Hào Môn Quyền Quý

Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi




Vòng eo thon thả như thắt lưng ong mật, làm đung đưa chiếc dây trang trí treo trên đầu giường, khiến cho nó vang lên những tiếng kêu leng keng lanh lảnh.
Lý Tuệ Na thử sáp đến hôn lên gương mặt mê người của người đàn ông, cái gương mặt này thật sự là quá đẹp rồi!
Khóe môi mỏng của người đàn ông dường như là đang cười, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm như lóe qua một thần sắc kỳ lạ, khiến người ta khó mà đoán được tâm tư trong lòng của anh.
Gương mặt người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ, đôi con ngươi lóng lánh hệt như làn nước mùa xuân, chỉ e là có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên cuồng vì nó.
Nhưng anh lại bình tĩnh một cách ngoại lệ, trong đôi mắt sâu hun hút đó không có chút mê luyến nào, chỉ biểu lộ ra một chút phản ứng bản năng mà thôi.
Lý Tuệ Na chỉ cảm thấy như mình bị chìm sâu vào đó rồi, cô ta chưa từng nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn, giàu có và mê người như vậy.
“Ting ting ting...” Một tràng chuông điện thoại gấp gáp chợt vang lên.
Cơ thể người đàn ông khẽ khựng lại một cái, đôi mắt Lý Tuệ Na mang theo một sự khó chịu, cô ta khó lắm mới có cơ hội được gần gũi với người đàn ông đẹp như tượng tạc này, nhưng lúc này lại bị người ta làm phiền, nhưng cho dù là vậy cô ta cũng không dám lộ ra chút không vui nào, chỉ khẽ mỉm cười, chờ đợi người đàn ông.
Người đàn ông giống như là không có chút ý định nghe điện thoại nào, sắc mặt Lý Tuệ Na thấy vậy liền vui sướng.
“Ting ting ting...” Tiếng chuông điện thoại đó vẫn vang lên không chịu ngớt. Đôi con ngươi đen láy của người đàn ông trầm lạnh xuống, cầm lấy điện thoại: “Cho tôi một lý do để không sa thải cô!”
Anh ghét nhất là lúc này bị người ta làm phiền.
“Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt---bắt đầu rồi!” Thanh âm bên đầu dây bên kia căng thẳng bất an.
“Ai đang biểu diễn?!”
“Người phụ nữ, người phụ nữ mà cậu chủ muốn!”
Thần sắc người đàn ông khẽ khựng lại, ý cười nhàn nhạt đột nhiên trở nên sâu hơn, nơi đáy mắt chỉ toàn là nụ cười. Anh đặt điện thoại xuống, từ từ đứng dậy.
“Ưm, cậu chủ, cậu... muốn đi đâu?” Lý Tuệ Na ngây thơ chu chu đôi môi đỏ mọng, cất giọng dè dặt hỏi, cho dù trong lòng đã bốc hỏa nhưng trên khuôn mặt vẫn không dám lộ ra chút biểu tình nào.
Người đàn ông không nói gì mà chỉ điềm tĩnh mặc quần áo của mình lên.
Nhìn thấy người đàn ông chuẩn bị rời khỏi, Lý Tuệ Na liền sốt sắng, nhẹ giọng gọi: “Cậu chủ...”
“Vai diễn nữ số 3 giao cho cô.” Người đàn ông thắt cà vạt, thanh âm lý trí nói, nhưng không giống như là đang an ủi Lý Tuệ Na, mà là cảnh cáo.
Lý Tuệ Na sững sờ, lập tức phản ứng lại: “Không phải nữ chính số 1 sao?”
Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong xuôi, khi bàn tay thon dài nắm trên tay nắm cửa, anh mới nhàn nhạt nói: “Cô... chỉ đáng giá đó thôi!”
Phòng kim cương cao cấp nhất của ‘Hắc Dạ’, chỉ có khách hàng mang thân phận bạc tỷ mới có thể ra vào.
Nơi này mỗi ngày đều đang tiếng hành trò chơi dơ bẩn nhất.
Ở đằng sau sân khấu biểu diễn, đôi tay của Tô Thiên Kiều bị người ta trói chặt để ở sau lưng.
Trong miệng cô bị nhét một thứ đồ lạ, còn bị cưỡng chế ép uống thuốc, bây giờ dường như là đang bắt đầu có tác dụng rồi!
Cô bị sắp xếp ở trong một căn phòng u tối ngập màu hoàng hôn, ngồi co ro ở dưới đất. Trên khuôn mặt trắng như sứ không hề có chút huyết sắc nào, cơ thể thì đang run rẩy.
Đôi mắt trong veo lúc này đã nhuốm đầy những tia máu đỏ tươi, dường như là vừa mới khóc xong, đôi lông mày thanh tú hẹp dài, chỉ là thần thái quá đỗi ưu thương sợ hãi, làm mất đi vẻ trong veo vốn có.
Cô rất đẹp, giống hệt như một tinh linh rạng rỡ trong màn đêm u tối vậy. Cô khẽ cắn môi, ánh mắt bởi vì tác dụng của thuốc mà dần dần trở nên mê li.
Miệng của cô khát quá, cơ thể cô cũng giống như là đang ở trong một lò bếp nóng bức vậy, ngọn lửa nóng cháy dường như muốn thiêu rụi cô.
Cô lắc đầu và cố gắng giữ ý chí của mình tỉnh táo, đúng lúc nghe thấy trên sân khấu có ai đó đang la lên: “Buổi biểu diễn bắt đầu---”
Đột nhiên... trái tim của cô đập lên thật mạnh.
Buổi biểu diễn bắt đầu rồi, vậy cô... và những cô gái vô tội khác sẽ bị ai đưa đi đây? Nghe nói có thể đến được nơi này, hằng ngày chỉ có mười vị khách mà thôi!
Những cô gái trẻ đến đây đều thiếu ‘Hắc Dạ’ một món tiền khổng lồ nhưng không có khả năng trả, ‘Hắc Dạ’ sẽ sắp xếp bọn họ đi biểu diễn, nếu như bị khách nhìn trúng thì người khách đó sẽ trả tiền thay cho họ rồi đưa họ đi.
........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.