Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu: “Điều kiện gì?”
Bạch Như nói: “Sau khi sinh con xong... cô phải đi thật xa, không được để cậu chủ nhìn thấy sự tồn tại của cô, đứa bé cũng sẽ không phải của cô nữa, cô cũng không được nói với anh trai cô điều gì, bao gồm bất kỳ những chuyện gì xảy ra ở đây, nếu không… cậu chủ sẽ có cách khiến cho Tô Thị sụp đổ một lần nữa, khiến cho anh trai cô lại…”
“Tôi ký!” Tô Thiên Kiều ngắt lời cô ta, mi tâm cô nhíu lại, mục đích của cậu chủ… dường như là muốn cô sinh con.
Cô biết, cho dù thế nào đi nữa cô cũng không thoát được.
Người bị ác ma chọn trúng vĩnh viễn không có quyền nói ‘không’.
“Nếu như sinh có gái thì sao?” Tô Thiên Kiều vừa mới viết một nét thì lại ngẩng đầu lên hỏi Bạch Như.
“Bỏ!”
Tô Thiên Kiều sững sờ, đôi tay run rẩy viết lên hai chữ ‘Tô Thiên Kiều.”
Tên cậu chủ này nhất định là do ác ma đầu thai rồi, nhưng mà tại sao anh ta lại chọn Tô Thiên Kiều chứ? Rốt cuộc là tại sao?
Lại là ban đêm.
Tô Thiên Kiều được Bạch Như đưa đến căn phòng tối này vào tờ mờ sáng.
“Cạch, cộp cộp…” Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân của người đàn ông.
Tô Thiên Kiều lấy chăn gói gọn mình lại, cố gắng như muốn để cơ thể mình hoà lẫn vào chiếc giường, chỉ mong sao mình sẽ thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, thu nhỏ thêm nữa…
Người đàn ông chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào cô, không có chút tình ý nào.
Đúng rồi, giữa bọn họ vốn dĩ chỉ là một sự giao dịch, cô sinh con trai cho anh ta, anh ta giúp cô tìm anh trai.
Lúc đầu cũng là anh ta mua mình, bản thân mình vốn đã là nô lệ của anh ta, nhưng hôm nay vì một tờ hiệp nghị mà có thêm cơ hội thoát khỏi anh ta, cô cũng được hời rồi không phải sao?
Nhưng trong lòng cô cũng khó kìm nén được sự khổ sở ngập tràn này.
“Tại sao lại chọn trúng tôi? Anh, anh trai tôi đâu?” Tô Thiên Kiều nhịn không được mà run rẩy hỏi.
Cơ thể nhỏ bé run lên thật đáng thương.
Giống như một con nai đang sợ hãi, đôi mắt chỉ biết rũ xuống, để lộ hai hàng lông mi run rẩy, dưới lông mi là đôi mắt đen láy vì sợ hãi mà chuyển động không ngừng bị che giấu đi.
“Cô không có quyền hỏi, chỉ cần chúng ta sinh được con trai, anh trai cô sẽ bình an vô sự, giả sử các người muốn anh em đoàn tụ, muốn đến thành phố khác hay quốc gia khác, tôi cũng có thể giúp các người dựng lại Tô Thị.”
“Tôi chỉ muốn gặp anh trai mà thôi, anh ấy bây giờ… thế nào rồi?” Thanh âm của Tô Thiên Kiều hèn mọn, uỷ khuất, cơ thể nhỏ bé yếu ớt không ngừng run rẩy, không biết là vì lo lắng cho anh trai, hay là sợ những chuyện tiếp theo đây sẽ làm nữa…
“Còn chưa hiểu sao? Tôi đã nói rồi, cô không có quyền được hỏi.” Người đàn ông không hề nhân nhượng.
“Tôi biết rồi!” Bàn tay Tô Thiên Kiều run lên cầm cập, khó khăn cởi áo ra.
Cô nhắm chặt mắt, dưới mí mắt mỏng như cánh ve kia chính là một đôi đồng tử vì sợ hãi mà không ngừng chuyển động.
Đúng là thú vị.
Người đàn ông cong cong khoé môi, nở ra một nụ cười khó mà phát giác ra được.
Tô Thiên Kiều tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh bản thân mình rồi, nhưng cho dù không còn lần đầu nữa nhưng lúc người đàn ông này đụng đến cô, cô vẫn không kìm được mà tránh né.
Người đàn ông như cũng cảm nhận được sự chống cự của cô, người phụ nữ của lúc này đây hoàn toàn khác với đêm hôm qua.
Phải rồi, hôm qua là do thuốc, còn lúc này mới chính là cô thật sự.
Một cô gái cứng nhắc nhưng lại vô ý làm lay động anh.
Đúng là thú vị!
….……