Hào Quang Mặt Trời

Chương 121: Tuyệt sắc giai nhân




“Tất nhiên!” Đăng Dương khẽ gật đầu rồi đem ba lô sau lưng mở khóa, lấy ra một trong ba cuốn sách cổ là Thiên Lý Dược Kinh đưa cho nam tử áo đen.
“Đây là một cuốn cổ thư về thuật luyện đan mà ta vô tình tìm được trong một di tích cổ, bởi vì đọc cũng chả hiểu được bao nhiêu liền muốn đem bán cho Bách Dược Đường, âu cũng xem như là đưa châu cho phật!”
Cẩn thận nhận lấy cuốn cổ thư hằng in dấu vết qua vô số năm tháng, ánh mắt nam tử áo đen liền lóe sáng, từ từ mở từng trang sách ra xem. Có điều chỉ mới đọc được vài trang, hắn đã ngay lập tức khép cuốn sách lại, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, thần thái kinh ngạc không thôi
“Qủa thật là cổ thư luyện dược, hơn nữa còn là loại kinh thư bát đại tinh thâm! Tiểu huynh đệ, ngươi theo ta đi vào trong, chuyện này ta không thể làm chủ được, chỉ có thể đến gặp sư tôn mà thôi”
Nói rồi nam tử áo đen liền đem trả Thiên Lý Dược Kinh cho Đăng Dương rồi ra khỏi quầy bán đan dược, dẫn đường cho Đăng Dương đi dọc theo một hành lang nhỏ hẹp dẫn thẳng đến khu vực phía sau của Bách Dược Đường.
Xuyên qua hành lang nhỏ hẹp, Đăng Dương được dẫn đến một khu vườn tràng đầy hoa cỏ thơm ngát, mùi vị dược thảo lan tỏa trong không trung, hắn chỉ hít nhẹ một hơi liền cảm thấy thần thanh khí sảng vô cùng.
‘Những hoa cỏ này, tất cả chỗ này đều là linh dược?’ Đăng Dương thầm than.
Đồng thời, ở nơi đây cũng không chỉ chỉ có linh dược, phân biệc hai bên trái phải của khu vườn còn có hai căn nhà gỗ nhỏ, lần lượt là một căn một tầng và một căn hai tầng, xem ra chính là nơi ở của vị Luyện Dược Sư cao cấp mà ai ai cũng kính trọng kia.
“Tiểu huynh đệ đứng đây đợi một chút, ta đi bẩm báo với sư tôn” Nam tử áo đen khẽ dặn dò Đăng Dương một câu liền cần thận vòng qua vườn hoa, đi đến căn nhà hai tầng có chút đơn sơ, nhẹ nhàn không một tiếng động mở cửa rồi tiến vào bên trong.
Trong lúc chờ đợi, Đăng Dương cũng không có gì làm bèn ngồi xổm bên vườn hoa ngập tràn linh dược, khẽ trêu chọc một vài cánh hoa màu tím.
Á!!!
Đúng lúc này, bổng dưng một tiếng hét thất thanh vang lên tại căn nhà một tầng còn lại, bên trong tiếng hét chứa đựng hồng đậm sắc thái kinh hãi cũng như hoảng hốt.

“Tiếng hét này? Là con gái, hơn nữa hình như còn đang rất hoảng sợ”
Không kịp suy nghĩ nhiều, Đăng Dương lập tức phóng thẳng đến căn nhà một tầng, dùng chân đạp mạnh cửa xông vào, hét lớn
“Chuyện gì…!”
Thế nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Đăng Dương liền câm nín, ánh mắt trợn tròn cùng mở lớn, cực kỳ kinh hãi nhìn cảnh trượng trần trụi vừa xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy cách Đăng Dương chưa đến vài mét, Phạm Liên Hoa lúc này cả người trần như nhộng, phô bày hết tất cả những gì đẹp nhất, sâu kín nhất của một người con gái ra ngoài không khí.
Những lọn tóc còn ướt nhẹm hơi nước hơi rũ xuống ôm sát khuôn mặt khả ái tuyệt trần, cộng thêm đôi má hơi ửng đỏ vì mới tẩy rửa làm khuôn mặt ấy có thêm vài phần vũ mị chi sắc không hợp lứa tuổi.
Không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp như tiên, dánh hình trắng nõn như ngọc của nàng thật sự là tạo vật của thế gian, chiếc cổ thon dài trắng ngần như tuyết, đôi xương quai xanh tinh xảo đến cực hạn, nước da mềm mại như bông.
Đôi thiểu bạch thỏ của nàng tuy không to nhưng lại vô cùng hợp nhãn, nhất là hai hạt đào đỏ hồng nhỏ, ngạo kiều vễnh cao như tuyệt đại danh hoa, khiến cho máu huyết Đăng Dương nháy mắt sôi lên sùng sục, con ngươi đỏ rực huyết khí.
Như thế còn chưa hết, dưới đôi tiểu bạch thỏ một chút là vòng eo thon ngọn ôm trọn vùng bụng phẳng lì không chút thịt thừa, xuống thêm một chút nữa chính là quang cảnh làm cho Đăng Dương thiêu đốt ánh mắt nhất, một cô bé ngây thơ đang nép mình sau những ngọn cỏ xanh khe khẽ lay động, có chút rụt rè nhưng cực kỳ đáng yêu.
Cộng với đôi chân săn chắc và thẳng tắp một đường, tất cả hợp lại tạo thành một bức tranh duy mĩ đến cực hạn, là tuyệt tác nghệ thuật đẹp nhất thế gian, hay ít nhất đây là người con gái xinh đẹp nhất mà Đăng Dương từng chứng kiến.
Tim đập tình thịch như cái máy, ánh mắt mở lớn không khép lại được, tiểu huynh đệ phía dưới lại nhất trụ kình thiên, Đăng Dương cảm thấy như cơ thể mình sắp nổ tung rồi, chỉ tiếu điều thất khiếu trào máu nữa mà thôi.
Tuy nhiên còn không để cho Đăng Dương kịp phun máu mà chết, Phạm Liên Hoa lại một lần nữa thất thanh hét lớn, cực kỳ bối rối giật mạnh bộ độ còn để trên giá treo che đi thân hình tuyệt sắc, mặt đỏ như gấc mà run rẫy quát lớn
“Đồ nhà quê biết thái, ngươi còn nhìn?”
Bị tiếng quát của Phạm Liên Hoa làm cho tỉnh, cảm nhận từng đợt hỏa diểm đang lượng lờ trong đôi mắt nàng, Đăng Dương thoáng lạnh run da đầu, lập tức nhắm tịt hai mắt lại, đồng thời cực nhanh quay người ra đằng sau, vội vội vàng vàng giải thích
“Phạm tiểu thư, đừng… đừng nóng, ta không phải cố ý, chỉ là nghe thấy tiếng hét thất thanh của nữ nhân, sợ là có chuyện gì liền hấp tấp xông vào, ta thật sự là không cố ý a!”
Nghe Đăng Dương lấp ba lấp bấp cắm cuối giải thích, nộ hỏa trong mắt Phạm Liên Hoa vơi đi phần nào, thế nhưng nàng vẫn cực kỳ tức giận quát
“Giải thích cái gì mà giải thích, ngươi còn không mau cút, tính ở trong phòng ta đến chừng nào nữa?”
Nghe vậy, Đăng Dương nào dám nấn ná ở lại, lập tức cắm đầu cắm đuôi như một làn gió chạy lẹ ra ngoài, thậm chí dưới chân còn hiện lên từng tia lôi điện của thân pháp Đạp Lôi, nháy mắt một cái đã rời khỏi căn phòng của Phạm Liên Hoa.
Đợi cho Đăng Dương đi rồi, Phạm Liên Hoa liền vội vội vàng vàng mặc vô quần áo, nét mặt vẫn một mảnh đỏ ửng vô cùng kiều mị
“Xấu hổ chết ta rồi, tên nhà quê đáng giận đó, ngươi tốt nhất là nên biết điều mà ngậm cái mồm lại, nếu không, xem thử bổn tiểu thư xử lý ngươi như thế nào!”
“Trời đất, tất cả cũng là tại cái con gián chết tiệt kia, mong là hắn ta còn chưa nhìn thấy gì nhiều… Không, phi, phi, phi, tốt nhất là không thấy gì hết, nếu không thì mình lỗ to rồi, hu hu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.