Trong lòng Tô Thiên Kiều dấy lên sự cảm động, đã nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Minh Dương đối đãi với bản thân mình hoàn toàn giống như là một người thân thật sự, cô che đi thần sắc trong mắt mình, vô tư mà vỗ vỗ lên vai của Thẩm Minh Dương, nói: “Biết rồi, đừng có lải nhải như mấy bà mấy mẹ nữa!”
Thẩm Minh Dương nói: “Anh nói nghiêm túc đó, con người Nguyễn Hạo Thiên…em phải vô cùng cẩn thận mới được!”
Tô Thiên Kiều gật đầu, nghiêm túc nói: “Em biết rồi, anh yên tâm đi!”
Thẩm Minh Dương lúc này mới khẽ thở phào một hơi, Tô Thiên Kiều nói: “Vậy…em đến tổ phim trước đây!”
Thẩm Minh Dương gật đầu: “Đi đi, nếu như không chịu nổi ả Lý Tuệ Na đó nữa thì em không cần nhường cô ta nữa đâu!”
Tô Thiên Kiều không quay đầu lại mà cười nói: “Biết rồi, thật ra Lý Tuệ Na cũng không có khó ăn ở chung như vậy đâu!”
Nói xong thì nhanh bước rời khỏi văn phòng của Thẩm Minh Dương, chỉ là cảm thấy trong mắt mình có một cảm giác muốn khóc kỳ lạ, có một loại cảm xúc gọi là cảm động, đang tác quai tác quái, ăn mòn trái tim của cô một cách cổ quái…
Thẩm Minh Dương ơi Thẩm Minh Dương, tại sao vào những lúc như thế này mà anh vẫn luôn quan tâm đến cô như thế chứ, cho dù cô có chịu một chút uỷ khuất cũng không nỡ nữa?
Bộ phim này là mạch máu của công ty, nhưng anh cũng không muốn để cho Tô Thiên Kiều chịu một chút ấm ức nào!
Nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Minh Dương chưa hề cho Tô Thiên Kiều áp lực nào, cũng chưa hề biểu hiện qua là muốn Tô Thiên Kiều báo đáp, hoặc là có qua những suy nghĩ nam nữ gì đó với Tô Thiên Kiều, nhiều năm như vậy, thứ cô cảm nhận được là một phần tình thân chân chính, người đàn ông này…người thiếu niên còn nhỏ hơn cả mình, rốt cuộc là ẩn giấu trái tim vĩ đại đến nhường nào mà mới có thể bao dung mình như vậy chứ…
Bao dung một người phụ nữ tràn đầy thù hận…
Tô Thiên Kiều vốn là người đến tổ phim sớm nhất, ai ngờ sau khi đến văn phòng của Thẩm Minh Dương một vòng xong, cô ngược lại lại trở thành người đến cuối cùng rồi!
Vừa bước vào tổ phim thì đã có thể cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của Lý Tuệ Na vừa mới trang điểm xong đang thử ống kính nhìn mình rồi, cô vừa bước tới gần thì liền nghe thấy thanh âm chua chát của Lý Tuệ Na vang lên: “Yo, đến cũng sớm thật a, cô trợ lý này còn có giá hơn cả tôi và Uyển Uyển nữa, đạo diễn, người của tổ phim này đều làm việc như vậy sao?”
Tô Thiên Kiều đi tới trước, đưa một ly cà phê trong tay mình cho Lý Tuệ Na nói: “Đây là cà phê đá mua cho cô đó, quần áo, đồ trang điểm và cả bảng lịch trình của cô tôi đã chuẩn bị xong in xong cho cô rồi, lúc tôi đến, chỉ e là cô còn đang ngủ đó!”
Thanh âm của cô không có mỉa mai, cũng không có ý muốn chọc giận Lý Tuệ Na, dù sao bộ phim được sắp xếp tận tâm này là mạch máu của Thẩm Thị, không thể bởi vì cô mà xuất hiện sai sót gì được.
Lý Tuệ Na nhất thời không nói nên lời, nhìn thấy người quản lý của mình ở bên cạnh gật đầu với mình, Lý Tuệ Na cầm ly cà phê đá trên tay cả nửa ngày cũng không nói được gì đột nhiên hung hăng ném cả hai hộp xuống đất, lạnh lùng nói: “Hôm qua kêu cô mua cà phê đá cô không mua, bây giờ mới sáng sớm mua đến đây, hơn nữa…cô không biết tôi sắp ra đĩa nhạc sao? Cô đây là đang rắp tâm muốn huỷ hoại cổ họng của tôi!”
Tô Thiên Kiều nhìn ly cà phê lớn mát lạnh chảy lung tung trên tấm thảm được bố trí trên mặt đất, trong lòng thầm cảm thán người phụ nữ này gây chuyện với người khác cũng thật tầm thường nhưng cũng thật độc a…
Hít một hơi thật sâu, Tô Thiên Kiều thân thiện mà nhìn Lý Tuệ Na: “Vậy xin hỏi cô Lý Tuệ Na muốn uống cái gì? Tôi dọn dẹp chỗ này xong rồi thì sẽ lập tức đi mua cho cô!”
“Tôi…” Lý Tuệ Na nhìn Tô Thiên Kiều đột nhiên nuốt giận như vậy, trong lòng không có cảm thấy vui mà ngược lại còn cảm thấy có chút nghi ngờ, cô ta sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Cô đến… tiệm trà mát ở Hà Tây mua một ly trà mát đắng nhất cho tôi, môi của tôi rất khô, nhiệt miệng rồi!”
“Được!” Tô Thiên Kiều gật gật đầu, đến một bên cầm lấy cây lau nhà lau lạch sẽ chỗ này, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Tuệ Na mà lập tức ra cửa bắt xe, đi đến Hà Tây.
Lý Tuệ Na nhìn bóng ảnh xa xa của cô, cổ quái mà nói: “Người phụ nữ này bị sao vậy? Não úng nước rồi sao? Hay là có âm mưu đặc biệt gì?”
“Na Na, cô đừng tranh đấu gì với một trợ lý nhỏ nữa, tính khí của đạo diễn cũng có mức độ chịu đựng có hạn thôi…” Người quản lý giả vờ đến sửa soạn trang điểm cho Lý Tuệ Na, tiến sát đến gần Lý Tuệ Na mà thấp giọng khuyên nhủ, ngay cả cô ta cũng hết cách đối với tính khí của Lý Tuệ Na!
Mi tâm Lý Tuệ Na cau lại, khoé môi đột nhiên nở ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Trợ lý nhỏ…trợ lý nhỏ này không đơn giản chút nào hết a….”
Một tiếng rưỡi sau!
Tô Thiên Kiều bưng một ly trà mát vẫn còn nóng hổi chạy vào trong tổ phim, nhìn thấy Lý Tuệ Na đang đối đáp lời thoại với Âm Uyển Uyển, cô bèn cầm ly trà mát đứng ở bên cạnh, đợi đến khi Lý Tuệ Na quay xong.
Ba phút sau cảnh quay kết thúc, Tô Thiên Kiều đưa trà mát cho Lý Tuệ Na, Lý Tuệ Na nhận lấy uống một ngụm, hoàn toàn không khách sáo không lo lắng mà nhổ một ngụm ra: “Đắng quá, cô muốn lấy mạng tôi à?”
Tô Thiên Kiều cũng đoán ra được là cô ta sẽ nói như vậy, cô nói với vẻ mặt vô cảm: “Cô Lý Tuệ Na, là cô dặn dò mà, tôi chỉ làm theo lời căn dặn của cô thôi, nếu như cô chê đắng thì tôi có thể thêm giúp cô một chút mật ong…”
“Cô…” Lý Tuệ Na tức giận cực kỳ, đột nhiên cô ta thu cảm xúc của mình lại, chậm rãi nở nụ cười lên: “Thật là biết hầu hạ người khác, chả trách tổng giám đốc Nguyễn lại thích cô như vậy!”
Cô ta đột nhiên sáp tới bên tai của Tô Thiên Kiều, áp giọng thấp xuống mà hỏi: “Sao? Anh ấy rất lợi hại…trong chuyện đó đúng không?”
Đối với lời nói chói tai cực kỳ này, sắc mặt Tô Thiên Kiều chợt thay đổi, cho dù tính cách có tốt đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể nhịn được, cô tức giận trừng mắt nhìn Lý Tuệ Na: “Cô nói bậy gì vậy? Cô Lý Tuệ Na là nhân vật của công chúng, mong cô tự trọng một chút!”
Lý Tuệ Na che miệng mà cười: “Tôi có không tự trọng đến thế nào đi nữa thì cũng đâu so được với cô, cô ba Thẩm!”
Cô ta nặng nề mà nói lớn mấy chữ cuối cùng, sắc mặt Tô Thiên Kiều đầy vẻ không hiểu, tại sao cô mới ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ mà cô đã ngập tràn địch ý với mình như vậy? So với địch ý trước đây còn rõ ràng hơn nữa?
“Na Na, sắp bắt đầu rồi, qua dặm phấn đi, phấn mắt của cô có hơi phai rồi…” Âm Uyển Uyển đang dặm phấn ở bên cạnh nghe không nổi nữa nên vội vàng giải vây cho Tô Thiên Kiều, nói với Lý Tuệ Na.
Lý Tuệ Na căng thẳng mà sờ sờ mặt của mình, hừ lạnh với Tô Thiên Kiều một tiếng rồi quay người về phòng hoá trang của mình!
Tô Thiên Kiều mỉm cười cảm kích với Âm Uyển Uyển đang nở nụ cười với mình, nhưng Âm Uyển Uyển lại tiến lên trước, nói với Tô Thiên Kiều: “Cô đến phòng hoá trang của tôi một chút, tôi có thứ đồ đưa cho cô!”
Tô Thiên Kiều gật đầu, theo Âm Uyển Uyển đến phòng hoá trang của cô ta!
Đến phòng hoá trang của Âm Uyển Uyển, Âm Uyển Uyển đưa một chiếc hộp màu hồng cho Tô Thiên Kiều, nói: “Đây là quần áo mà anh ấy cho cô!”
“Anh ấy? Ai!” Tô Thiên Kiều khó hiểu mà nhận lấy chiếc hộp, mở ra nhìn một cái, bên trong là một chiếc váy Chanel!
Âm Uyển Uyển mỉm cười một cái, nhìn Tô Thiên Kiều mà dịu giọng nói: “Đương nhiên là cậu chủ rồi, ngoại trừ anh ấy ra thì còn ai biết quần áo của cô tối qua bị dơ rồi chứ?” Tô Thiên Kiều nhất thời không nói ra được lời nào, vẽ rắn thêm chân, đồ dơ tối qua của mình rõ ràng đã giặt rồi, cô lúng túng nhìn Âm Uyển Uyển giải thích nói: “Tôi, cái đó…cô Âm à, cô đừng hiểu lầm, thật ra chúng tôi…”
“Cô không cần giải thích!” Âm Uyển Uyển mỉm cười ngắt lời của Tô Thiên Kiều, nói: “Anh ấy nói với tôi chuyện tối hôm qua rồi.”
“Ò, vậy thì tốt!” Trong lòng Tô Thiên Kiều dấy lên một cảm giác cổ quái, chuyện này…Nguyễn Hạo Thiên vậy mà lại giải thích với Âm Uyển Uyển?
Xem ra, mối quan hệ giữa bọn họ quả nhiên không phải bình thường!
“Nhưng mà Hạo Thiên cũng thật là, trực tiếp bảo trợ lý Doãn đưa tới đây, nói là tặng cho cô ở trước mặt người của tổ phim, còn nói…biết là quần áo của cô tối qua bị bẩn rồi, cho nên đặc biệt đưa một bộ đồ mới đến đây cho cô thay, người của tổ phim, bao gồm Na Na đều nghe thấy rồi!”
“Chả trách cô ta đột nhiên lại bắt đầu làm khó tôi!” Tô Thiên Kiều cười khổ một tiếng, tên Nguyễn Hạo Thiên này rốt cuộc là muốn giày vò mình cho tới khi nào đây?
Tô Thiên Kiều không cảm thấy hành vi của anh là quan tâm thân thiết gì hết, mà ngược lại càng cảm thấy…anh cố ý làm như vậy, cố ý để cho Lý Tuệ Na hiểu lầm.
“Xem ra cô phải nhẫn nhịn rồi!” Âm Uyển Uyển đồng cảm mà nhìn Tô Thiên Kiều nói: “Nhưng mà, nếu như cô nói cho Hạo Thiên, Hạo Thiên sẽ ngăn chặn thôi…”
“Không cần đâu!” Tô Thiên Kiều ngắt lời của Âm Uyển Uyển, mấy chuyện này kêu cô làm sao nói với Nguyễn Hạo Thiên đây? Càng huống hồ, cô lấy thân phận gì để nói với Nguyễn Hạo Thiên chứ?
Nhìn thái độ của Âm Uyển Uyển, và cả hành vi của Nguyễn Hạo Thiên đối với mình, cô tuyệt đối sẽ không vì chuyện xảy ra tối qua và chuyện sáng nay Nguyễn Hạo Thiên đưa mình đến nghĩa địa mà ngây ngốc cho rằng mình quan trọng với Nguyễn Hạo Thiên đâu!
Người đàn ông như anh ta, cho dù có mở rộng lòng mình ra đi nữa thì cũng tuyệt đối sẽ không có ý gì lớn với một người phụ nữ chỉ quen có mấy ngày thôi đâu.
Tô Thiên Kiều đã sớm nhìn thấu chuyện này rồi, cho nên chuyện này không những không thể nói cho Nguyễn Hạo Thiên, cho dù Nguyễn Hạo Thiên có nói đến, cô cũng chỉ có thể giấu thôi.
Nếu không sẽ chỉ gây ra phản cảm với Nguyễn Hạo Thiên, và cả địch ý càng lớn của Lý Tuệ Na.
Sau khi nhìn thấu tâm tư của Tô Thiên Kiều, Âm Uyển Uyển nhìn Tô Thiên Kiều với vẻ mặt tán thường, cô ta cười nói: “Cô quả nhiên là khác biệt, chả trách Hạo Thiên lại nhìn cô với con mắt khác!”
“Cô…” Tô Thiên Kiều nghe thấy lời khen ngợi thật lòng của Âm Uyển Uyển, trong lòng thật sự khâm phục sự độ lượng và độc đáo của người phụ nữ này.
“Sao? Cô có lời gì muốn nói với tôi sao?” Nhìn bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại ngừng của Tô Thiên Kiều, Âm Uyển Uyển dịu giọng nói.
Tô Thiên Kiều nói: “Tôi…chỉ là cảm thấy kỳ lạ, mối quan hệ của cô và tổng giám đốc Nguyễn không phải là bạn trai bạn gái sao? Tại sao…cô lại rộng rãi như vậy, cô không có…lo lắng gì với tôi sao?”
Âm Uyển Uyển đầu tiên là sững sờ, sau đó thì cười ha ha nói: “Xem ra người hiểu lầm không phải là tôi, mà là cô đó!”
“Hả?” Tô Thiên Kiều nhíu mày, không hiểu mà nhìn Âm Uyển Uyển.
Âm Uyển Uyển nói: “Chuyện của giới giải trí, lại cộng thêm gia tộc sau lưng chúng tôi, có lúc cần phải có một chút lăng xê!”
“Lăng xê?” Tô Thiên Kiều không hiểu.
Âm Uyển Uyển gật đầu nói: “Phải, tôi và Hạo Thiên chỉ là quý mến lẫn nhau thôi, nhưng không có đến mức như cô tưởng tượng đâu, chỉ có thể coi là…trên mức bạn bè, nếu như nói là người yêu thì cũng không đủ, cho nên tất cả những người phụ nữ vây xung quanh anh ấy tôi đều không để tâm, cơ hội và đãi ngộ của cô và tôi đều là bình đẳng, nếu như nói có thứ gì đó không giống thì chỉ có thể nói…thời gian mà tôi quen biết anh ấy so với cô hay Lý Tuệ Na dài hơn một chút mà thôi!”
Nhìn biểu cảm chân thành của Âm Uyển Uyển, Tô Thiên Kiều tin lời của cô ta nói.
Nói cách khác, cô ta và Nguyễn Hạo Thiên thuộc về cái loại…người yêu khác nhau.
Người cùng cảnh ngộ hoặc là nói trắng trợn ra hơn một chút, lúc nhục thể cần thì mới gặp nhau.
Nhưng lại cũng không phải là giống như nam nữ trong tình yêu nồng nhiệt với nhau, ai cũng không thể rời khỏi ai, đúng không?
Phải a, gia tộc đứng sau bọn họ không cho phép giữa bọn họ có tình cảm như vậy, cũng buộc họ phải kiểm soát tình cảm của mình!
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, thì ra những thân thế và bối cảnh mà người khác nhìn vào phải hâm hộ, có lẽ cũng không phải là chuyện tốt gì…
“Cho nên, tôi sẽ không để ý mối quan hệ của cô và anh ấy, tôi cũng không có tư cách để ý!” Nói đến cuối cùng, trong thần sắc của Âm Uyển Uyển có chút cười khổ tự giễu mình.