Còn có thân phận của Kỷ Tông, người bạn tình như Lý Tuệ Na và cả giọng nói giống với tiếng đàn cello đó...Dường như tất cả, tất cả mọi thứ đều trùng hợp quá đi mất!
Ánh mắt của Tô Thiên Kiều dán chặt vào tấm hình rớt xuống mặt đất cách đây không xa, nhìn đôi tay bện vào nhau ấy, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo.
"Còn chuyện này nữa, đây là lần đầu tiên anh cả của anh sang nhà em chơi, nhưng còn anh thì sao? Anh nghĩ rằng em không biết anh vội vàng bỏ đi ngay sau khi nhận điện thoại của cô ta à? Anh nói coi, em phải chịu đựng như thế nào đây?" Hình như Thẩm Thanh Thu xúc động quá mức, giọng nói của cô ta cũng cao hơn, dòng suy tư của Tô Thiên Kiều bị cô ta cắt ngang, cô lại nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy, dưới ánh đèn mờ mờ tối, chỉ hai bóng dáng mơ hồ đang lôi kéo nhau, vốn không nhìn được rõ ràng!
"Thanh Thu, anh...anh sai rồi, đây là lần cuối cùng, anh đảm bảo, đảm bảo sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa, em không biết đâu, cô ta luôn gọi điện thoại cho anh đòi sống đòi chết, em cũng biết anh là người rất dễ mềm lòng mà, anh, anh thật sự sẽ không gặp lại cô ta nữa đâu, anh hứa với em đó, được không..." Kỷ Vân Huy xuống nước.
"Kỷ Vân Huy, anh bảo tôi phải tin tưởng anh thế nào đây? Đã nhiều năm như vậy, không phải lần một lần hai rồi, tôi, thực sự tôi không thể tha thứ cho anh được, tôi..." Giọng nói của Thẩm Thanh Thu có vẻ nghẹn nào, dường như cô ta không khống chế nổi bản thân mình nữa mà nhanh chóng sải chân, đi khỏi nơi này!
Đột nhiên Tô Thiên Kiều hiểu được vẻ chanh chua lúc ban chiều của cô ta là từ đâu mà ra rồi.
"Thanh Thu, Thanh Thu..." Kỷ Vân Huy gọi với theo hai tiếng rồi thỏ dài, chắc hẳn là muốn để mình bình tĩnh lại nên không tiếp tục đuổi theo.
"Kỳ lại thật..." Tô Thiên Kiều nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Thẩm Thanh Thu, thì thầm một câu trong miệng.
Cái người tên Kỷ Vân Huy này rất khớp với sự nghi ngờ của cô về cậu chủ, nhưng mà...rõ ràng phong cách của anh ta lại không giống lắm.
Cậu chủ là một người hết sức lạnh lùng và tự phụ, trong mắt Tô Thiên Kiều, nếu như cậu chủ gặp phải tình huống như thế, chắc chắn sẽ không nói hai lời mà bỏ đi ngay, chắn chắn không có việc giải thích, hay dỗ dành phụ nữ gì cả...
Chỉ có một cách giải thích, đó chính là, nếu như Kỷ Vân Huy là cậu chủ, vậy thì...chắc chắn anh ta cực kỳ yêu Thẩm Thanh Thu, ai cũng sẽ thay đổi vì người mình yêu thương nhất!
"Ai có đó vậy? Ra đây ngay cho tôi!" Lúc Tô Thiên Kiều đang nghĩ ngợi viển vông thì đột nhiên nghe thấy quát lớn, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một vóc dáng cao ráo vụt đến trước mặt mình, cánh tay Tô Thiên Kiều bị siết chặt, cô còn chưa kịp giữ vững cơ thể thì đã bị một cánh tay kéo vụt ra ngoài.
Bởi vì không hề mảy may đề phòng, Tô Thiên Kiều bị anh ta kéo ra lùm hoa một cách nhếch nhác, chỉ nhìn thấy vóc dáng cao ráo của người đàn ông đó bên dưới ánh trăng, mùi hương ấy phả đến gần, đôi mắt sâu hút kề sát mình, anh ta làm cô cảm thấy hết sức đáng sợ: "Cô nhóc này ở đâu ra đây? Lén la lén lút ở đây chi đấy, cô muốn làm gì?"
"Anh...tôi..." Tô Thiên Kiều cắn môi, lắp bắp, không thốt nổi nên lời.
"Cô là ai?" Kỷ Vân Huy kề sát mặt cô, đôi mắt anh ta híp lại, dưới ánh đèn mờ mịt, không nhìn rõ gương mặt của anh ta...
Trong căn phòng tối tăm, vóc dáng cao ráo ấy nói với Tô Thiên Kiều: "Cô không có quyền hỏi gì cả!"
"Cô chết đi, cũng không lo đến việc anh cô sẽ bị chôn cùng với cô sao?"
"Nếu như sinh được con trai thì tôi sẽ thả cô đi."
"Đợi đến đi cô học được cách thần phục, biết hầu hạ đàn ông rồi thì đi ra gặp tôi!"
Tất cả tất cả mọi việc, đều quen thuộc đến như vậy, giọng nói quen thuộc, cảm giác áp bức quen thuộc, sự sợ hãi cũng đầy quen thuộc này...
Cảm giác ấy, thật giống với cậu chủ, giống cực kỳ!
Nhưng Tô Thiên Kiều không dám xác định.
Vào lúc ấy, đầu óc cô rối bời, phải làm sao mới xác định được thân phận của anh ta đây?
Đột nhiên điện thoại của Tô Thiên Kiều rung lên, một ý tưởng to gan nảy sinh trong đầu cô.
Cô cắn răng, đã ra quyết định trong đầu, Tô Thiên Kiều chợt kiễng ngón chân, cố gắng rướn người đến gần người đàn ông cao ráo ấy.
Anh cao dong dỏng, Tô Thiên Kiều phải cố gắng hết sức mới miễn cưỡng chạm đến được gò má của anh ta.
Đôi môi lạnh lẽo, bạc tình hơi cứng đờ, mùi rượu tây thoang thoảng phả vào kẽ hở giữa môi và răng cô..
Tô Thiên Kiều nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại mùi vị cậu chủ đem đến cho cô vào bảy năm trước, đó là sự sợ hãi đến tuyệt vọng, khiến cho cô co rút trong cơn tuyệt vọng khôn cùng.
Cứ khi nhớ lại vô số đêm hôm hồi bảy năm trước, cô đều sợ đến mức run lập cập, cho dù đã chìm vào giấc ngủ cũng sẽ bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc!
Nhưng mà, nhưng mà người đàn ông gần trong gang tấc này không phải là cậu chủ, chắc chắn anh ta không phải là cậu chủ.
Tô Thiên Kiều ý thức được một chuyện, trong lòng cảm thấy hết sức tệ hại, nếu như hành động to gan này của mình mà bị những người họ Thẩm khác trong nhà nhìn thấy được, sợ là cô sẽ bị đuổi đi ngay lập tức!
Nếu như thế, công sức sắp xếp một thân phận cho mình của Thẩm Minh Dương sẽ uổng phí hết!
Cô lập tức rụt chân về, muốn bỏ trốn.
Đột nhiên cánh tay giữ tay cô buông lỏng ra, Tô Thiên Kiều âm thầm mừng rỡ, định nhân cơ hội bỏ chạy ngay thì vòng eo mảnh khảnh của cô lại bị anh ta ôm chặt.
"Muốn bỏ trốn à? Không dễ vậy đâu..." Đôi môi của Tô Thiên Kiều bị anh ta hôn ngấu nghiến.
"Cưng à, mỡ dâng đến miệng mèo mà còn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt ư?" Dưới ánh mắt trăng, đôi mắt của anh ta lập lòe sáng, trông có vẻ hết sức nguy hiểm.
Giọng nói của anh ta cũng lạnh lẽo như thế, vào thời khắc này âm thanh và giọng điệu của anh ta và cậu chủ cứ tựa như cùng là một người. Đến khoảng cách áp sát Tô Thiên Kiều của bọn họ, cũng hệt như cùng một người.
Thế nhưng, anh ta thật sự không phải là cậu chủ!
"Cái tên khốn nạn này...rõ ràng là anh cố ý mà, anh...đúng là quá đáng!" Tô Thiên Kiều chỉ trách tội danh của anh ta: "Nửa đêm nửa hôm anh qua vườn hoa nhà tôi, chẳng qua là tôi muốn cắn anh một cái mà thôi, anh lại muốn giở trò sàm sỡ, anh còn không mau cút đi, chỉ cần tôi la lên thì anh sẽ không đi được nữa đâu!"
Tô Thiên Kiều quyết định phải làm người xấu đi chỉ trích anh ta trước, để khiến cho Kỷ Vân Huy nghĩ rằng mình không hề biết thân phận của anh ta mà chỉ đang...phòng trộm mà thôi.
Được rồi, mặc dù nghe có vẻ hơi khiên cưỡng nhưng đây là cách làm tốt nhất có thể rồi.
"Ồ...thú vị đấy, trước giờ tôi chưa từng gặp cô gái nào trơ tráo như cô!" Người đàn ông ấy bật cười, nhưng tiếng cười của anh ta lại ngập tràn địch ý và bất mãn: "Rốt cuộc cô là ai? Chẳng lẽ cố tình đến đây dụ dỗ tôi ư?"
Anh ta đánh giá Tô Thiên Kiều một lượt rồi cúi đầu nhìn xuống ngực của cô: "Ăn mặc như thế này, đàn ông khó mà cự tuyệt nổi, rõ ràng cô cố tình dụ dỗ tôi!"
"Bỏ tôi ra, cái đồ khốn nạn này..." Tô Thiên Kiều thật sự muốn khóc đến nơi, khóc gọi trời nhưng trời không thấu! Phải làm thế nào thì người đàn ông này mới chịu buông tha cho cô đây?" Dường như mình tự rước phiền phức vào người rồi, anh ta không phải là cậu chủ!
Không biết tại vì sao, hay chỉ vì trên người anh ta không có mùi vị của cậu chủ, hoặc là...sự lạnh lùng của anh ta không mang lại vẻ áp bức như cậu chủ.
Một người lạnh lùng, trong tình huống như thế này, tuyệt đối sẽ không "thiện chí" như vậy, đúng vậy, thiện chí!
Hơn nữa, còn có thể thong dong đi sàm sỡ cô!
Mặc dù vào giây phút này, Kỷ Vân Huy trông có vẻ hết sức nguy hiểm và rất cảnh giác, nhưng Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận một cách rõ ràng, anh ta không hề toát ra vẻ lạnh lùng giống như cậu chủ.
Cậu chủ là một người khép kín chính mình, anh ta sẽ không đến gần thế giới của người khác, mà người khác cũng đừng hòng đi vào thế giới của anh ta. Chỉ cần anh ta đi đến gần Tô Thiên Kiều là suy nghĩ của cô sẽ lộn xộn ngay, dễ dàng phá vỡ bức tường phòng bị của cô, nhưng trên người Kỷ Vân Huy, hoàn toàn không có cảm giác này...
Không biết vì sao, vào lúc Tô Thiên Kiều cảm thấy thất vọng thì trong lòng cô lại nhẹ nhõm hơn một chút...
Mặc dù Thẩm Thanh Thu đó không phải là người tốt gì, nhưng dù sao cũng không phải người xấu, hơn nữa, anh ta lại là anh rể của Thẩm Minh Dương, bởi vậy, Tô Thiên Kiều rất hy vọng người đàn ông này không phải cậu chủ.
Nhất định cô phải tìm được hung thủ muốn giết hại mình, tống hắn ta vào tù! Bởi vậy, người đó, tốt nhất là đừng có liên quan gì đến Thẩm Minh Dương cả.
"Tôi, tôi là Thẩm Nghiêng Thành, anh, anh là ai vậy?" Tô Thiên Kiều dằn những mối suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình xuống, tỏ ra rất sợ sệt, giọng nói dè dè dặt dặt, làm người đàn ông trước mặt này lơi lỏng phòng bị.
Tô Thiên Kiều cảm thấy rõ ràng anh ta đã buông lỏng tay ra, lặp lại lời Tô Thiên Kiều đã nói: "Thẩm Nghiêng Thành? Hôm may...cô em họ vừa đến nhà họ Thẩm đấy à?" Kỷ Vân Huy suy tư giây lát rồi hỏi Tô Thiên Kiều một câu.
"Phải đó, chính là tôi!" Tô Thiên Kiều vội vàng gật đầu, làm ra vẻ ngây ngô, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh, anh là ai thế? Nửa đêm nửa hôm trốn trong vườn hoa nhà tôi, muốn làm gì?"
Tô Thiên Kiều nặn ra vài giọt nước mắt, giống như một đứa trẻ gặp chuyện ấm ức vậy.
Kỷ Vân Huy nhếch miệng, sờ lên vùng môi bị Tô Thiên Kiều cắn trúng, nói: "Cô thật sự không biết tôi là ai à?"
"Tôi, tôi..." Tô Thiên Kiều rất muốn chứng tỏ bản thân mình trong sạch, nhưng cô thật sự không có sự tự tin này.
"Cô đã trốn trong đó rất lâu rồi nhỉ? Vậy thì...có lẽ cô đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của tôi và Thanh Thu rồi, rõ ràng cô biết tôi là ai." Anh ta nhẹ tay lại, nhưng vẫn nắm lấy cánh tay Tô Thiên Kiều, nở nụ cười tà mị rồi hỏi tiếp: "Nói đi, sao lại hôn tôi, nếu cô không nói...bây giờ tôi sẽ kêu tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm dậy."
Giọng nói của anh ta vừa có vẻ bất lương và bình tĩnh: "Tôi tin chắc rằng bọn họ sẽ tin tưởng tôi, vậy...cô cảm thấy mình còn ở thể tiếp tục sống trong nhà họ Thẩm nữa hay không? Tôi nhớ rằng...ba mẹ của cô đều đã qua đời, bây giờ cô không còn nơi nương tựa nữa."
Tim Tô Thiên Kiều đập thình thịch trong lồng ngực, Kỷ Vân Huy nói rất đúng!
Không những là thế, nếu như mọi chuyện bị vạch trần thì Thẩm Minh Dương biết phải làm sao đây? Nếu như mình rời khỏi tán dù bảo vệ của nhà họ Thẩm này, Kỷ Tông sẽ nhanh chóng biết được việc này từ miệng Kỷ Vân Huy, một khi thân phận giả mạo của mình bị vạch trần, cậu chủ sẽ tìm đến cô nhanh thôi, đến lúc đó...cô sẽ thành cá nằm trên thớt mặc cho người ta xẻ mất!
Mà bây giờ, người ta là dao thớt, Tô Thiên Kiều phải làm thế nào mới có thể khiến anh ta buông tha cho mình đây?
"Anh, anh muốn sao mới chịu buông tha cho tôi?" Tô Thiên Kiều cắn môi, cơ thể bị anh giữ chặt, lồng ngực phập phồng theo tiếng hít thở, không biết vô tình hay có ý mà chạm vào anh ta.
"Cưng à, em có biết một khi hứng thú của người đàn ông bị khơi gợi lên rồi, thì phải giải quyết thế nào không?" Kỷ Vân Huy quay đầu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Dưới ánh trăng trăng trắng, Tô Thiên Kiều nhìn thấy nét mặt tuấn tú và nụ cười đắc ý trên môi anh ta, người này thiếu đánh thật sự!
"Anh...Anh không sợ bị phát hiện à? Bất cứ lúc nào chị hai cũng có thể qua kiếm anh đó, nếu như chị ấy nhìn thấy, tôi hoàn toàn có thể cắn ngược lại anh!" Tô Thiên Kiều uy hiếp, quả nhiên Kỷ Vân Huy trở nên im lặng.
"Nếu anh kêu người đến ngay bây giờ, anh sẽ là nạn nhân, nhưng nếu anh muốn làm nhục tôi ở đây, vậy thì...tôi mới là nạn nhân, đến lúc đó người bị đuổi ra khỏi nhà chính là anh đấy." Tô Thiên Kiều thấy anh ta không nói gì, bèn nhân cơ hội trèo lên cây cột: "Tôi biết anh có thân phận có địa vị, không quan tâm đến việc bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng trong lòng anh...có chị hai!"
"Cô nhóc, thông minh thật nhỉ!" Ánh mắt Kỷ Vân Huy híp lại thành một đường thẳng, rít từng chữ qua kẽ răng: "Nhưng tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu!"
"Vậy anh muốn thế nào..." Đôi môi cô lại bị lấp kín một cách không hề khách sáo thêm lần nữa, trong đêm trăng ngột ngạt, càng khiến cho cô bực dọc trong lòng...