Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 2:




Edit: ALice
Kì thực, Tần Phú Hữu ở thời điểm Giang Trúc Tâm lén lút giãy dụa thì đã tỉnh. Hắn nhẫn nhịn không cười trộm ra tiếng, mà chỉ dùng sức siết chặt rồi quấn cậu vào trong lồng ngực của mình, tiếp tục nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
Sau đó, còn cố ý ám chỉ việc kia mà động động eo. Cho nên, Tần Phú Hữu liền phát hiện Giang Trúc Tâm còn đang giãy dụa lập tức cứng đờ không dám động đậy nữa. Bộ dáng này thực sự quá ngoan, quá đáng yêu, khiến Tần Phú Hữu không nhịn được liền cọ cọ sau gáy cậu, còn thuận tiện hôn một cái sau cổ của cậu.
Tối hôm qua, Tần Phú Hữu bị bạn thân kéo đến quán bar mà bạn gái của gã mới mở. Vốn dĩ, hắn không thích loại hoàn cảnh ồn ào kia, hơn nữa sau khi tiến vào ghế lô, thì tên bạn thân kia lại vội vàng thân mật với bạn gái của gã. Bởi vì cảm thấy nhàm chán, nên Tần Phú Hữu liền kiếm cớ chuẩn bị chuồn.
Chỉ là không nghĩ tới, thời điểm Tần Phú Hữu rời khỏi ghế lô, hắn liền thấy bên trong góc quầy bar, có một thanh niên đang uống rượu, còn là một bên uống một bên khóc.
Kiểu khóc thút thít yên tĩnh, không ồn ào, cũng không rắc rối cùng với hoàn cảnh quán bar thực không hợp nhau. Tần Phú Hữu không khống chế được bước chân của chính mình, liền tiến lên hỏi: "Cậu có khỏe không?"
Vừa vặn lúc đó có một chùm ánh sáng trắng chiếu đến mí mắt thanh niên, cậu phối hợp nâng lên đôi mắt bị nước mắt tẩm ướt. Dáng dấp kia mười phần tội nghiệp, lại tràn ngập mị hoặc khiến người khác da đầu tê dại
Tần Phú Hữu trời sinh chỉ cảm thấy hứng thú đối với đàn ông, còn mười phần bắt bẻ, lúc này chỉ vì một ánh mắt của đối phương mà....
Cứng rồi.
Thực là nằm mơ giữa ban ngày!
"Tôi thất nghiệp...." Dưới sự quan tâm ôn hòa của Tần Phú Hữu, đối phương rốt cuộc cũng mở miệng, nói ra nguyên nhân một mình mình ở đây thương tâm uống rượu.
Tần Phú Hữu ngẩn người, hắn còn tưởng rằng đối phương vì thất tình nên mới khổ sở như vậy, nhưng hắn vẫn cẩn thận nghe đối phương vừa khóc vừa nói.
Thanh niên vừa nhìn là biết đã say rồi, mặc dù nói chuyện bừa bãi nhưng Tần Phú Hữu vẫn hiểu được nguyên nhân chân chính, khiến đối phương khóc thút thít. Nguyên nhân chính xác khiến cậu rơi lệ không phải vì thất nghiệp, mà là do cậu phát hiện ra rằng bất kể mình nỗ lực thế nào thì chung quy vẫn không thể đấu lại thiên phú. Nhưng trọng điểm là nỗ lực của cậu là nỗ lực chân chính.
Ngay cả tự tin vì nỗ lực duy nhất cũng đều không đổi được kết quả như mong muốn, thanh niên cảm thấy chính mình thực hỏng mất. Sau đó, cậu còn đem chính mình tự ti đến không đúng tí nào, kế tiếp như là để chứng minh sự bất lực của mình, cậu một bên tiếp tục khóc lóc kể lể oán giận, một bên cầm khăn vuông mà quán bar tặng, dùng bút mực mang theo bên người vẽ Tần Phú Hữu.
"Anh xem, tôi, tôi học vẽ nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả một phần mười suất khí của anh, tôi cũng đều, không họa ra được!" Thanh niên, cũng chính là Giang Trúc Tâm, sau khi vẽ xong liền lắc đầu, mang chiếc khăn vuông nhét vào trong tay Tần Phú Hữu, rồi lảo đảo đứng lên. "Tôi phải đi đây, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ngày mai tôi muốn nộp CV nha nha nha..."
Tần Phú Hữu trải chiếc khăn vuông mà Giang Trúc Tâm nói họa không tốt ra nhìn, sau đó hắn cúi đầu liền phát hiện Giang Trúc Tâm trời sinh chính là một yêu tinh thích trêu chọc người. Bởi vì từ trong hình vẽ trên khăn vuông, đều có thế thấy được năng lực quan sát siêu cường của Giang Trúc Tâm.
Bên trong chỉ có đơn giản vài nét, liền đem bản thân Tần Phú Hữu vẽ ra không kém mấy so với ảnh chụp, thậm chí ngay cả nốt ruồi trên cổ hắn đều được Giang Trúc Tâm tỉ mỉ vẽ ra.
Tần Phú Hữu là người ngoài nghề, hắn không hiểu Giang Trúc Tâm đến cùng hy vọng trình độ của mình có thể cao đến mức nào, mới xứng đáng với cố gắng mà cậu đã bỏ ra. Nhưng hắn thề, có thể ở lúc uống say, đồng thời còn địa phương tối tăm, mà thanh niên vẫn có thể đem hắn quan sát đến tỉ mỉ như thế, thì nỗ lực của cậu tuyệt đối không hề không có tác dụng như cậu nói.
Hơn nữa Tần Phú Hữu hậu tri hậu giác (không để ý, không nhận ra) nhớ tới, Giang Trúc Tâm có phải là còn vô ý thức nói hắn soái?
Sau khi Giang Trúc Tâm rời khỏi tầm mắt của hắn một khắc, Tần Phú Hữu chân dài liền bước ra, kéo lại Giang Trúc Tâm đang bước đi bất ổn.
Nói: "Tôi đưa cậu trở về đi."
Mặc dù có điểm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng Tần Phú Hữu cũng không còn cách nào. Khó có thể gặp được người "Nhất kiến chung tình", Tần Phú Hữu làm sao cũng không thể để đối phương cứ như vậy cùng mình, chỉ là gặp gỡ thoáng qua.
Tần Phú Hữu luôn rất giỏi trong việc nắm bắt cơ hội, coi như thái độ sinh hoạt thường ngày của hắn tương đối Phật hệ (ALice: theo mị tra được trên baidu có nghĩa là sống thoải mái theo cách của bản thân, không gò bó). Nhưng một khi gặp phải tình thế bắt buộc, thì hắn tuyệt đối sẽ ra tay trước tiên.
Giống như bây giờ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.