Cảm giác kỳ lạ vào lúc này, giống như có một cái móng vuốt đâm vào trong lòng anh, giống như là kẻ địch mạnh nhất đang cười nhạo sự nhu nhược vô năng của anh.
"Ầm..." Điện thoại đột ngột cúp máy, truyền đến tiếng "tút tút."
Bạch Như co người lại một chút, thông cảm nhìn bóng dáng vui sướng mất hút đầu cầu thang, đêm nay của cô, xong rồi!
Nhưng mà, Tô Thiên Kiều lại không biết chút gì cả.
Cô vui vẻ chậm rãi mở nước ấm ra, rửa sạch tay và mặt, thả cánh hoa hồng vào trong bồn tắm.
Cánh hoa tầm thương như vậy, lúc này cũng không còn cảm giác đáng yêu nữa, sắc hoa hồng giống như mang đến cho cô sức sống và hy vọng vô cùng...
Cô xuống lầu, đồ ăn đã dọn xong.
Bạch Như đứng một bên, vẻ mặt có chút không đúng, khi thì liếc nhìn cô một cái.
Cô mặc kệ, cho dù biểu hiện có rõ ràng hơn nữa, cô cũng không quan tâm.
Đối với cô mà nói, tin tức cậu chủ đêm nay không trở về, cô có thể ngủ một mình, giống như là một đứa nhóc mất đi mẹ, cô độc bước đi một mình trong tuyết trắng trong tay cầm viên kẹo cuối cùng.
Đó là niềm an ủi và chèo chống duy nhất để có thể sống tiếp, dó là lý do có thể không keo kiệt mà khoe khoang.
Cho nên, cô chẳng hề để ý ánh mắt lo ấy và thông cảm kỳ quái của người khác nhìn mình.
Cô tình nguyện sống trong sự vui vẻ hy vong giả tạo như vậy, dù là sự vui vẻ này, cũng chỉ ngắn như vậy.
Cô cầm lấy chén, ăn một bát cơm đầy, món ăn cũng ăn không ít.
Món tổ yến hầm củ từ không hề hay đổi này, thậm chí không cần Bạch Như nhắc nhở, cô đã ừng ực uống hết.
Đêm này cô ăn rất nhanh, nhưng mà một người đẹp như vậy, dù là có nhanh đến thế nào, có tư dưỡng căn bản, cũng vẫn ưu nhã như vậy, cảnh đẹp ý vui.
Cô thậm chí còn uống một ít rượu đó. Lau môi sạch sẽ, rồi nồng nhiệt cười: "Bạch Như, tôi muốn đi tắm."
"Được, tiểu thư!" Bạch Như có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn thoáng quá trần nhà phía trên bàn ăn.
Động tác rơi vào trong mắt Tô Thiên Kiều, ngẩng đầu nhìn lại.
"Xì xì.." Một vài thanh âm kỳ lạ vang lên, căn phòng đột nhiên tối một chút, lại sáng.
Những tòa thành cách thành phố quá xa chính là như vậy, điện áp vào những ngày thời tiết thay đổi, sẽ có chút không ổn định.
Nhưng mà, lúc ánh đèn lại sáng lên lần nữa, khuôn mặt của Tô Thiên Kiều, lại hoàn toàn lạnh xuống.
Nụ cười trên mặt, giống như đóng băng trong da thịt.
Từng tấc lạnh băng như sương giá, lạnh như băng tuyết.
Cô giận không kiềm được đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ đỉnh tường lộng lẫy: "Đó là cái gì? Đó là cái gì?" Cô hít sâu vài hơi, dưới tình huống Bạch Như nghẹn lời, từng chữ lạnh lùng nói: "Đó là camera quan sát? Camera quan sát lỗ kim, đúng không?"
Vừa rồi, lúc tất cả ánh đèn đều tối lại, mọi ngọn đèn đều tắt đi, chỉ còn cái lỗ kim kia, vẫn lóe lên một tia sáng, rồi mới tắt.
Mặc dù nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến người ta tưởng như ảo giác, nhưng vẫn bị sự sợ hãi bên trong Tô Thiên Kiều nhìn thấy.
"Anh ấy giám sát tôi? Thế mà lại giám sát tôi?!" Tô Thiên Kiều hoảng sợ hỏi, giọng nói như là bệnh tâm thần.
"Tôi biết, tôi chỉ là một món đồ chơi bị anh ấy mang về, một cái tượng gỗ. Anh ấy trả tiền cho tôi, là anh ấy bỏ tiền ra. Anh ấy dùng sự tỉnh lại của anh ra, sự vực dậy của Tô thị đe dọa tôi, tôi cũng có thể sinh con cho anh ấy, thậm chí quá đáng đến mức nhất định phải là một đứa con trai, nhưng mà...nhưng mà anh ấy có tư cách gì giám sát tôi, giám sát mọi riêng tư của tôi? Giống như một lão già ti tiện, hèn hạ bỉ ổi nhìn cô gái nhỏ nhà kế bên đi vệ sinh."
"..." Sự so sánh này, đúng là không phải cay nghiệt bình thường.
"Trên lầu cũng có sao? Bên ngoài cũng có sao? Hay là...phòng tối kia, cũng có sao?" Tô Thiên Kiều hoàn toàn phẫn nộ rồi.
Cô có thể cầu khẩn, có thể thấp kém, có thể không phản kháng.
Nhưng mà, một chút còn sót lại cô giấu trong lòng, sự tôn nghiêm và riêng tư mình chú ý bảo vệ lại bị xâm phạm.
Đó là một bát cơm cuối cùng của tên ăn mày đói lả, nếu như anh chạm đến, người đó sẽ liều chết với anh.
Tô Thiên Kiều không nói hai lời, lập tức xông lên lầu.
"Thật sự có...thật sự có, đúng không?" Cô dò xét mỗi căn phòng, dò xét từng hành lang... Cuối cùng, đi đến cánh cửa căn phòng tối mỗi đêm rạng sáng đều bị dẫn đến kia.