“Hôm nay phải đi bơi?” Tô Thiên Kiều hỏi ngược lại một tiếng, cô bất giác cười lạnh, nghe cô ta nói kìa, đi bơi cũng là ‘phải đi’.
Tô Thiên Kiều lại chui rúc vào trong chăn, khuôn mặt mềm mại nhưng lại vô cùng kiên nghị. Cô nhát gan, cô yếu đuối nhưng cô dùng thân thể nhỏ nhắn của mình để đối kháng, giống như là không có ai có thể cưỡng ép cô làm điều gì cả.
“Cậu chủ căn dặn, cô phải đi!” Bạch Như lặp lại một lần nữa, nói xong liền đưa mắt nhìn qua hai người vệ sĩ còn chưa ra ngoài.
“Biết rồi, tôi tự đi!” Nhìn hai người đàn ông to lớn chuẩn bị đưa tay ra, cô đành bất lực hét lên.
Cậu chủ cậu chủ…anh ta rốt cuộc là ai, tại sao anh ta lại có thủ đoạn như vậy?
Bây giờ cô dường như là không có chỗ để phản kháng nào cả, cho dù có kiên nghị đến mấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo Bạch Như ra ngoài.
Không có cậu chủ, thì không có máy bay trực thăng, cô chỉ có thể ngồi xe.
Nơi bể bơi quả nhiên cũng là cao cấp nhất.
Người ít tiền thích đến hồ bơi công cộng bơi, người có tiền thích đến bãi biển ở nước ngoài bơi, người giàu có, thích xây hồ bơi ở nhà.
Còn cái loại phú hào cao cấp này thì thích xây một hồ bơi tư nhân ở bên ngoài.
Các phương tiện giải trí trong khu vực này đều là tốt nhất, bất động sản ở đây đương nhiên cũng vô cùng đắt đỏ, nhưng cái người nhàm chán này lại thật sự làm một bể bơi khổng lồ rộng gần năm trăm mét vuông, thật bất thường, quá bất thường…
Bạch Như ném cho cô một bộ đồ bơi, vừa với kích cỡ của cô.
“Làm sao cô biết số đo của tôi?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc hỏi Bạch Như.
Bạch Như chỉ nhàn nhạt đáp: “Cậu chủ biết!”
Tô Thiên Kiều sững sờ, sau đó gương mặt tức tốc đỏ lên, tối qua cô không có uống thuốc mê, nên cái cảnh tượng đó lại hiện lên trước mắt một cách rõ ràng.
Người đàn ông này đúng là có kinh nghiệm phong phú, ngay cả cơ thể lớn bé của phụ nữ cũng biết…
Tô Thiên Kiều ngập ngừng cầm bộ đồ bơi màu xanh nhạt trên tay, lạnh như vậy…mà lại kêu cô đi bơi, càng nghĩ càng cảm thấy tên cậu chủ đó chắc chắn là có bệnh gì ở não rồi.
Cũng may mà nước trong hồ rất ấm.
Cô nhìn những dấu vết trên người mình, ngồi ở một bên hồ bơi, âm thầm thương xót. Nhưng cô lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng cười ‘khanh khách’, một giọng nữ yêu kiều vang lên: “Cậu chủ, bơi vào mùa đông có thể điều chỉnh tâm trạng đó, hay là….cậu đi vào với em đi, người ta muốn ở với cậu, đi mà…”
Trái tim Tô Thiên Kiều ‘thịch’ một tiếng, cậu chủ đến rồi?
Cô đột nhiên quay người lại rồi liều mạng chạy về phía cửa, cô phải nhìn rõ, nhìn rõ người đã dày vò, đem mình về, lăng nhục mình rốt cuộc là ai!
Tốc độ của Tô Thiên Kiều quá nhanh, khiến cho vệ sĩ canh ở ngoài cửa còn chưa kịp phản ứng lại thì thân ảnh nhỏ nhắn của Tô Thiên Kiều đã xông ra ngoài rồi.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, chính là nhìn gương mặt thật của cậu chủ.
Người đàn ông đó đối với mình tuyệt đối là đã có âm mưu từ lâu, tuyệt đối không phải là chơi đùa bình thường. Tô Thiên Kiều nhất định phải nhìn rõ mặt thật của anh ta, nhớ cho thật kỹ, như vậy thì cô mới có thể biết được mục đích của anh ta, mới có thể cứu chính mình.
“Ai yo, ai vậy…” Tô Thiên Kiều chạy quá nhanh nên đụng phải một cơ thể mềm mại, sau đó lại truyền đến một tiếng hét khoa trương.
Tô Thiên Kiều cũng bị bật té xuống đất, cô không quan tâm đến đau đớn mà lập tức ngẩng đầu nhìn lên, một bóng lưng hơi quen thuộc nhưng chỉ sừng sững ở đó, không có quay đầu lại.
“Cậu chủ, sao chỗ của cậu lại có người phụ nữ khác vậy?” Người bị Tô Thiên Kiều đụng trúng là một người phụ nữ, một người phụ nữ kiều diễm, lúc này đang cau đôi mày tinh xảo, cất giọng nũng nịu.
“Cô là ai?” Đôi mắt Tô Thiên Kiều trừng to ra, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó không hề chớp mắt, cô không quan tâm người phụ nữ bị đụng trúng mà chỉ bất mãn nhìn anh.
Anh ta biết rõ là cô đang ở đây, nhưng vẫn đưa người phụ nữ khác tới, vì để khoe khoang hay là cố ý muốn nhìn mình mất mặt, xem trò cửa của mình?
Cảm giác này thật kinh khủng, giống như là một con thú cưng nhốt trong lồng bị bắt làm trò, khi tâm trạng tốt rồi người chủ sẽ ném cho bạn một nụ cười ấm áp vậy.
Gương mặt của người đàn ông dưới ánh đèn màu trắng khẽ nghiêng nghiêng qua, Tô Thiên Kiều nín thở và nhìn không chớp mắt.
Nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc dái tai của anh, người đàn ông lên tiếng: “Tôi nói rồi, cô không có tư cách hỏi tôi.”
Tô Thiên Kiều hung hăng mím môi, hàm răng trắng bóc hung hăng cắn vào.