“Ầm---”
Lời của Bạch Như giống hệt một quả bom, có thể dễ dàng phá huỷ sự phòng bị của Tô Thiên Kiều.
Anh trai, anh trai…
Anh trai chính là người thân còn lại duy nhất trên thế giới này của cô.
Đó là điểm yếu của cô, tối qua cậu chủ cũng nói một câu như vậy, cho nên mới có thể phá huỷ sự phòng thủ của cô.
Bàn tay của Tô Thiên Kiều hung hăng siết chặt lại thành nắm đấm, ngón tay đâm vào trong da thịt cô, hoàn toàn bất lực.
“Ký đi, cậu chủ nói chỉ cần cô đồng ý, có lẽ… là cô sẽ sinh được một đứa con nữa, cậu chủ thích bé trai, đợi đến khi nào cô sinh được con trai thì cậu chủ sẽ thả cô đi, cô cũng không cần trả tiền nữa, cậu chủ cũng có thể khiến cho anh trai cô quật khởi lại lần nữa.” Bạch Như nhàn nhạt nói, trong ngữ khí chuyên nghiệp, không có chút thương cảm nào.
“...Còn phải, sinh con trai nữa sao?” Tô Thiên Kiều dường như đã nắm bắt được trọng điểm: “Tại sao phải sinh con trai? Tại sao lại chọn tôi?”
Bạch Như đáp: “Cậu chủ không có kết hôn, chỉ là muốn ở cùng một người phụ nữ ưu tú và sinh một đứa con mà thôi, cô Tô rất ưu tú. Còn những cái khác thì cậu chủ không có nói.”
Tất cả những thứ này đều rất kỳ lạ.
Từ tác phong của cậu chủ đó cho thấy, anh ta chắc chắn là một phú hào đứng đầu ở thành phố Tân Hải này, theo lý mà nói thì đám phụ nữ vây quanh anh ta chắc chắn phải là nhiều vô số.
Tìm một người phụ nữ sinh con cho anh ta không phải rất dễ sao? Tại sao phải chọn trúng Tô Thiên Kiều chứ? Cô có ưu tú mấy cũng không đáng để anh phí nhiều tiền như vậy?
“Không được, cô không nói rõ lý do thì tôi sẽ không ký.” Tô Thiên Kiều hoàn toàn không chịu thoả hiệp, cô không ký thì cũng không có ai có thể miễn cưỡng được, cho dù có ép cô ký thì bút tích cũng sẽ khác, như vậy sẽ không có hiệu lực pháp lý.
Cô mặc quần áo và ngạo nghễ ra khỏi giường, giống như là đang ở trong nhà họ Tô, như một thiên kim tiểu thư cao ngạo.
Bạch Như cũng không nóng vội, cô ta quay người ra khỏi cửa, không lâu sau cô ta lại quay trở về, trên tay có thêm một chiếc đĩa CD.
Chiếc đĩa vừa được đút vào thì ngay lập tức màn hình TV tối om liền sáng lên, hiện ra một cảnh tượng đánh nhau tàn nhẫn.
Có dăm ba người mặc áo đen cao lớn đang vây quanh một tên say rượu đấm đá liên hồi, không hề nương tay một chút nào.
Quần áo trên người kẻ say rượu nhăn nhúm, anh ta bị đá bị đánh tới tấp, giống như là men rượu đã làm anh ta mất đi tri giác và năng lực phản khánh rồi vậy, anh ta chỉ nằm co rúc, bất lực ở trên mặt đất…
Tô Thiên Kiều kinh ngạc che miệng lại…
Ngay lập tức cô liền xông tới trước TV, hét lên thảm thiết: “Anh ơi…”
“Bụp” Màn hình TV đột nhiên bị tắt.
Tô Thiên Kiều sững sờ, cô thở hổn hển, đáy lòng cô như đang bùng cháy hàng ngàn hàng vạn ngọn lửa mãnh liệt, khiến cô không có cách nào kìm lại.
Tại sao, tại sao… tất cả những điều này… rốt cuộc là tại sao? Ông trời ơi, nếu như ông còn có mắt thì ông hãy mở ra nhìn những người đang chịu khổ này đi, tại sao lại bất công như thế chứ?
Công việc kinh doanh của xí nghiệp Tô Thị luôn tuân thủ pháp luật, tại sao lại phá sản trong một đêm chứ?
Ba ngồi tù rồi tự sát, mẹ chịu không được nên cũng đi theo.
Anh trai trở nên sa sút tinh thần, trốn nợ khắp nơi, còn cô… bị người ta sắp xếp đến một lâu đài tuyệt đẹp để trở thành một tình nhân nực cười…
Cô thở hổn hển, nội tâm không cách nào bình tĩnh được.
Đằng sau nhất định là có người ra tay thao túng, người đó là ai chứ…
“Có phải chỉ cần tôi ký rồi thì anh ta có thể khiến anh trai tôi phấn chấn trở lại, khiến Tô Thị quật khởi không?”
Lời của Tô Thiên Kiều, trong bình tĩnh còn có chút căm hận.
Bạch Như nhàn nhạt nói: “Phải, nợ của cô không cần trả, Tô Thị sẽ được quật khởi, cô còn có thể đoàn tụ với anh trai cô. Nhưng vẫn còn một điều kiện kèm theo!”
….……