Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh tươi mát, mang một cái túi nhỏ màu vàng nhạt tùy ý đi trên hành lang của viện dưỡng lão, giống như là một người nhà rất bình thường đến thăm người thân.
Đi được một lúc, cô nhìn thấy phía trước có một bà cụ ăn mặc gọn gàng hình như là có dấu hiệu bị cảm nắng, đang đứng ở nơi đó đỡ trán, một tay thì chống lên cái cây ở bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Cô bước lên phía trước hai bước dìu bà cụ rồi nói: "Bà ơi, bà làm sao vậy? Có phải là bị cảm nắng hay không?"
Bà cụ gật gật đầu, mặc dù bà ấy bận quần áo rất mộc mạc nhưng mà bộ dạng rất là phú quý, chắc có lẽ là một bà cụ thuộc một gia đình có tiền bị người nhà bỏ rơi.
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, nhanh chóng đỡ bà cụ đến cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, lấy một chai nước khoáng mới ở trong túi xách của mình rồi vặn nắp ra cho bà cụ, nói: "Bà ơi, bà uống một ngụm nước đi, trong túi của bà có thuốc không?"
Bà cụ gật gật đầu, nhận chai nước của Tô Thiên Kiều uống từ từ hai hớp.
Tô Thiên Kiều cũng không khách khí, lục lọi ở trong túi của bà ấy một chút, tìm được một hộp thuốc cảm nắng, đọc hướng dẫn sử dụng một chút rồi đút cho bà cụ hai viên.
Sau một lúc lâu, bà cụ chậm rãi tỉnh táo lại, vặn bình nước lại rồi mới nói với Tô Thiên Kiều: "Cô gái, cảm ơn cô nha, cô đến đây để thăm người thân hả?"
Bà cụ nói xong rồi nhìn về phía Tô Thiên Kiều, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia kinh ngạc, có lẽ là kinh ngạc vì cô xinh đẹp. Tô Thiên Kiều cũng không suy nghĩ gì nhiều, thuận miệng trả lời: "À, đúng đó, cháu đến đây để thăm người thân."
"Thật sự là một cô gái xinh đẹp lại có lòng tốt." Bà cụ hiền lành nói, không biết tại sao trong ánh mắt lại có một chút vui mừng: "Ai mà cưới được cô gái giống như cô thế này thì rất khó."
Tô Thiên Kiều sững sốt một chút rồi lập tức cười nói: "Cảm ơn bà đã khen, đáng tiếc là cháu còn chưa có bạn trai đâu."
"Không có bạn trai à, một cô gái xinh đẹp như vậy... có lẽ là người ta không dám theo đuổi đó." Bà cụ thấy thái độ của Tô Thiên Kiều đối với mình rất hiền hòa và thân thiết, cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, có rất ít người đối xử tốt với người già như vậy, cô thật sự không tồi, để bà đây giới thiệu cho cô một người bạn trai ưu tú nha, thế nào?"
Tô Thiên Kiều cho là bà ấy đang nói đùa lịch sự, liền cười nói: "Ha ha, cám ơn bà."
"Vậy chúng ta... quyết định vậy nha." Bà cụ nói, lúc đang dự định nói thêm cái gì nữa thì điện thoại di động của Tô Thiên Kiều lại vang lên, là Viện trưởng của viện dưỡng lão đang tìm cô. Tô Thiên Kiều nói vị trí của mình, chỉ chốc lát sau liền có người đến đón cô đi.
Sau khi tạm biệt với bà lão, bà lão thế mà lại đi về hướng cổng của viện dưỡng lão.
Lông mày của Tô Thiên Kiều nhíu lại một cái, quay đầu nhìn thoáng qua bà lão, luôn cảm thấy túi xách của bà ấy có chút quen mắt... A đúng rồi, túi xách này không phải là túi xách Hermes mới ra mắt trên tạp chí vào tháng trước hay sao? Một bà lão bình thường sao lại dùng loại túi xách này? Bà lão này rốt cuộc là người như thế nào đây, hình như là bà ấy cũng không phải là người trong viện dưỡng lão!
Lông mày của Tô Thiên Kiều nhăn nhăn lại nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều, đi theo Viện trưởng đến từng phòng của người già, gặp gỡ hơn một trăm người già.
Chờ đến lúc đi đến một phòng cuối cùng ở lầu ba, Viện trưởng nữ đang đi cùng dừng bước lại, Tô Thiên Kiều không hiểu nhìn về phía bà ấy: "Viện trưởng, chỉ còn một người cuối cùng thôi, chúng ta không đi vào ư?"
Nữ Viện trưởng có chút khó khăn nhìn Tô Thiên Kiều lắc đầu, nói: "Phòng này cũng không cần phải đi vào đâu, ở trong có một ông già... rất là kỳ lạ. Tôi sợ ông ấy sẽ nói chuyện gì đó đắc tội cô Thẩm, vẫn là không nên đi."
Lông mày của Tô Thiên Kiều nhăn lại một chút: "Vậy à? Có phải là ông ấy có tâm sự gì không, hay là để tôi đi vào xem một chút."
Dứt lời, còn chưa đợi Viện trưởng ngăn cản lại thì cô đã đi vào rồi.
Bố trí của viện dưỡng lão rất đơn giản, ngoại trừ những đồ dùng hàng ngày nhất định phải có thì cũng không có sắp xếp gì nhiều.
Thứ nhất là để tiết kiệm chi phí, thứ hai là những người già đến viện dưỡng lão đều là những người có tuổi tác cao, đồ vật quá nhiều sợ là bọn họ sẽ làm bản thân bị thương, cũng sợ bọn họ dùng đồ điện không quen xảy ra sự cố gì đó.
Trong căn phòng này càng yên tĩnh hơn bình thường, vách tường tuyết trắng, đồ dùng đơn sơ, còn có một loại cảm giác chua xót của một căn nhà chỉ có bốn bức tường.
Không biết tại sao Tô Thiên Kiều mơ hồ động lòng trắc ẩn, gõ gõ cánh cửa ở bên cạnh hỏi: "Ông ơi, cháu có thể đi vào không?"
"Tính tình của ông ấy cổ quái, nếu như không để ý tới cô thì thôi cứ bỏ đi đi." Viện trưởng đứng ở một bên cười làm lành.
Tô Thiên Kiều không để ý tới lại gõ cửa nữa, lần này người ở bên trong đã có chút phản ứng, chỉ nghe thấy ông ấy lạnh lùng càu nhàu một tiếng, nói: "Cửa lại không có khóa, từ lúc nào mà các người lại lễ phép như vậy? Có việc gì thì cứ đi vào đi." Tô Thiên Kiều đột nhiên lại gặp phải quở trách, có chút buồn rầu nhìn về phía Viện trưởng mỉm cười một cái.
Suy nghĩ một chút rồi Tô Thiên Kiều nói: "Viện trưởng, người có việc thì cứ đi làm việc trước đi, tôi vào thăm ông cụ này rồi sẽ tự mình trở về, không cần người phải đi theo cùng tôi đâu."
"Nhưng mà..." Viện trưởng có chút lo lắng nhìn thoáng qua người ở bên trong, hiển nhiên là có chút không yên lòng.
"Người cứ yên tâm đi, cùng lắm thì ông ấy chỉ nói chuyện khó nghe một chút mà thôi. Hơn nữa một người già có tính cách cổ quái chỉ là bởi vì bọn họ quái gở quá mức, tôi nói chuyện với ông ấy mấy câu, nói không chừng sẽ tốt hơn một chút đó." Tô Thiên Kiều thấp giọng nói, giống như là an ủi mà nhìn về phía Viện trưởng.
Viện trưởng hơi do dự một chút, dưới sự kiên trì của Tô Thiên Kiều thì cũng rời đi trước.
"Hừ, tự cho là mình thông minh, cô cho rằng cô nói như vậy thì tôi sẽ cảm kích cô à, để ý tới cô à?" Nghe tiếng bước chân của Viện trưởng từ từ đi xa, ông cụ ở bên trong nói, Tô Thiên Kiều tiếp tục im lặng, chỉ là cười khổ một tiếng đẩy cửa đi vào.
Mặc dù là ông cụ này nói chuyện rất lạnh lùng, nhưng mà Tô Thiên Kiều nghe ra được thật ra thì ông ấy rất khát vọng có được một người đến nói chuyện với mình vài câu như vậy.
Nghe âm thanh của ông cụ, Tô Thiên Kiều chợt nhớ đến người ông đã mất sớm của mình.
"Ông cụ ơi, dưới mí mắt của ông thì bất quá cháu chỉ là cô bé giả vờ thông minh mà thôi, chỉ có để Viện trưởng đi rồi thì cháu mới nhìn ra được ông không thích Viện trưởng, có đúng không?" Tô Thiên Kiều mỉm cười bước vào, tìm ấm trà rót cho mình với ông cụ mỗi người một ly trà.
Sức khỏe của ông cụ cũng coi như là khỏe mạnh, nằm ở trên giường đưa lưng về phía Tô Thiên Kiều, nghe thấy Tô Thiên Kiều bước vào thì cũng không quay đầu lại nhìn Tô Thiên Kiều một chút nào.
"Ông ơi, trời nóng, nên uống một miếng nước đi, ông có biết cháu là ai không?" Tô Thiên Kiều cố gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng, dịu dàng.
"Hừ, không phải là một cô gái nhà giàu góp một khoản tiền cho viện dưỡng lão hay sao?" Ông cụ khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải là đến đây để diễn trò à?"
"... Ông ơi, cháu không muốn đến đâu, là do Viện trưởng đã mời cháu đến, nói là các ông các bà ở viện dưỡng lão muốn cảm ơn cháu, ông đã hiểu lầm cháu rồi." Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, để ly nước lên trên cái tủ ở đầu giường, tự mình uống một ngụm nước lạnh rồi lại thở dài một tiếng: "Hơn nữa, cháu cũng không phải là cô chủ nhà giàu gì cả, cháu... ba mẹ của cháu đều đã qua đời hết rồi, số tiền mà quyên góp cho viện dưỡng lão cũng chỉ là chút tiền mà cháu bất ngờ nhận được." Lần này ông cụ cay nghiệt dường như là đang trầm mặc, nói không ra lời.
Tô Thiên Kiều tiếp tục nói: "Ông à... có lẽ ông là người bị con cái ở trong nhà bỏ lại trong viện dưỡng lão này, thế nhưng mà cuối cùng ông vẫn là người có người thân, ông có biết không, cháu ngay cả một người thân cũng không có..."
Không biết tại sao đối với ông cụ này, có lẽ là loại cảm giác thân thiết quen thuộc kia lại trỗi dậy, Tô Thiên Kiều vậy mà lại nói ra lời thật lòng nhất ở trong lòng của mình.
"Cháu vẫn còn một người anh trai... nhưng mà cháu căn bản cũng không biết anh ấy đang ở đâu, cũng không biết là lúc còn sống có thể gặp được anh ấy hay không." Giọng nói của Tô Thiên Kiều nghẹn ngào, cái mũi ê ẩm, hai mắt của cô căng ra đau nhức cực kỳ, dường như là một giây sau sẽ chảy nước mắt ra.
"Haiz, nè nè lấy đi, là tự cô nói đó, đừng có trách ông già này đã bới móc chuyện đau lòng của cô nha." Tô Thiên Kiều nhìn ra phía trước, có một đôi tay khô ráo sạch sẽ đưa qua một tờ khăn giấy trắng tinh.
Tô Thiên Kiều nhận giấy tờ khăn giấy, kinh ngạc vì bản thân mình đã rơi nước mắt, cười khổ một tiếng, lau khô nước mắt, lại ngẩng đầu lên nhìn ông cụ ước chừng hơn bảy mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, toàn thân sạch sẽ, tinh thần lại phấn chấn, cảm giác thân thiết lại càng sâu đậm hơn.
Ông cụ nhìn thấy Tô Thiên Kiều thì trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, cười nói: "Cô đừng có buồn nữa, thật ra thì tôi... người thân của tôi cũng không còn."
"Cái gì chứ?" Đổi lại lần này là Tô Thiên Kiều kinh ngạc, nhìn biểu cảm của ông cụ không hề có một chút nói đùa nào.
Ông cụ thở dài một tiếng rồi nói: "Con dâu và con trai của tôi vừa mới kết hôn không bao lâu thì chết do tai nạn xe cộ... bọn chúng ngay cả một đứa bé cũng không để lại. Con gái và con rể của tôi, haiz... bọn chúng thì cứ ngấp nghé tài sản của tôi, cho nên trong cơn tức giận tôi đã đem quyên góp hết toàn bộ, một phần cũng không giữ lại cho nó, cuối cùng chính tôi cũng chỉ có thể lưu lạc tới viện dưỡng lão, giống như không có người thân vậy."
Tô Thiên Kiều nghe được giọng điệu của ông cụ đã thả lỏng, biết là trong lòng của ông ấy cũng có nỗi khổ, thật ra thì cô rất muốn an ủi ông ấy vài câu, nhưng mà lại không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ là vẻ mặt kỳ lạ nhìn ông cụ.
Dựa vào tính tình cổ quái của ông cụ, hẳn là sẽ không đem chuyện của bản thân mình nói cho Tô Thiên Kiều nghe mới đúng, có lẽ là bởi vì Tô Thiên Kiều đã nói chuyện của mình, cho nên mới bỏ xuống phòng bị đối với Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều chỉ nhìn ông cụ với vẻ mặt thương cảm, thở dài nói: "Trách không được Viện trưởng đã nói ông quái gở, thì ra là như thế..."
"Hừ! Ai nói tính cách của tôi quái gở chứ, tôi chỉ là không muốn làm bạn với mấy người kia mà thôi, hơn nữa đừng có dùng loại ánh mắt thương cảm nhìn tôi, tôi không hề đáng thương chút nào đâu, chỉ là tương đối không may mắn mà thôi." Ông cụ quật cường nói.
Tô Thiên Kiều bật cười, tính cách và giọng điệu của ông cụ này rất giống với ông của cô, lòng trắc ẩn trong cô lại càng thêm nồng đậm hơn, cười nói: "Ông ơi, sau này mỗi tuần cháu đều sẽ đến đây thăm ông, để cháu làm cháu gái của ông nha, có được không?"
Ông cụ hừ lạnh một tiếng: "Đừng có gạt tôi, không biết là đã có bao nhiêu người tình nguyện đã từng nói như vậy, cuối cùng đến mấy lần cũng không thấy bóng dáng nữa." Có lẽ là bởi vì tính cách của ông cụ quá kỳ lạ, cho nên mỗi lần có những người làm công tác tình nguyện giống như Tô Thiên Kiều đến đây thấy đồng cảm sâu sắc với ông ấy cho nên đến thăm ông ấy mấy lần, sau đó chịu không nổi mấy lời châm chọc khiêu khích của ông ấy cho nên cũng không dám đến nữa.
Nhưng Tô Thiên Kiều lại không nghĩ như vậy, ngoại trừ ông cụ này nói chuyện có vẻ chanh chua thì thật ra cũng được xem là một ông cụ khá là đáng yêu, có điều tính cách như con nít, hình như là bị thương hại quá nhiều cho nên có tâm lý xa cách với mọi người, cũng không phải là thật sự chán ghét việc người khác đến đây thăm mình.
Tô Thiên Kiều nhìn thấu tâm tư của ông ấy, tự tin cười một tiếng nói: "Ông, ông cứ yên tâm đi, cháu sẽ đến đây thăm ông, chỉ là muốn tìm chút cảm giác có người nhà thôi, chúng ta là do nhu cầu, ông không cần phải cảm thấy là do cháu thương cảm ông, bố thí ông. Thật ra thì ông cũng rất giống với ông của cháu, cho nên... ông chỉ cần xem như cháu cũng có chỗ cần ông là được rồi."
Ông cụ đã hoàn toàn không nói ra lời.
Tô Thiên Kiều nói rất đúng, ông ấy là một ông già kiêu ngạo, ghét sự bố thí và thương cảm của người khác, cũng không phải là một người thông thái rởm...
Cứ như vậy, lần làm việc tốt này của Tô Thiên Kiều, mặc dù ý định vốn có của cô không phải là quyên góp số tiền lớn như vậy, mà là giống như lời của cô đã nói, vận may của cô đến rồi, có lẽ càng có nhiều vận may hơn đang chờ đợi cô. Lúc này cô cũng không biết, hai người già mà ngày hôm nay cô đã gặp được sẽ mang đến sự thay đổi long trời lở đất cho cuộc sống sau này của cô...
Lúc trở về nhà họ Thẩm thì đã là chạng vạng tối.