Hào Môn Quyền Quý

Chương 29: Hô hấp ngưng lại




''...Vâng'' Hai người đều là người hay đi bên cạnh anh nhất, chỉ cần là chuyện cậu chủ quyết định thì không ai có thể ngăn cản.
Nhà máy thép lạnh lẽo, vì rất lâu rồi không ai tu sửa nên xung quanh vô cùng tồi tàn.
Gió từ bên ngoài thổi vào, Tô Thiên Kiều chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân bị chói trên ghế vô cùng lạnh lẽo.
Cô co thân mình lại, bất an lắc đầu đang bị bịt mắt, thản nhiên nói với người đàn ông đã ngồi trên ghế trước mặt được một lúc lâu: ''Không bằng anh thả tôi ra đi, tôi cùng lắm chỉ là một trong số hàng nghìn người phụ nữ của anh ta mà thôi, anh ta không thể vì tôi mà khiến mình bị nguy hiểm đâu.''
Mắt bị che bởi khăn vải, Tô Thiên Kiều lờ mờ thấy một bóng hình cao lớn bước đến trước mặt mình, một thanh âm kìm nén ý cười vang lên: ''Tôi theo dõi anh ta 3 ngày rồi, anh ta ngày nào cũng ở bên giường bệnh của cô từ sáng đến tôi, dựa vào cách làm người của anh ta...thì không có chuyện anh ta đối với một người bình thường như vậy đâu!''
Tô Thiên Kiều dựng thẳng lỗ tai, còn chăm chú nghe, cô hy vọng từ miệng tên bắt cóc này có thể nghe ra được tên của cậu chủ, nhưng lại không được như ý nguyện.
Cô hơi tức giận nói: ''Vậy chỉ là anh ta thấy tôi mới mẻ mà thôi, chuyện nguy hiểm như thế này, anh ta sẽ làm chắc?'' Cô cười lạnh: ''Xem ra, anh không hiểu rõ anh ta rồi.''
Tên bắt cóc đứng suy tư một lát, nhíu mi nhìn Tô Thiên Kiều, mặc dù cô sợ hãi nhưng vẫn phát ra một vẻ cao quý và bình tĩnh từ trong xương tủy, có một loại quen thuộc kỳ lạ, trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được mình đã từng gặp ở đâu.
Lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ kỳ quái, hắn quay người nói với thuộc hạ của mình: ''Xuất phát chưa?''
Lập tức có người đáp lại: ''Tòa nhà quốc hội đã báo tin đến, anh ta bắt đầu đi rồi!''
Tô Thiên Kiều và kẻ cầm đầu kia đều có chút kinh ngạc.
''Haha...xem ra là cô đánh giá thấp anh ta''
Tô Thiên Kiều sửng sốt, cắn răng, môi mỏng trở nên trắng bệch: ''Lạ thật, đấy không phải là phong cách của anh ta....'' Hay là, anh còn có ý đồ khác?
Người đàn ông này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nghe theo sự sắp xếp của người khác như vậy, nếu nói anh vì Tô Thiên Kiều mà đến, vậy thì cũng chỉ khẳng định được anh ta đến vì đứa bé trong bụng cô, đúng, chắc chắn là như vậy.
Nghĩ như thế, không hiểu sao trong lòng cô thấy ổn định hơn một chút.
Thời gian lại trôi qua chưa được bao lâu.
''Anh ta đến rồi!''
''Cô xem, thực ra anh ta rất quan tâm đến cô đấy chứ.'' Tên cầm đầu gật đầu với thuộc hạ của mình, ý bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt, sau đó xoay người, nói với Tô Thiên Kiều: ''Nếu cô còn muốn sống, phải nhớ kĩ, ngày này hằng năm phải đến mộ của anh ta để đốt một nén hướng, anh ta từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến bất kì người phụ nữ nào, bao gồm cả mẹ anh ta, cho nên...chắc chắn là thật lòng yêu cô.''
Trong lời nói của người đàn ông vừa thoải mái vừa khoái trá, giống như nhặt được một món hời nào đó.
Trong lòng Tô Thiên Kiều căng thẳng, ý của hắn là gì?
Mục tiêu của hắn, không phải là một nghìn đô mà là...tính mạng của cậu chủ ư?
Nghĩ đến đây trong lòng cô lại không chút vui sướng như mong muốn, thật kì lạ.
Rõ ràng cô hi vọng người đàn ông kia biến mất, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng là sao?
Đúng rồi, đứa bé! Cô không hi vọng đứa bé không có ba.
''Anh ta đến rồi!'' Một tiếng hô đánh gãy suy nghĩ của Tô Thiên Kiều, cô lập tức tỉnh táo, chăm chú nhìn ra nhưng chỉ có thể nhìn thấy tên cầm đầu của bọn bắt cóc xoay người, trốn vào chỗ tối bên trong căn phòng.
Trong chốc lát, tiếng bước chân của cậu chủ truyền tới, chỉ nghe thấy tiếng hỏi thận trọng của anh: ''Đại ca của các người đâu?''
Những người ở đây vì nghe thấy lời của anh mà có chút sững sờ, một người đàn ông đứng ra, không phải tên cầm đầu lúc trước nói: ''Là tôi!''
Hắn đánh giá anh một vòng từ trên xuống dưới, phát hiện anh không mang theo gì cả liền tức giận hỏi: ''Tiền đâu?''
Cậu chủ nói: ''Tất nhiên là tôi không mang bên người mình rồi, bằng không...chỉ cần các anh để chúng tôi rời khỏi nhà máy thép, tôi sẽ lập ức giao cho các anh!''
''Haha...anh cho rằng tôi sẽ tin mấy lời vớ vẩn của anh à? Thả anh đi? Vậy thì tiền là của anh rồi!''
''Nhưng tôi không có đem đến, lẽ nào các người nhiều người như vậy, còn có thể để tôi chạy trốn được ư?'' Vẻ mặt cậu chủ bình tĩnh, hơn 10 tên bắt cóc ở đây, không ai dám nhìn vào mắt anh.
Hắn giống như một con sư tử bị chọc tức, những tên bắt cóc còn lại đứng trước cửa không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, áp lực cực lớn, lại còn có chút run rẩy: ''Anh ta đem theo người đến đây ư?''
Thuộc hạ bên cạnh lập tức báo lại: ''Đại ca, anh ta thực sự đến đây một mình, trên xe không có ai cả.
''Ha ha...có khí phách!'' Một tiếng cười lớn vang lên, kẻ cầm đầu bước ra từ trong góc tối, trên đầu hắn có đội một chiếc mũ lộ ra hai con mắt, trên hai con mắt còn đeo một chiếc kính dâm.
Hắn đường hoàng bước ra, nhìn giống như một thân sĩ phong độ, trên người còn mặc tây trang màu đen, giọng nói của hắn như thể dùng máy biến âm, chỉ nghe thấy hắn nói: ''Có điều...đã đến đây rồi, không phải nghe lời của anh, mà phải theo tính toán của tôi!''
Cậu chủ bước về phía Tô Thiên Kiều, vẻ mặt ung dung: ''Anh muốn thế nào?''
Tên cầm đầu nói: ''Trước hết giao tiền ra đây, sau đó...'' Hắn đá một sợi dây thừng đến trước mặt anh: "Tự chói mình lại, buộc cho chắc vào!''
''Nếu tôi nói không thì sao?'' Cậu chủ còn cách Tô Thiên Kiều một mét, hỏi.
''Ở đây không đến lượt anh nói không.'' Tên cầm đầu ra hiệu, lập tức có một người đàn ông xông lên đá về phía anh.
Cơ thể cậu chủ nhanh chóng phản ứng, đá ngược lại tên kia. Người đàn ông cao 1m9 kia bị anh đá bay xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi.
Tô Thiên Kiều nhìn không rõ, chỉ nghe thấy tiếng kêu, trong lòng sốt ruột không thôi.
''Thứ vô dụng'' Tên cầm đầu mắng.
Cậu chủ lạnh lùng cười, có chút châm chọc nói: ''Vài tên này của anh...hình như không phải đối thủ của tôi!''
Tên cầm đầu im lặng một lát sau đó trầm giọng nói: ''Vậy...cô ta thì sao?''
Bỗng nhiên hắn giơ tay lên, một chiếc súng lục lặng lẽ chỉ lên trán của Tô Thiên Kiều.
Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần hắn bóp cò, trong một giây Tô Thiên Kiều sẽ chết. Thậm chí còn không kịp cảm nhận được sự đau đớn.
Mắt của Tô Thiên Kiều bị bịt, đến hô hấp cũng bị ngưng lại. Ở thời khắc sinh tử, cô vẫn sợ chết.
''Anh sẽ không!'' Cậu chủ lại tiến gần thêm vài bước về phía Tô Thiên Kiều, môi mỏng cong lên, khuôn mặt khôi ngô hiện lên ý cười, mặc dù ở đây ai cũng đều là đàn ông, nhưng nhìn thấy vẫn không khỏi ngây người.
''Mục tiêu của anh không phải cô ấy, cô ấy là con tin duy nhất trên tay anh, anh sẽ không mạo hiểm.''
Anh hừ lạnh một tiếng: ''Nếu anh đã hiểu tôi như vậy, thì nên biết, con tin trong tay tôi không còn nữa, cứ coi như anh có súng, cứ coi như người ở đây ai cũng có súng, cứ coi như anh đánh chết được tôi, thì anh, cũng phải chôn cùng.''
Anh giơ tay lên, ngón tay thon dài chỉ về phía tên cầm đầu, lời nói cuồng vọng, không có chút ý vui đùa nào.
Khóe môi tên cầm đầu giật giật, sau đó cười thành tiếng: ''Ha ha ha...''
Đột nhiên hắn ngừng lại, không chút do dự hướng về phía Tô Thiên Kiều, cong ngón tay đang đặt ở cò súng...
''Phanh...'' Một tiếng sắc bén bay qua đỉnh đầu.
''Ông'' Nhịp tim của Tô Thiên Kiều cũng ngừng lại.
Anh ta vậy mà thực sự nổ súng.
Nhưng phát súng kia không bắn vào ấn đường của cô, mà là trên đỉnh đầu.
Mặt cậu chủ biến sắc!
Giọng nói của tên cầm đầu lạnh như băng: ''Tôi biết anh không sợ chết, không quan tâm tính mạng của mình, nhưng cô ta thì sao...anh cũng không quan tâm ư?''
Cậu chủ trầm mặc.
''Ha ha...thì ra anh cũng có thứ mình để ý đến!'' Im lặng một lúc lâu, tên cầm đầu lại cười lớn: ''Tôi còn cho rằng không có thứ gì có thể cản trở được anh đấy!''
Hắn ta nhìn về phía dây thừng đang nằm trên mặt đất: ''Mau, tự chói mình lại!''
Con ngươi cậu chủ khẽ đảo, nhìn tên cầm đầu, trầm mặc một lát rồi nói: ''Để tôi tự trói, cũng được thôi...có điều, ít nhất phải để tôi nhìn thấy mặt của anh!''
Tên cầm đầu châm chọc: ''Đằng nào cũng chết, xem thì có tác dụng gì?''
Giong nói của anh thong thả, khiến người ta nghe xong liền tin tưởng: ''Cho tôi nhìn xem anh là ai, lúc đến chỗ diêm vương cũng dễ đòi nợ, không phải sao?''
''...Được'' Vốn nghĩ người đàn ông kia sẽ không đồng ý, thế nhưng hắn lại đáp ứng.
''Đại ca...'' Có giọng nói ngăn lại.
''Không cần lo lắng, đêm nay anh ta có chạy đằng trời!''
Tô Thiên Kiều nhìn qua lớp vải, mờ mờ thấy được tên cầm đầu kia tháo hai con mắt xuống, sau đó là lột chiếc mũ che mặt ra.
''Ha ha ha...''
Mặt của hắn lộ ra Tô Thiên Kiều cũng không thể nhìn rõ, chỉ mờ mờ thấy hình nét đơn giản mà thôi.
Nhưng cậu chủ lại như gặp được chuyện vui, cười lớn khiến Tô Thiên Kiều cảm thấy kỳ lạ.
''Chú, đã lâu không gặp!'' Cậu chủ thong thả nhặt sợi dây thừng lên, dùng tay của mình khéo léo chói lại.
Chú? Chuyện gì xảy ra vậy?''
''Chú, một năm không gặp, không ngờ lại gặp chú dưới tình huống này. Sức khỏe chú gần đây vẫn tốt chứ? Bà nội rất nhớ chú!'' Cậu chủ đã sắp đến gần chỗ Tô Thiên Kiều, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói cứng rắn mà bình tĩnh, giống như đang ở quán ăn vô tình gặp được chú của mình, thân thiết hỏi thăm.
Gặp quỷ à.
Bọn họ vậy mà lại là chú cháu?
Tuy biết những chuyện thế này phần lớn là do người quen làm, nhưng...sao lại là chú cháu cơ chứ?
Tên cầm đầu ngồi xuống ghế, đối mặt với bọn họ, ra hiệu cho người trói anh vào một chiếc ghế khác sau đó thản nhiên nói: ''Ta cũng rất nhớ mẹ, sức khỏe bà ấy thế nào rồi?''
''...'' Người bên cạnh đều im lặng nghe bọn họ nói chuyện.
''Sức khỏe bà nội rất tốt, chỉ là có tâm sự!''
''Hả? Tâm sự gì?''
''Bà lo lắng cho đứa con bất hiếu là chú, cơ nghiệp bao năm bị hủy, lúc nào cũng nói với cháu, nếu nhìn thấy chú thì không cần khách khí, ai mà biết lại bị chú xuống tay trước.''
''Bà ấy....''
''Đại ca...'' Cuối cùng có người nhịn không được cắt ngang cuộc trò chuyện giả dối của bọn họ.
Tô Thiên Kiều ở bên cạnh chăm chú nghe nhưng lại không cảm thấy buồn cười.
Ngược lại có chút đồng tình với cậu chủ.
Trách không được anh lại bất thường như vậy.
Đây là gia đình kiểu gì thế? Chú lại muốn giết cháu ruột của mình!
Ánh mắt của ông chú sắc bén nhìn về phía thuộc hạ, lại tiếp tục nói: ''Bà ấy thật sự quan tâm đến ta như vậy ư? Chỉ là sợ ta đoạt mất vị trí của cháu mà thôi.''
Ông ta ngừng một chút, ra vẻ thương tâm nói: ''Trong lòng của bà, chỉ có bố của cháu, sau khi bố cháu mất thì chỉ có cháu, các người một là con cả, một là cháu ruột, vậy ta thì sao? Ha ha...''
Ông ta cười lạnh, tiếp tục nói: ''Bà ấy ước ta chết sớm hơn thì có!''
Giong nói cũng trở nên lạnh lùng, vẻ mặt của cậu chủ cũng lạnh như băng: ''Cho nên...ông đẩy tôi vào chỗ chết, phải không?''
''Đúng'' Ông ta không chút do dự đáp.
''Cô ấy là người ngoài, nếu ông đã muốn bắt tôi, vậy thì để cô ấy đi đi, thế nào?'' Tuy là thương lượng, tuy là giờ anh ở thế yếu, nhưng trong lời nói lại mang đầy vẻ ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.