Thắng không chỉ là đống chip của Dương Tổng, mà là thắng sự tò mò và hứng thú của Nguyễn Hạo Thiên đối với mình
Cô biết, Nguyễn Hạo Thiên nhiều lần nhấn mạnh không đánh bạc, nhưng vì mảnh đất trống kia là đồng ý đánh cược, rõ ràng mảnh đất trống kia đối với anh vô cùng quan trọng.
Anh là một người thông minh cẩn thận như vậy, tuyệt đối sẽ không để mình thua. E rằng, may mắn của anh không đến hay kỹ thuật không tốt lắm, cho dù thua rồi, Tô Thiên Kiều tin rằng anh nhất định có chiêu sau làm thay đổi cục diện.
Có lẽ anh không quan tâm có phải Tô Thiên Kiều bại dưới tay Dương Tổng hay không, anh chỉ hướng về mảnh đất trống kia. Cho nên, Tô Thiên Kiều mới dám lớn gan như thế, sự thực chứng minh phán đoán của cô là đúng, cô thành công.
Nguyễn Hạo Thiên vẫn luôn quan sát ánh mắt của cô, thu hết vào mắt những thay đổi nhỏ trên vẻ mặt của cô.
"Cô Thẩm, tất cả số chip này thuộc về cô!" Âm Doãn Thụy mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều: "Cô có thể mua rất nhiều son phấn rồi."
"Cô ấy họ Thẩm?" Dương Tổng bất ngờ nhìn Âm Doãn Thụy.
Âm Doãn Thụy cười nói: "Đúng thế, cô ba nhà họ Thẩm, vừa mới từ nước ngoài trở về nhận tổ quy tông."
"Cô, cô ấy là Thẩm Nghiêng Thành?" Dương Tổng càng kinh ngạc, lúc Âm Doãn Thụy vuốt cằm, mồ hôi đầm đìa.
Ông ta thật là xui xẻo…Hôm nay cùng lúc đắc tội với ác ma địa ngục và nhà họ Thẩm.
"Xem ra, vận may của chúng ta quay lại rồi!" Nguyễn Hạo Thiên chỉ chỉ đống chip kia cười nói với Tô Thiên Kiều.
"Quyên cho viện dưỡng lão đi, chia sẻ may mắn của chúng ta cho mọi người." Tô Thiên Kiều hào phóng nói, vốn cũng là số tiền ngoài ý muốn.
"A? 240 tỷ cứ thế quyên hết cho viện dưỡng lão sao? Quả nhiên là tiểu thư nhà họ Thẩm, thật hào phóng!" Âm Doãn Thụy vừa cười vừa nói.
"... Không, không có gì!" Tô Thiên Kiều ấp a ấp úng không nói nên lời, cái gì? 240 tỷ, cô cho rằng nhiều nhất cũng chỉ mấy tỷ mà thôi… Sớm biết như vậy, cô cũng không quyên. Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền xài, nhưng cũng không nhiều tiền đến mức có thể tùy ý tiêu xài như thế.
Huống chi, số tiền thuộc về Thẩm Nghiêng Thành, sớm muộn gì cũng có một ngày cô đòi lại.
"Quyên một nửa đi, lần đầu tiên đánh bạc thắng tiền, dù sao cũng nên để lại một ít xem như kỷ niệm.” Nguyễn Hạo Thiên như nhìn thấu tâm tư của Tô Thiên Kiều nói.
"Không cần." Tô Thiên Kiều vốn định đồng ý theo lời anh, nhưng nửa chừng lại đổi miệng: "Nếu vận may đã đến rồi, nói không chừng còn có nhiều hơn đang đợi tội đấy.”
Cô không muốn vì số tiền này làm Nguyễn Hạo Thiên cảm thấy mình không hào phóng mà nghi ngờ thân phận của mình. Thẩm Nghiêng Thành từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, là thiên kim tiểu thư ngậm thìa vàng lớn lên, mặc dù số tiền kia xa xỉ, nhưng cô cũng không để vào trong mắt.
Nếu như đổi lại thành Tô Thiên Kiều trước kia, cô cũng sẽ không để ý.
"Cô Thẩm thật là thiện lương, một khoản tiền lớn như vậy, viện dưỡng lão thật có phúc hưởng!" Sau khi Dương Tổng nói xong, mạnh mẽ phất tay áo rời đi.
"Chúng ta cũng nên về thôi." Nguyễn Hạo Thiên nói: "Tôi đưa cô về."
Chiếc xe sang trọng của Nguyễn Hạo Thiên chạy như bay ở trên đường lớn, Tô Thiên Kiều còn đang nhớ lại chuyện ván bài vừa nãy, đối với ánh mắt Nguyễn Hạo Thiên dò xét mình, cũng không chú ý đến.
"Cô Thẩm, hỏi cô một vấn đề." Nguyễn Hạo Thiên đột nhiên nhìn về phía Tô Thiên Kiều, vẻ mặt chăm chú hỏi.
"Vấn đề gì?" Tô Thiên Kiều tỉnh táo lại, nhìn Nguyễn Hạo Thiên.
Tô Thiên Kiều cho là anh muốn hỏi chuyện trong sòng bạc vừa rồi, trong lòng đã sớm có câu trả lời xem phải mở miệng nói với anh thế nào rồi.
Ánh mắt của anh theo sát Tô Thiên Kiều, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi như mực của cô, giống như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô, từng chữ hỏi: "Rốt cuộc cô là ai? Tiếp cận tôi, đến cùng là có mục đích gì?”
Tô Thiên Kiều có hơi kinh ngạc, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, cố gắng trấn định nói ra: "Anh hỏi... Hình như là hai vấn đề!"
Nguyễn Hạo Thiên chăm chú nhìn cô, nói: "Vậy cô nói đi, tiếp cận tôi, rốt cuộc có mục đích gì?"
Tô Thiên Kiều suy tư một chút, bỗng nhiên phì cười nói: "Vấn đề thứ nhất, tôi là Thẩm Nghiêng Thành, tôi nghĩ... Anh có thể đồng ý ra ngoài cùng tôi, hẳn là cũng đã điều tra qua thân phận của tôi. Vấn đề thứ hai, tôi tiếp cận anh, có hai mục đích!"
Đối với sự thẳng thắng của Tô Thiên Kiều, rõ ràng Nguyễn Hạo Thiên có chút bất ngờ, nói: "A? Nói thử xem."
"Mục đích thứ nhất, không thể nghi ngờ là vì 'Bình Minh', nhưng mà mục đích hôm nay tôi đến tìm anh, không liên quan đến chuyện này." Tô Thiên Kiều nhìn anh, ánh mắt vô cùng chân thành: "Còn mục đích thứ hai, có chút khó mở miệng..."
Nguyễn Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt sáng suốt: "Nói thử xem."
Tô Thiên Kiều cúi thấp đầu, dùng thái độ vô cùng thẳng thừng nói: "Anh chưa vợ, tôi chưa chồng, anh là một người đàn ông ưu tú, tôi tiếp cận anh... Làm bạn mà thôi.”
Đột nhiên cô ngẩng lên, ánh mắt trong veo nhìn anh, nói: "Anh cứ luôn cho rằng người khác tiếp cận anh vì có mục đích khác như vậy….Vậy thì, chẳng lẽ anh sống không cô độc sao."
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Tô Thiên Kiều, ánh mắt giống như vụn băng chưa kịp tan lúc đông đi xuân đến, chỉ cần người nào trầm mình vào trong ánh mắt ấy, sẽ bị vụn băng đâm đến đầu rơi máu chảy.
Người này không đơn giản, dưới ánh mắt của anh, Tô Thiên Kiều cố tình ngượng ngùng cúi đầu, che dấu ánh mắt.
"Cô rất thẳng thắn." Anh tìm một vị trí thoải mái ngồi, nói với Tô Thiên Kiều nói: "Nói cách khác... Mục đích của cô là làm tôi tò mò, phải không?"
Tô Thiên Kiều cũng không phủ nhận, còn khóa ánh mắt lên người anh, nghiêm túc hỏi: "Như vậy... Anh đối với tôi có chút xíu hứng thú nào không đây?"
"Lá gan của cô rất lớn, cô rất giống rất giống người đó..."
"Người đó? Ai?" Có lẽ do chột dạ, Tô Thiên Kiều lập tức nhớ đến mình trước kia.
Anh cũng không nói nữa, chỉ là một gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại ra trước mặt Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều còn chưa kịp phản ứng.
Eo của cô đã bị anh ôm lấy, lưng Tô Thiên Kiều cứng đờ, trong lòng tự nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, chỉ là không dám nhúc nhích...
Anh cũng không làm thêm bước nữa.
Cô không sợ run, chỉ là cứng ngắc một chỗ.
Không giống, anh cứ luôn cảm thấy thần thái và cử chỉ của người phụ nữ trước mặt này giống với người phụ nữ bảy năm trước kia.
"Cô thành công, thành công khơi nên hứng thú của tôi." Cậu chủ dịu dàng nói bên môi cô, lại giống như đang tự mình lẩm bẩm: "Chẳng qua là…Cô quyến rũ tôi cũng chỉ để làm bạn bè bình thường, không quá buồn cười sao?"
"Dừng tay - -" Tô Thiên Kiều lập tức đẩy anh ra, cũng không cho anh cơ hội tiến thêm một bước nữa. Người đàn ông đang ý loạn tình mê, dường như đã mất đi tri giác.
Trong đầu Tô Thiên Kiều, không ngừng lặp lại đủ chuyện bảy năm trước, trong nội tâm chỉ có sợ hãi và phẫn nộ. Vẻ mặt lúc này, không chút ngụy trang: "Anh Nguyễn, tôi chỉ là muốn tiếp xúc với anh một chút thôi, cũng không có ý muốn phát triển đến bước này, ít nhất tạm thời không có, tôi nghĩ là anh hiểu nhầm rồi."
Tô Thiên Kiều cẩn thận lùi về phía sau, bực tức nói: "Anh Vân Huy từng nhắc đến anh trước mặt tôi mấy lần, tôi tò mò với anh, cộng với 'Bình Minh' là vật cần tìm, cho nên tôi mới..."
Nói đến chỗ này, Tô Thiên Kiều hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Anh cũng đừng quá tự tin vào chính mình, không phải tất cả phụ nữ đều muốn yêu thương nhung nhớ với anh. Tôi chỉ là muốn làm bạn với anh, không hơn, nếu như anh có ý khác... Vậy thì thật là hiểu lầm to lớn."
Dứt lời, Tô Thiên Kiều vặn người, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hít sâu, ổn định lại tâm trạng của mình.
Nguyễn Hạo Thiên hoàn toàn ngây ngẩn, anh nhìn khuôn mặt tức giận kia cùng với người phụ nữ chỉ chừa lại một bên mặt xinh đẹp với anh nghi hoặc không thôi
Phụ nữ tiếp cận anh trước nay đều là có mục đích riêng, trước nay đều chủ động yêu thương nhung nhớ, anh cho rằng cô cũng là người như vậy, nhưng mà…cô thật sự tức giận rồi.
Không phải làm bộ làm tịch, cũng không phải kích thích anh, mà là thật sự. Nguyễn Hạo Thiên càng nghi ngờ, cô ấy tiếp cận mình... Thực sự chỉ đơn thuần như vậy sao?
Cô thẳng lưng ngồi đó, tư thái nho nhã, vành tai trong suốt hiện ra, cũng vì tức giận mà ửng đỏ lên…
Cô thật sự rất đẹp, cho dù là khuôn mặt hay dáng người, dường như không có chỗ nào anh có thể bắt lỗi được. Giống như là mị yêu đến từ bóng đêm, thanh thuần, lại tràn đầy dụ hoặc quyến rũ.
"Là tôi hiểu lầm cô." Thật lâu sau, Nguyễn Hạo Thiên nói một câu, phá vỡ không khí lúng túng trong xe: "Phụ nữ như cô vậy…Tôi rất hiếm gặp."
Sự kích động vừa rồi của Tô Thiên Kiều, hoàn toàn xuất phát từ ký ức không đẹp đối với người đàn ông này bảy năm trước. Vốn đã bắt đầu âm thầm hối hận vì sự kích động vừa rồi của mình, lúc này thấy Nguyễn Hạo Thiên nhận sai trước, liền quay đầu lại, ho khan một tiếng, miễn cưỡng cười nói: "Là tôi quá kích động."
Nguyễn Hạo Thiên nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, bụng dưới trướng lên, cười nói: "Cô thật sự rất giống với một người quen cũ của tôi, cho nên..."
"Giống đến mức nào?" Tô Thiên Kiều thấy anh không nói gì thêm nữa, nhịn không được hỏi
Nguyễn Hạo Thiên nói: "Vẻ ngoài ba phần, còn hai phần khí chất và động tác nhỏ!"
Vẻ ngoài ba phần, còn hai phần khí chất và động tác nhỏ... Nguyễn Hạo Thiên, quả nhiên anh mắc lừa rồi. Đây là Tô Thiên Kiều đã sớm tính được, mặc dù anh thông minh, chỉ sợ cũng không ngờ được.
Tô Thiên Kiều cúi đầu che giấu sự hưng phấn trong mắt, nhẹ giọng nói: "Nếu làm anh nhớ đến những chuyện cũ không vui, tôi thật xin lỗi."
Nguyễn Hạo Thiên không nói gì, trong xe lần nữa im lặng.
Xe tăng tốc, không lâu sau, đưa Tô Thiên Kiều yên ổn về nhà họ Thẩm.
Đêm hôm đó, Tô Thiên Kiều lăn qua lăn lại, trong đầu đều là đủ chuyện về Nguyễn Hạo Thiên. Nguyễn Hạo Thiên, cuối cùng cũng thấy được gương mặt của anh, cuối cùng cũng... Bắt đầu từng bước một tiếp cận anh.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thiên Kiều bị tiếng chim hót đánh thức, duỗi lưng một cái, cánh tay nhẵn bóng bị cấn cái gì đó, tưởng là sợi vụn từ chăn mền rơi ra, lật ra nhìn xem, tìm được dưới gối đầu, danh sách người chủ trì của Hắc Dạ viết cho cô…
Mấy ngày hôm trước đánh đấu một trận với Thẩm Thanh Thu trong phòng, sau đó ở bệnh viện, sau khi trở về lại không có thời gian tìm tờ giấy nay.
Cô cầm tờ giấy cẩn thận nhìn lại, tâm trạng vốn đang tốt đột nhiên trở nên hậm hực. Cô cầm tờ giấy, nhìn chằm chằm vào đánh giá danh sách trên đó, đột nhiên, một cái tên đặc biệt khắc vào óc cô...
Dương Tịch, Dương Tịch... Người này sao nhìn quen mắt như thế? Tô Thiên Kiều vỗ mạnh đầu một cái, hưng phấn ngồi dậy, Dương Tịch, Dương Tịch không phải là Dương Tổng đêm hôm qua sao?
Ông ta... Lần biểu diễn bảy năm trước đó, ông ta đã ở trong “Hắc Dạ” sao? Tô Thiên Kiều không khỏi hít một hơi lạnh, khẩu âm của ông ta... Trách không được mình lại cảm thấy quen thuộc như vậy, ông ta là giọng Quảng Đông ngày hôm đó mà!