặt, cô xấu hổ và giận dữ nức nở một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại không xem.
Đường Nhiễm Mặc hôn hôn khóe mắt cô, "Mạt Lị, mở mắt ra, xem anh yêu em như thế nào."
Không cần hắn nói, lúc tay hắn chậm rãi di động, cô liền nhịn không được mở to mắt, tay chống lên ngực hắn, cảm giác kỳ dị làm cô phát ra thanh âm nghẹn ngào.
"Đường, Đường Nhiễm Mặc......"'
"Ừ, anh ở đây......"
"Đường Nhiễm Mặc...... Đường Nhiễm Mặc......" Cô cũng không biết mình muốn nói cái gì, chỉ là đơn giản kêu tên của hắn, che dấu mình không phát ra tiếng rên rỉ.
Trong không khí càng tràn đầy kích thích mạnh mẽ.
Hắn cúi đầu ngậm lấy điểm mẫn cảm trước ngực cô, động tác ở tay ra vào càng nhanh hơn, không lâu cơ thể mềm mại dưới thân căng chặt, run rẩy tiết ra.
Mạt Lị kịch liệt thở dốc, đại não trống rỗng còn không rõ vừa mới là đã xảy ra cái gì, cho đến khi cô nhìn thấy hắn rút ra tay ướt nhẹp, còn vươn đầu lưỡi liếm một chút.
"Tiểu công chúa...... Em cũng thật mẫn cảm."
Mạt Lị nhấp môi, mặt như bị thiêu cháy, cảm thấy một màn này có chút giống như đã từng biết, người đàn ông này... là thật sự say sao!
"Đường Nhiễm Mặc!"'
"Hư ——" Ngón trỏ hắn để trên môi, mắt cười như không cười, làm khuôn mặt luôn lạnh băng vào giờ phút này phảng phất như yêu nghiệt, "Đừng kêu lớn tiếng như thế, tôi sẽ nhịn không được..."
Mạt Lị cầm lấy gối đầu che mặt mình.
Thân thể thiếu nữ tuổi trẻ mà đẹp mỹ miều, da thịt trắng nõn, vào lúc này hơi hơi phiếm hồng, như mời gọi người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Trên thực tế, hắn cũng là làm như thế.
Cúi người cúi đầu, dùng môi lưỡi lưu lại dấu vết màu đỏ trên cổ cô, rồi mới hạ xuống, xương quai xanh, trước ngực, bụng nhỏ... Cuối cùng là một mảnh mơ màng nhất...
Cô ném ra gối đầu, kinh ngạc hô lên, "Từ từ, nơi đó!...... A......"
Thực rõ ràng, cô căn bản ngăn không được hắn.
Chỉ cần Đường Nhiễm Mặc nguyện ý, hắn sẽ là một người tình trời sinh, Mạt Lị lại một lần nữa xác định sự thật này, ngón chân cô duỗi thẳng, cảm giác tựa hồ mỗi tế bào trên người đều bị thiêu đốt.
Cô nghênh đón cảm thụ cực đoan lần thứ hai, lúc này đã không có cái gì gọi là thẹn thùng, cô từ bỏ chống cự, nằm ở trên giường, thân thể như mềm thành một bãi bùn, sức lực hầu như biến mất không còn chút nào.
Đường Nhiễm Mặc lại một lần hôn lên mặt cô, đồng thời, cô cũng cảm nhận được địa phương nóng nhất của hắn để trên chỗ non mềm nhất của cô, không lý do gì nhưng cô bắt đầu hốt hoảng.
"Đường Nhiễm Mặc......" Cô sợ hãi kêu tên của hắn.
Hắn hơi hơi lui, ôn nhu nói: "Chỉ cần em không muốn, anh đều có thể dừng lại."
"......" Tay cô choàng qua cổ hắn, mang theo ngữ khí thấy chết không sờn: "Chúng ta tiếp tục đi!"
Ngày thường đều diễn tập nhiều lần như vậy còn không phải là vì hôm nay sao! Cô làm ra vẻ gì nữa!
Đường Nhiễm Mặc hôn thật sâu lên môi cô, nụ hôn này dị thường kịch liệt, lúc cô còn trầm mê với kỹ thuật hôn cao siêu của hắn, lửa nóng xâm lấn tới một cách đột ngột không hề báo trước khiến cho mọi dây thần kinh của cô bị chặt đứt, thân thể căng cứng, đầu ngón tay bất giác hãm sâu vào lưng hắn, để lại những vết máu đỏ sẫm.
"Đường Nhiễm Mặc, tên hỗn đản!"
Đau chết cô!
Đối với việc này, ĐườngNhiễm Mặc chỉ có một suy nghĩ, đợi đã lâu như thế, để cô mắng một tiếng hỗn đản cũng không có là gì.