Sau khi Đăng Dương rời đi, ba tàn ảnh còn lại của hắn cũng lần lượt biến mất trong tích tắc.
“Khốn nạn, lại bỏ chạy!” Mất đi mục tiêu, Hoàng Kỳ hận đến nghiến răng nghiến lợi, điên tiết hét lên
“Lão già chó chết, chỉ biết đánh lén rồi chạy, nếu như để ta bắt được lão, ta chắc chắn sẽ dùng chủy thủ của mình, dùng bảy ngày bảy đêm, chậm rãi lóc từng lát thịt trên người lão xuống cho chó ăn”
“Chu Lam, không phải ngươi có khả năng cảm nhận khí tức rất tốt sao, mau truy tìm tung tích của lão già đó đi?” Huỳnh Phong nhìn qua Chu Lam cả người hừng hực hỏa diễm vừa mới lao đến kế bên, thúc dục nói
“Ta không thể” Chu Lam lạnh lùng lắc đầu
“Sao lại không, lão ta chắc chắn đang sử dụng một loại Hồn Thuật ẩn thân hoặc nguy trang nào đó mà thôi, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm, nhất định sẽ nhìn ra manh mối” Hoàng Kỳ hối thúc trong sự tức giận.
“Hoàng Kỳ sư tỷ, ta đã nói rồi, ta không thể tìm ra tung tích của lão già đó được” Chu Lam khẽ nhắm mắt lại, có vẻ bất đắc dĩ nói
“Bởi vì, lão ta hoàn toàn không để lại bất kỳ manh mối nào, dù là nhỏ nhất để ta có thể lần theo, không hơi thở, không khí tức và thậm chí còn không có dấu hiệu sinh mệnh, tựa như lão bổng nhiên bốc hơi khỏi thế gian vậy”
“Bốc hơi? Một người đang sống sờ sờ như thế, làm sao có thể… bốc hơi?” Huỳnh Phòng và Hoàng Kỳ đồng thanh thốt lên, ánh mắt tràn ngập dáng vẻ không thể tưởng tượng
Ngọc Vũ Quang vuốt cằm, nói “Đột ngột bốc hơi đúng là không thể nào, tuy nhiên, nếu như lão ta sử dụng một thủ đoạn dịch chuyển tức thời gì sao? Thí dụ như là một loại Hồn Thuật Không Gian bí ẩn nào đó?”
Chu Lam lại lắc đầu, âm lãnh đáp “Như thế thì càng không có khả năng, mọi người đều biết, lực lượng không gian là thứ mà chỉ có những cường giả cảnh giới Độn Thiên mới có thể sử dụng. Mặc dù ta không biết nhiều lắm về giới Hồn Sư, thế nhưng cái nguyên tắc nắm giữ sức mạnh này, chắc chắn cũng sẽ có”
“Trong khi đó, lão già kia nhiều lắm cũng chỉ đạt đến cảnh giới Thập Tinh Hồn Sư mà thôi, đến tư cách xếp vào hàng cường giả còn không có thì lấy đâu ra sức mạnh điều khiển không gian?”
“Chu Lam nói thế cũng đúng nhưng chưa hoàn toàn!”
Kẻ từ đầu đến giờ chỉ đứng một bên quan sát, Ngọc Cổ Thanh trầm ngâm nói
“Lực lượng Không Gian đúng là thứ chỉ có những bậc cường giả Độn Thiên hay Vạn Tinh Hồn Sư mới có khả năng khống chế và sử dụng. Bất quá, vẫn còn một ngoại lệ, đó là những kẻ có thể chất đặc thù, từ khi sinh đã được trời cao ban cho sức mạnh nghịch thiên”
Nghe đến đây, Hoàng Kỳ đã phần nào hiểu được Ngọc Cổ Thanh đang đề cập đến cái gì, liền ngờ ngợ hỏi
“Ý của Ngọc sư huynh, lão già kia chính là người sở hữu Không Gian Nguyên Thể, tương tự như Hỏa Nguyên Thể hay Phong Nguyên Thể?”
“Rất có thể là vậy! Bằng không, không còn cách nào khác để giải thích cho sự biến mất vô ảnh vô tung của lão cả!” Ngọc Cổ Thanh gật đầu xác nhận.
“Nói như vậy, lẽ nào chúng ta sẽ không bao giờ tóm được lão ta hay sao?” Hoàng Kỳ cắn răng nói.
“Chuyện đó nàng không cần lo”
Ngọc Cổ Thanh nheo lại ánh mắt diều hâu sắc lạnh, băng lãnh nói, trong thanh âm không khó để nhận ra mùi vị sát khí vô cùng nồng nặc
“Lão già đó, coi bộ rất xem trọng Tam Sơn Môn và Phá Thiên Tông hoặc nói đúng hơn là hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung. Chỉ cần chúng ta tiếp tục đẩy mạnh thế công, ép cho cái liên minh què quặc kia đi vào chỗ chết, đến lúc đó, còn sợ lão ta không chịu hiện thân hay sao?”
“Hay, quả là cao kiến!”
Ngọc Vũ Quang lên tiếng ca ngợi, sau đó, ánh mắt hắn lóe lên hung quang dữ tợn, cười lạnh nói
“Đã như vậy, đệ lập tức dẫn chúng đệ tử Phá Thiên Tông gia nhập vòng chiến luôn, có thêm sức mạnh của chúng ta, hàng phòng thủ của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động nhất định sẽ không trụ nổi quá năm phút!”
Vừa nghe vậy, Ngọc Cổ Thanh liền vung tay chặn đứng Ngọc Vũ Quang lại, lắc đầu nói
“Ngọc Vũ Quang, chuyện này không cần đệ tham gia vào, ta có nhiệm vụ khác quan trọng hơn cần đệ đi làm đây”
“Nhiệm vụ quan trọng hơn? Là cái cột sáng trên đỉnh kim tự tháp kia sao?” Ngọc Vũ Quang hỏi
Ngọc Cổ Thanh trầm giọng nói
“Đúng vậy, nếu cảm nhận của ta là không sai thì bên trong cột sáng đó, chính là một chiếc chìa khóa kỳ bí, tương tự như cái mà chúng đã lấy được ở Thần Khí Trang”
“Vốn dĩ, ta cứ nghĩ rằng, chỉ cần một cái chìa khóa kia thôi là đủ để mở ra Đại Thiết Môn rồi, không ngờ đến bây giờ lại xuất hiện thêm một chiếc chìa khóa thứ hai”
“Do đó, chúng ta bắt buộc phải đoạt lấy nó. Ngọc Vũ Quang, đệ ngay lập tức dẫn theo 255 tên võ giả đã bị không chế bởi Khiển Não Trùng, nhanh chóng leo lên kim tự tháp khổng lồ, khởi động Võ Chiến Đài cho ta!”
“Tuân lệnh!” Ngọc Vũ Quang dõng dạc đáp, tiếp đó, hắn liền không chút chậm trễ, bùng nổ đấu khí hắc ám, hướng kim tự thám khổng lồ mà phóng vút người đi như tên bắn.
Sau lưng hắn, dưới mệnh lệnh của Ngọc Cổ Thanh, từ trong trận đại chiến hỗn loạn, một nhóm 255 tên võ giả với ánh mắt trống rỗng vô hồn cũng nhanh chóng rút ra rồi điên cuồng bám theo.
Không lâu sau đó, từ bốn góc của kim tự tháp to lớn, một tầng kết giới hình lăng trụ phi thường cường đại đã được kéo lên, tựa như bốn bức tường năng lượng khổng lồ, hoàn toàn ngăn cách Võ Chiến Đài với thế giới bên ngoài.
Đi cùng với sự xuất hiện của kết giới là ba hồi chuông vang dội được gióng lên, thông báo một trận quyết chiến máu tanh nữa lại chính thức bắt đầu.
Thấy Võ Chiến Đài đã được khởi động, Ngọc Cổ Thanh liền hướng ánh mắt đến mảnh chiến trường rực lửa không xa, nở nụ cười giá lạnh hơn băng
“Hiện tại, đến lượt chúng ta…”
------*-*------
Bên trong Võ Chiến Đài, ngay trên bậc thang thứ nhất của kim tự tháp khổng lồ, sau khi âm thầm loại bỏ một tên trong 255 võ giả vô hồn bị Ngọc Cổ Thanh không chế, Đăng Dương đã có mặt tại đây.
Không còn khoát trên người chiếc Áo Choàng Lông Ngỗng nữa, Đăng Dương đã quay trở lại với bộ dáng chân thật của chính mình, một thiếu niên võ giả trẻ tuổi.
Bước chân vào Võ Chiến Đài cũng đồng nghĩa với việc chỉ có hai con đường để chọn, một là trở thành người sống sót cuối cùng và nhận lấy phần thưởng quý giá, hai chính là chết.
Mà Đăng Dương, với sức mạnh hiện tại của bản thân, hắn hoàn toàn có thể chắc chắn chính mình sẽ là người sống sót cuối cùng, vì lẽ đó cho nên, hắn cũng chả cần phải che đậy bất kỳ điều gì nữa, dù sao, người chết luôn luôn là những kẻ kín miệng nhất.
Đứng đối diện với Đăng Dương lúc này, cũng chính là đối thủ của hắn tại vòng đấu đầu tiên, một tên võ giả có cảnh giới không tệ, hàng thật giá thật Võ Tướng sơ cấp.
Thế nhưng lạ một điều là, tên võ giả này hình như đã thoát khỏi sự khống chế của Ngọc Cổ Thanh và giờ thì đang vô cùng hoảng loạn, tựa như rơi vào tình trạng mất phương hướng cực độ.
“Hửm, đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Ngươi là ai?” Tên võ giả bối rối vò đầu, liên tục hỏi Đăng Dương một loạt câu hỏi vô nghĩa
“Ngươi hoàn toàn không nhớ gì sao?” Đăng Dương không đáp lời mà hỏi lại, cùng với ngoại hình, giọng nói của hắn lúc này, tất nhiên cũng đã khôi phục như xưa.
Tên võ giả ngu ngơ lắc đầu “Không, ta có nhớ chứ, ta nhớ chỉ mới một giây trước, ta vẫn còn đang đứng trên đại quảng trường, nhận lệnh của trại chủ mà lao vào tấn công đám người của Phá Thiên Tông”
“Thế nhưng làm quái nào mà một giây sau ta lại ở đây rồi? Huynh đệ, ngươi có bị giống ta không? Mà ngươi là người thuộc thế lực nào?”
Nghe tên võ giả nói, ánh mắt Đăng Dương hơi chuyển động một chút, phần nào hiểu ra được ẩn tình bên trong
‘Xem ra, lớp phong ấn cường đại của Võ Chiến Đài đã hoàn toàn cắt đứt sợi dây liên kết giữa Mẫu Trùng và Trùng Con, hoàn toàn giải phóng hắn ta khỏi sự khống chế của Ngọc Cổ Thanh’
“Ngươi tên là gì?” Đăng Dương chợt hỏi
Tên võ giả nghe vậy thì liền đáp “Ta gọi Thẩm Thái Du, còn ngươi?”
“Ta tên Đăng Dương!” Đăng Dương thành thật trả lời
“Oh, vậy thì Đăng Dương huynh đệ, ngươi có biết làm cách nào để thoát khỏi đây không? Những bức tường ánh sáng này, bọn chúng quá mức cứng rắn, không cách nào đánh vỡ để xông ra ngoài được”
Thẩm Thái Du sau một hồi dùng sức chín trâu hai hổ mà vẫn không tài nào làm lay chuyển được bức tường ánh sáng bao quanh lôi đài rộng bốn chục mét thì liền bất lực nói
Đăng Dương nhìn hành động có phần ngây thơ của tên võ giả, cười đáp
“Thẩm Du huynh, không phải chỉ mình huynh không đánh vỡ được bức tường ánh sáng này, mà toàn bộ võ giả hiện đang có mặt trong cái phế khu Cổ Loa cũng đều như vậy cả”
“Tên của ta là Thẩm Thái Du, không phải Thẩm Du!” Thẩm Thái Du vội vàng đính chính lại cách xưng hô lộn xộn của Đăng Dương, nhưng rồi hắn chợt nhận ra một điều còn quan trọng hơn thế rất nhiều lần, kinh ngạc hỏi
“Nhưng mà làm sao huynh đệ biết được chuyện này? Không lẽ huynh đệ ngươi cũng biết rõ, hiện tại chúng ta đang ở đâu sao?”
“Đúng vậy!” Đăng Dương gật nhẹ đầu, tay phải dương ra ngón trỏ, chỉ xuống thềm đá cứng như tinh cương dưới chân, cười nói
“Nơi mà chúng ta đang đứng đây, chính là lôi đài quyết đấu của Võ Chiến Đài”
“Lôi đài quyết đấu của Võ Chiến Đài?” Thẩm Thái Du ngay lập tức giật bắn mình nói to “Không thể nào, làm sao ta lại vào bên trong cái nơi chết chóc này được? Huynh đệ, ngươi mau lục lại trí nhớ của mình xem, coi thử có nhầm lẫn ở đâu không?”
Đăng Dương quả quyết lắc đầu “Không có chuyện nhầm lần gì ở đay, bởi vì không giống Thẩm Du huynh bị người khác ép buộc, ta chính là tự mình đi vào nơi này”
“Ta đã nói rồi, tên ta là Thẩm Thái Du, méo phải Thẩm Du… ơ nhưng mà, Đăng Dương huynh đệ, vừa nãy ngươi nói ta bị bắt buộc là như thế nào?” Thẩm Thái Du trợn tròn mắt hỏi
Đăng Dương điềm tĩnh đáp
“Chuyện này giải thích ra thì hơi lằng nhằng, nói tóm lại, Thẩm Du huynh đã bị tên Ngọc Cổ Thanh của Phá Thiên Tông ám toán, sử dụng một loại côn trùng đặc biệt gọi là Khống Não Trùng để điều khiển tâm trí, sau đó ép huynh cùng với hơn hai trăm người khác đi vào Võ Chiến Đài, nhằm giúp người của hắn dễ dàng đoạt lấy phần thưởng cuối cùng”
Nghe Đăng Dương nói ra từng lời rành mạch rõ ràng, sắc mặt Thẩm Thái Du nháy mắt trắng bệch ra, vừa giận lại vừa sợ, nói
“Tên ta là Thẩm… mà thôi… kệ mẹ nó đi, huynh đệ, những lời ngươi vừa nói đều là thật sao?”
Đăng Dương nhún vai “Đương nhiên là không sai, cho nên mới nói, Thẩm Du huynh, mặc dù giữa chúng ta không có thâm thù đại hận gì, thế nhưng để có thể được sống mà đi tiếp, ta bắt buộc phải giết huynh”
“Giết ta?” Thẩm Thái Du từ rung sợ chuyển thành kinh ngạc, và rồi lại từ kinh ngạc trở về với bình tĩnh, hắn nhìn sâu vào ánh mắt thăm thẳm như đại dương của Đăng Dương, cau chặt lồng mày, trịnh trọng nói
“Đăng Dương huynh đệ, chúng ta bắt buộc phải giết nhau thì mới được hay sao? Chẳng lẽ không còn cách nào khác à?”
“Nếu như thật sự ra tay, huynh đệ ngươi sẽ không có bất kỳ một cơ may nào sống sót dưới tay ta đâu!” Lời nói tự tin đến từ một Võ Tướng sơ cấp.
Trong mắt Thẩm Thái Du, Đăng Dương chẳng qua chỉ là một Võ Sư cao cấp mà thôi, làm sao có thể đánh thắng được hắn. Bất quá, hắn cũng không hề vì thế mà cảm thấy vui mừng, bởi hắn biết, đây chỉ mới là trận chiến đầu tiên mà thôi, những trận tiếp theo, nếu như may mắn, hắn có thể sẽ sống qua vài trận nữa, nhưng rồi đến cuối cùng, chờ đợi hắn vẫn là cái chết mà thôi.
Trở thành người sống sót cuối cùng và nhận được tài bảo quý giá, hắn không nghĩ mình có thể đi xa đến vậy.
Đăng Dương lắc nhẹ đầu “Không có cách nào khác đâu!”
“Đã dấn thân vào Võ Chiến Đài, chỉ có chết hoặc đi tiếp mà thôi. Thẩm Du huynh, huynh muốn chết hay là đi tiếp?”
Thẩm Thái Du thở dài một tiếng, cảm thán nói “Con người mà, ai lại không muốn sống, dù chỉ là một giây một phút, Đăng Dương huynh đệ, xin lỗi, để có thể tiếp tục hít thở thêm vài hơi nữa, ta chỉ có thể giết ngươi mà thôi!”
Nói rồi, ánh mắt Thẩm Thái Du bổng nhiên trở nên lăng lệ ác liệt, mộc hệ đấu khí từ trong người hắn phun ra như vũ bão, trong chớp mắt đã quán chú hết vào lòng tay rồi nhắm thẳng vào người Đăng Dương mà chưởng mạnh ra
“Để huynh đệ được ra đi trong thanh thản, ta sẽ dùng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, Nhân giai cao cấp võ kỹ - Tinh Lực Chưởng!”
‘Tuyệt chiêu mạnh nhất mà chỉ là một môn Nhân giai cao cấp võ kỹ thôi sao?’
Đăng Dương âm thầm thở dài một tiếng, né cũng không thèm né, đơn giản là dùng nắm đấm, trực tiếp ngạnh kháng với chưởng ấn của Thẩm Thái Du
Đùng, dưới một quyền cực kỳ đơn giản của Đăng Dương, chưởng ấn của Thẩm Thái Du chưa đến một giây liền tán loạn tứ phía, trong khi đó, hắn ta thì phun ra một búng máu đỏ tươi mà bay ngược về phía sau, đậm mạnh lên bức tường ánh sáng rồi rơi bạch xuống đất, cánh tay phải vừa mới xuất chưởng cũng đã bị đánh nát xương cốt, gấp khúc biến dạng.
“Thủy Thần Thể, thể chất đến từ huyết mạch của Vương Thú đúng là không làm cho mình phải thất vọng, không cần dùng đến đấu khí, chỉ sức mạnh thuần túy thôi cũng đã phi thường bá đạo rồi” Đăng Dương có chút vui vẻ cười nói
Nằm dưới mặt đất, Thẩm Thái Du chật vật ôm lấy cánh tay gãy nát của mình, vừa đau vừa sợ mà nhìn đến Đăng Dương, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh hoàng đến cực điểm
“Huynh đệ, rốt cuộc ngươi là ai? Một Võ Sư cao cấp sao có thể mạnh như vậy được?”
Đăng Dương nhàn nhạt đáp “Giờ đi hỏi vấn đền này, còn nghĩa lý sao?”
Thẩm Thái Du nghe thế, thân thể tàn tạ liền rùng mình một cái, tâm như tro tàn khép lại hai mắt, nở nụ cười chua chát cuối cùng
“Đúng vậy, chết là hết, ta còn quan tâm mấy chuyện này làm gì?”
“Huynh đệ, xuống tay nhanh một chút!”
“Được!” Đăng Dương khẽ đáp, theo sau đó là một tia kiếm ý bạch sắc bay vụt qua không gian như một vì sao băng, xuyên thủng trái tim Thẩm Thái Du, chấm dứt sinh mạng của hắn trong tích tắc
< Ngài vừa thành công vượt cấp giết chết một Võ Tướng sơ cấp, nhận được 2500 điểm Sinh Mạng, nhận được 20 điểm Tích Lũy >
< Chu nhân, chỉ giết một tên Võ Tướng sơ cấp mà thôi, ngài cần gì phải tốn nhiều thời gian nói nhảm với hắn như thế? >
< Nên biết, ngài nhấn nhá trong Võ Chiến Đài càng lâu, tình thế của Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung sẽ càng nguy cấp >
Đăng Dương nhìn xuống chiếc đồng hồ rẻ tiền nơi cổ tay, cười khẽ nói
“Không lâu, mới ba phút thời gian mà thôi, những trận quyết chiến tiếp theo, ta đánh nhanh một chút là được”
“Chỉ là… danh xưng của tên này, nó khiến cho ta thực sự cảm thấy có chút tò mò về con ngươi hắn”
“Thẩm Thái Du… Thẩm Du… ha ha, quả là một cái tên tuyệt vời! Ngươi có thấy như vậy không hả, AI?”
< Chủ nhân, con người hắn thì ta không biết ra làm sao, thế nhưng, ta có thể chắc chắn một điều rằng, con người của ngài thật sự là một kẻ xấu xa!!! > AI bất lực đáp