Hào Quang Mặt Trời

Chương 234: Quyết chiến tại bờ hồ




Cửu Triệt vừa bị Đăng Dương đánh bay đi, tại phía sau, băng kiếm cùng mộc kiếm phân biệt của Lục Hà và Ân My cũng đã nối đuôi nhau kéo đến, lạnh lùng đâm thẳng vào lưng hắn.
Lôi Bì Giáp
Lôi Thuẫn
Không có thời giản để tránh né, Đăng Dương ngay lập tức vận chuyển tử lôi đấu khí đến mức tối đa, trong nhất thời tạo ra hai lớp phòng ngự trùng lên nhau, bên trong là áo giáp lôi điện bao phủ khắp người, bên ngoài lại là một tấm khiên chắn vô cùng kiên cố, vừa kịp lúc chống đỡ song kiếm đâm đến.
Keng, keng, hai âm thanh va chạm chát chúa vang lên, võ kỹ phòng ngự Lôi Thuẫn mà Đăng Dương luôn luôn tự hào, thế nhưng dưới sức công phá phi thường cực đại của hai kiếm chiêu, bất ngờ chia năm xẻ bảy, tan nát thành trăm mảnh.
Bất quá, dù rằng đã bị phá hủy tan nát, Lôi Thuẫn rốt cuộc cũng đã hoàn thành sứ mệnh của nó, bảo vệ Đăng Dương hoàn hảo vô khuyết, không chịu bất kỳ thương tổn nào.
“Phá hủy được cả Lôi Thuẫn của mình, hai tên này cũng có Địa Nguyên Binh!” Đăng Dương thầm nghĩ, đồng thời lợi dụng việc tầm nhìn của hai người Lục Hà đã bị khuất do Lôi Thuẫn nổ tung gây nên, cả người trong thời gian chưa đến một giây thì đã quay phắc lại, Bình Minh kiếm trên tay uống lượn như độc xà, xuyên qua lôi sét ngập trời, đâm thẳng vào Ân My, nữ võ giả có sức chiến đấu yếu kém nhất.
Bị Đăng Dương lựa chọn để công kích đáp trả, Ân My gặp nguy không loạn, Mộc hệ đấu khí hùng hồn phát động, ào ạt trút vào bên trong thanh liễu kiếm màu xanh lục, mỏng manh như sợi lau, nhất thời biến ra hàng tá những dây leo phủ đầy gai nhọn, bủa vây lấy Đăng Dương từ bốn phương tám hướng
“Tiểu tặc tử, lần này ngươi đừng hòng thoát, Nhân giai cao cấp võ kỹ - Kim Châm Đằng Thuật”
Nhìn hàng tá lây leo bao trùm về phía mình với tốc độ cực nhanh, Đăng Dương ngược lại không mấy sợ hãi, âm lãnh cười quát
“Chỉ là trò mèo, Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhị Kiếm Thức”
Tiếng quát vừa ra, từ trong cơ thể Đăng Dương, hai thanh tiểu kiếm bạch sắc liền phá không phóng ra, sau đó liền giống như hai viên đạn bạc, vèo vèo di chuyển trong không trung, trong chớp mắt đã cắt đứt toàn bộ mười mấy dây leo gai nhọn thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Trong khi đó, lưỡi kiếm như độc xà của Đăng Dương vẫn không chút nào ngừng nghỉ, một mực phóng về phía trước, đơn giản là len lỏi qua trùng điệp dây leo do Ân My không ngừng tạo ra, lạnh lùng đâm thẳng vào cái cổ trắng nõn.
‘Không quá mấy ngày thời gian, tại sao kiếm pháp của hắn ta lại càng thêm lợi hại đến như vậy?’ Nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn đang không ngừng phóng to trong ánh mắt, Ân My cảm thấy lạnh run trong lòng, không dám tập trung công kích Đăng Dương nữa mà nhanh chóng thu hồi liễu kiếm lại, thoáng súc lực rồi tiếp tục đâm ra.
Chỉ là lần xuất kiếm này của Ân My cũng không phải là dựa vào đấu khí để tạo ra hàng loạt dây leo gai nhọn, thay vào đó, nàng sử dụng thanh liễu kiếm của mình như là một dây leo kim loại cực kỳ bền chắc, trong nháy mắt đã cuốn lấy Bình Minh kiếm xảo quyệt như độc xà của Đăng Dương rồi khóa cứng nó lại.
“Ngay lúc này, Lục Hà!” Ân My hét lớn
“Cứ để ta!” Đứng ngay bên cạnh, Lục Hà lúc này cũng đã khôi phục lại được tầm nhìn bình thường, vừa trông thấy Ân My đã thành công khóa được binh khí của Đăng Dương thì liền hưng phấn quát to, trường kiếm trên tay hiện lên một tầng băng sương buốt giá, tiếp sau đó lại sáng rực lên bởi vì bị hắn kích phát tất cả tiềm lực của một thanh Địa Nguyên Binh, từ bên mạn phải, hung hăng đâm thẳng vào sườn Đăng Dương.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Hàn Băng Tiệt Diệt Kiếm!”
Cảm nhận được khí tức hủy diệt đang không ngừng phóng đại bên hông, sắc mặt Đăng Dương vẫn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí hắn còn nháy mắt với Ân My một cái, trêu tức nói
“Cô gái, nàng tưởng rằng khóa được kiếm của ta thì liền có thể ép chết ta sao? Tựa hồ trí nhớ của nàng không được tốt lắm thì phải, vậy thì để ta nhắc lại cho nhớ nhé, kiếm của ta… cũng không chỉ có một thanh!”
Vừa nói, Đăng Dương vừa dứt khoát buông tay khỏi Bình Minh kiếm, sau đó trong ánh mắt kinh nghi của Ân My, từ trong hư không rút ra một thanh đại kiếm to bự, trên lưỡi kiếm màu đen không chút bén nhọn, lôi điện tử sắc cuồng bạo oanh minh, rồi lại nhanh chóng sáng bừng lên như một thanh thánh kiếm chói lóa của các vị thần, dùng phương thức thô bạo nhất, cường hãn nhất mà bổ thẳng vào băng kiếm lạnh ngắt của Lục Hà.

Thiên Lôi Nhất Kích
Lại ầm một tiếng đinh tai nhứ óc, băng tinh cùng lôi điện bắn ra đầy trời, sóng sung kích từ vụ va chạm cuồng quét bốn phương tám hướng, khiến cho mảnh kiến trúc đổ nát xung quanh càng thêm hoang tàn, bụi mù bay lên tứ tung, hoàn toàn che phủ hàng trăm ánh mắt như lang như hổ của đám võ giả đang không ngừng soi mói đến đây.
Ngay sau tiếng nổ, chỉ thấy Lục Hà đau đớn hét thảm một tiếng, từ trong làn bụi mù, kéo them một vệt máu tươi đỏ thẩm mà bay vèo ra ngoài như một cái bao tải rách nát, khắp cả người xanh xanh đỏ đỏ, bốc mùi cháy khét, tựa hồ đã bị thương rất nặng.
Mất không đến thời gian hai hơi thở để giải quyết Lục Hà một cách vô cùng gọn gàng, Đăng Dương liền quay phắc người trở lại, tay trái xòe ra, hướng Bình Minh kiếm đang bị liễu kiếm của Ân My quấn lấy mà bóp chặt.
Dưới sự triệu gọi của Đăng Dương, linh hồn của Bình Minh kiếm lập tức hô ứng, oan oan vang lên từng tiếng kiếm ngân bén nhọn, cường ngạnh kéo theo cả liễu kiếm cũng như Ân My bay về phía Đăng Dương.
Vừa thấy Lục Hà bị đánh thê thảm xong lại đột ngột bị Đăng Dương cường thế kéo mạnh, Ân My không khỏi biến sắc, nào dám tiếp tục dây dưa với Đăng Dương nữa, hoảng sợ buông luôn liễu kiếm trên tay ra, vội vàng thi triển thân pháp, lùi nhanh về phía sau.
Nhìn Ân My thế nhưng lại vô cùng dứt khoát vứt bỏ thanh liễu kiếm Địa Nguyên Binh của mình để mà trốn chạy, Đăng Dương liền hài hước mỉm cười, chỉ là, nụ cười này lạnh lẽo còn hơn băng
“Chặng đường đánh ta rồi muốn chạy? Nghĩ hay quá nhỉ!”
Theo sau nụ cười đó, hai vệt kiếm ý sắc lạnh không biết từ nơi đâu, bổng nhiên lại lù lù xuất hiện sau lưng Ân My, tựa như hai cái cọc sắt, không chút thương hoa tiết ngọc mà đóng thẳng vào cánh tay trắng nõn và bắp đùi thon gọn, nhất thời khiến cho Ân My hét lên đau đớn, tốc độ thối lui chớp mắt đã giảm mạnh
Ở phí đối diện, Đăng Dương cũng không chút chậm trễ mà phóng người bám sát theo sau, bàn tay chai sạn gập lại thành hổ trảo cứng rắn, nhắm vào cổ họng của Ân My mà chộp mạnh tới, chỉ cần đòn này trúng đích, Ân My chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng đúng vào lúc này
“Dừng tay lại cho ta!” Một tiếng quát giận dữ bất ngờ vang vọng trong không gian, chỉ thấy cách vị trí hai người Đăng Dương và Ân My không xa, Chu Lam bất ngờ xuất hiện, gò má căn phồng lên như một con ếch, sau đó há mồm, phun ra một hỏa cầu xanh đen nóng rực, mang theo lượng nhiệt lên đến vài trăm độ C, phóng thẳng về phía Đăng Dương.
“Siêu Linh Chân Hỏa – Lam Hỏa Ma Cầu”
Cùng lúc đó, tại ngay dưới chân hai người Đăng Dương, mặt đất bổng nhiên căn phồng lên như một khối u rồi vỡ tung thành ngàn mảnh, từ trong đám đất đá vỡ nát, Phừng Hưng toàn thân lấp lánh kim quang như một bức tượng đồng phóng ra, hắn vung lên song quyền cuồn cuộn đấu khí bạo tạc, mạnh mẽ oanh kích thẳng vào người Đăng Dương.
“Thổ Môn – Đại Thiết Quyền”
Hai võ kỹ này của Chu Lam và Phùng Hưng, mỗi chiêu đều là đòn thế tất sát được cả hai toàn lực đánh ra với sức mạnh cao nhất, uy lực ẩn giấu trong đó, cho dù có là Võ Tướng thì cũng phải nể sợ ba phần, không dám trực tiếp dùng thân thể để mà đớn đỡ.
Huống chi Đăng Dương hiện nay còn chưa phải là Võ Tướng, nếu như không bỏ qua Ân My mà tranh thủ tránh né hai đại sát chiêu này, vậy thì cho dù có kịp thời giết được Ân My, hắn chắc chắn cũng sẽ ngay lập tức nối bước theo sau.
Bất quá, đối mặt với kế sách vây Ngụy cứu Triệu vô cùng hoàn mỹ của hai người Chu Lam, nét mặt Đăng Dương ngược lại không có bao nhiêu biến động, mà cho dù nếu có thì đó cũng chỉ mà một nụ cười nhợt nhạt có phần châm biếm, khẽ quát
“Đánh hội đồng ta như thế là đủ rồi đấy, cô nàng này, các ngươi cũng đừng mong cứu được!”
Tiếng quát vừa dứt, Đăng Dương liền đem Hắc Ngục Xà đang nằm trong Linh Giới phóng thích ra ngoài, còn bản thân hắn thì vẫn không chút chậm trễ, vươn ra hổ trảo cứng rắn như sắt thép, chộp tới Ân My
Hắc Ngục Xà vừa được Đăng Dương thả ra thì ngay lập tức vung lên và vĩ to lớn, không chút do dự mà trực tiếp đối đầu với song quyền uy thế của Phùng Hưng.
Chỉ nghe đùng một tiếng va chạm vang dội, Phùng Hưng liền bị lực đạo to lớn của Hắc Ngục Xà cường ngạnh đánh bay ra ngoài, khóe miệng phun máu, tuy nhiên do đã có chuẩn bị từ trước cho nên bị thương cũng không nặng.
Phùng Hưng vừa bị xà vĩ đánh bay, hỏa cầu hai màu xanh đen phi thường nóng bỏng của Chu Lam cũng vừa lúc kéo đến, từ trên không trung, mang theo khí tức hủy diệt nồng đậm, lao thẳng xuống cơ thể to lớn của Hắc Ngục Xà cũng như là Đăng Dương.
Khè! Hắc Ngục Xà nhìn hỏa cầu khủng bố phóng đến, hai con mắt tam giác đỏ lòm như huyết liền liếc xéo một tia khinh thường, cái miệng lít nhít răn nhọn, to như chậu máu há rộng ra, đem hỏa cầu khủng bố kia, một ngụm nuốt ực xuống bụng theo một cách không thể tự nhiên và dễ dàng hơn.
Thậm chí, sau khi ăn xong hỏa cầu, con rắn đánh khinh này cò ợ lên một tiếng rõ to, không khác gì một cái bạt tại vang dội, đập thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Chu Lam.
“Cái… nó… nó… con quái thú khốn khiếp này chui từ đâu ra thế?” Chu Lam kinh ngạc đến trợ mắt há mồn, sau đó liền tức giận đến bốc khói da đầu mà quát lớn
“Ha ha, làm sao, thấy sủng vật của ta như thế nào? Lợi hại lắm phải không?” Trong khi Hắc Ngục Xà thành công ngăn chặn hành động cứu viện của hai người Chu Lam, Đăng Dương cũng đã khống chế được Ân My, một tay bốp cổ nàng xách lên trời như xách một con chó chết, lửng thững trở lại bên cạnh thân thể to lớn của Hắc Ngục Xà, cười khẽ nói
Mà Ân My bị Đăng Dương bóp cổ, sắc mặt lúc này cũng đã trắng bệch không chút huyết sắc, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Ân My biết rõ, mạng sống của nàng lúc này, toàn bộ đã nằm gọn trong lòng bàn tay Đăng Dương, hắn muốn sống thì nàng sống, hắn muốn chết thì nàng chết.
Vậy cho nên, nàng cũng hoàn toàn không dám làm ra bất kỳ hành động phản kháng vô nghĩa nào, mà chỉ có thể ra sức há miệng, cố gắng kêu cứu với mấy người Chu Lam, thế nhưng âm thanh phát ra được chỉ là những lời ú ớ vô nghĩa.
Nhìn Ân My đang bị Đăng Dương bóp bổ, sắc mặt Chu Lam thoáng cái đã đen như đít nồi, vầng trán nhăn tít lại, vội vàng hăm dọa quát lớn
“Tên đạo tặc kia, ngươi mau thả nàng ra, người của Phá Thiên Tông mà ngươi cũng dám bắt giữ?”
Phùng Hưng trong lòng cũng tràn ngập lo lắng, nói theo
“Khôn hồn thì mau thả người ra, chúng ta sẽ nương tình mà tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, ngươi cũng đừng hòng bước nửa bước chân ra khỏi nơi đây”
Phùng Hưng vừa nói xong, còn chưa đợi cho Đăng Dương kịp đáp lời thì từ trong đám võ giả đang bu đông như kiếm xung quanh, một loạt người mấy tên võ giả mặc đồng phục của Phá Thiên Tông lũ lượt bước ra, tên nào tên nấy đều mang hơi thở của Võ Sư cao cấp, thậm chí có không ít kẻ so với năm người Chu Lam còn mạnh mẽ hơn, tạo thành một hàng rào vây kín Đăng Dương bên trong.
“Chu Lam, biểu hiện của tiểu đội các ngươi quả thật làm cho ta hết sức thất vọng, kẻ địch chỉ là một tên Võ Sư trung cấp nhỏ nhoi, thế mà hết lần này đến lần khác, các ngươi đều không cách nào giết được. Đợi qua sự kiện lần này, năm người các ngươi đều phải đi đến Hình Đường mà chịu phạt!” Đứng trong đám người Phá Thiên Tông, một tên võ giả khoản hai bảy hai tám tuổi, dáng người cao to lực lưỡng, có vẻ là kẻ đứng đầu, trầm giọng nói
“Lâm Giang sư huynh răng dạy rất phải, đệ tự mình biết tội!” Chu Lam nghe vậy, ánh mắt thoáng lướt qua vẻ không cam lòng, nhưng rồi cũng không dám lên tiếng phản bác, kính cẩn hướng tên võ giả cao lớn cuối đầu, cắn răng nói “Chỉ mong Lâm sư huynh ra tay cứu giúp Ân My”
Lâm Giang nghe vậy thì khẽ khoát tay, nói “Ngươi không cần lo, Ân My cũng là đệ tử của Phá Thiên Tông chúng ta, ta tự nhiên sẽ cố gắng hết sức để cứu nàng”
Nói rồi, hai mắt Lâm Lôi liền quay ra khóa chặt lấy Đăng Dương và Hắc Ngục Xà, khí tức Võ Tướng sơ cấp toàn bộ bung tỏa ra ngoài, lạnh giọng nói, trong thanh âm tràn ngập sát khí lăng thiên
“Tên kia, thả nàng ra rồi tự chặt đứt một tay một chân, ta sẽ tha cho mạng chó của ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.