“Kế hoạch gì vậy sư phụ? Tại sao ngài muốn ta phải là Minh Chủ của Liên Minh Sát Thủ? Có liên quan gì đến Ám Bộ của Tam Sơn Môn hay sao?”
“Với khả năng của ngươi hiện tại, vẫn còn quá sớm để biết được kế hoạch này. Khi nào cảm thấy thích hợp, tự khắc ta sẽ nói rõ cho ngươi toàn bộ. Còn hiện nay, việc ngươi cần làm chính là gia nhập Liên Minh Sát Thủ cái đã!”
Đó là tất cả những gì Hồ Tử Lục đã nói với hắn, kèm theo một số địa chỉ và một lá thư tiến cử.
Địa chỉ là vị trí của phân bộ Liên Minh Sát Thủ ở thành Lưu Châu, còn thư tiến cử chính là tấm vé để hắn có thể thuận lợi gia nhập tổ chức này.
Nhiệm vụ của Hồ Tử Lục và hệ thống đưa ra, vừa hay lại hợp với dự định ra ngoài săn thú cày cấp của hắn, cho nên có thể nói là một công đôi việc.
Tuy nhiên, Đăng Dương cũng không có vội vàng rời đi ngay, hiện tại, sau khi chiến thắng hai người Lý Thừa Lộc, hắn cũng đã kiếm được tổng cộng 400 điểm cống hiến sư môn, chi ra hai phần, hắn và Diệp Khắc Linh mỗi người được 200 điểm.
Đối với số điểm cống hiến không công mà có này, Diệp Khắc Linh cũng không hề ra vẻ khách sáo, từ chối này nọ, Đăng Dương vừa đưa ra thì nàng liền cảm ơn rồi cầm lấy vô cùng tự nhiên.
Có được 200 điểm cống hiến, Đăng Dương tất nhiên liền đi đến Hồn Trì để tu luyện linh hồn. Mỗi ngày một lần, tổng cộng bốn ngày, hắn đã tiêu hết toàn bộ 200 điểm cống hiến, đổi lại, viên Hồn Tinh thứ năm của hắn đã ngưng luyện được phân nửa.
Mặc dù không thể hoàn toàn thành hình nhưng bấy nhiêu đây cũng đã giúp cho linh hồn lực của hắn gia tăng thêm một khoảng kha khá, so với trước khi tu luyện, đã nồng hậu hơn rất nhiều.
Điểm cống hiến đã dùng hết, linh hồn cũng tu luyện song, hành trình lên cấp của hắn cũng nên chính thức bắt đầu
-------*-*-------
Sáng sớm tinh mơ, hôm nay Đăng Dương dậy sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị một chút đồ đạt cần thiết rồi rời khỏi căn tiểu lâu của mình, hướng vị trí Nhiệm Vụ Đường mà đi đến.
Tuy nhiên ngay tại lúc hắn mở cửa bước ra, Diệp Khắc Linh không biết từ lúc nào đã đứng trong sân nhỏ, môi đào phớt hồng, nhìn hắn cười nói
“Chuẩn bị đi sao?”
“Đúng vậy, ta dự định đi Nhiệm Vụ Đường, nhận một vài nhiệm vụ đơn giản rồi lên đường rời thành” Đăng Dương khẽ gật đầu, cười hỏi “Nàng có muốn đi với ta không?”
Diệp Khắc Linh lắc nhẹ đầu, nhàn nhạt nói
“Không được, sư phụ đã giao cho ta một nhiệm vụ khác rồi. Bất quá, ta có một món quà dành cho ngươi đây!”
Nói rồi, Diệp Khắc Linh lấy từ túi áo ra một tấm da thú nhỏ, ném cho Đăng Dương
Đăng Dương dùng một tay, dễ dàng chụp lấy tấm da thú rồi mở ra xem, chỉ thấy bên trên tấm da vẻ một địa đồ vô cùng phức tạp với hàng loạt đường ngang ngỏ nhỏ, nhìn sơ qua có chút rối mắt
“Cài này là?”
Diệp Khắc Linh cười cười, nói “Đây là một tấm bản đồ Phế Khu, ta tình cờ lấy được từ một tên đệ tử Chu Tước Đường vào hai hôm trước. Khi ra ngoài, nếu như rảnh rỗi thì ngươi có thể ghé qua xem một chút, biết đâu được sẽ tìm thấy một vài chỗ tốt a!”
Sống tại Tam Sơn Môn hơn nửa tháng, Đăng Dương hầu như đã nắm rõ tất cả những khái niệm cơ bản của Hoang Mạc Tây Nguyên, bao gồm cả những nơi gọi là Phế Khu này
Cái gọi là Phế Khu, thật ra chính là di tích của những cổ thành có từ xa xưa mà nay đã bị cát bụi thời gian vùi lấp, là một trong những món đặc sản chỉ có tại Hoàng Mạc Tây Nguyên.
Cứ cách một khoản thời gian từ vài năm đến vài chục năm, tựa như một vòng tuần hoàn không ngừng luân chuyển của đại địa, những Phế Khu này sẽ lại một lần nữa trồi lên khỏi mặt đất, trở thành một địa danh thu hút vô số mạo hiểm giả đến tranh tài, đoạt bảo.
Đem tấm bản đồ da thú cẩn thận cất đi, Đăng Dương cảm kích nói “Đa tạ Lục sư tỷ, ta nhất định sẽ ghé qua!”
Diệp Khắc Linh nghe vậy thì khẽ phất tay, tỏ vẻ không có gì, cười đáp “Coi như là chút quà đáp lễ cho 200 điểm cống hiến của ngươi đi!”
“Được rồi, hiện tại cũng không còn sớm nữa, ngươi mau đi thôi, ta cũng chuẩn bị khóa trình tu luyện buổi sáng rồi. À mà nhớ về trước kỳ Ngoại Môn Đại Chiến hơn hai tháng sau đấy, ngươi mà vắng mặt, sư phụ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem!”
“Ừm, ta nhớ rồi, tạm biệt nàng, hẹn hai tháng sau gặp lại!”
------*-*------
Chia tay Diệp Khắc Linh, Đăng Dương cũng không chậm trễ nữa, gia tăng cước bộ mà chạy xuyên qua vô số đình đài lầu các, chưa đến mười phút thời gian thì đã đến được Nhiệm Vụ Đường.
Nhiệm Vụ Đường của Tam Sơn Môn là một tòa nhà cực kỳ to lớn, xây dựng theo lối kiến trúc kiểu phục cổ với phần đỉnh là năm mái vòm dát vàng phi thường lộng lẫy và xa hoa.
Bởi vì hiện tại đang là khóa trình tu luyện buổi sáng cho nên bên trong đại sảnh rộng lớn của Nhiệm Vụ Đường lại có chút vắng vẻ tiêu điều, ngoài trừ hắn ra thì cũng chỉ có một vài vị chấp sự đang biên soạn sổ sách mà thôi.
Đăng Dương đi đến giữa đại sảnh, hướng mảnh mắt nhìn lên một màn hình khổng lồ, dài 18m, rộng 9m đang lơ lững trên không trung.
Tại trên màn hình này, hàng ngàn nhiệm vụ được ban bố không ngừng lưu chuyển ngang dọc, trong đó, đa phần là nhiệm vụ hạng 1, hạng 2 và hạng 3; nhiệm vụ hạng 4, hạng 5 thì ít hơn một chút; còn nhiệm vụ từ hạng 6 trở lên thì cơ hồ chỉ có tầm vài chục cái mà thôi, cực kỳ khan hiếm.
Nhiệm vụ trong Nhiệm Vụ Đường, tổng cộng chia làm 9 cái cấp bậc, với hạng 1 là dễ nhất và hạng 9 là khó nhất, chi tiếc như sau
Nhiệm vụ hạng 1 bao gồm những việc đơn giản như tuần tra thành Lưu Châu, chăm sóc vườn linh dược, truy bắt một vài tên cướp giật đường phố tầm thường, phù hợp với đệ tử có cảnh giới Võ Giả vừa mới nhập môn
Nhiệm vụ hạng 2 mới bắt đầu có những công việc khó khăn hơn một chút như săn giết quái thú cấp thấp (bậc 1,2,3), thu thập linh dược cấp thấp, truy bắt tội phạm là Võ Giả, phù hợp với đệ tử có cảnh giới Võ Giả trung và cao cấp
Nhiệm vụ hạng 3 bao gồm săn giết quái thú cấp trung (bậc 4 và 5), thu thập linh dược tương đối quý giá, truy bắt tội phạm là Võ Sư, tuần tra lãnh thổ ngoài thành, phù hợp với đệ tử có cảnh giới từ Võ Sư trở lên.
Nhiệm vụ hạng 4 cũng tương tự như nhiệm vụ hạng 3 nhưng khó khăn hơn nhiều, yêu cầu của nhiệm vụ cũng cao hơn, phù hợp với đệ tử có cảnh giới Võ Sư cao cấp.
Nhiệm vụ hạng 5 thì có thêm nhiệm vụ trinh sát và tập kích thế lực đối địch, tuần tra và ngăn chặn người của thế lực đối địch xâm phạm mỏ khoáng của Tam Sơn Môn, phù hợp với đệ tử có cảnh giới Võ Tướng sơ cấp.
Nhiệm vụ từ hạng 6 trở lên thì không cần nhắc đến, bỏi vì tất cả những nhiệm vụ này chỉ dành cho đệ tử Nội Môn mà thôi, thể loại đệ tử Ngoại Môn như Đăng Dương không thể nào tiếp nhận được.
Bất quá, cái mà Đăng Dương quan tâm cũng không phải là mấy cái nhiệm vụ hạng 6 khó như trên trời kia, hắn dùng thẻ bài của mình, nhận một lượt mười mấy cái nhiệm vụ hạng 4 và hạng 5, tất cả bao gồm nhiệm vụ săn giết quái thú cùng nhiệm vụ thu thập tài liệu.
Bời vì lần này ra ngoài, mục đích chủ yếu của hắn cày cấp cho nên chỉ chọn lựa những nhiệm vụ liên quan đến việc săn giết quái thú mà thôi, mấy cái nhiệm vụ như thu thập linh dược hay trinh sát thế lực đối địch thì đều hoàn toàn bị hắn bỏ qua một bên.
Sau khi nhận xong nhiệm vụ, Đăng Dương liền rời khỏi Tam Sơn Môn, đích đến đầu tiên là chi nhánh của Hồng Lâu Kim Xá thương hội tại thành Lưu Châu
--------*-*--------
“Xin lỗi cô nương, cho ta hỏi một chút, không biết ở đây có bán Linh Mực, Nguyên Bút và Bùa Trắng hay không?” Lúc này, Đăng Dương đã thay đồng phục đệ tử Tam Sơn Môn bằng một bộ võ phục màu đen bình thường, cười hỏi với nữ tiếp viên khả ái đứng sau quầy giao dịch.
Vừa nghe Đăng Dương nhắc đến Linh Mực, Nguyên Bút và Bùa Trắng, sắc mặt nữ tiếp viên thoáng hiện vẻ ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, thái độ có phần cung kính hơn một bậc, cười nói
“Tất nhiên là có rồi ạ, không biết ngài muốn mua loại Linh Mực và Nguyên Bút nào? Là Huyền Linh Mực hay là Tổ Linh Mực, Nhân Nguyên Bút hay Địa Nguyên Bút?”
“Thế tại đây có những loại nào?” Đăng Dương không trả lời mà hỏi ngược.
Kỳ thật, hôm nay hắn đi mua mấy đồ vật này, cốt yếu là để chuẩn bị học tập vẽ bùa, sử dụng linh hồn lực của mình để mà chiến đấu, chính thức trở thành một gã Hồn Sư thứ thiệt.
Tuy nhiên, hắn lại không biết bất kỳ thứ gì mề mấy cái Linh Mực hay Nguyên Bút này cả, cho nên không thể tự mình chọn được, chỉ có thể nói chuyện lắc léo một chút, nhằm đào bới thông tin từ nữ tiếp viên.
Nữ tiếp viên nghe Đăng Dương hỏi vậy cũng không có chút nghi ngờ gì, nàng nở nụ cười chức nghiệp mà từ tốn nói
“Tại Hồng Lâu Kim Xá thương hội chúng ta, Linh Mực bán ra gồm có ba loại là Hắc Mực, Huyền Mực và Tổ Mực”
“Trong đó Hắc Mực là rẻ nhất, giá chỉ 1000 vina một lọ, có khả năng lưu trữ hồn lực trong vòng một tháng thời gian”
“Huyền Mực có giá 2500 vina một lọ, có khả năng lưu trữ hồn lực trong vòng ba tháng thời gian”
“Tổ Mực có giá 6000 vina một lọ, có khả năng lư trữ hồn lực trong vòng một năm thời gian”
“Còn về phần Nguyên Bút thì cũng được chia làm ba loại là Nhân Nguyên Bút sơ giai, Nhân Nguyên Bút cao giai và Địa Nguyên Bút”
“Trong đó, Nhân Nguyên Bút sơ giai có giá 5000 vina, có khả năng gia tăng xác suất ngưng tụ thành công Hồn Ấn thêm 5%”
“Nhân Nguyên Bút cao giai có giá 15.000 vina, có khả năng gia tăng xác suất ngưng tụ thành công Hồn Ấn thêm 15%”
“Địa Nguyên Bút có giá 33.000 vina, có khả năng gia tăng xác suất ngưng tụ thành công Hồn Ấn thêm 30%”
“Bùa Trắng thì chỉ có một loại duy nhất với giá 100 đồng vina mỗi tấm”
Nói rồi, nữ tiếp viên còn lấy từ dưới quầy ra một tập giấy bìa cứng to bản đưa cho Đăng Dương
“Còn đây là danh sách chi tiết về từng loại Nguyên Bút riêng biệt, ngài có thể tự mình tham khảo”
Đăng Dương đưa tay nhận lấy tập giấy, không chút vội vàng mà mở ra từng tờ một, chậm rãi mà đọc. Một lát sau, hắn khẽ để tập giấy lên bàn, chỉ vào một số hình ảnh ghi trong đó, cười nói
“Ta mua cây Nhân Nguyên Bút sơ giai - Bạch Tuyết Bút này, kèm với 5 lọ Huyền Mực và 300 tấm Phù Trắng, như vậy là được rồi, thanh toanh giúp ta đi”
“Dạ vâng, xin ngài đợi một chút!” Nữ tiếp viên cung kính cười đáp, sau đó liền rời khỏi quầy giao dịch, đi thẳng vào bên trong nội đường.
Khoảng một lát sau, nữ tiếp viên mới quay trở lại, trên tay nhiều thêm một chiếc khay bạc sáng bóng
“Đây là Bạch Tuyết Bút, 5 lọ Huyền Mực và 300 tấm Phù Trắng mà ngài đã chọn, tổng cộng 47.500 đồng vina”
“47.500 vina phải không?” Đăng Dương lấy một cọc tiền lớn từ trong không gian hệ thống ra, đặt lên bàn, cười nói “Tất cả đây, cô nương kiểm tra một chút thử đã đủ chưa!”
Nữ tiếp viên cẩn thận đếm một lượt, sao đó liền cười tươi như hoa, gật đầu nói “Đã đủ thưa ngài, ngài có cần mua thêm gì nữa hay không?”
“Không cần, những thức ta cần đã đủ, tạm biệt cô nương!” Đăng Dương nhàn nhã lắc đầu, đem tất cả vật dụng chứa trong khay bạc cho vào bao lô sau lưng rồi tiêu sái rời đi.
-------*-*-------
Dạo này trời nóng quá, tác bị Liệt Hỏa công tâm cho nên ra chương thất thường một tý.
Mấy bạn thông cảm nha!