Nhẹ nhàng, chậm rãi, giống như nhấm nháp chiến lợi phẩm trân quý khó khăn nhất của mình, ánh mắt cũng dịu dàng như nước, sự dịu dàng khó hiểu này, dù là kẻ nào cũng chưa từng thấy.
Vì sao? Cuối cùng là vì sao...
Ngày đó, Tô Thiên Kiều ngủ thẳng đến xế chiều mới tỉnh.
Kỳ lạ, thân thể cũng không có sự đau đớn kỳ lạ mỗi ngày. Lại còn có chút mát mẻ, giống như có người đã bôi thuốc cho cô.
Suy nghĩ của cô khẽ động, tối hôm qua cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Cậu chủ đút thuốc mê cho mình, sau đó thì sao... sau đó thì sao?
"Bạch Như..." Cô sờ lên đầu vẫn còn đau, gọi Bạch Như một tiếng.
"Cô Tô, cô tỉnh rồi? Cơm trưa đã chuẩn bị xong, sau khi cô dùng xong, có thể đi dạo quanh căn nhà này một chút!" Mặc dù thái độ của Bạch Như hôm nay vẫn lạnh như băng, nhưng rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp.
Tô Thiên Kiều có chút không quen, gật đầu hỏi: "Cả căn nhà, tôi định đi đâu, muốn đến chỗ nào, cũng có thể sao?"
Bạch Như gật đầu: "Ngoại trừ không nên tùy tiện ra ngoài cô có thể tùy ý đi lại, không hạn định thời gian!"
"Hô.."
Tô Thiên Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Anh ấy... không cấm tôi hoạt động nữa rồi hả?"
Bạch Như không nói gì, chỉ là đưa cho Tô Thiên Kiều một bộ quần áo, xoay người đi ra ngoài.
Tô Thiên Kiều sững sờ mặc quần áo, tự giễu nói: "Thật buồn cười, anh ấy không phải không quản mình, chỉ là phóng lớn không gian cấm túc mà thôi!"
Tô Thiên Kiều mặc quần áo xong, vệ sĩ ở cửa nói ra: "Tiểu thư, cơm trưa ở dưới lầu!"
Tô Thiên Kiều ngoan ngoãn xuống lầu, ăn cơm trưa.
Ăn được một ít, Bạch Như đứng một bên nhìn chằm chằm cô, nói: "Cậu chủ dặn dò, Cô Tô bây giờ là thời kỳ đầu thụ thai, phải ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng và thể lực!"
Nghe thấy hai chữ cuối cùng, lông mày Tô Thiên Kiều hơi nhíu lại.
Bạch Như chỉ vào món tổ yến hầm củ từ Tô Thiên Kiều giả ngu không phát hiện: "Món này, cũng nhất định phải uống!"
Tô Thiên Kiều nhíu mày, ngoan ngoãn ăn nhiều hơn một chén cơ, ngoan ngoãn uống hết món tổ yến hầm củ từ chết tiệt đó.
"Ăn xong rồi, tôi muốn tự mình xem một chút." Tô Thiên Kiều nhẹ giọng hỏi, lông mày vẫn nhíu lại, trong ánh mắt thanh thuần vô tội, gò má yêu kiều, ngay cả là phụ nữ như Bạch Như, cũng nhịn không được nhìn mấy lần.
"Cô Tô cứ tự nhiên, trước khi cậu chủ quay lại, cô có thể tự do hoạt động! Sau này mỗi ngày, cho đến khi cô mang thai, sinh con, đều có thời gian tự do, chỉ cần là lúc cậu chủ không ở nhà!" Bach Hồng nói xong, Tô Thiên Kiều lại xoay người ngơ ngác một chút, cũng không nói quá nhiều, chỉ là phát ra một đơn âm từ mũi.
Cô lẳng lặng nói: "Ừ."
Bạch Như nhìn thân ảnh của cô biến mất, cầm điện thoại đưa đến bên lỗ tai, cung kính nói: "Cậu chủ, Cô Tô hôm nay nghe lời hơn nhiều."
Giọng cười lạnh lùng ở đầu bên kia khiến cho Bạch Như phát lạnh: "Cô ấy từ đầu đến cuối đều chau mày, không phải nghe lời, không phải không phản kháng, mà là...cô ấy rất thông mình, biết phản kháng cũng vô dụng, không làm mấy chuyện vô vị lãng phí sức lực, còn tránh bị chú ý và nghi ngờ, cô..nhất định phải chú ý!"
"Dạ!" Bạch Như cả người mồ hôi lạnh.
Cô Tô thật thông minh, thông minh hơn... là cậu chủ.
"Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn... cô tự biết hậu quả!" Bạch Như chuẩn bị để điện thoại xuống, cậu chủ lại dặn dò một câu.
Bạch Như vừa cúp điện thoại, ưu sầu lo lắng rời đi.
Trên trần nhà đối diện với mặt bàn ở nhà ăn, có một lỗ nhỏ màu đen, lóe lên một ánh sáng.
Tia sáng kia rất nhỏ, ở trong nhà ăn lộng lẫy này, dù là người cẩn thận, cũng không phát hiện được.
Tô Thiên Kiều lên lầu, vào phòng thay một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, để Bạch Như tìm cho mình một bộ cuốc xẻng nhỏ, đi xuống vườn hoa dưới lầu.
Tô Thiên Kiều luôn cho rằng, biệt thự Thanh Sơn là một biệt thự vô cùng xa hoa.
nhưng mà xuống dưới nhìn vườn hoa rộng rãi, ngẩng đầu nhìn căn nhà khổng lồ mới biết được, nơi đây quả thực là một tòa thành.
Trong khu nhà này, chỉ có người giàu nhất, người cực kỳ có quyền lực, mới có thể vào ở.
Cho dù là người có tiền, không có quyền, cũng không mua được nhà ở đây.