Hào Môn Quyền Quý

Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?




Vào lúc bàn tay đùa cợt của anh ta bao phủ lên người cô một lần nữa, rốt cuộc Tô Thiên Kiều không thể chịu nổi mà hất anh ta ra, giận dữ quát lên: "Anh...anh đúng là đồ tiểu nhân!"
"Tiểu nhân? Sao tôi lại thành tiểu nhân rồi?" Tô Thiên Kiều vẫn còn chưa kịp kinh ngạc, cơ thể cô đã bị anh ta ôm chặt vào lòng, người cô dát sát vào người anh ta.
Kỷ Vân Huy cũng dựa vào gốc đại thụ đằng sau lưng Tô Thiên Kiều, thứ thô ráp ấy ịn lên người cô thông qua lớp áo ngủ, cộng thêm việc mồ hôi túa ra vì căng thẳng và giãy giụa, vừa nóng lại vừa đau đớn.
Ánh mắt anh giao với ánh mắt Tô Thiên Kiều: "Cô thật sự là Thẩm Nghiêng Thành sao? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây? Tại sao lại hôn tôi? Chỉ cần cô giải thích được vì sao thì tôi sẽ tha cho cô."
Tô Thiên Kiều miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo, khe khẽ trả lời: "Tôi là Thẩm Nghiêng Thành thật đó, còn tại sao tôi lại hôn anh à...Anh cũng có thể nghĩ là anh đẹp trai quá, tôi ghen tị với chị hai, bởi vậy mới cầm lòng không đậu mà quấy rối anh, nhưng mà da mặt của anh dày, chẳng biết xấu hổ là gì, tôi đã ý thức được rằng cơn kích động của mình là sai lầm lớn đến mức nào, tôi thề sau này sẽ không phạm lỗi ngu ngốc như vậy nữa đâu, xin anh mở lòng từ bi mà rộng lượng tha cho tôi đi, nếu như anh không tin, tôi cũng không giải thích được gì khác!"
"Đúng là một cô nhóc miệng lưỡi linh hoạt!" Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt thích thú, không hề nghe được chút cảm xúc nào từ giọng nói lạnh nhạt của anh ta: "Cô nói...tôi sẽ tin lời cô sao? Hay là cô cho rằng chỉ cần nói vài câu là tôi sẽ tha cho cô?"
Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy, khóc không ra nước mắt: "Vậy anh muốn thế nào? Lẽ nào anh muốn 'bánh ít trao đi bánh quy trao lại' với tôi ở đây cho bằng được sao, đợi lát nữa cho người khác phát hiện ra tôi với anh đang làm gì ư, nhưng mà tôi với nhắc nhở anh rằng, vào lúc tôi bị đuổi ra khỏi nhà thì anh cũng sẽ phải gánh cái danh xấu 'ức hiếp chị cưỡng hiếp em' đấy."
"Ức hiếp chị cưỡng hiếp em?" Kỷ Vân Huy nâng cao giọng hơn một chút, buồn cười nhìn Tô Thiên Kiều."
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng rồi đáp rằng: "Nếu như muốn nghe tôi nói thật cho bằng được mới chịu thả tôi đi, vậy thì để tôi nói cho anh hay, nhưng tôi nói với anh rồi, anh có tin không?"
Ánh mắt của cô không còn có vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn nữa, mà thay bằng vẻ chân thành vô vàn.
Dưới ánh trăng, Kỷ Vân Huy nhìn ánh sáng trong đôi mắt cô, dường như thật lâu mới sực tỉnh táo lại: "Cô nói thử nghe xem."
"Tôi muốn xem thử xem, anh có phải là người đó hay không!" Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy chằm chằm, trông cô nghiêm túc vô cùng: "Anh rất giống anh ta, nhưng tôi lại không chắc chắn anh có phải là anh ta hay không, bởi thế...cô mới sử dụng cách ngu ngốc này."
"Cần phải dùng cách này để xác nhận người à?" Mặc dù Kỷ Vân Huy vẫn giữ thái độ nghi ngờ, nhưng rõ ràng anh ta không còn ngờ vực và đề phòng sâu như ban đầu nữa.
Tô Thiên Kiều nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết chuyện này rất kỳ lạ, nhưng mà, nó là sự thật đó!" Ánh mắt của cô lấp lánh, trông rất đỗi chân thành, khó mà làm người khác nghi ngờ được.
Đôi mắt của Tô Thiên Kiều là thứ biết nói nhất, có thể mê hoặc người khác nhất trên gương mặt của cô, nơi ấy như chiếc giếng sâu hun hút, một khi nhìn vào thì sẽ bị thu hút.
Kỷ Vân Huy bắt đầu thấy tin tưởng cô!
Trong tình huống như vậy, Kỷ Vân Huy tin rằng cô sẽ không dám nói dối nữa.
"Vậy...được rồi, tôi tạm thời tha cho cô vậy!" Kỷ Vân Huy vừa nói dứt lời, gương mặt Tô Thiên Kiều bừng lên niềm vui, muốn đẩy anh ra để chạy trốn.
Bỗng dưng Kỷ Vân Huy lại giữ chặt lấy cô, nói rằng: "Nhưng mà, tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Tô Thiên Kiều cảnh giác nhìn anh ta.
"Cô sàm sỡ tôi, tôi không thể tha cho cô như vậy được, nếu lỡ sau này cô nhắc lại chuyện cũ, quay ngược lại cắn tôi thì sao, chẳng phải đến lúc ấy tôi có nỗi khổ nhưng không thể nói nên lời được à? " Ánh mắt Kỷ Vân Huy tràn đầy mưu tính.
"Tôi sàm sỡ anh..." Suýt chút nữa Tô Thiên Kiều đã buột miệng chửi thề, lúc từ ngữ tuôn trào đến cửa miệng bèn ráng nhịn xuống, nhắm mắt, hít thở một hơi thật sâu, tự dăn lòng phải thật bình tĩnh.
Cái tên Kỷ Vân Huy đáng chết này, thật không biết ai sàm sỡ ai: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Kỷ Vân Huy buông Tô Thiên Kiều ra, mò trong túi một lúc rồi lấy chiếc điện thoại đen ra: "Chụp một tấm hình, giữ làm chứng cứ."
"Anh điên à?" Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn anh ta: "Anh không sợ chị hai phát hiện ra sao?"
"Cô ấy sẽ không kiểm tra điện thoại của tôi, hơn nữa thư viện ảnh của tôi có cài mật khẩu, không ai xem được đâu!" Anh ta chỉ vào má mình một cách vô liêm sỉ, nói với cô rằng: "Nào, để tôi chụp một tấm cô hôn tôi!"
"...Anh, không đời nào!" Tô Thiên Kiều tức giận nhìn người đàn ông vô liêm sỉ hết mức trước mặt: "Nếu để cho người khác nhìn thấy tấm hình này thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa không sạch, chi bằng bị phát hiện ngay vào lúc này, tôi có thể cắn ngược lại anh, vậy thì cơ hội chúng ta được tin tưởng sẽ chia làm đôi, nếu như anh muốn mạo hiểm!"
"Cô em, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi chứ!" Đột nhiên giọng nói của Kỷ Vân Huy trở nên lạnh lẽo: "Vốn dĩ là cô hôn tôi trước, bây giờ tôi muốn để lại chứng cứ, có gì mà không được? Cô kêu đi, cô kêu thử xem, xem bọn họ sẽ tin tưởng ai! Dù sao mấy vụ bê bối của tôi xảy ra liên tục, cho dù tôi bị nghi ngờ đi chăng nữa thì sớm muộn gì Thanh Thu cũng sẽ tha thứ cho tôi mà thôi. Nhưng còn cô...sẽ gặp nguy hiểm đấy!"
"Chưa chắc đâu!" Tô Thiên Kiều hơi mất tự tin.
"Cô không hiểu Thanh Thu, nhưng cô thông minh như vậy, chắn hẳn đã nhìn ra được cô ấy là một người rất sĩ diện. Chỉ cần cô ấy phân tích một chút thôi là sẽ biết ngay cô nghe lén cuộc nói chuyện của chúng tôi, cô nói xem, một người sĩ diện như cô ấy có để cho cô sống trong nhà họ Thẩm không..." Lời nói của Kỷ Vân Huy hết sức chắn chắn, dường như Tô Thiên Kiều đã thành con mồi dưới tay anh ta, có mọc cánh cũng khó mà bay được!"
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để ai nhìn thấy tấm hình này đâu, chẳng qua tôi chỉ muốn đề phòng, tránh cho sau này cô cắn ngược lại tôi thôi mà! Tôi chỉ mượn góc độ chụp tấm hình thôi, cô có thiệt thòi gì đâu..." Anh ta nói chậm lại, giọng nói của anh ta vô cùng quyến rũ, khiến cho cô cảm thấy đáng tin, Tô Thiên Kiều híp mắt, lúc đang nghiêm túc suy nghĩ về độ đáng tin trong những lời anh ta đã nói, chợt có tiếng "tách" vang lên, ánh đèn nhẹ nhàng chớp sáng...
Cơ thể cô chợt được buông ra, Kỷ Vân Huy lùi về sau hai bước, mắt anh ta nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại rồi bật cười nói: "Ha ha...chụp khá lắm này, cô xem, cô xem xem..."
Anh ta lắc lư điện thoại đưa qua cho Tô Thiên Kiều nhìn thử, vừa mới liếc mắt vào, Tô Thiên Kiều chỉ mong mình có thể bằm thây tên này thành vạn đoạn.
Trên tấm hình ấy, gương mặt Kỷ Vân Huy bộc lộ ra vẻ chán ghét và mất bình tĩnh, còn Tô Thiên Kiều lại híp mắt, say sưa hôn lên gò má anh ta...Đó là lúc Tô Thiên Kiều nghĩ về những lời uy hiếp của anh ta, bị anh ta canh góc độ chụp hình, hoàn toàn không đúng với sự thật gì cả.
Nhưng cho dù ai nhìn thấy tấm hình này đều nghĩ rằng Tô Thiên Kiều mặt dày hôn Kỷ Vân Huy, rõ ràng gương mặt Kỹ Vân Huy có vẻ rất khó chịu, trời ạ...
"Xóa ngay, cái đồ khốn nạn này!" Tô Thiên Kiều tức giận muốn giựt điện thoại của anh ta, Kỷ Vân Huy lại khéo léo xoay người đi, lật ngược bàn tay, không thấy tăm hơi chiếc điện thoại đâu nữa.
Anh ta quay người bỏ đi: "Cô em, tức giận sẽ làm con gái nhanh già đó, đừng giận nữa nhé, chúc ngủ ngon!"
Vừa nói dứt lời đã biến mất nhanh như chớp...
"Trời ơi..." Tô Thiên Kiều nhìn theo bóng lưng của anh ta, vừa muốn gọi nhưng lại vừa không dám, muốn đuổi theo nhưng không đủ dũng khí, chỉ đành trơ mắt nhìn anh ta đem tấm hình hoàn toàn không giống với thực tế đó đi xa...
"Kỷ Vân Huy..." Tô Thiên Kiều thề rằng, mối thù này chỉ không bằng cậu chủ này thôi!
"Nghiêng Thành, tối qua ngủ không ngon sao con? Hay là trong người trong khỏe?" Giang Thư Lan nhìn Tô Thiên Kiều chán chường chọc trái trứng gà trong dĩa đồ ăn sáng, ân cần hỏi han cô.
"Dạ? À vâng, con không ngủ ngon đó thím!" Tô Thiên Kiều ủ rũ nhìn Giang Thư Lan rồi mỉm cười, có điều nụ cười mỉm của cô rất gượng gạo: "Thím đừng lo lắng cho con, con vừa mới nên nước nên chưa điều chỉnh được chênh lệch thời gian đó ạ."
"Nghiêng Thành, thế thì em ăn sáng đi rồi lên nghỉ ngơi tiếp!" Thẩm Minh Dương cũng ngẩng đầu nhìn Tô Thiên Kiều, lúc có người khác ở bên cạnh thì anh ta sẽ gọi cô là Nghiêng Thành, chứ không phải Vô Tình.
"Mẹ ơi, buổi sáng vui vẻ, chào chị, buổi sáng vui vẻ nhé!" Một giọng nói ngọt ngào, chứa chan hạnh phúc vang lên.
Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn về phía cô ta cùng với mọi người, chỉ thấy Thẩm Thanh Thu với gương mặt xán lạn và rạng rỡ khoác tay Kỷ Vân Huy đang mặc đồ thường chậm rãi đi xuống lầu, khóe môi cô mỉm cười, trông có vẻ hạnh phúc tràn trề, đôi gò má đỏ ửng, dáng vẻ rất đỗi quyến rũ.
Tô Thiên Kiều vừa nhìn thấy đã kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời...
Rõ ràng tối qua mới xáp vào nhau gây lộn, sao bây giờ lại thân mật như vậy chứ...
Lại nhìn gương mặt Kỷ Vân Huy thêm lần nữa, dường như Tô Thiên Kiều đã hiểu mang máng, bèn lập tức cúi đầu tiếp tục ăn cháo, cô thì thầm trong miệng: "Đồ ngựa giống..."
"Nghiêng Thành, em nói gì thế?" Thẩm Minh Dương ngồi bên cạnh quay đầu sang nhìn cô.
"Đâu, đâu có nói gì đâu..." Tô Thiên Kiều vội vàng phủ nhận.
"Rõ ràng chị nghe em nói cái gì...cưỡi ngựa hả?" Thẩm Thanh Thu khoác tay Kỷ Vân Huy ngồi xuống bên cạnh, rồi quay sang giới thiệu với cô: "Nghiêng Thành, đây là chồng chưa cưới của chị, Kỷ Vân Huy!"
"Chào anh rể!" Tô Thiên Kiều vội vã giả vờ như mình chỉ vừa mới quen anh ta mà thôi, cô đứng dậy gật đầu tỏ ý chào hỏi, rồi lập tức ngồi xuống cầm nĩa lên ăn trứng gà, chỉ sợ tên đó nhất thời kích động, đòi bắt tay mình.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng lúc nhìn gần, đúng là anh ta khá anh tuấn, thảo nào Thẩm Thanh Thu lại mê mẩn anh ta như thế.
"Đây là em họ của em à?" Kỷ Vân Huy cầm ly sữa bò lên, cất tiếng hỏi Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nhìn Kỷ Vân Huy với gương mặt ngọt ngào rồi đáp: "Đúng đấy!"
"Con gái nhà họ Thẩm các em đều xinh đẹp đến vậy sao? Thanh Thu, nhan sắc của em họ sắp đuổi kịp theo rồi kìa!" Anh ta chu đáo cắt trứng gà cho Thẩm Thanh Thu, độ lớn vừa phải, cắt vừa nghiêm túc vừa đều đặn, sau khi cắt xong mới đưa nó cho Thẩm Thanh Thu.
Cái tên này...đê tiện thật.
"Em họ, có phải em nói...muốn đi cưỡi ngựa không?" Kỷ Vân Huy quay sang nhìn Tô Thiên Kiều rồi đề nghị: "Bạn của anh có mở một trường đua ngựa ở khu vực ngoại thành phía Đông, mới nhập thêm khá nhiều con ngựa tốt, chi bằng để anh dắt em đi chơi nhé?"
"Bác không đi đâu, hôm nay bác bận rồi!" Giang Thư Lan cười nói: "Nghiêng Thành, con với mấy anh chị đi chơi vui nhé, thím đi thì lại làm bọn trẻ các con mất hứng."
"Không, không cần đâu!" Tô Thiên Kiều cảm thấy hết sức cạn lời, cô nhìn Kỷ Vân Huy, các tên này, trên khóe môi vẫn còn treo nụ cười thiếu đánh đó, khiến co vừa nhìn đã cảm thấy tức giận một cách lạ lùng: "Hôm nay con với anh Minh Dương có chuyện cần làm." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.