Hào Môn Quyền Quý

Chương 49: Bất ngờ lớn nhất




"Cám ơn...!" Tô Thiên Kiều giật mình ở đó, trầm mặc một hồi lâu mới nói ra một câu như vậy, cũng không có thêm ý kiến gì.
"Không cần cám ơn tôi, tôi đã nói rồi, đây là công lao của ‘Bình minh’, đây là giao dịch giữa chúng ta, không phải sao? Những ngày gần đây tôi vẫn luôn tìm hiểu những thông tin liên quan đến phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ là không nói cho chị biết, sợ đến lúc nó thất bại sẽ khiến cho chị thất vọng!”
"Thẩm Minh Dương, cám ơn cậu!" Tô Thiên Kiều nhìn chằm chằm vào cậu ta, nghiêm túc nói: “Chờ đến khi tôi làm xong những việc cần làm, tôi sẽ ở bên cạnh cậu làm trâu làm ngựa để báo đáp…”
"Ây... Nhà tôi không làm nông, không cần trâu ngựa để cày ruộng!”
"Cậu... Phốc..."
"Cuối cùng chị cũng cười!” Thẩm Minh Dương nhìn nụ cười của cô, an ủi: "Có điều Vô Tình, mặc dù quả thật những lời nói của tôi rất hài hước, nhưng chị cũng đừng cười quá lớn như vậy, tôi sợ miệng vết thương của chị lại vỡ ra, cũng không thể làm phẫu thuật!”
"Được được, tôi cẩn thận, tôi nhất định sẽ cẩn thận…” Tô Thiên Kiều vội vàng đáp ứng, đôi mắt đen như mực càng thêm sáng rực động lòng người, giống như ánh sáng trên toàn thế giới đều rót vào trong đôi mắt ngọc kia, chỉ vì cô mà tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
"Đúng rồi, ngày đó cậu còn có một cô em gái… cô ấy có kín kẽ không?” Tô Thiên Kiều bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hơi lo lắng hỏi Thẩm Minh Dương.
"Yên tâm đi, nó cũng sợ bị mắng, hơn nữa tôi đã đặc biệt dặn dò qua, nó sẽ biết chừng mực!” Thẩm Minh Dương tuyên bố chắc chắn.
“Ừm..." Tô Thiên Kiều thở dài một hơi: "Vậy là được rồi!"
"Chị nghỉ ngơi thật tốt, tháng sau Nghiêu Nghiêu sẽ ra nước ngoài, sẽ không có người tiết lộ bí mật của chị, chờ làm phẫu thuật đi!” Thẩm Minh Dương nói.
"Được, tôi hiểu rồi." Tô Thiên Kiều cảm kích.
"Đúng rồi, Vô Tình, tôi có chuyện này, nhất định phải được sự đồng ý của chị.” Thẩm Minh Dương hơi ấp úng nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Tôi…”
"Có điều gì cứ nói đi!" Tô Thiên Kiều nhìn về phía Thẩm Minh Dương, nói: "Cậu đã cứu tôi, mạng của tôi là của cậu, nên…dù cậu có yêu cầu gì, chỉ cần tôi có thể làm được, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu!”
"Tôi... Muốn đem vòng tay của chị đưa cho một người phụ nữ!" Thẩm Minh Dương dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi, sau khi nói lời này thì khuôn mặt đỏ lên.
Tô Thiên Kiều thoáng sợ sệt một chút, nói: "Đương nhiên có thể, tôi nói rồi, thứ đó là cho cậu, nếu đã cho cậu thì chính là của cậu, tùy cậu xử lý!”
"Thế nhưng chiếc vòng đó có ý nghĩa rất lớn với chị, tôi…” Thẩm Minh Dương hơi khó mở miệng: “Không ngại nói với chị, trước đó sở dĩ tôi đến đó để tìm kiếm vật này, chính là vì nếu tìm được sẽ đưa cho người phụ nữ kia, cô ấy…là tình yêu của tôi, thật ra cũng không phải tôi giúp em họ tìm, là tôi muốn lừa nó để nó tìm giúp tôi…”
"Cậu cho đi.” Tô Thiên Kiều hạ quyết tâm, nói: “Vật này có ý nghĩa rất lớn với tôi, nhưng… Tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chúng ta chẳng qua là bèo nước gặp nhau, nếu muốn cậu giúp tôi vô điều kiện, tôi cũng không có mặt mũi ở lại. Hơn nữa, Minh Dương, cậu thật sự là một người rất tốt bụng!”
Thẩm Minh Dương giống như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi cũng cám ơn chị!”
"Đây là điều cậu nên làm, cám ơn tôi làm gì, người nên nói cám ơn phải là tôi…” Tô Thiên Kiều bỗng nhiên dừng lại, nghĩ tới điều gì, hỏi Thẩm Minh Dương: "Cậu... Tại sao lại đến đó tìm 'Ngôi sao sa mạc'? Chủ nhân ở đó chẳng nhẽ là chế tạo châu báu?”
"Chị không biết chủ nhân đó làm gì sao? Vậy…sao chị lại ở bên trong?” Thẩm Minh Dương càng thêm kinh ngạc.
Tô Thiên Kiều im lặng, không nói.
Thẩm Minh Dương nhìn ánh mắt của cô, biết đây là điều cô không muốn nói, im lặng một lát và nói: “Biệt thự Thanh Sơn bị cháy, rất nhiều phương tiện truyền thông và tạp chí ở thành phố Tân Hải đưa tin, chị không xem TV, có lẽ không biết…”
"Cậu có thể nói cho tôi biết không?" Tô Thiên Kiều có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Minh Dương, cô rất muốn biết, cậu chủ sẽ tự biện mình cho mình thế nào.
Thẩm Minh Dương nói: "Có tin đồn từ bên ngoài nói rằng thư ký của chủ sở hữu và tình nhân xảy ra xung đột, không biết là ai bất cẩn phóng hỏa, hai người đều chết trong biệt thự, thuộc dạng vụ án giết người vì tình, mục đích là vì tranh đoạt một người đàn ông!”
"Cái gì?!" Tô Thiên Kiều kinh ngạc, điều này cũng quá buồn cười.
"Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn, còn về phần chủ nhân của ngôi nhà, vẫn chưa từng xuất hiện, cho nên người bên ngoài cho dù suy đoán rất nhiều nhưng cũng không có ai biết sự thật.” Thẩm Minh Dương nói.
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lát, hỏi: “Đêm ấy cậu xuất hiện ở đó, có phải đã nhận được tin tức nên mới chạy tới? Hay là đang ở khu vực lân cận?”
Thẩm Minh Dương nói: "Nhà tôi ở gần tòa nhà đó, mặc dù cách xa nhưng cũng coi như là hàng xóm, nếu không phải tôi thấy sau đó báo cháy, làm sao chữa cháy nhanh như vậy…”
"Hóa ra ngay cả báo cháy hắn cũng không báo, lại là Minh Dương báo…” Tô Thiên Kiều nghiến răng nghiến lợi.
"Vô Tình, chị nói nhỏ cái gì vậy?" Thẩm Minh Dương hỏi.
"Không có gì, cậu nói tiếp đi." Tô Thiên Kiều giấu đi sự hận thù trong mắt, nhìn về phía Thẩm Minh Dương nói.
Thẩm Minh Dương nói: "Nhưng theo tôi được biết, chủ nhân của biệt thự này là chủ cửa hàng châu báu lớn nhất trong nước, về tên của ông ta thì tôi cũng không biết, chỉ biết là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, chỗ của ông ta chỉ có thợ làm vườn, vài người quẹt dọn vệ sinh, nhưng không có ai sống ở đó!”
"Không người ở? Sao có thể?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc, cô bị giam cầm ở đó thời gian khoảng một năm. Tại sao lại có thể không có người ở?
"Thật sự không có người ở! Người chủ kia một năm chỉ trở về hai đến ba lần, mở tiệc tùng khoảng hai ngày, chỗ đó vẫn luôn không có ai! Bây giờ mảnh đất trống kia đã bị bán đi… Những hộ gia đình ở chỗ chúng tôi đều nói, lúc những người giàu kia mở tiệc đã xảy ra xung đột lợi ích, có lẽ là có người cố ý phóng hỏa… Dù sao cũng chỉ là những lời đồn và thông tin truyền thông, mỗi bên nói một kiểu, rốt cuộc tình hình thế nào, không ai biết được!”
"Không, tuyệt đối không thể!” Sắc mặt Tô Thiên Kiều trở nên trắng bệch trong nháy mắt: “Minh Dương, tôi ở đó một năm, tại sao lại không có người? Tại sao lại như vậy?”
"Vô Tình, chị đừng kích động!” Thẩm Minh Dương nhìn sắc mặt bỗng nhiên kích động của Tô Thiên Kiều, lo lắng nói: “Tôi cũng chỉ nghe nói như vậy, tuy nhiên…Hằng ngày tôi đều ở sát vách nơi này, vị trí nhà của chúng tôi tương đối cao, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người ngoài đến đó, chỉ ngẫu nhiên có người làm từ bên ngoài đến, còn những người khác đều không xuất hiện, chị lại ở đó một năm, không thể nào có khả năng tôi chưa từng thấy…”
"Sao có thể... Sao có thể..." Tô Thiên Kiều đột nhiên ngồi bệt xuống đất, trong chốc lát không thể nói nên lời.
Cậu chủ, cậu tính toán từng bước tường tận, quả nhiên là đã dùng tất cả các thủ đoạn, xóa bỏ tất cả mọi vết tích, một chút dấu vết để lại cũng không có… Cậu thật sự lợi hại, thật sự là lợi hại...
Thế nhưng, cậu tính thế nào cũng không thể ngờ, Tô Thiên Kiều vẫn chưa chết, điều này… mới là thứ bất ngờ lớn nhất của cậu!
"Minh Dương, tôi biết những điều tôi nói hoàn toàn không thể tưởng nổi, tôi cũng biết, điều này rất kỳ quái… Thế nhưng, cậu có thể điều tra giúp tôi thân phận thật sự của chủ nhân tòa nhà kia không? Hắn ta tuyệt đối không phải là người đàn ông bốn năm mươi tuổi, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi mà thôi, vóc dáng… có lẽ cao trên dưới một mét chín, những thứ khác, tôi không biết. Hơn nữa…Tôi thật sự bị giam cầm ở đó thời gian một năm! Tôi…”
"Chị đã ở trong đó một năm, vậy chị hãy tả cho tôi về mặt mũi của hắn một chút!” Minh Dương suy nghĩ điều gì đó, nói: “Mặc dù tôi trở về từ nước ngoài mới được hai năm, tuổi lại nhỏ, không có mạng lưới quan hệ gì, cũng không thể quá mức huênh hoang! Nhưng nếu như có thể biết mặt mũi của hắn ta thế nào, tôi điều tra cũng thuận lợi hơn rất nhiều!”
Tô Thiên Kiều bỗng nhiên trầm mặc, hồi lâu cũng cũng nói không ra lời, sau khi im lặng một hồi lâu, cô nhìn về phía Thẩm Minh Dương nói: “Tôi biết điều này thật kỳ quái, nhưng…Tôi thật sư không biết mặt mũi của hắn ta…”
"Cái gì?" Thẩm Minh Dương nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt không thể tin được: “Vô Tình, theo lời đồn từ bên ngoài, chị có lẽ là người yêu của hắn ta, chính chị cũng nói, chị sống ở trong đó một năm, nếu không phải là tình nhân, hắn không thể để chị sống trong đó một năm, thế nhưng… Tại sao chị lại không biết mặt mũi của hắn?”
Tô Thiên Kiều không thể nói lời nào, thậm chí một chữ cũng không nói ra được.
Thẩm Minh Dương nhìn Tô Thiên Kiều lại không phản ứng, nói: “Mặc dù những lời đồn từ bên ngoài không đáng tin, nhưng không có lửa làm sao có khói, ít nhất thì thân phận của chị, chắc là đúng!”
"... Đúng, tôi là tình nhân của hắn!” Tô Thiên Kiều đắng chát cười một tiếng, nhìn về phía Thẩm Minh Dương nói: "Nhưng tôi thật sự chưa từng nhìn thấy tướng mạo của hắn!”
Thẩm Minh Dương bó tay.
Cậu ta hiểu, Tô Thiên Kiều chắc chắn không phải nói đùa.
Cậu ta cũng hiểu, Tô Thiên Kiều căm thù người đàn ông kia đến mức nào, vết thương của cô, chắc chắn có liên quan đến người đàn ông đó, thậm chí, lời nói của cô mặc dù hoang đường như vậy, nhưng chắc chắn là sự thật, cô chắc chắn sẽ không đem chuyện như vậy ra để nói đùa.
"Tôi sẽ cố gắng thử hết sức xem sao!” Giọng nói Thẩm Minh Lôi dịu lại, đôi mắt đầy sự khó hiểu và cảm thông, cũng không hỏi tiếp: “Vậy chị nghỉ ngơi đi, nhân viên làm thêm giờ hằng ngày sẽ đến, tôi cũng sẽ đến thăm chị thường xuyên!”
Cậu ta đứng lên, có vẻ như chuẩn bị muốn rời đi.
Tô Thiên Kiều cũng đứng lên, nói: "Tôi tiễn cậu ra ngoài!”
"Không cần!" Thẩm Minh Dương dừng lại, nói: "Chị nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung, tất cả mọi việc hãy chờ đến khi vết thường của chị lành lại rồi nói, cho dù chị không đi tìm người đàn ông kia, ít nhất… một người phụ nữ, trên mặt và trên người cũng không nên để lại sẹo!”
"Oh, được! Minh Dương, thật sự cám ơn cậu!” Tô Thiên Kiều khịt mũi một cái, quay đầu cũng không dám nhìn biểu cảm của Thẩm Minh Dương.
Cô sợ khi mình nhìn vào ánh mắt của cậu ta, sẽ nhịn không được mà khóc lên lần nữa!
Bây giờ cô là Vô Tình, không thể yếu ớt như vậy, cô nhất định phải là một người không có chút tình cảm nào…
Cho dù là Tô Minh Triết... Cho dù là anh trai, cô đều phải quên!
Vậy thì cứ để cho anh trai nghĩ là cô đã chết rồi, để anh trai từ từ quên cô, anh đã bình phục, tài chính Tô thị cũng đã phục hồi, anh trai sẽ tốt hơn, chỉ cần biết rằng anh trai sống tốt, như vậy là đủ rồi…
"Răng rắc..." Tiếng cửa phòng đóng lại, Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín kia, trong căn phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh và vắng lặng…
"Lý Tuệ Na, bên ngoài có một nam sinh họ Thẩm đến tìm cô!” Trong phòng thay đồ, một trợ lý trẻ tổi đang vẽ lông mày cho Lý Tuệ Na nói.
"Nam sinh?!" Lý Tuệ Na nghĩ rằng chỉ là một fan hâm mộ nào đó của mình, hơi do dự một chút, nhíu mày nói: “Không cần, lát nữa tôi còn có một vở kịch, sau khi quay xong bạn trai tôi sẽ đến thăm và đón tôi, tôi sẽ rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.