Nguyễn Hạo Thiên khẽ nhíu mày, trước giờ anh chưa từng ăn món gì thanh đạm như vậy, hơn nữa, khi nãy anh đã chính mắt nhìn thấy cô chỉ luộc tôm mà thôi, món như vậy cũng ngon sao? Anh hết sức nghi ngờ!
Có điều, anh đã thử mấy món khác mà Tô Thiên Kiều đã làm, đến canh cũng đã húp, mùi vị cũng khá ngon.
Bởi thế, anh quyết định nếm thử.
Anh gắp tôm lên cắn thử một miếng, ngon như trong dự tính của anh, vẫn giữ được hương vị của thịt bò, tươi mới lại vừa miệng: “Được lắm, tôi cứ nghĩ món này dở lắm chứ!”
Đến bây giờ mới cảm thấy yên tâm triệt để, người này nói là khá ngon, vậy có nghĩa là rất ngon rồi.
Cô lại tiếp tục lột thêm vài con tôm cho Nguyễn Hạo Thiên, bản thân mình mới bắt đầu ăn cơm.
Cô ăn vừa chậm vừa ít, Nguyễn Hạo Thiên ăn chén cơm, hai chén canh, cô mới ăn được có nửa chén.
Sau khi ăn no uống say, Tô Thiên Kiều đứng dậy đi dọn dẹp chén đũa, Nguyễn Hạo Thiên nói: “Để đó đi, mai dì dọn vệ sinh sẽ dọn dẹp.”
Tô Thiên Kiều đáp: “Để đây sẽ có mùi, trước giờ anh chưa từng xuống nhà bếp lần nào, để đây sợ anh không ngủ ngon, tôi dọn cái loáng là xong ngay.”
Nguyễn Hạo Thiên nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, nếu như trong nhà này có một cô chủ như vậy, hình như cũng không tệ...
Cô đi đi lại lại giữa phòng khách và nhà bếp ba lần liền, cuối cùng mới dọn dẹp bàn sạch sẽ, cô quay người người phòng bếp rửa chén.
Nếu như trước đó không hẹn trước, Nguyễn Hạo Thiên thật sự sẽ không nhịn nổi mà muốn hỏi cô, tại sao lại hiền dịu chu đáo như thế, có phải có mục đích gì không...
Một cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, biết xuống nhà bếp, hơn nữa còn nấu ăn ngon đến như vậy, đúng là rất dễ nắm giữ trái tim người đàn ông...
Nếu như cô ấy thật sự có mục đích gì, thì cũng chỉ có một mục đích này mà thôi.
Đúng vậy, cũng có thể đây là mục đích của cô ấy, thật sự muốn nắm giữ trái tim của mình.
Nhưng tức ở chỗ, đáng lý người phụ nữ này đã nói trước với mình, rằng cô ấy không hề có ý gì với mình cả.
Nhìn vóc dáng thon thả trước cửa nhà bếp của cô ấy, anh không khỏi thấy hơi giận dữ.
Tại sao cô ấy phải nói rõ ràng như vậy chứ?
Đột nhiên anh nhận ra một điều, tại sao mình lại giận dữ vì chuyện này cơ chứ? Tại sao thấy cô ấy không có ý gì với mình, bản thân mình lại...thấy mất mát đây?
Nguyễn Hạo Thiên lắc đầu, nhìn Tô Thiên Kiều bận bịu một hồi, anh ngồi trước tivi xem phim. Trong lòng lại nảy lên suy nghĩ kỳ quái, đột nhiên anh cảm thấy, thực chất đề nghị của bà nội cũng được lắm.
Nếu như cô gái này tiếp xúc với mình không đơn giản như là muốn làm bạn, vậy thì...thực chất mọi chuyện cũng chẳng có gì tồi tệ cả, đúng không?
“Đã rửa xong rồi!” Lúc anh đang mở ti vi nhưng lại nhìn bóng dáng bận rộn cửa nhà bếp đến thất thần, thì một nói êm ái đã vang lên, cắt ngang mộng tưởng của anh.
Anh vội vàng quay mặt đi, giả vờ bình tĩnh nhìn sang hướng khác, rồi lạnh nhạt bảo: “Ừm, được rồi.”
Anh đợi thêm một hồi nữa, Tô Thiên Kiều vẫn chưa đi ra ngoài, anh tò mò quay đầu nhìn lại, vừa định lên tiếng thì đã nghe Tô Thiên Kiều nói: “Tôi đang pha bình trà!”
“Ồ, được rồi!” Anh càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, dường như cô gái này hơi tự nhiên quá rồi, điều kỳ lạ là anh không hề giận dữ một chút nào, thậm chí còn rất hưởng thụ cảm giác này. Anh kỳ lạ thật, anh của ngày hôm nay kỳ lạ thật.
Nhất định vì đêm nay cô gái ấy đã bảo vệ anh, nên anh mới cảm thấy mình thiếu nợ cô ấy, đúng đấy, chắc chắn là như vậy đấy.
“Anh uống đi!” Đợi vài phút sau, Tô Thiên Kiều cầm một ly trà xanh ra cho anh.
Nguyễn Hạo Nhiên gật đầu, chỉ nhìn chiếc tạp dề quấn quanh eo Tô Thiên Kiều, thậm chí anh còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô.
Anh nhận ly trà Tô Thiên Kiều đưa cho mình, hơi ngẩn ngơ, lông mày khẽ nhíu lại, cảm giác khó chịu xộc lên đầu anh, xua tan đi tình cảm lạ lùng trước đó trước đó.
“Đây là trà gì?” Anh nhíu mày, mở nắp ly trà trước ánh mắt sáng lấp lánh của Tô Thiên Kiều.
Mùi vị quen thuộc, mùi thơm hoa mai quen thuộc, hương vị trong lành...
Hương vị quen thuộc đã lâu không được ngửi thấy, thậm chí bản thân mình còn lưu luyến hương thơm này, sao lại, sao lại xuất hiện vào thời điểm này?
Rõ ràng mình đã hoàn toàn gạt đi những lo lắng về Tô Thiên Kiều, khó khăn lắm anh mới có thể hòa thuận với một cô gái như vậy.
Nhưng tại sao, ly trà này của cô ấy lại có thể phá vỡ một cách dễ dàng như vậy?
“Cốp...” Anh mạnh tay đặt chiếc ly xuống bàn trà, những chiếc lá trà trong ly chao đảo, sánh nước ra ngoài.
Gương mặt của anh sa sầm, mà Tô Thiên Kiều lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào, cô nhìn gương mặt của anh, cảm xúc khó dò nổi lên trong ánh mắt.
“Sao thế? Không thích trà này à?” Giọng nói của Tô Thiên Kiều thâm thấp, rõ ràng cô đã biết mà còn cố ý hỏi.
Cô cũng ngồi xuống bên cạnh, im lặng thưởng thức vẻ khó xử trên gương mặt của anh, cùng với những thay đổi đặc sắc trên ấy.
Đúng vậy, cô cố ý, cô luôn muốn đùa bỡn người đàn ông này, muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận, mất mát, thậm chí là đau lòng của anh nữa kìa.
Vào lúc này, Tô Thiên Kiều nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên mặt anh, mặc dù trong lòng vẫn hơi lo nghĩ, nhưng cô thấy rất vui, đạt được một niềm vui bất ngờ.
“Đây là nước gì?” Nguyễn Hạo Thiên tắt tivi, quay đầu snag nhìn cô, gương mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng vẫn không lạnh bằng giọng nói của anh.
“Nước tuyết.” Tô Thiên Kiều chớp mắt, làm ra vẻ biết mình đã sai, nhìn Nguyễn Hạo Thiên bằng vẻ vô tội.
Nguyễn Hạo Thiên hít sâu một hơi, cố gắng kềm chế cảm xúc của mình, rồi hỏi Tô Thiên Kiều: “Từ đâu ra đấy?”
“Từ trong tủ lạnh!” Tô Thiên Kiều nói như thể hiển liên: “Lúc tôi dọn dẹp tủ lạnh có nhìn thấy nước tuyết đã để qua nhiều mùa đông ở ngăn đá, ngửi thử mới biết thứ này gom góp từ trên cánh hoa mai, tính theo thời tiết, ít nhất nước tuyết của anh cũng đã để được nửa năm rồi. Tôi nghĩ chắc là anh quên mất, bèn lấy ra rã đông, pha trà cho anh uống!”
“Ai cho cô làm như vậy hả?” Nghe giọng điệu ngông nghênh của cô, Nguyễn Hạo Thiên cắn răng, chậm rãi nói từng câu từng chữ. Mặt mũi của anh hết sức đáng sợ tựa như có người đã giẫm lên giới hạn của anh vậy, anh thật sự nổi giận.
“Tôi...” Vành mắt Tô Thiên Kiều lập tức đỏ ửng, hai tay lúng túng níu lấy vạt tạp dề: “Tôi cứ nghĩ...xin lỗi anh!”
Cô không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, dường như đang tủi thân lắm vậy. Nguyễn Hạo Thiên nhìn thấy cô như vậy, anh không nói nổi lên lời nữa.
Cô tỏ ra buồn tủi như thể mình đã chửi mắng cô nặng nề lắm vậy. Gương mặt của cô buồn bã tựa hồ bị ức hiếp. Bởi thế, anh càng không sao nổi giận cho được.
Tô Thiên Kiều nhìn thấy sự kềm chế vì không có chỗ trút giận trong đôi mắt đen thẳm của anh, cô hơi cúi đầu, che giấu niềm vui trong ánh mắt, ngoài miệng vẫn tỏ ra vô tội: “Lẽ nào số nước tuyết ấy không thể đụng đến, không thể dùng ư?” Nước tuyết này, do anh gom góp lại qua từng năm.
Không hề nhờ vả người khác, người đàn ông chưa từng đụng tay làm những chuyện lặt vặt này, mỗi khi đến mùa đông, anh đều trước ra trước gốc mai trong vườn, lấy từng giọt sương một, tự mình rót vào hai chiếc bình lớn, cất trong tủ lạnh.
Không pha trà, không rã đông để uống.
Còn nước tuyết trong tủ lạnh đã trữ được đến mùa đông thứ hai rồi, đợi đến khi hoa mai nở, hoa tuyết trắng bay đầy trời là đã đến lúc thay tuyết, mới có thể bỏ đi tuyết cũ trong tủ lạnh được.
Người phụ nữ của bảy năm về trước, trước đến giờ anh không hề yêu cô.
Thứ duy nhất cô để lại cho mình chính là một đứa bé trai, còn nhớ...nỗi nhớ nhung mơ hồ trong lòng.
Đến bản thân anh còn không nhận ra được nỗi nhớ ấy, chứ đừng nói là nhắc đến cô trong những ngày bình thường.
Nhưng mà mỗi khi đến mùa hoa mai trổ nụ, anh thường đi làm một vài chuyện gì đó trong vô thức.
Không phải anh cứng miệng, không phải sính mạnh, mà là ngoại trừ làm chuyện này, từ trước đến nay anh chưa từng nhớ đến người phụ nữ ấy. Thậm chí anh còn không nhớ trong tủ lạnh có thứ đồ này nữa kia kìa!
Nhưng mà Thẩm Nghiêng Thành lại rã đông tuyết trắng, lấy nước mưa bám trên cánh hoa mai làm một chuyện giống hệt người phụ nữ kia...lấy nước tuyết trên cánh hoa mai đi pha trà!
Đương nhiên Tô Thiên Kiều biết, lúc nhìn thấy nước tuyết trong tủ lạnh, cô bèn lặng lẽ cười lạnh.
Cô cố ý làm như vậy đấy, cố ý sử dụng số nước tuyết này đi pha trà, đem đến trước mặt Nguyễn Hạo Thiên. Cô muốn nhìn xem người đàn ông ấy sẽ có thái độ như thế nào.
Xem như cô đã đoán đúng rồi...quả nhiên anh tức giận tột cùng.
“Cô, rốt cuộc cô là ai?” Nguyễn Hạo Thiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tô Thiên Kiều.
Ánh mắt Tô Thiên Kiều vẫn tỏ ra vô tội, nhưng lại mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi là Thẩm Nghiêng Thành!”
“Tại sao, tại sao cô cứ hay làm tôi nhớ về cô ấy? Không những giống hệt thần thái cử chỉ của cô ấy, đến sở thích cũng...y như nhau, rốt cuộc cô là ai?” Nguyễn Hạo Nhiên nhìn sâu vào mắt Tô Thiên Kiều, dường như muốn tìm tòi điều gì thông qua nó vậy...
Không những cô đã gợi phần ký ức mình không muốn nhớ lại trong lòng mình lên, mà còn gợi lại cả sự áy náy với người phụ nữ kia, chết tiệt...
“Tôi, xin lỗi...” Gương mặt Tô Thiên Kiều vẫn vô tội như vậy, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Thấy Nguyễn Hạo Thiên tức giận, cô bèn vui mừng.
Đột nhiên căn phòng trở nên im lặng, tầng lầu cao như thế, dường như mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh vậy.
Nguyễn Hạo Thiên không nói gì, chỉ có điều anh vẫn nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt đáng sợ, như thể đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì!
“Qua đây!” Không biết đã bao nhiêu lâu, dường như Tô Thiên Kiều sắp bị ánh mắt của anh xuyên thủng, đang nghĩ xem có phải mình phải nói gì đó, thì giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên đã vang lên.
Tô Thiên Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó tựa như một chiếc giếng cổ, im ắng không hề gợn lên chút sóng nào, anh gọi Tô Thiên Kiều với vẻ bình tĩnh.
“Qua, qua đó để làm gì?” Mặc dù ánh mắt của anh rất lạnh lùng, giọng nói cũng bình tĩnh lạ lùng, nhưng trong lòng Tô Thiên Kiều lại dậy lên cảm giác không lành.
Dường như cô cảm thấy mình đã chơi đùa quá trớn rồi, có thể người đàn ông này...đã thật sự tức giận.
“Qua đây, đừng để tôi nói ba lần!” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như thế, trong sự bình tĩnh, lại nhuốm vẻ đáng sợ.
“Tôi, tôi...” Thấy anh vỗ xuống vị trí kế bên ghế sô pha của mình, Tô Thiên Kiều biết bản thân cô trốn không thoát nổi.
Cô cũng biết giữ lấy mực, thế là Tô Thiên Kiều quyết định nghe theo anh lần này, cô ngoan ngoãn đi qua đó ngồi.
“Ngồi qua đây!” Thấy Tô Thiên Kiều ngồi cách xa vị trí mình ‘quy định’, gương mặt có vẻ phòng bị, anh kiên nhẫn gọi cô thêm một tiếng nữa.
Tô Thiên Kiều cứng đờ, cô miễn cưỡng xích lại gần anh hơn một chút.
Cơ thể của Tô Thiên Kiều vẫn còn chưa kịp lại gần, cánh tay của anh đã duỗi ra, nắm cánh tay của cô kéo đến bên mình.
Mặc dù Tô Thiên Kiều đã chuẩn bị từ trước, nhưng anh ra tay một cách đột ngột như vậy, lại thêm việc anh rất khỏe, cơ thể Tô Thiên Kiều ngã dúi về một bên, dễ dàng bị anh kéo đến bên cạnh mình...
“Anh...Tô Thiên Kiều ngạc nhiên cất tiếng gọi, anh không kéo cô vào lòng mình, mà một tay giữ Tô Thiên Kiều lại, còn tay kia lại lần ra sau gáy cô, nhanh chóng cởi bỏ nút thắt tạp dề.