Đấu khí theo từng nhịp hít thở được Đăng Dương hấp thụ vào trong cơ thể, thông qua tim rồi chạy xuống đang điền. Tại đây, đấu khí thuần chất được hắn dùng Lôi Đạo Công dần dần chuyển hóa thành lôi hệ đấu khí đặc thù, sau đó lôi hệ đấu khí sẽ theo hệ thống kinh mạch tham gia vào vòng tuần hoàn luân chuyển không ngừng trong cơ thể, đi vào trong từng tế bào dù là nhỏ nhất.
Mà theo quá trình này theo thời gian mà dần dần chuyển động, chất lượng lôi hệ đấu khí sẽ ngày càng cường đại.
Tu luyện một hơi từ sáng cho đến khi mặt trời ngã về chiều, Đăng Dương tỉnh lại khỏi quá trình tu luyện bởi cái bụng đói meo của hắn đang sôi lên ùng ục.
Đăng Dương nhanh chóng mở bản thông tin rồi nhìn vào chỉ số thành thạo của Lôi Đạo Công thì thấy nó đã tăng lên 1% nữa thành 11%.
“ Mình tu luyện từ sáng cho đến chiều, tính sơ qua cũng khoảng 8 tiếng rồi, thế nhưng chỉ số thành thạo chỉ tăng lên khoảng 1%. Như vậy, nếu mình chăm chỉ liên tục tu luyện 8 tiếng mỗi ngày thì phải 89 ngày nữa mới có thể luyện thành cái Nhân gia sơ cấp công pháp Lôi Đạo Công này”
“ Tổng cộng là 3 tháng thời gian. Xem ra trong ba tháng này phải tạm biệt giấc ngủ buổi tối rồi ” Đăng Dương lẩm nhẫm bấm ngón tay tính toán.
‘ Ục, ục!’ tiếng bụng reo lên
Đăng Dương xoa cái bụng đói meo, rời khỏi cành cây nhảy xuống đất
“ Cũng tối rồi, về trại kiếm cái gì bỏ bụng cái đã rồi tính tiếp”
---------*---*---------
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, buông xuống thế giới những tia nắng ấp áp đầu tiên, Đăng Dương đã chuẩn bị đầy đủ bước khỏi hang động.
Lưng mang ba lô, vai đeo thiết kiếm, tay cầm đại thuẩn, hơn nữa cả người lại để trần rồi sơn phết lên lớp sơn hai màu xanh lục và đen được làm từ nhựa cây, hôm nay Đăng Dương có một nhiệm vụ rất quan trọng và đồng thời cũng là dấu mốc đầu tiên trên con đường tu luyện của hắn.
Hôm nay, Đăng Dương sẽ đi săn giết một con quái thú đúng nghĩa.
“ Ngọn núi Bạch Sơn này không có quái thú, mình thử chuyển qua núi Sơn Dương phía tây làng Ngốc Ngưu thử xem, nghe chú Tư nói, hắn đã từng gặp ma thú lảng vãng ở đó”
Nói rồi, Đăng Dương liền dọc theo con suối nhỏ mà chạy băng băng xuống núi. Với sức mạnh hiện nay của Đăng Dương, chỉ vỏn vẹn trong vòng 8 ngày, tốc độ của hắn đã gấp bốn lần, sức mạnh gấp hai lần lúc vừa mới lên núi.
Hiện tại ở núi Bạch Sơn này đã không còn đối thủ chiến đấu thích hợp với hắn nữa rồi, cho dù là loài dã thú mạnh nhất ở nơi này, một con Hổ Núi to như một con trâu cũng đã bị Đăng Dương giết chết cách đây hai ngày rồi.
Mà theo những gì AI nói, chỉ khi nào Đăng Dương giết chết đối thủ có sức mạnh bằng hoặc cao hơn mình thì mới kiếm được điểm sinh mạng tối đa, còn nếu hắn chỉ tập trung liệp sát các đối thủ yếu hơn thì số điểm sinh mạng đạt được sẽ chỉ bằng một phần năm giá trị tối đa của nó.
Bởi vậy, nếu Đăng Dương muốn lên cấp nhanh chóng thì chỉ còn cách duy nhất là đi liệp sát quái thú bậc 1.
Khoản cách từ núi Sơn Dương cách núi Bạch Sơn là hơn 6 km cho nên Đăng Dương phải mấy hơn một tiếng để duy chuyển. Với tốc độ của Đăng Dương hiện tại nếu mà chạy nhanh thì quảng đường hơn 6 km chỉ cần mười mấy phút liền tới nơi, tuy nhiên chạy như thế sẽ tiêu hao rất nhiều đấu khí cùng thể lực và hắn lại không hề muốn chuyện đó xảy ra chút nào.
Đến núi Sơn Dương, Đăng Dương không nghỉ ngợi nhiều mà chạy một mạch thẳng lên núi, vào trong nơi sâu nhất mới dừng lại.
Tìm một cây đại thụ lý tưởng, Đăng Dương lấy một miếng thịt tươi từ trong túi đồ ra, móc vào sợi dây mây tương đối chắc chắn mà hắn đã chuẩn bị từ trước rồi treo chặt lên cành cây. Đọc 𝙩ru𝐲ện ha𝐲 𝙩ại ﹎ Tr 𝑼ⅿTru𝐲ện.𝖵𝖭 ﹎
Sắp đặc bẫy xong, Đăng Dương chui vào một bụi cây rậm rạp gần đó mà nằm im chờ đợi, lúc này, lớp sơn trên người hắn đã phát huy công dụng bất ngờ, hoàn toàn khiến hắn hòa nhập làm một thể với bụi cây, nếu nhìn từ ngoài vào, không có cách nào phát hiện được. Hơn nữa lớp sơn đặc biệt này còn thoan thoản có mùi bạc hà, vô cùng hoàn mĩ giấu đi mùi hương nhân loại của hắn.
Chờ khoảng mười phút, một loạt tiếng xoạt xoạt vang lên, con mồi đầu tiên đã xuất hiện. Đó chính là một con Sơn Miêu.
Sơn Miêu và Linh Miêu đều là dã thú họ mèo núi nhưng nó khác với Linh Miêu ở chỗ là lông của nó rất ngắn và cơ thể nhỏ hơn một chút. Tuy nhiên tốc độ của Sơn Miêu không hề kém cạnh Linh Miêu một chút nào.
Bất quá nếu đem tốc độ đó ra so với Đăng Dương thì nó còn thua xa.
Con Sơn Miêu theo hương vị máu tươi mà tìm đến, đôi mắt tròn xoe mới chỉ nhìn lên, còn chưa kịp nhảy ra cắn lấy thì đột ngột rột một tiếng phát ra từ bụi cây bên cạnh.
Đăng Dương như một con liệp báo phóng người ra khỏi bụi cây, thiết kiếm lóe lên hàng quan sắt lạnh chém mạnh vào người con Sơn Miêu với tốc độ cực nhanh. Nó nhanh đến nổi, con Sơn Miêu chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc thì cơ thể đã bị phân thành hai nữa.
< < Ngài đã giết một con Sơn Miêu, nhận được 4 điểm sinh mạng > >
Trong tích tắc giết con Sơn Miêu, không giống như mọi khi nhanh chóng xẻ thịt rồi rời đi, lần này Đăng Dương lại để im xác con Sơn Miêu ở đấy mà chui lại vào trong bụi rậm, tiếp tục nằm im chờ đợi.
Nhiệm vụ hôm nay của Đăng Dương chính là săn giết một con quái thú chứ không phải dã thú bình thường, mùi máu tang càng đậm sẽ càng dễ thu hút quái thú đến hơn.
Lại năm phút trôi qua, rột roạt những tiếng lá cây rung động, lần này là một bầy ba con Sói Xám theo mùi máu tươi mà tìm đến.
Nếu là trước kia, một lần phải đối mặt với ba con Sói Xám, Đăng Dương chắc chắn sẽ lựa chọn bỏ chạy nhưng hiện tại đã khác, hắn có đủ sức mạnh và tự tin để giết chết cùng lúc ba con dã thú này.