Hào Môn Quyền Quý

Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau




Cậu chủ không trả lời, chỉ nhìn thấy chân anh biến mất ở cửa sổ, đi vào!
Anh nhảy xuống phòng, không quan tâm vết thương trên tay, chỉ nhìn miệng vết thương đang chảy máu không ngừng, cắn răng, rút mảnh vỡ thủy tinh ra, mày cũng không nhíu một chút.
Trong phòng truyền tới mùi máu tươi, không biết là từ phía Tô Thiên Kiều truyền tới, hay là từ vết thương trên tay mình.
Cậu chủ không nghĩ nhiều, chỉ đi nhanh về phía Tô Thiên Kiều.
"Cô thế nào rồi?" Tô Thiên Kiều đang mê mang, đột nhiên nghe thấy tiếng hỏi trầm ổn, tiếp đó, đôi tay cường tráng ôm cô...Một khắc sau, cô đã rơi vào bờ ngực rắn chắc rộng rãi.
"Tôi...vẫn ổn..." Miễn cưỡng nói ra, lại không thể làm người ta yên tâm chút nào về cô.
Cậu chủ đẩy cơ thể cô, nhìn khuôn mặt cô trắng bệch như quỷ, đau đớn trong lòng.
Ôm cô lên, Bạch Như lập tức mở cửa đi vào, nhìn thấy sắc mặt Tô Thiên Kiều trắng bệch trên tay cậu chủ, cả người là máu, cũng bị dọa không nhẹ.
"Cậu chủ, mau đi xuống đi, chúng ta xuống núi trước, xe cấp cứu hẳn có thể nhanh chóng tới!" Bạch Như đè xuống lo lắng trong lòng, đề nghị.
Cậu chủ mặt xanh mét, một câu cũng không nói, ôm Tô Thiên Kiều xoay người ra cửa, nhanh chóng đi xuống lầu.
Tài xế sớm đã khởi động xe, dừng trước cửa nhà.
Cậu chủ ôm cô lên xe, không thả lỏng tay, luôn ôm rất chặt...
"Đừng sợ, cô sẽ không sao..." Trên đường, anh không ngừng nói câu này bên tai Tô Thiên Kiều, ấm áp như vậy, giọng nói mặc dù nhẹ, nhưng tràn đầy cảm xúc an ổn, tim Tô Thiên Kiều, không nhịn được thả lỏng vài phần.
Chỉ là trong mê mang, trước mắt đen tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Giống như đứa bé đó trong bụng, muốn dẫn linh hồn cô đi, đồng nhau rời khỏi thân thể.
Sinh con, thật sự rất đau...
Giọng nói bên tai quá ồn, Tô Thiên Kiều căn bản không nghe thấy cậu chủ nói gì.
Chỉ là có thể cảm thấy đôi tay hữu lực của anh ôm chặt mình, giống như có năng lượng cực lớn đang cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể anh, truyền tới cơ thể Tô Thiên Kiều.
Bất giác làm người ta yên tâm, làm người ta an ổn...
"Cậu chủ, xe cấp cứu của bệnh viện ở phía dưới, mau đưa cô Tô lên đi!" Tài xế đạp thắng xe, đề nghị.
Cậu chủ nhìn Tô Thiên Kiều khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt càng tái xanh: "Xe của bệnh viện chậm, anh lái, nhanh một chút!"
"Cậu chủ, trên xe cấp cứu có bác sĩ, còn có dụng cụ cứu trợ, không bằng..." Bạch Như nhìn cậu chủ sắc mặt khó coi, co rụt lại, đề nghị nói.
Cậu chủ do dự một lát, mở cửa, ôm Tô Thiên Kiều ra, nhanh chóng đi về phía xe cấp cứu đang lóe đèn ở phía trước.
Máu không ngừng chảy trên mặt đất, tách, không biết trong cơ thể nhỏ bé này, rốt cuộc có bao nhiêu máu có thể chảy, rốt cuộc còn có thể chịu đựng bao lâu...
"Mau đặt bệnh nhân lên, sao lại ra thế này?" Bác sĩ chữa trị chính đến đón là một người đàn ông trẻ tuổi luôn khám thai cho Tô Thiên Kiều, nhìn thấy cậu chủ ôm Tô Thiên Kiều đang chảy máu, cũng vô cùng kinh ngạc, bất giác nhíu mày trách móc.
"Đặt ở đây!" Cửa sau xe cấp cứu bị đóng lại, xe cấp cứu khởi động, bác sĩ chỉ giường bệnh trên xe, nói.
Cậu chủ nhìn chằm chằm bác sĩ, không tin tưởng, giống như đặt xuống, thì người này sẽ khỏi khỏi tay anh, không còn thuộc về anh nữa!
"Nhanh chút, bệnh nhân không đợi được..." Bác sĩ trẻ tuổi nhíu mày, tràn đầy bất mãn nhìn cậu chủ.
Cậu chủ không hành động, chỉ ôm chặt Tô Thiên Kiều, không biết đang kiên trì điều gì.
Chuyện lập tức rơi vào bế tắc.
"Cậu, chủ, đặt, đặt tôi xuống, họ, họ sẽ, cứu tôi..." Người trong lòng phí nửa ngày, đứt quãng mới nói ra một câu không hoàn chỉnh như vậy.
Mấy người nhìn thấy người tái nhợt đó, chỉ một chút như vậy, giống như ánh mắt cô đã lõm xuống, đầu đầy mồ hôi lạnh, tóc mái dán vào trán trắng nõn, cả người đều mất đi thần thái và huyết sắc, làm người ta vô cùng đau lòng.
"Đừng lấy tính mạng bệnh nhân ra đùa!" Bác sĩ trẻ tuổi thấy cậu chủ vẫn ở đó nhìn chằm chằm Tô Thiên Kiều, không nhịn được trách móc.
Anh không biết người đàn ông này là ai, cũng không biết cô gái trong lòng có quan hệ gì với anh ta.
Anh chỉ biết, đây là bệnh nhân viện trưởng đặc biệt giao phó phải cẩn thận chăm sóc. Lúc này, anh cũng không e ngại người đàn ông cao quý này, chỉ là đơn thuần lo lắng người phụ nữ trong lòng và đứa bé trong bụng cô mà thôi!
"Để tôi xuống..."
"Nếu cô ấy có chuyện... tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!" Cậu chủ nói, bèn đặt Tô Thiên Kiều lên giường bệnh trắng như tuyết.
Uy hiếp ấu trĩ, lại không chút nào làm người ta cảm thấy buồn cười, bác sĩ bên cạnh và hai y tá nghe thấy lời anh, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo đó, đều không nhịn được co rụt lại. Lời của cậu chủ, tuyệt đối không phải nói đùa!
Giường đơn trắng như tuyết, phút chốc đã bị máu của Tô Thiên Kiều thấm đỏ chót, chói mắt như vậy...
"Sao cô ấy lại trở nên như vậy? Tại sao đến bây giờ mới đưa tới chữa trị?" Bác sĩ vừa đeo máy thở lên miệng Tô Thiên Kiều, vừa bất mãn hỏi cậu chủ.
"Đại khái là kích động mà tạo thành." Cậu chủ vốn không muốn trả lời, lại sợ trễ nãi việc chữa trị cho Tô Thiên Kiều, đáp: "Về phần tại sao tới bây giờ mới đưa tới chữa trị, vì lúc cô ấy xảy ra chuyện khóa trái mình trong phòng, tôi phí sức lực rất lớn mới có thể cứu cô ấy ra!"
"Anh chăm sóc người phụ nữ sắp sinh của mình như vậy sao?" Tay kiểm tra của bác sĩ dừng lại, ngẩng đầu khuôn mặt không vui nhìn cậu chủ, lại tiếp tục động tác trên tay, không ngừng lải nhải: "Cô ấy mang thai, vốn thân thể yếu ớt, dễ xảy ra vấn đề. Tôi dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để cô ấy quá kích động, tại sao còn làm cô ấy kích động?"
Dưới ánh mắt bất mãn của cậu chủ, bác sĩ lại không e ngại, tiếp tục nói: "Huống chi, một phụ nữ sắp sinh, tại sao bên cạnh lại không có ai chăm sóc? Anh làm chồng, cũng không cần trách nhiệm sao?"
"Chồng?" Đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ quái với chữ kỳ quái này.
Bác sĩ trẻ tuổi không phát hiện, tiếp tục nói: "Cô ấy mỗi tháng tới bệnh viện kiểm tra và hoạt động, tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy anh lần nào, anh thật sự là một người chồng, người cha không có trách nhiệm!"
Bác sĩ tức giận bất bình nói: "Tôi làm bác sĩ vài năm, trước giờ chưa từng thấy người đàn ông nào vô trách nhiệm như anh. Anh đã không chuẩn bị tốt như vậy, tại sao còn muốn để cô ấy sinh con? Cũng không biết sau khi đứa bé này sinh ra, sẽ bị anh lạnh nhạt thế nào..."
"Chồng...ba?" Kỳ quái, cậu chủ không tức giận, chỉ thì thào lặp lại hai chữ này.
Đây là hai từ nặng nề biết bao...Anh, sắp làm ba rồi!
"Người nhà đợi ở ngoài, không thể vào phòng phẫu thuật!" Trong bệnh viện, giường cấp cứu của Tô Thiên Kiều vội vàng bị đẩy vào một căn phòng xa lạ, bàn tay luôn nắm chặt cô bị người ta ngăn cách bên ngoài.
"Tôi muốn cùng vào, cùng cô ấy sinh!" Cậu chủ bị y tá ngăn ở bên ngoài, nhìn người bên trong được nhanh chóng sắp xếp làm phẫu thuật, khuôn mặt nghệch ra, xem như xuất hiện biểu cảm gấp gáp.
"Thưa anh, xin lỗi. Quy định bệnh viện, người nhà không thể vào phòng phẫu thuật!" Y tá nói xong, không xoắn xuýt với cậu chủ nữa, chỉ xoay người vào phòng phẫu thuật, cửa phòng phẫu thuật, lập tức bị đóng lại.
"Cậu chủ, tay cậu sao lại có vết thương to như vậy? Luôn chảy máu!" Bạch Như ở phía sau đi tới cạnh cậu chủ, vừa nhìn thấy vết máu chảy dọc theo cánh tay cậu chủ, dọa sợ nhảy dựng, vội kéo tay cậu chủ, nói: "Cậu chủ, tôi ở đây canh chừng, cậu đi băng bó vết thương trước đi!"
"Vết thương nhỏ mà thôi!" Cậu chủ lạnh lùng khoát tay Bạch Như, nhàn nhạt nói: "Không cần kinh ngạc, tôi không sao."
"Nhưng mà cậu chủ..." Lời khuyên của Bạch Như bị chặn lại dưới ánh mắt lạnh như băng của cậu chủ.
Bạch Như khiếp sợ nhìn vết thương rõ ràng sâu như vậy còn đang không ngừng chảy máu, sợ hãi nói: "Tôi đi mời bác sĩ tới, băng bó cho cậu ở đây."
Cậu chủ chỉ nhìn chằm chằm đèn cửa phòng phẫu thuật, không lên tiếng.
Bạch Như thấy anh không nói chuyện, xem như anh im lặng đồng ý, xoay người đến khoa ngoại, gọi một bác sĩ tới.
Bác sĩ ngồi ở một bên, khó khăn xử lý vết thương cho anh, nhưng người đàn ông cố chấp này, ngay cả mày cũng không nhíu một cái!
"Thưa anh, vết thương của anh quá sâu, cần phải đi tiêm thuốc tê, và may miệng vết thương!" Bác sĩ khoa ngoại đề nghị.
"Cứ may ở đây!" Cậu chủ quay đầu lạnh lùng nhìn bác sĩ khoa ngoại, nói.
"Sẽ rất đau, cần có thuốc tê!"
"Một là đừng may, không thì ở đây!" Lời nói lạnh lùng của cậu chủ vừa nói ra, thì không nói gì nữa, chỉ nhìn trên cửa phòng phẫu thuật, đèn đang đỏ, giống như chỉ cần nhìn như vậy, Tô Thiên Kiều có thể có được sức mạnh của anh, có thể dũng cảm hơn một chút.
Bác sĩ khoa ngoại không còn cách nào, nhìn Bạch Như một cái, thấy Bạch Như gật đầu, bèn lấy kim chuyên môn đã khử trùng, do dự một lát, cầm bàn tay cậu chủ, nói: "Tôi sắp may đây, nếu đau...thì đi chích thuốc tê!"
Cậu chủ chỉ gật đầu, bác sĩ khoa ngoại thở dài, miễn cưỡng đâm một kim xuống.
Anh lo lắng nhìn sắc mặt cậu chủ, phát hiện người này quả nhiên mặt tê liệt.
Anh chỉ là lúc kim đầu tiên đâm xuống hơi nhíu mày, lại lập tức thả lỏng.
Giống như người bình thường bị muỗi chích mà thôi, không có chút phản ứng nào.
"Chẳng lẽ thần kinh phần tay người này đã bị cắt bỏ sao?" Một câu lẩm bẩm không hiểu, tiếp tục động tác trên tay.
Vì giảm bớt sự đau đớn cho cậu chủ, tay chân bác sĩ vô cũng lưu loát nhanh nhẹn.
Cho đến lúc may xong, cậu chủ không kêu một tiếng, bác sĩ khoa ngoại yếu ớt may xong mũi cuối cùng, cắt đầu chỉ, đang muốn quay đầu bôi thuốc kháng viêm, băng bó một chút, lại thấy cậu chủ đột nhiên đứng dậy.
"Thưa anh, anh..."
Lời còn chưa nói xong, đã thấy y tá ra khỏi phòng phẫu thuật, trong tay cầm hồ sơ, sắc mặt vội vàng: "Người nhà đâu? Tình huống bệnh nhân nguy kịch, người nhà phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ngoài ra...bệnh nhân chảy rất nhiều máu, lại rơi vào trạng thái sốc, không thể mổ bụng lấy thai, bệnh nhân đã không thể tiếp tục chảy máu nữa, nhưng mà...muốn cô ấy tự mình sinh, cô ấy lại không đủ sức, chỉ sợ tới lúc đó, đứa bé sẽ có nguy hiểm...cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Hai tay cậu chủ kích động nắm chặt y tá, vết thương còn đang chảy máu, thoáng chốc nhuộm đỏ quần áo trắng như tuyết của y tá.
"Cho nên...chỉ có thể giữ một, người nhà quyết định một chút, muốn giữ đứa bé, hay giữ người lớn!"
"Ý gì?" Sắc mặt cậu chủ đáng sợ, không hiểu nhìn y tá nói.
Anh ngày thường bình tĩnh nhất, lúc này cũng là đầu óc ngây ngốc, hoàn toàn không thể suy nghĩ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.