Hào Quang Mặt Trời

Chương 22: Quyết đấu Bạch Mộng Miêu




Đăng Dương chém hụt một kiếm cực mạnh nên mất đà, nay lại bị Bạch Mộng Miêu lấy thịt đè người cho nên không cách nào kịp thời tránh thoát, bất đắc dĩ phải nhất thời đưa thuẩn bài lên trước người để chống đỡ đòn tấn công của con quái thú.
Ầm một tiếng, thuẩn bài bằng gỗ dưới sức mạnh hung tợn của Bạch Mộng Miêu liền chia năm sẻ bảy, còn Đăng Dương thì bị đánh bay xa năm sáu mét, đập người vào một cây đại thụ rồi ngã xuống mặt đất.
Học ra một ngụm máu, Đăng Dương cảm thấy cả người đau như búa bổ, tay trái cầm thuẩn bài tuy không bị gãy nhưng cũng trật khớp mà quẹo qua một bên, cực kỳ đau đớn.
Một đòn đánh bay Đăng Dương, đôi mắt Bạch Mộng Miêu thế nhưng cực kỳ nhân tính hóa mà hiện lên sự đắc ý, lao người lên tiếp tục truy kích
Một lần ăn đau khổ, Đăng Dương không ngu ngốc mà tiếp tục đón đỡ cú tấn công của Bạch Mộng Miêu lần thứ hai. Ngay khi Bạch Mộng Miêu vừa động thân, hắn ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bỏ chạy ở đây không phải là chạy trốn khỏi cuộc chiến mà là chạy đến một vị trí khác, kéo giãn khoản cách với Bạch Mộng Miêu nhằm câu kéo thời gian.
Khi khoản cách hai bên đã được kéo giãn khoản 20 m, Đăng Dương liền cắn răng nhịn đau, ra sức bẻ cánh tay trái vào lại khớp nối, đồng thời cực nhanh mở túi đồ hệ thống, lấy ra Bình Sinh Lực Nhỏ mà hắn để dành bấy lâu nay mà ừng ực nốc vào.
Sau lần ngạnh kháng vừa nãy, sinh lực của Đăng Dương đã giảm đến một nửa, chỉ còn lại 8 điểm. Nhưng chỉ cần sử dụng một Bình Sinh Lực Nhỏ mà điểm sinh lực của hắn đã tràng đầy trở lại, cả cơ thể lập tức khôi phục trạng thái toàn thịnh, tựa như chưa từng trải qua bất kỳ thương tổn nào.
“ Kinh dị, cái bình máu này cũng quá hiệu nghiệm đi, không chỉ khôi phục sinh lực mà còn chữa trị thương thế được luôn!”
Đăng Dương kinh ngạc đến trợn mắt, tuy nhiên vẫn không quên nhảy bổ qua một bên tránh né vuốt sắc của Bạch Mộng Miêu, thân hình phiêu dật tránh trái, né phải kéo giãn khoản cách.
‘ Hiện giờ không phải lúc để kinh ngạc, trước hết phải giải quyết con Bạch Mộng Miêu này cái đã’
‘ Từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, chỉ có Bạch Mông Miêu điên cuồng đánh mình, còn mình phản công lại thì hoàn toàn bị nó dễ dàng né tránh, tất cả đều bời vì hai đôi tai kỳ diệu ấy. Chỉ cần hủy đi hoặc vô hiệu hóa bọn chúng, mình mới có khả năng dùng tốc độ thủ thắng trước con quái thú này’
Liên tục vừa tránh né, vừa suy nghĩ một lúc, Đăng Dương đột nhiên cười lớn

“ Ha ha, có cách rồi. Tiểu bạch miêu, đến lượt ca ca của ngươi phản công đây, đón lấy”
Tiếng cười vừa cất lên, Đăng Dương liền chuyển từ thế chạy trốn sang trạng thái tấn công bất ngờ quay đầu phản kích. Bằng vào tốc độ hơn người, Đăng Dương dễ dàng né tránh cú cắn của Bạch Mộng Miêu, tay phải cầm thiết kiếm chém ra.
Ngay tức khắc, bốn cái tai của Bạch Mộng Miêu liền đảo qua đảo lại, nhanh chóng phát hiện được quỷ đạo đường kiếm của Đăng Dương.
Nhưng cũng chính ngay lúc này, cánh tay còn lại của Đăng Dương lại giang rộng ra, cố gắng cách xa tay phải cầm thiết kiếm hết mức có thể, lòng bàn tay mở lớn hết cỡ
“ Ngay lúc này, Lôi Đạo Công, nổ cho ta”
Bùm Bùm Bùm! Lòng bàn tay trái của Ngọc Phong đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng nổ như âm thanh của sấm sét, mặc dù không to bằng tiếng sấm ngoài tự nhiên nhưng với khoản các gần như thế này, hiệu quả của nó đối với Bạch Mộng Miêu là không sai lệch bao nhiêu.
Tiếng sấm bất chợt liền thu hút sự chú ý của Bạch Mộng Miêu, khiến cho nó không tài nào phán định được phương hướng cũng như đường đi của thiết kiếm.
Xoẹt một tiếng, thiết kiếm lần đầu tiên chém trúng vào cơ thể to lớn của Bạch Mộng Miêu, tạo thành một vết thương dài 30 cm, máu từ vết thưởng nhanh chóng nhuộm đỏ bộ lông xám trắng.
Gào!!
Bị thương vì trúng kiếm, Bạch Mộng Miêu gào lên đau đớn, ánh mắt dần chuyển đỏ bởi vô số tơ máu, hung tợn và tràng đầy giận dữ chiếu thẳng vào Đăng Dương.
Thấy vậy, Đăng Dương liền hướng con quái thú ngoắt tay, cười lớn khiêu khích “ Đến đây nào tiểu miêu, cuộc chiến giờ đây mới chính thức bắt đầu”
Gào!!
Như hiểu rõ hành động khinh thường của Đăng Dương, Bạch Mộng Miêu gầm lên âm thanh tức giận, cơ thể to lớn liền co lại rồi toàn lực búng ra, tốc độ nháy mắt tăng mạnh lao thẳng vào Đăng Dương, miêu trảo, răng nanh đều dương ra cắn đến.
Thế nhưng dù tốc độ của Bạch Mộng Miêu có thể nhất thời bạo tăng nhưng không có cách nào bảo trì kéo dài như Đăng Dương.
Sau khi liên tục căng thẳng né tránh cơn thịnh nộ của Bạch Mộng Miêu, tại lúc con quái thú bắt đầu có dấu hiệu chậm lại, Đăng Dương liền phản công, vung kiếm chém đến.
Bốn cái tai đảo quanh, Bạch Mộng Miêu nhanh chóng phát hiện ra phương hướng và vị trí của thiết kiếm mà làm ra động tác né tránh. Nhưng cũng vào ngay lúc này, Đăng Dương lại một lần nữa thúc dục Lôi Đạo Công tạo ra một tràng tiếng sấm rền phá hủy thính lực tuyệt hảo của Bạch Mộng Miêu.
Tiếp đến thì thiết kiếm hoàn hảo chém xuống, tiếp tục để lại một vết thương tóe máu trên cơ thể thân hình to lớn của Bạch Mộng Miêu.
Hai vết thương đẫm máu trên cơ thể Bạch Mộng Miêu này, nhìn từ bên ngoài vào thì rất ghê gớm nhưng thực chất, đem so với cơ thể to lớn như một con trâu của Bạch Mộng Miêu thì không thấm tháp là bao, còn xa xa chưa đủ để giết chết nó được.
Có điều Đăng Dương cũng không vội, hắn có ưu thế về tốc độ, chỉ cần đủ thời gian, hắn liền có thể chém Bạch Mộng Miêu đến chết.
Một chém không được thì hai chém, hai chém không được thì bốn chém, bốn chém không được thì hai mươi mấy chém, chém đến khi nào Bạch Mộng Miêu thành thịt vụn mới thôi.
Đối với cách chiến đấu bỉ ổi này của Đăng Dương, Bạch Mộng Miêu ban đầu cũng sung lắm, điên cuồng phản công không ngừng, nhưng dần già theo thời gian trôi đi, cơ thể ngày càng có nhiều vết thương hơn, Bạch Mông Miêu đã bắt đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi tên nhân loại trước mặt này.
Tên nhân loại này tuy rằng không mạnh mẽ như nó, cũng không to lớn như nó nhưng lại trơn trượt như cá trạch, không cách nào bắt được, còn nó thì hết lần này đến lần khác bị trúng chiêu mà không thể nào né tránh.
Trong mắt nó, Đăng Dương giờ đây đã không khác nào một đại quái thú hung dữ tuyệt luân, thật sự là vô cùng đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.