Cô không nghĩ nhiều, chỉ cố gắng chống cơ thể bủn rủn không có sức lực của mình, mở vòi hoa sen ra cố gắng rửa sạch cơ thể của mình.
Nước nóng phun vào cơ thể cô, cuối cùng khôi phục một chút tri giác, nhưng cơ thể vẫn tê liệt, giống như cảm giác của cơ thể không còn thuộc về mình nữa. Cô không chút cảm giác mà tẩy rửa, chà lau người, tựa như làm như vậy có thể rửa đi một chút hương vị của anh.
Tắm rửa xong, mặc áo tắm, đổ mạnh người xuống giường.
Cô hối hận, thật sự hối hận.
Lúc cô nghe thấy cậu chủ không về thì không nên vui mừng như vậy, lúc nhìn thấy camera, không nên kích động như vậy.
Phản kháng như vậy chỉ là lấy trứng chọi đá không chút lý trí, cô quá ngu ngốc, cô quá không thông minh.
Cô dùng chăn bao bọc lấy mình, chỉ lộ ra một cái đầu, cơ thể lúc lạnh lúc nóng. Đầu óc cẩn thận suy nghĩ, có phải do tác dụng phụ của thuốc mê tối hôm qua hay không, nhưng, có lẽ không phải thế này... hình như, hình như phát sốt rồi?
Cô mơ màng “ô” một tiếng, cũng không muốn quan tâm, chỉ xoay người rồi nặng nề ngủ.
Trong mơ màng, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy vừa nóng vừa khát.
Giống như người đang đi trên sa mạc, rất muốn uống nước, rất yếu đuối. Cô muốn xoay người, nhưng không thể nào động đậy. Trong cơn ảo giác, dường như nhìn thấy anh trai, nhìn thấy ba và mẹ.
Cô rất muốn ngủ, tựa như người chưa từng được ngủ, không muốn thức dậy. Ngủ thẳng tới lúc không còn cách nào khác, muốn thức dậy, nhưng không thể tình giấc.
Cô rất khó chịu, muốn hét lên lại không thể phát ra một chút thanh âm.
“Cô Tô... Cô Tô...” Dường như có ai đó đang lắc người cô, ồn quá.
Là Bạch Như đang gọi mình sao?
Cô yếu ớt mở miệng ra, thốt ra một chữ: “Nước...”
Một cốc nước ấm lập tức được đưa tới bên môi, cô nắm lấy chăn, nắm lấy tay người kia, ừng ực ừng ực uống hết một cốc nước.
Đầu của cô dường như tựa vào trên một bờ vai rộng lớn. Có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán của cô.
Rất lạnh, rất thoải mái...
Cô nắm lấy cái tay kia, ấn chặt lên trán mình, không cho anh rời đi.
Chủ nhân của bàn tay khẽ kéo ra một chút, cô chỉ muốn giữ lấy cảm giác lành lạnh này, không chịu buông ra.
“Đi gọi bác sĩ tới, đầu cô ta rất nóng!” Một giọng nói tựa như tiếng đàn cello vang lên bên tai, có người đáp “Dạ”, sau đó là tiếng giày cao gót.
Trong ngôi nhà này ngoại trừ mình, chỉ có Bạch Như đi giày cao gót, như vậy người ôm mình, không phải Bạch Như? Là... là cậu chủ?
Tô Thiên Kiều trong cơn mơ mơ màng màng mà ngẩn ra, ngước mắt nhìn lên.
Đôi mắt đỏ như máu, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ tựa như một bộ đồ sứ trắng, chỉ cảm thấy góc cạnh rõ ràng, còn về mặt mày và ngũ quan, cho dù cố gắng như thế nào cũng không nhìn rõ.
“Tự hành hạ mình như vậy, chơi rất vui sao? Tôi thấy cô ngại bài học tối qua còn chưa đủ!” Tiếng nói uy hiếp vang lên, đánh vỡ biểu hiện giả dối của sự yên tĩnh.
Tô Thiên Kiều lại không chút hoảng sợ, chỉ cảm thấy cơ thể rất nóng.
Bên trong cơ thể tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt cô.
Cô nắm lấy bàn tay to lạnh như băng kia, áp vào hai má, trượt tới cổ, lật nó lại rồi đặt lên xương quai xanh.
Anh dường như thở dài một tiếng bất đắc dĩ, lấy chăn ra quấn lấy cô.
Hô hấp có chút khó khăn, cô giãy dụa muốn thoát khỏi cái chăn lại không thành công, đành nắm lấy bàn tay to lạnh lẽo kia, lại lật lại, không nghĩ nhiều mà đặt lên bộ ngực đang bức bối của mình...
Rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh cương cứng người một chút, khẽ nói: “Lúc này còn muốn câu dẫn tôi sao? Ngày thường còn giả vờ thuần khiết, cao quý?”
“Tôi, tôi không giả vờ, tôi...tôi... khụ khụ...” Tô Thiên Kiều chưa nói xong lời biện giải đã ho khan vài tiếng.
“Không cần giải thích, chờ cô khỏe, rồi tự kiểm điểm bản thân cho tôi!” Cậu chủ ngắt lời Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều muốn buông ra anh ra, đẩy cái ôm của anh ra. Anh lại cố chấp mà ôm chặt lấy Tô Thiên Kiều, không chịu buông ra.
Tô Thiên Kiều nheo mắt, muốn nhìn mặt anh, anh thật kỳ lạ, không có bất cứ cái gì che đậy, không có sự bảo vệ của bóng tối, không đeo mặt nạ, anh lại không né tránh ánh mắt của Tô Thiên Kiều? Anh không lo lắng... bị Tô Thiên Kiều nhận ra sao? Vậy sự che đậy lúc trước thì sao?
Tô Thiên Kiều trừng lớn mắt, lại nhìn... anh, không chút trốn tránh...
Nhưng cho dù mắt Tô Thiên Kiều trừng lớn hơn nữa, cũng không nhìn thấy rõ bộ dáng của anh.
Mắt của cô vừa khô vừa nóng, lại thêm trong phòng chỉ mở đèn bàn, bên ngoài cũng không biết là ban ngày hay là đêm tối. Anh lại nghiêng người ôm mình, chỉ có thể nhìn thấy hai phần ba khuôn mặt...
Càng cố gắng muốn nhìn rõ, đôi mắt lại càng mỏi càng khô!
Cô từ bỏ, người đàn ông này là một ác ma chân chính, anh ta có thể kiểm soát mọi thứ...
Tô Thiên Kiều mệt mỏi nằm xuống, mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, trong phòng chỉ còn mình cô.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có một mình cô nằm đó.