Hào Môn Quyền Quý

Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt




Ở cửa lớn lại không có cảnh sát, khi Tô Thiên Kiều và người đàn ông trung niên đang âm thầm thở phào thì vài cảnh sát ăn mặc thường phục lao ra, bao vây người đàn ông đó và Tô Thiên Kiều lại.
Tô Thiên Kiều sững sờ với những gì xảy ra trước mắt, ai lại thông minh như thế?
Chẳng trách không có ai đuổi theo bọn họ, thì ra... Bọn họ lại ở đây ôm cây đợi thỏ?
“Đội trưởng Trương, cảm ơn anh, cậu chủ nhà tôi sẽ báo đáp lại anh...” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn Bạch Như đứng ở đó, chuyện này... chuyện này rốt cuộc là sao?
Bạch Như đi đến, đỡ lấy Tô Thiên Kiều, nhưng cũng không có nghi ngờ gì: “Cô Tô, cô đã bị sốc rồi. Đây là nhân viên tổ dự án bất động sản mới vào công ty đã gây ra chút chuyện, quấy nhiễu đến cô rồi, cậu chủ đã trở về rồi, biết cô bị cưỡng ép nên đã nhớ bạn bè trong cục cảnh sát, cô không sao chứ?”
Tô Thiên Kiều sững sờ lắc đầu, trong nhất thời nhìn nhân viên trung niên bị bắt đi kia mà nói không lên lời.
Thì ra, người đàn ông trung niên trung niên đó là đến tìm cậu chủ gây phiền phức sao?
Người đàn ông trung niên hét lớn, mắng cái gì ‘gian thương ác độc, ông trời không có mắt, diệt người lương thiện’ đại loại mấy câu kiểu như vậy, sau đó đã bị cảnh sát đưa đi.
Bạch Như nói: “Ông ta chắc theo dõi cậu chủ, biết cậu chủ đến thăm cô, cho nên mới bắt cô, không có bị thương chứ? Đi kiểm tra thử?”
Tô Thiên Kiều khẽ lắc đầu, chỉ nói: “Tôi muốn xuất viện.”
Sắc đêm hạ xuống.
Tô Thiên Kiều nằm trong phòng, ánh mắt căng thẳng nhìn chăm chú vào cánh cửa.
Âm thanh tích tắc tích tắc cứ vang lên, hình như mãi mãi cũng không biết mệt mỏi.
Sắp đến sáng rồi, cô phát sốt quá nhanh, lại dùng cách tàn nhẫn đó nhưng vẫn rất nhanh đỡ.
Cô nhìn thời gian, thậm chí không có sức. Cầm điện thoại gọi đến phòng của Bạch Như: “Cậu chủ đâu? Tôi từ khi nào đến căn phòng đó?”
Không biết tại sao, cô cấp thiết muốn gặp anh như vậy.
Muốn nhìn thấy anh sẽ trừng phạt cô như thế nào.
Hoặc giống như Bạch Như, tưởng cô thật sự vô tội, đối với tâm tư muốn chạy trốn của cô không hề hay biết?
“Cậu chủ nói, sẽ đến tìm cô, cô cứ nghỉ ngơi trước, cậu chủ làm xong việc sẽ đến phòng của cô!” Khi Bạch Như dùng cái giọng công thức hóa nói xong thì cúp máy.
Trái tim của Tô Thiên Kiều hơi siết lại, cô hít một hơi thật sâu, chui vào trong chăn tiếp.
Mấy ngày nay ngủ quá nhiều hoặc trong lòng quá sợ hãi, cô nằm xuống mắt nhắm lại nhưng không ngủ được.
Không ngủ được, cô đành mở mắt nhìn trần nhà.
Trong đầu đang rối như tơ vò nghĩ đến rất nhiều chuyện, thời gian qua lâu như vậy, khi cô mệt mỏi tưởng cậu chủ sẽ không đến thì đèn của căn phòng, bỗng nhiên tắt đi!
Sau đó, cửa phòng được mở ra, tiếng bước chân trầm ổn từ bên kia truyền đến.
Tô Thiên Kiều có chút căng thẳng ngồi dậy, dùng chân bọc lấy cơ thể.
Tuy biết là thừa thãi, nhưng vẫn quấn chặt mình trong chặn.
“Cậu, cậu trở về rồi?” Tô Thiên Kiều có chút lo lắng, giọng nói có hơi run rẩy.
“Nếu như bỏ qua tháng này, tháng sau vẫn phải tiếp tục...” Người đàn ông nhẹ nhàng đánh gãy lời của cô.
Tô Thiên Kiều hơi kinh ngạc, sau đó thì thỏa hiệp: “Tôi, có sức.” Dù sao cũng không cần cô phải động.
“Cô hôm nay... bị dọa sợ rồi?” Giọng nói của anh có chút lạnh, vừa nghe thì biết anh hiếm khi biết quan tâm người khác.
“Vẫn ổn.” Giọng của Tô Thiên Kiều mang theo một tia lo lắng, hô hấp khẽ khàng.
May trong phòng không có âm thanh nào khác, anh lại cẩn thận nghe.
Tô Thiên Kiều nói xong thì bị bàn tay lớn túm lấy...
Thật kỳ lạ, người đàn ông này hôm nay hình như cũng không có tâm trạng.
Có có vài suy nghĩ kỳ lạ, đối với người đàn ông mà nói, chuyện như thế này có phải cũng là vì để cô mang thai?
Cậu ta dường như... Cảm giác mới mẻ đối với cô đã qua rồi sao? Cậu ta chỉ muốn có con? Thế nhưng, tại sao, tại sao nhất định muốn cô sinh con cho cậu ta chứ?
Đầu của Tô Thiên Kiều nhanh chóng chuyển động, bỗng rên lên như tiếng mèo con.
Cơ thể của cậu chủ hơi rung nhẹ, hình như có hứng thú cực lớn, thấp giọng cười nói: “Sao hả, cô... nghĩ thông rồi? Không phản kháng nữa? Có phản ứng rồi sao?”
Tô Thiên Kiều muốn nói mấy lời nịnh anh, nhưng lại không thể nói ra được.
Người đàn ông này lại rất vui, hứng thú hoàn toàn bị gợi lên.
“Anh, anh đã từng yêu một người chưa?” Tay của Tô Thiên Kiều vòng lên cổ của anh, giả vờ động tình, nói mấy lời mị hoặc bên tai của anh: “Yêu một người khắc cốt ghi tâm, yêu hơn cả chính bản thân mình, lại bởi vì muôn vàn nguyên nhân không đến được với nhau, cho nên... tìm một người tương tự đến thay thế?”
Lời nói này phải mất một lát mới có thể miễn cưỡng nói hết.
Thân thể của người đàn ông hơi cứng đờ: “Cô tưởng rằng... Tôi nhìn trúng cô là vì cô lớn lên giống người tôi yêu, lại không có người cô gái đó? Cô cho rằng... bản thân là thế thân?”
Dễ dàng bị nắm bóp, Tô Thiên Kiều quả thật không nói lên lời, càng kỳ lạ hơn, anh vậy mà không bởi vì câu hỏi của cô mà tức giận, hoặc... bởi vì phán đoán của mình mà trừng phạt cô.
Có điều nghe khẩu khí của anh hoàn toàn không phải chuyện đó.
Cách nghĩ bị phủ nhận rồi, xem ra bản thân cô quả nhiên đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi.
“’... Hoặc, đời ba của chúng ta kết thù với nhau?” Đây là hai lý do mà Tô Thiên Kiều có thể nghĩ được, trừ điều đó ra, thật sự không nghĩ ra tại sao.
Cậu chủ trầm mặc, giọng nói lạnh lùng không có kiên nhẫn nói: “Cô tốt nhất im miệng lại.”
Tô Thiên Kiều lập tức tắt tiếng, đến hít thở cũng không dám.
Sau khi nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tô Thiên Kiều thở phào nhẹ nhõm, anh hình như trở nên khoan dung hơn, bản thân đã phá vỡ quy tắc của anh, anh cũng không có trừng phạt...
Nghe thấy tiếng anh đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, Tô Thiên Kiều mới thả lỏng...
Đứng dậy, mặc áo choàng tắm, đợi khi anh tắm xong, cô lại đi tắm. Thật ra cô muốn đi bật đèn, anh nếu như bước ra, cô bật đèn có lẽ còn có thể nhìn thấy mặt của anh.
Có điều Tô Thiên Kiều chạm quá nhiều đến chuyện cấm kỵ của anh rồi, cô không dám mạo hiểm nữa.
Cho nên, chỉ lặng lẽ ngồi đó, đợi anh tắm xong, sau đó rời khỏi.
“Sao lại...” Trong phòng tắm truyền ra một tiếng chửi bé, tiếng nước vừa mở ra, bây giờ bỗng dừng lại.
Tô Thiên Kiều đầu tiên không hiểu, sau đó bỗng nhiên nhớ ra lúc cô tắm nước lạnh quên chưa vặn trở lại, tối nay khi tắm, cô đặt vòi trong bồn tắm... xong rồi...
Yên tĩnh, lúc đó, đều là dị thường yên tĩnh.
Sau khi tiếng mắng chửi thấp giọng trong phòng tắm dừng lại, đó là sự im lặng dọa người. Tô Thiên Kiều cực kỳ sợ hãi!
Cô không biết, cậu chủ tiếp theo đây sẽ xử lý cô như thế nào nữa. Cô tin chắc, cậu chủ thông minh như vậy, tuyệt đối sẽ đoán ra cô đã làm những gì?
Trầm mặc hồi lâu, cô hình như bị đằm chìm trong suy nghĩ sợ hãi đó. Sau đó, cô cố gắng bình tĩnh lại.
Sau khi sợ hãi và tuyệt vọng quá lớn, cô đã lặng lẽ chấp nhận. Bởi vì, cô đã không có năng lực phản kháng nữa, cô ngay cả cái chết đều không để tâm, còn sợ cái gì chứ?
Hai mắt đen láy nhìn vào bóng tối, lông mi cong vút quyến rũ, nhìn người trong phòng tắm, rốt cuộc bao giờ mới đi ra.
Thấy người trong phòng tắm rốt cuộc muốn xử lý bản thân cô như thế nào đây.
Cạch...
Cửa phòng tắm được anh từ từ đẩy ra.
Tiếng bước chân không có vang lên, anh chỉ đứng trước cửa phòng tắm, đứng trong góc tối nhìn hướng đó, thân ảnh nhỏ bé đang mơ hồ đó.
Tô Thiên Kiều hít một hơi một sâu, cô không có nói chuyện. Sau khi trầm mặc hồi lâu, cậu chủ cũng mở miệng: “Cô lẽ nào một chút cũng không sợ sao?”
Sợ? Cô sợ, cô cực kỳ sợ hãi!
Lòng bàn tay của cô đã ra đầy mồ hôi, cô sợ hãi đến mức run rẩy! Nhưng cô không có xin tha, không phải bởi vì sợ, cũng không phải bởi vì cố tình trấn định.
Mà cô biết, xin tha căn bản không có tác dụng. Cô đã sớm nhìn rõ, người đàn ông trước mặt này, xin tha tuyệt đối sẽ không có tác dụng.
“Anh muốn xử phạt tôi như thế nào?” Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, ngữ khí bình thản cực kỳ.
“Cô đang hỏi tôi sao? Đang hỏi tôi... muốn trừng phạt như thế nào với lỗi sai của cô sao?” Cậu ta đầu tiên thì hơi ngây người, tiếp sau đó là phát ra tiếng cười trầm thấp. Tiếng cười đó thật sự khủng bố, rõ tàng nụ cười vui vẻ như vậy lại khiến người ta sởn gai ốc: “Ha ha ha...”
“Cô hôm nay ở bệnh viện chơi trò chơi đó, tôi có nên truy xét không, chỉ là mỗi ngày đều sẽ có cách cầu sống khác nhau mà thôi! Cô nếu như sau khi trải biến cố và sự sỉ nhục nhiều như vậy còn không chạy chốn, đó mới thật sự là có vấn đề... Cho nên, tôi không trách cô. Tôi biết rõ chuyện cô làm, tôi đều không có trách cô! Thế nhưng... tôi đã nói rồi, cô là của tôi, cô ngay cả tư cách chết cũng không có, sao có tư cách tổn thương bản thân chứ?”
Trong trí nhớ, hình như đây là lần đầu tiên cậu chủ nói nhiều nhất.
Nghe anh tiếp tục nói: “Cô có biết, cơ thể mẹ thời gian đầu mang thai sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến đứa bé không? Cô nếu như gây tổn thương với bản thân cô thì cũng thôi, nếu như vì thế mà kỳ hoãn việc mang thai, chịu khổ vẫn là bản thân cô. Tôi luôn cho rằng cô là người thông minh, thế nhưng tại sao cô lại nghĩ không thấu điểm này chứ? Ha... tắm nước lạnh, cô muốn tiếp tục bị cảm phải không? Sau đó, nhân cơ hội ở bệnh viện chạy trốn, hoặc... không muốn để tôi chạm vào cô?”
Tâm tư bị người khác vạch trần, phân tích chuẩn xác như vậy, Tô Thiên Kiều ngay cả một chữ cũng không phản bác được!
Cậu chủ nói xong, trong căn phòng tối tăm vang lên tiếng bước chân đang đi tới chỗ của Tô Thiên Kiều.
Bầu không khí lại trầm xuống, Tô Thiên Kiều còn chưa kịp trốn tránh thì cằm đã bị anh thô bạo nâng lên: “Để tôi đến nói rõ ràng với cô, mặc kệ cô chạy đến đâu đều không thể thoát được, cô có thể sử dụng tất cả các cách chạy trốn để không phải mang thai. Cô nếu như trốn thì tôi sẽ giết anh trai của cô. Cô nếu như không mang thai, tôi sẽ không ngại mà tiếp tục hành hạ cô. Cô nếu như mang thai đứa bé không khỏe mạnh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.