Hào Môn Quyền Quý

Chương 32: Cô rất giống ông ta




Bên ngoài hình như tuyết lại rơi, hai người không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh “sàn sạt” của tuyết.
Người giải cứu bọn họ không biết lúc nào mới tìm thấy nơi này.
Không còn ở nhà mày thép, biển số xe mà Tô Thiên Kiều báo cũng là một xe trống được đem ra để đánh lừa cô, Bạch Như đi đâu để tìm kiếm bọn họ đây?
“Việc chuyển nhượng cổ không phải là nửa tiếng là xong, vẫn chưa chuyển xong, đã đến tối, thời điểm đó, tất cả các công ty đều nghỉ làm rồi, nên căn bản là không kịp, may là tôi đã đánh với họ một trận, thêm cô đến nữa, cũng kéo dài được một chút thời gian, nên, tôi mới tranh thủ thời gian một đêm, sáng mai, bọn chúng chắc chắn sẽ đến để hành hạ chúng ta.”
Hiếm thấy, một người luôn ít nói lại chủ động phá vỡ sự im lặng, chỉ nghe thấy cậu chủ tiếp tục nói:
Chỉ cần bọn chúng gọi điện thoại, sẽ có thể tìm thấy vị trí của nơi này, nhưng….nếu như có thể, chúng ta nhất định phải lợi dụng thời gian một buổi tối để trốn thoát, ở lại nhiều hơn một phút sẽ thêm một phần nguy hiểm.”
Lời nói của anh rất nhẹ, rất nhanh, không dư thừa một chữ nào.
Những lúc Tô Thiên Kiều ở cùng anh, chủ yếu là ở trong bóng tối.
Nhưng, những lần ở cùng nhau trước đây, không phải là bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng như thế này.
“Làm thế nào để trốn thoát? Tôi nghe theo anh!” Tô Thiên Kiều khẽ hỏi.
“Nếu như bị phát hiện, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cô….có sợ không?” Trong giọng nói của cậu chủ không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự bình tĩnh, cho dù trong lòng rất hỗn loạn, cũng bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Tôi không sợ!” Tô Thiên Kiều không hề suy nghĩ, buột miệng nói: “Ngay cả anh tôi còn không sợ, còn phải sợ người khác sao?”
Cậu chủ sững sờ, đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ khẽ: “Cô rất giống ông ấy!”
“Ông ấy? Ai?” Tô Thiên Kiều có chút tò mò hỏi.
“….” Anh không trả lời, Tô Thiên Kiều cau mày, không nói gì nữa.
“Ba của cô, ông ấy….là một người đàn ông khiến người khác kính trọng!” Im lặng một lúc, anh nói.
Tô Thiên Kiều nhíu lại, mang theo ý cười: “Rất nhiều người đều nói tôi rất giống ba tôi!”
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, dùng một giọng nói nhận định nói: “Anh luôn nhắc đến ba tôi, tôi biết….chắc chắn anh có oán hận gì đấy với ông ấy, tôi không biết là hiểm nhầm hay là ông ấy thật sự làm chuyện gì tổn thương anh. Nhưng….tôi muốn nói là sự trả nợ của tôi với anh đã đủ rồi, tôi chỉ hi vọng, nếu như chúng ta vẫn còn sống sót….đợi tôi sinh con, anh có thể buông tha cho tôi đồng thời cũng….buông tha cho trái tim của mình.”
“Buông tha cho trái tim của mình?” Cậu chủ không hiểu.
Tô Thiên Kiều gật đầu, giọng nói mang theo ý cười: “Anh rất không vui vẻ, lẽ nào bản thân anh không cảm nhận được sao?”
“Vui vẻ?” Cậu chủ sững sờ, khinh bỉ nói: “Niềm vui của tôi chính là có thể kiểm soát hạnh phúc của người khác.”
“Haha….” Tô Thiên Kiều cũng sững sờ, phát ra tiếng cười lanh lảnh.
Một đêm như vậy, vô cùng động lòng người.
“Cô cười cái gì?” Rõ ràng cậu chủ không hài lòng, trong giọng nói đầy sự khó chịu.
Tô Thiên Kiều nghiêm túc nói: “Cho dù thủ đoạn của anh có cao minh đến đây, anh cũng chỉ có thể đem đau khổ đến cho người khác, không thể lấy đi hạnh phúc của họ.”
“Ồ?” Cậu chủ dường như rất kinh bỉ: “Vậy cô thì sao? Chả lẽ tôi không lấy đi hạnh phúc của cô sao? Cô mới vừa trưởng thành, đã phải sinh con cho một người đàn ông xa lạ, phải kế thừa dòng họ, phải chăm sóc anh trai cô, làm những chuyện cô không muốn làm nhất, lẽ nào cô vẫn còn vui vẻ?”
Tô Thiên Kiều liếc nhìn bầu trời bên ngoài, dường như trời vừa mới tối.
Như vậy, cách bình minh một khoảng thời gian rất dài, nên, bọn họ còn rất nhiều thời gian để nói chuyện.
Tô Thiên Kiều quyết định phải khai sáng cái tâm lý đen tối này, ngay cả ánh sáng tươi đẹp nhất cũng không chiếu đến người đàn ông này.
Bọn họ bị trói ngược ra sau lưng, Tô Thiên Kiều vặn vẹo cơ thể để đến gần cậu chủ hơn, ít nhất cũng không còn lạnh như vậy nữa.
Cô khẽ hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Không sai, anh đem lại cho tôi nỗi đau rất lớn, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng tôi tin chắc chắn phải có nguyên nhân, anh tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mang đến cho tôi nhiều đau khổ như vậy được.”
“Cho dù anh có oán hận ba tôi hay không, ít nhất....anh cũng đã trả nợ hộ tôi, tôi nợ anh. Mặc dù cách thức trả nợ anh cần đối với tôi mà nói có chút tàn nhẫn. Nhưng, đau khổ qua đi thì thế nào? Tôi chỉ muốn sau khi tôi sinh con cho anh, cơ nghiệp của ba tôi có thể trở lại như trước, sự nghiệp của anh trai tôi có sự khởi đầu mới, đến lúc đó, tôi vẫn có thể có được hạnh phúc, vui vẻ. Hơn nữa….tôi trẻ như vậy đã sinh con, hoàn thành chuyện quan trọng nhất của đời người, không phải rất tốt sao? Sau này tôi có thể làm bất cứ chuyện gì mà tôi muốn, không phải vướng bận những thứ mà hầu hết mọi người đều vướng bận, cũng là một loại hạnh phúc, không phải sao?”
“Ha…hạnh phúc của cô, dường như rất khiên cưỡng, thậm chí có thể hiểu cô đang phô trương thanh thế.”
Trong giọng nói của cậu chủ, rõ ràng có chút không tin, giống như Tô Thiên Kiều chẳng qua chỉ cứng miệng, đang đùa mà thôi.
Tô Thiên Kiều im lặng một lúc, khẽ cười: “Anh không phải là cá, sao anh biết được hạnh phúc của loài cá.”
Cậu chủ sững sờ, hoàn toàn không nói nên lời.
“Có thể anh không tin, nhưng những lời này đều là thật lòng.” Giọng nói của Tô Thiên Kiều bình tĩnh mà dài: “Anh mang lại cho tôi bao nhiêu là đau khổ, nhưng anh có biết tại sao tôi lại chịu đựng những đau khổ đấy không?”
Cậu chủ không trả lời, đợi Tô Thiên Kiều nói tiếp.
Tô Thiên Kiều nói: “Bởi vì tôi yêu người nhà của tôi, tôi yêu anh trai tôi, vì bọn họ, tôi có thể hi sinh tất cả, tình thân như vậy chính là hạnh phúc mà anh không có.”
Im lặng.
Tô Thiên Kiều nói xong câu này, cũng không nói gì nữa, cậu chủ cũng không lên tiếng.
Thế giới dường như rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Đúng vậy, anh thật sự không thể cảm nhận được hạnh phúc như vậy.
Chú của anh muốn lấy mạng của anh, bà nội của anh dạy anh gặp chú không cần phải “khách khí”, thử hỏi một gia đình như vậy, làm sao có được niềm hạnh phúc của tình thân chứ?
Hình như cậu chủ đã bị thương, hơi thở ngày càng nặng hơn.
Sau khi Tô Thiên Kiều nói xong, cũng có chút hối hận. Dường như rắc muối lên một người đang bị thương có chút tàn nhẫn.
“Nếu như chúng ta không chết, hãy làm bạn gái của tôi!” Giọng nói của cậu chủ đột nhiên vang lên, trong giọng nói có chút kỳ lạ, khiến người khác không hiểu được dụng ý của anh.
“Cái, cái gì?” Tô Thiên Kiều dường như nghe không rõ, nuốt nước bọt, sau lưng một cơn ớn lạnh tập kích, khiến cô không kiềm chế được mà co rúm lại, rời khỏi sự ấm áp của cậu chủ, chỉ muốn rời cách anh càng xa càng tốt. Đùa, đùa cái gì thế?
Có trời biết cô muốn rời xa tên ác quỷ này như thế nào, sao có thể làm bạn gái của anh chứ?
“Tôi nói, nếu như chúng ta có thể sống sót, chạy trốn được, cô….hãy làm bạn gái của tôi.” Không phải là hỏi ý kiến, cũng không có lời hứa lãng mạn.
Chỉ là một tuyên bố cứng nhắc và lạnh lùng mà thôi.
“Đừng, đừng khách khí như vậy, còn phải làm theo hợp đồng, ngoài ra….cái kia, anh chuẩn bị trốn thoát như thế nào?” Cả người Tô Thiên Kiều cứng đờ, hỏi một cách không tự nhiên.
Cậu chủ đột nhiên bật cười, giễu cợt nói: “Cô biết không, ở trong thành phố này có rất nhiều phụ nữ muốn làm bạn gái của tôi. Phụ nữ ở bên cạnh tôi rất nhiều, nhưng….tôi chưa nói câu này với bất kỳ ai, cô là người đầu tiên.”
“Mặc dù có thể trở thành người phụ nữ đầu tiên nhận được điều này, tôi rất hạnh phúc, nhưng….” Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, cố gắng uyển chuyển hết mức nói: “Nhưng, tôi tin anh nhất định có ân oán với tôi, chẳng qua lúc này chỉ là một phút kích động mà thôi. Anh nghĩ xem, những ngày sau này ngày nào cũng phải đối mặt với tôi, tôi sợ anh….ăn không ngon ngủ không yên.”
“Cô gái, tôi đã quyết định rồi.” Cậu chủ dường như không bị lay chuyển, khẽ nói: “Cô nên tận hưởng quyền lực và tiền bạc mới đúng. Chỉ cần chúng ta không chết, tôi sẽ cưới cô!”
“…..” Tô Thiên Kiều hoàn toàn choáng váng, đột nhiên cảm thấy, thực ra chết ở đây cũng không tồi.
“Bây giờ, tôi sẽ nói với cô suy nghĩ của tôi!”
“….Được!” Tô Thiên Kiều bất lực cười một tiếng, đối với người đàn ông này, cô căn bản không có cách để ứng phó.
Chỉ có thể đến gần cậu chủ hơn một chút, cậu chủ hơi quay đầu, đè thấp giọng nói: “Chúng ta….”
Một lúc sau, Tô Thiên Kiều đột nhiên mở to mắt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cậu chủ nói: “Cái gì? Cái, cái này…”
“Tin tưởng tôi.” Giọng nói của cậu chủ rất bình tĩnh, trong đó còn mang một sức mạnh kỳ lạ, khiền người khác không thể không tin tưởng: “Tối nay chú tôi sẽ không ở đây, không lấy được cổ phần, nếu như tôi xảy ra chuyện, cơ nghiệp của gia đình chúng tôi sẽ rơi vào tay người khác, được một mất mười là anh ta.”
“Nhưng mà không lấy được cổ phần, anh ta vẫn còn sợ thực lực của tôi, nên….anh ta không dám trông giữ ở đây.”
“Vây thì sao?”
“Chỉ cần anh ta không có ở đây, những tên thuộc hạ ngu ngốc kia của anh ta…..chỉ cần diễn xuất của cô tốt một chút, bọn chúng sẽ bị lừa. Hơn nưa lúc này, là lúc sự phòng thủ của bọn họ lỏng lẻo nhất, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta!”
“Được….” Tô Thiên Kiều nuốt nước bọt: “Đợi, đợi một chút tôi sẽ bắt đầu hét lên, nhưng…chúng ta đều bị trói. Hay là…tôi dẫn dụ những người kia đến, anh đưa ra điều kiện tốt hơn để dụ dỗ bọn họ?”
“Lúc này còn cho rằng cô không ngu ngốc như vậy, hóa ra là tôi đánh giá cao cô rồi.” Cậu chủ lạnh lùng nói: “Chú tôi có thể để lại bọn họ trông giữ ở đây, chắc chắn 100% là bọn họ không dám phản bội lại anh ta.”
Cậu chủ tiếp tục nói: “Làm theo những gì tôi nói….tôi bị thương, chân của tôi bị thương, đến lúc đó, cho dù là nguyên nhân gì, cô nhất định phải chạy trốn mà không có chút do dự nào, biết chưa? Không cần quan tâm đến tôi, chỉ cần chạy về phía trước, biết không?”
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Anh yên tâm đi!”
Nếu như chạy thoát được mà phải kết hôn với anh, cô nhất định sẽ không chút do dự mà chạy trốn.
Một ác quỷ như thế này, gả cho một ác quỷ, sao có thể có hạnh phúc chứ?
Nên, Tô Thiên Kiều tuyệt đối không có chút do dự nào, tuyệt đối không lưu luyến, liều mạng chạy. Ít nhất cậu chủ….có lẽ cô thật sự không thể quan tâm được.
Chỉ là vẫn còn chút đáng tiếc, cô không tìm thấy món quà sinh nhật mẹ cô tặng năm cô 18 tuổi, ngược lại còn bị bắt.
Hơi lạnh thổi vài bên trong.
Trong căn phòng tối tăm và mục nát này, có hai trái tim cô đơn, đang cố gắng tiến sát lại gần nhau, không phải là vì xua tan sự cô đơn của mỗi người, mà là hi vọng nghĩ ra được cách cùng nhau chạy trốn!”
Trên người Tô Thiên Kiều vẫn mặc chiếc áo mà thường ngày cậu chủ vẫn mặc.
Bên dưới chỉ mặc một chiếc quần mỏng, nên cảm thấy vô cùng lạnh.
Hai chân của cô lạnh cóng, hít một hơi thật sâu, đột nhiên sức lực được tăng lên, hung hăng giẫm lên một vật cứng không biết là gì ở trước mặt.
Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mà thôi.
Không biết thứ trước mặt cô là cái gì. Nên lúc cô giẫm xuống, một âm thanh rất lớn vang lên, Tô Thiên Kiều cũng bị dọa sợ.
“Cô làm cái gì vậy?” Cậu chủ giả vờ ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi.
Hai người cẩn thận lắng nghe những người đang trông giữ ở bên ngoài, quả nhiên nghe thấy động tĩnh, thận trọng bước đến cửa, để quan sát động tĩnh của hai người.
Nhưng quá tối, bọn họ không dám bật đèn, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện.
“Tôi làm gì? Đương nhiên là trút giận rồi, tại anh, đều là tại anh!” Tô Thiên Kiều làm ra vẻ rất tức giận, rất đanh đá, quay đầu lại, giọng nói khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào, sợ hãi nói: “Biết vậy tôi không nên quay lại tìm anh, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả tôi cũng bị anh liên lụy rồi, anh, anh, anh….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.