Hào Quang Mặt Trời

Chương 110: Tôi luyện




Trên lôi đài, mặc kệ những âm thanh bàn tán xôn xao, Đăng Dương cẩn thận đánh giá đối thủ trước mặt.
Cùng lúc đó, Trọng Cảnh cũng quan sát Đăng Dương, nhất là tầm mắt luôn để ý đến thanh Bạch Tuyết Kiếm mà Đăng Dương mang sau lưng.
Trọng Cảnh cất tiếng nói với giọng ồm ồm “Tiểu Bạch Thỏ đúng không? Ngươi thật cam đam khi dám chỉ mặt khiêu chiến với Đồ Thương Quyền ta đấy. Bất quá ta sẽ không vì ngươi là nữ nhân mà nương tay đâu, trên lôi đài, tất cả mọi kẻ địch đối với ta đều như nhau!”
Đăng Dương khẽ cười, lời nói phát ra mang âm điệu trung tính “Không nương tay sao? Vừa hay lại hợp ý ta!”
Keng!
Hiệu lệnh bắt đầu trận đấu vừa vang lên, Trọng Cảnh liền đạp chân xuống đất lao thẳng lên, hai bàn tay thô to màu cổ đồng nắm chặt lại, tựa như thiết quyền mà ầm ầm đấm tới, xé nát không khí tạo nên hàng loạt tiếng nổ lách tách.
Lực đạo mạnh đến nổi có thể đèn nén không khí tạo ra tiếng nổ, uy lực một quyền này là không phải bàn, cực kỳ mạnh mẽ.
Đối mặt thiết quyền uy thế của Trọng Cảnh, Đăng Dương cũng đạp chân phóng lên, bàn tay nắm lại, ẩn ẩn lôi điện lập lòe bao quanh nắm đấm, thẳng thừng đấm ra một quyền ngạnh kháng, trực tiếp dùng lực đả lực.
Bạo Lôi Quyền
Bùm, trong chớp mắt quyền chạm quyền khiến cho kình khí quét ra khắp nơi. Trọng Cảnh cùng Đăng Dương cùng lúc lùi về sau bốn bước mới có thể dừng lại, ánh mắt cả hai không hẹn mà gặp, bùng lên ngọn lửa chiến ý, quyền đầu tiên chính là ngang tài ngang sức.
Cũng theo đó, phía trên khán đài liền trận trận kinh hô, kẻ nào kẻ nấy cũng đều vô cùng ngạc nhiên khi Tiểu Bạc Thỏ có thể trực tiếp quyền đối quyền với Trọng Cảnh, hơn nữa nhìn bộ dạng hiện tại của hai người, có vẻ là đang cân bằng, chưa ai ăn được ai cái gì.
“Ha ha! Không tồi, xem ra ngươi không phải là thể loại ngu muội mà chân chính hùng mạnh thật sự, bất quá ngươi như vậy ta lại càng thích, tiếp ta một quyền!”

Trọng Cảnh chiến ý dâng cao mà vui sướng cười lớn, đồng thời chân giẫm mặt đất, một lần nữa tung quyền về phía Đăng Dương, lần này quyền ảnh to lớn của hắn còn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ cánh tay, hoàn toàn biến nó thành một thiết quyền thật sự.
Thấy Trọng Cảnh bắt đầu đánh nghiêm túc, vẻ mặt sau lớp mặt nạ của Đăng Dương trở nên nghiêm nghị, chân đạp mặt sàn, phóng người lao lên.
Trong khi lao lên, hai cánh tay hắn dần dần được từng tia lôi điện bạch sắc mỏng manh bao phủ, sau đó nắm đấm lại hiện lên lôi điện xanh lam, một quyền toàn lực dũng mãnh đánh tới.
Ngạnh Lôi, Bạo Lôi Quyền.
Trong chớp mắt, song quyền lại lần nữa đụng vào nhau gây ra âm thanh bạo nổ kinh thiên, kính khí phóng ra thậm chí còn làm run rinh những thanh song sắt cấu tạo nên chiếc lồng của đấu trường.
Sau một quyền uy lực, cả hai người tiếp tục đồng loạt bị lực phản chấn đẩy lùi năm sáu bước, hai chân chà sát sắt mặt đất tạo ra vô số vết nứt li ti.
Cảm nhận cánh tay vẫn còn đang run rẫy bời vì một quyền vừa rồi, Đăng Dương hưng phấn gào lớn “Nào, đến tiếp”
“Tốt!” ở bên kia, Trọng Cảnh cũng cười ha hả quát to.
Tiếp sau, cả hai tiếp tục lao thẳng vào nhau như hai con trâu đực, hoàn toàn là dùng quyền đối quyền, đánh ra hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc, người một chiêu, ta một thức, đánh đến trời đất quay cuồng, hôn thiên địa ám.
Cả hai đánh nhau chính là đánh bằng hình thức nguyên thủy nhất của con người, đồng thời cũng là phương cách chiến đấu làm cho người ta huyết dịch sục sôi nhất, phấn khích nhất, cuồng dã nhất, điên loạn nhất.
Khiến cho cả khán đài hơn 2000 võ giả tựa như rơi vào chảo dầu sôi, điên cuồng phát lên từng tiếng gầm rú, kêu la trong phấn khích, nhiệt đến không thể nhiệt hơn.
Liên tục giao phong mười mấy chiêu, đánh ra từng hàng vết nứt trên sàn đấu, thế nhưng Đăng Dương và Trọng Cảnh vẫn bị vây ở thế ngang tài ngang sức, chưa một ai thật sự chiếm được thượng phong. Cuối cùng sau một quyền va chạm uy lực, cả hai lại lần nữa tách ra, ánh mắt hừng hực chiến ý trừng trừng nhìn nhau.
Đăng Dương khẽ xoa hai nắm đấm đã có chút đau nhức do liên tiếp va chạm với cường độ cao, bất quá cơn đau này vẫn còn nằm trong mức hắn chấp nhận được, cho dù có tiếp tục đánh thêm hai mươi mấy quyền nữa cũng không vấn đề gì, còn chưa thương tổn được gân cốt của hắn.
Ngược lại ở phía đối diện, tuy rằng Trọng Cảnh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong thâm tâm đã khiếp sợ không thôi, sau một lượt giao phong điên cuồng vừa rồi, hai cánh tay của hắn đã gần như chết lặng, đau đớn đến không còn cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào.
‘Chết tiệt, thật không ngờ cô nàng Tiểu Bạch Thỏ này cũng là một người tu luyện theo trường phái cường công, hơn nữa sức mạnh còn vượt trội hơn ta một bậc. Nếu cứ như thế này tiếp diễn, ta chắc chắn sẽ thua cuộc, cũng chỉ có thể dùng đến chiêu đó mà thôi’
Thầm nghĩ, Trọng Cảnh gầm khẽ một tiếng, hai chân đạp mạnh vỡ nát mặt đất mà phóng người lên, kim hệ đấu khí trong cơ thể được thúc đẩy đến mức tối đa khiến cho song quyền càng rực thêm một tầng hào quang kim sắc lấp lánh, vù vù đánh mạnh đến Đăng Dương.
Kim quyền gào thét mà qua, tạo lên từng luồng kinh khí xé rách không gian, ầm ầm chấn động.
“Gục cho ta, Đồ Thương Quyền!”
Nhìn thấy Trọng Cảnh khí thế mạnh mẽ tuyệt luân xông lên, song quyền còn tỏa ra kim quang mang theo khí tức cuồng bạo ầm ầm kéo tới, Đăng Dương không dám lơ là.
Làn da toàn thân hắn trong nháy mắt liền được bao phủ một tầng lôi điện bì giáp, hai cánh tay cũng tóe ra từng tia lôi điện hai màu trắng xanh đan xen. Đăng Dương hiên ngang tiến ra một bước, lôi quyền nắm chặt, dũng mãnh xuất ra
Bạo Lôi Quyền!
Đùng! Hai quyền ảnh cực mạnh trong nháy mắt đụng vao nhau, một kim một lôi oanh kích ra tiếng nổ kinh thiên.
Lôi quang cùng kim quang nhất thời tung bay ngợp trời, kình lãng càn quét bốn phía khiến cho lồng sắt xiêu xiêu vẹo vẹo. Mà những võ giả ngồi gần lôi đài cũng không tránh thoát mà quần áo tung bay, da mặt bỏng rát vì kình khí mạnh mẽ tát qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.