Giọng nói của anh bỗng đanh lại: “Vậy thì... càng đơn giản, tôi sẽ lấy ra cốt nhục của cô từ trong đó, sau đó, mang thai lần nữa, cho đến... khi nào sinh ra được một đứa bé trai khỏe mạnh thì thôi!”
Động tác và ngữ khí của anh đều rất dịu dàng.
Sự thân mật gần như tiếp xúc vào tai khiến tai của cô đỏ bừng, động tác dịu dàng, giống như tiếng thì thầm.
Tay của anh đặt lên bụng của cô, lặng lẽ cảm nhận sự run rẩy của cô... Tận hưởng sự sợ hãi từng chút một của cô. Dường như giữa bọn họ, loại trò chơi này mới vui nhất! Tô Thiên Kiều dường như có thể cảm thấy ý cười vui vẻ của anh.
“Ác ma, anh là ác ma, anh là ác ma...” Tô Thiên Kiều lẩm bẩm, nghiến răng nói ra từng từ, giơ tay đánh mạnh vào lồng ngực của anh.
Những cú đấm của cô không khiến anh để tâm.
Đợi đến khi cô nháo đủ rồi, anh mới từ từ đứng dậy, nói: “Tôi bây giờ... hối hận rồi sao?”
Tô Thiên Kiều ngẩng lên, trong bóng tối chỉ nhìn thấy một cái bóng đứng quay lưng của anh. Bóng lưng này hình như một ngọn núi, đè lên cô đến mức không thở được!
“Tôi sẽ không chạm vào cô nữa, sẽ không tiếp tục miễn cưỡng cô... Mỗi ngày, mỗi đêm, tôi đều muốn cô cầu xin câu, cầu xin tôi làm cô. Đương nhiên, cô có thể không cầu xin tôi, cô có thể giữ lại sự thanh cao và kiêu ngạo của cô mà ở đây cả đời... Tôi không để tâm đến việc nuôi một người nhàn rỗi đâu.”
“Không, không được, anh, anh sao có thể như thế?” Tô Thiên Kiều lẩm bẩm nói, giọng khàn đi, nước mắt không kìm chế được mà lăn dài trên mặt.
Anh thật sự tức giận rồi, tuyệt đối không phải dọa Tô Thiên Kiều nữa, anh... thật sự tức giận rồi!
Tô Thiên Kiều trước nay chưa từng nghe anh nói nhiều như vậy, tức giận như vậy.
“Còn nữa... Máy quay sẽ tiếp tục lắp lại, khoảng thời gian này cô cứ ở trong phòng từ từ phản tỉnh lại mình đi!”
Anh đi được vài bước, thì bỗng quay lại nói rõ ràng từng từ với Tô Thiên Kiều: “Cô nhớ kỹ... cô chỉ như nữ nô triều cống mà thôi, tất cả mọi thứ của cô đều do tôi quyết định, mà tôi, là đế vương cao cao tại thượng, vận mệnh của cô nằm trong tay tôi, cô không có bất kỳ tư cách phản kháng, trừ phi... Cô không quan tâm anh trai cô nữa!”
Anh nói xong, bước chân cũng không dừng lại nữa, đi ra cửa.
Cửa bị anh kéo ra, anh không có lưu luyến mà bước ra.
Đèn bên hành lang phản chiếu bóng lưng của anh, lóe lên, hình như sắp biến mất.
“Đợi đã... đợi đã...” Tô Thiên Kiều lớn tiếng gọi, trong đầu chỉ có một cách, chính là giữ anh lại, để anh làm cô.
Thân thể của anh, hơi dừng lại.
“Cầu xin anh, xin anh ở lại, anh, anh đừng trách tôi, cầu xin anh, ở lại...” Giọng nói run rẩy, cắn răng nói từng câu một, dáng vẻ rất hèn mọn.
Nực cười biết bao. Đáng thương biết mấy!
Cô hôm nay đang cầu xin ác ma cô thống hận nhất, đến làm điều cô không muốn nhất, chuyện cô thấy nhục nhã nhất!
“Rất tủi thân sao?”
Cánh cửa, lần nữa bị anh đẩy ra, thân thể của anh quay lại, hình như không có ý muốn lập tức đi đến.
Tô Thiên Kiều khẽ thở phào, liếc nhìn anh, giọng nói trầm thấp vang lên: “Không tủi thân, là tôi đáng đời.”
“Ha ha ha ha...” Anh lại cười. Anh của đêm nay, đặc biệt kỳ lạ. Anh rõ ràng tức giận như vậy, lại cứ nở nụ cười!
“Không tủi thân? Cô tủi thân, cô rất ấm ức. Đây là thái độ cầu xin người khác của cô sao?”
Anh sải bước đến bên cạnh Tô Thiên Kiều, dừng lại nơi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, tiến sát lại, nói: “Tháng này, tôi sẽ không chạm vào cô, cô cố gắng học đi, đợi cô học được cách cầu xin người khác, khi nào khiến đàn ông hài lòng... Thì đến cầu xin tôi. Đợi cô để xuống sự ấm ức và thanh cao của mình xuống, cô mới hiểu được cái gì gọi là chấp nhận, cái gì gọi là cầu xin người khác...”
Rầm...
Cửa phòng nặng nề đóng lại!
Bóng dáng đó triệt để biến mất không thấy nữa, dường như trước giờ chưa từng xuất hiện, không có để lại dấu vết nào.
Tô Thiên Kiều ngồi bệt trên tấm thảm sang trọng trong phòng, nước mắt lăn dài, vô thức trên người lại xuất hiện mồ hôi lạnh, thì ra cô lại sợ hại như vậy. Một người sống trong tuyệt cảnh cũng bị ăn ép đến mức sợ hãi như này, người đàn ông này thật sự quá khủng bố, thật sự khiến người khác sợ hãi.
Tô Thiên Kiều ngây ngốc nhìn cánh cửa, mãi lâu sau mới cắn răng nói một câu, lặp lại: “Học cách... lấy lòng đàn ông?”
Nói xong, sức lực toàn thân giống như một rút cạn, Tô Thiên Kiều nằm xuống đất, tay che mặt, cả người cuộn tròn lại, hình như làm thế cô mới thấy an toàn.
Ánh mắt rơi trên cánh tay, khổ sở, dường như cuộc đời của cô đã tiêu tùng rồi.
Một năm này, cô vừa qua mười tám, một năm này thật sự là tồi tệ nhất...
Ánh trăng trên trời dần dần lọt qua khe cửa mà chói vào phòng, trong phòng dường như có một ít ánh sáng, tuy nhiên, ánh trăng mùa đông lạnh lẽo biết bao. Trên thể cô cuộn tròn lại lại, lông mi của cô hơi run rẩy, chớp mắt là nước mắt rơi, sau đó thì ngủ thiết đi.
Một đêm này cô mơ thấy rất nhiều thứ kỳ lạ, cô không nhớ mình mơ cái gì, cô chỉ nhớ bản thân đang không ngừng gọi lấy một cái tên... Minh Triết...
Ánh sáng ngày mới đúng giờ chiếu vào phòng, Tô Thiên Kiều cơ người đau nhức lạnh lẽo lạ thường, cô từ từ tỉnh lại.
Tuy nhiên cũng không có sốt cao nữa. Cô tự nở một nụ cười, thật không biết đây là tốt hay không tốt nữa?
Sau khi thay quần áo, cô đi xuống lầu, trên đường đi cô có chú ý các mặt camera hôm trước bị gỡ đi bây giờ đã được lắp đặt lại.
Trong lòng rất bất an, rất không thoải mái, nhưng lại bất lực không có dũng khí đi phản kháng.
Một mình Bạch Như ngồi trong phòng khách ăn bữa sáng, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn Tô Thiên Kiều, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Cô Tô, ăn sáng!”
Tô Thiên Kiều còn chưa đáp, cô ta nói với vệ sĩ bên cạnh: “Vào phòng của cô Tô, đặt đồ ở đó!”
Tay của Tô Thiên Kiều hơi run, biểu cảm trên mặt cũng miễn cưỡng... Thế nhưng, cô lại có thể nói cái gì chứ? Thật nực cười, dường như một đứa bé đang chơi vui vẻ đột nhiên phát hiện đồ chơi cũng mình bị ông già noel lấy đi hết...
Cô chỉ cúi đầu, lặng lẽ ăn bữa sáng.
Bữa sáng hôm nay rất thanh đạm, thanh đạm giống như một nhà bình thường. Xem ra. Cậu chủ thật sự đỉnh đối xử lạnh nhạt với cô một tháng rồi.
Làm sao đây, phải làm sao? Anh ngủ với cô, khi muốn nỗ lực để bản thân mang thai thì cô lại chạy trốn và phản kháng. Bây giờ cô đồng ý rồi, cậu chủ căn bản không thèm để ý cô, nhưng... Cô bỗng nhiên hy vọng mình có thể cùng anh...
Cô nắm chặt đôi đũa, hàm răng bặm chặt lại, hiếm khi mở miệng hỏi Bạch Như, ánh mắt đáng thương hơi run rẩy: “Cậu chủ anh ta... rất tức giận sao?”
Bạch Như hơi ngây ra, đặt đũa xuống, nhìn Tô Thiên Kiều, nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”
Tinh thần của Tô Thiên Kiều trở nên căng thẳng: “Vậy... cậu chủ đã đi đâu rồi? Anh ta, tháng này sẽ không đến đây sao?”
Bạch Như nói: “Cậu chủ đã đến Hongkong, một tháng này, cậu ấy sẽ không trở về.”
Thân thể Tô Thiên Kiều hơi cứng lại: “Vậy thì... Anh ta, anh ta còn nói cái gì khác không?”
Bạch Như nói: “Cậu chủ nói, một tháng này cô Tô cần phải cố gắng học!”
“Cố gắng học?”
Bạch Như gật đầu, búng tay một cái, vệ sĩ đang đứng đằng sau bèn lấy ra một loạt đĩa kỳ lạ đưa đến trước mặt Tô Thiên Kiều. Bạch Như nói: “Cậu chủ bảo cô xem những cái đĩa này, ngoài ra... cố gắng hình dung. Cậu chủ nói, hy vọng lần sau khi trở về có thể nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng hiểu chuyện.”
“Được...” Ngón tay của Tô Thiên Kiều siết chặt một cái đĩa trong số đó, trên đĩa này không có in cái gì lên cả, chỉ là một cái đĩa trắng, không biết bên trong rốt cuộc là cái thứ gì.
Ăn xong bữa sáng, Bạch Như nói: “Cô Tô từ trưa nay trở đi, không cần phải xuống lầu nữa, mỗi ngày đều ở trong phòng, cố gắng học tập.”
Trở lại phòng, cửa bị khóa lại. Trong tay Tô Thiên Kiều là một tập dày các đĩa băng, ánh mắt không tự nhiên nhìn mắt camera trên tấm rèm, cái đó bị cô treo vật khác lên, đã thanh lý hết các thứ không sạch sẽ. Cậu chủ... anh có phải tùy lúc cũng có thể xem cô đang làm cái gì không?
Cô khẽ thở dài, nhắm mắt tập trung tinh thần, bảo bản thân không nên nghĩ đến chuyện cái máy quay nữa.
Cô cầm một cái đĩa để vào đầu phát, ngón tay ấn một cái, hình ảnh có hoa văn màu đỏ sẫm, hoa văn chuyện động, thật kỳ lạ, nó lại khiến nhịp tim tăng nhanh.
“Rốt cuộc là đĩa gì vậy?” Tô Thiên Kiều cau mày, ngồi khoanh chân lại, nghiêm túc nhìn vào màn hình. Trái tim của Tô Thiên Kiều hơi siết lại, đột nhiên có loại dự cảm không tốt...
Quả nhiên...
Loại trò chơi này... quen thuộc như vậy, thật sự khiến người ta ghê tởm...
“Tít...” Tô Thiên Kiều sau khi ngây người thì phản ứng lại, lập tức dùng điều khiến tắt màn hình TV đi, cái này đã dọa cô không nhẹ.
Vậy mà... vậy mà cho cô xem... phim người lớn?!
Thình thịch --- thình thịch ---
Nhịp tim của cô đập nhanh kinh khủng, mặt và tai đều đỏ bừng, dường như đã làm sai chuyện gì đất, lại giống như lần đầu tiên trộm đồ của người khác.
Trong lòng rất lo lắng, rất căng thẳng, quá sợ hãi, thật... xấu hổ.
Cậu chủ bị sao vậy? Tại sao lại cho cô xem thứ này?
“Reng reng reng...” Điện thoại treo tường đổ chuông.
Nhịp tim của Tô Thiên Kiều đang đập gia tốc thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, dọa cô thật không nhẹ.
Ánh mắt của cô bất giấc liếc qua về phía máy quay... Không được, không thể chấp nhận được, nhất định cậu chủ có thể nhìn thấy phản ứng của cô.
Cô buồn bực đến mức ngồi nghiến răng nghiến lợi. Tay run run, ngón tay còn chưa chạm vào điện thoại thì đã bắt đầu sợ hãi. Cô mâu thuẫn một chút, tay đưa ra rồi lại rút vào, lặp lại hai lần như vậy, tiếng chuông điện thoại lại càng vanh lên như lời giục dã, bất lực, cô chỉ có thể cầm lên, đặt ở bên tai, không nói một lời.
“Sao thế? Không thích sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của anh, lời nói lại vô tình như vậy.