Hào Quang Mặt Trời

Chương 279: Tuyệt lộ




“Muốn chúng ta đưa đầu chịu chết, Phá Thiên Tông các ngươi cứ nằm đó mà mơ đi! Còn ngươi, Hoàng Kỳ, cho dù hôm nay ta có ngã xuống tại đây thì ngươi cũng không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu”
Thủy Linh Lung hoàn toàn không thèm để ý đến những lời lẽ khiêu khích vô nghĩa của Hoàng Kỳ, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh băng, thủy hệ đấu khí tựa như cuồng phong bạo vũ xoay tròn quanh người, hóa thành một cơn bão thủy kiếm hỗn loạn, cùng một lúc bắn mạnh ra một trăm mười một tia kiếm khí sắc lạnh, phá không phóng thẳng vào người Hoàng Kỳ.
“Đại Phong Bạo Kiếm Quyết – Phong Hành Thuận Thủy Lưu!”
Thấy Thủy Linh Lung một lần nữa đánh ra đại sát chiêu, Hoàng Kỳ nào dám trực diện đón đỡ, ngay lập tức thi triển thân pháp cao minh của mình, đạp trên đầu đám võ giả vô hồn mà lùi nhanh về đằng sau.
Mặc dù vậy, nàng ta vẫn không quên cất lời châm biếm, nói
“Hừ, mạnh mồm gớm nhỉ, để xem các ngươi còn chịu đựng được bao lâu”
Trái ngược với hoàn cảnh éo le, bị dồn vào chân tường của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động, Phá Thiên Tông các nàng hiện tại đang ở thế thượng phong tuyệt đối, chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Bởi vậy, không có bất cứ lý do nào để nàng phải chạy đi liều mạng với một Võ Tướng đỉnh phong như Thủy Linh Lung cả, mặc cho thể trạng Thủy Linh Lung sau một hồi quyết chiến ác liệt cũng đã thấm mệt.
Giống như Ngọc Vũ Quang, Hoàng Kỳ cũng mà một trong những thiên tài top đầu của Phá Thiên Tông, nàng đương nhiên hiểu rõ hai đạo lý ‘lạc đà gầy còn hơn ngựa béo’ và ‘chó cùng rứt dậu’, Thủy Linh Lung tuy rằng đã suy kiệt thể lực nhưng dù gì thì nàng ta cũng là một thiên chi kiêu tử sáng ngang với Ngọc Vũ Thanh sư huynh, thủ đoạn cường đại ẩn giấu bên trong không phải chỉ có một hai cái, nếu như nàng thật sự dốc toàn lực để đánh nhau với nàng ta, ai sống ai chết còn chưa biết được.
Do đó, nàng không việc gì phải vội, cứ tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với Thủy Linh Lung, vừa phân tán tâm trí vừa từ từ rút cạn sức lực của nàng ta là được.
Nhìn Hoàng Kỳ không đánh mà lui, giả bộ chật vật né tránh phía xa, Thủy Linh Lung liền nheo lại đôi mắt thủy mặc tràn đầy băng lãnh, với trí tuệ hơn người của mình, nàng sao lại không biết Hoàng Kỳ đang chơi trò gì trong đầu.
Thế nhưng, biết thì là một chuyện, ứng phó như thế nào lại mà chuyện khác, với tình thế bao vây tứ phía như hiện tại, nàng thật sự không còn cách nào khác ngoài liều mạng chiến đấu.
Mạnh mẽ đè nén sự bất lực đang lan nhanh trong lòng, Thủy Linh Lung cố gắng níu kéo một tia hi vọng cuối cùng, ngước đầu nhìn lên cuộc chiến khốc liệt trên bầu trời giữa Nguyệt Yên Lan và Huỳnh Phong, truyền âm hỏi
“Yên Lan, tỷ đã nhìn thấy dấu hiệu nào của lão tiên sinh chưa?”
Trên bầu trời…
“Lưu Ly Chân Hỏa – Đại Diễm Vương Thương Liên Chiêu Đạn!”
Nguyệt Yên Lan múa hỏa thương đỏ hồng trên tay, liên tiếp đâm ra một loạt thương ảnh trùng trùng điệp điệp, cường ngạnh đánh cho Huỳnh Phong phải chật vật huy động đôi cánh thiên thần lấp lánh mà tháo chạy ra xa.
Sau đó, nàng đưa tay lau nhẹ từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đang chảy dài trên má vì chiến đấu cường độ cao trong thời gian dài, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng nhanh chóng quét ngang tứ phía rồi truyền âm đáp lại người bên dưới, trong thanh âm không khó để nhận ra sự thất vọng
“Không thấy, ta hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của lão tiên sinh!”
Như nhận ra sự khác thường trong lời nói của Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung thoáng cau mày khó chịu, trường kiếm mỏng như cánh ve quén ngang một cái, phóng ra mười mấy tia kiếm khí phi thường sắc bén, nháy mắt đã đâm thủng đầu của một loạt võ giả vô hồn đang điên cuồng xông đến, lạnh lùng hỏi
“Tỷ đang nghi ngờ lão tiên sinh sao? Có phải tỷ nghĩ rằng ngài ấy đã bỏ rơi chúng ta?”
“Ta không phải là có ý này, mạng của chúng ta là do lão tiên sinh cứu, ta làm sao lại có thể trách cứ ngài được!” Nguyệt Yên Lan lắc đầu đáp, trường thương rực lửa theo động tác của nàng mà xoay tròn với tốc độ cực nhanh trong không trung, nháy mắt đã biến thành một bánh xe lửa khổng lồ, vù vù lao thẳng vào Huỳnh Phong đang phá không xông tới.
Cảm nhận khí tức nguy hiểm tốt độ không ngừng tỏa ra từ bánh xe lửa khổng lồ, ánh mắt Huỳnh Phong lập tức co rụt thành đầu kim, không dám có một chút do dự, hắn liền vận chuyển đại lượng Quang Minh đấu khí của bản thân vào lòng bàn tay rồi mạnh mẽ chưởng mạnh ra
“Địa giai trung cấp võ kỹ - Quanh Minh Diệt Ma Chưởng!”
Chưa đến một giây sau, ngay giữa không trung nhuộm đầy sắc đỏ huyết tanh, chưởng ấn tràn đầy hơi thở quang minh đã giáng mạnh vào bánh xe lửa không lồ, thế nhưng lạ một điều là, góc độ va chạm giữa hai đại sát chiêu không phải là trực diện đối đầu nhau mà lại bị lệch qua một bên, thành ra, chiêu chưởng của Huỳnh Phong đã biến thành một cú tát.
Tán thẳng cho bánh xe lửa khổng lồ một phát, khiến cho nó chệch hướng mà rơi thẳng từ không trung xuống mặt đất. Từ đó có thể thấy, mục đích chiến đấu của Huỳnh Phong cũng không khác Hoàng Kỳ là mấy, chủ yếu chỉ là cố gắng tiêu hao thể lực và đấu khí của Nguyệt Yên Lan mà thôi, chứ tuyệt nhiên không hề có ý định chính diện quyết đấu thật sự.
Bất quá, dù có bị chệch hướng hay không thì đối với Nguyệt Yên Lan cũng không quan trọng, bởi vì sau khi rớt xuống đất, bánh xe lửa khổng lồ vẫn nương theo sự khống chết của nàng mà ầm ầm chuyển động với tốc độc cực nhanh, điên cuồng thiêu đốt và cán nát hàng chục võ giả vô hồn, ít nhiều giảm bớt áp lực cho đồng đội bên dưới.
“Vậy ý của tỷ là gì khi nói câu đó với giọng điệu thất vọng và chán nản?” Thủy Linh Lung gặng hỏi.

Trải qua mười ngày sống cùng nhau trong hang động dưới lòng đất, nếm trải bao cay đắng ngọt bùi, nàng bị lão tiên sinh ra tấn đến chết đi sống lại nhưng rồi lại được ông hết mực yêu thương chăm sóc và thậm chí là cả những hành động chiều chuộng lạ kỳ, đó là lần đầu tiên trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời, nàng nhận được sự quan tâm chân thành, không chút dục vọng của một người đàn ông, giúp nàng hiểu được, thế nào là cảm giác có cha ở bên cạnh.
Đối với nàng, hình ảnh của lão tiên sinh nghiêm khắc, mạnh mẽ, trí tệ và tràn đầy tình thương đã được khắc sâu vào trong tâm khảm, không thể xóa nhòa. Nàng sợ hãi ông nhưng cũng cực kỳ ngưỡng mộ ông, nàng kính trọng ông nhưng song song với đó là khao khát được gần gũi, được quan tâm, được yêu thương vô cùng mãnh liệt, một cảm giác rất khó để diễn tả thành lời.
Không ngoa mà nói, ông như là một phần quà quý giá được trời cao ban tặng cho nàng, bù đắp những mặc cảm tuổi thơ và cả sự khuyết thiếu tình thương trong lòng nàng, điều mà với cương vị Động chủ tương lai của Phiêu Miễu Động, nàng không thể chia sẽ với bất kỳ ai, thậm chí là với sư phụ, người đồng thời cũng là mẹ của nàng.
‘Cha’ một từ ngữ tưởng chừng như đơn giản với bao người nhưng đối với nàng lại là một điều cấm kị, một từ mà cho dù có chết, nàng cũng tuyệt đối không được thốt ra khỏi miệng, bởi vì, từ đó chính là nghịch lân và cũng là nỗi đau lớn nhất của mẹ nàng, người mà nàng quý trọng nhất trên thế gian này.
Nàng không muốn làm mẹ đau, cho nên, nàng chỉ có thể lựa chọn việc chôn giấu nỗi buồn cùng sự mặc cảm đó vào sâu nơi đáy lòng, vĩnh viễn gặm nhấm nó trong cô đơn và lạnh lẽo.
Bất quá, nàng cố kìm hãm, cố chôn chặt, cố quên đi không có nghĩa là những cảm xúc đó sẽ biết mất, theo thời gian trôi đi, cùng với sự trưởng thành, bọn chúng sẽ từ từ tích tụ và cứ thế lớn dần lên như một thứ cảm xúc tiêu cực, trở thành ‘tâm ma’ của nàng.
Là một thiên chi kiêu nữ tài trí song toàn, nàng đương nhiên là đã sớm nhận ra được sự tồn tại bất thường của tâm ma và tất nhiên, nàng sẽ tìm mọi cách để diệt trừ cái mầm họa khôn lường này.
Thiên Linh Bạch Nhung Sâm, loại linh dược phi thường quý giá với tuổi thọ lên đến bốn ngàn năm, chính là một trong rất ít cách hóa giải tâm ma an toàn nhất mà nàng tìm được.
Chính vì lẽ đó, nàng mới bất chấp hết thảy, không tiếc trả một cái giá cực đắt để hạ gục Nguyệt Yên Lan trong trận chiến tranh đoạt Thiên Linh Bạch Nhung Sâm tại Vườn Thiên Dược, trước khi gặp phải cuộc tập kích của hàng triệu độc trùng.
May mắn thay, ngay tại thời điểm sinh tử tồn vong ấy, lão tiên sinh đã ra tay cứu vớt nàng khỏi vòng tay của tử thần, và rồi sau đó, ông lại mang đến cho nàng tình cảm của một người cha, điều mà nàng đã vô cùng khao khát từ thuở bé, với không một chút sức lực, giúp nàng hoàn toàn phá bỏ tâm ma tận gốc rễ.
Lão tiên sinh, theo một cách mà nói, ông thật sự đã trở thành một người cha của nàng, do vậy, nàng sẽ không chấp nhận bất kỳ lời nói nào có ý bôi nhọ thanh danh của ông, tuyệt đối không.
Nguyệt Yên Lan nghe Thủy Linh Lung truy hỏi cũng không có trả lời mà thở dài một tiếng rồi lựa chọn im lặng. Đúng là nàng không có quyền trách cứ lão tiên sinh, ân nhân đã cứu mạng nàng, chỉ là theo suy nghĩ của nàng, có lẽ ngài ấy đã thật sự đi rời đi rồi.
Là vì đã nhìn thấy trước được kết quả tối tăm, không chút hi vọng mà rời đi?
Là vì Võ Chiến Đài bổng nhiên khởi động mà rời đi?
Hay là vì lý do nào khác? Nàng không tài nào biết được.
Nàng chỉ biết một điều, lão tiên sinh là một người làm việc rất có nguyên tắc, đồng thời, ngài dĩ nhiên cũng không phải là một kẻ tham sống sợ chết.
Chỉ là, đến lúc này rồi, khi mà liên minh của các nàng sắp tiến đến thời khắc tận diệt, lão tiên sinh vẫn chưa và hình như là hoàn toàn không có ý định ám sát Ngọc Cổ Thanh.
Có thể là lão tiên sinh cảm thấy thời cơ chưa tới do bên cạnh Ngọc Cổ Thanh luôn có tên Chu Lam kè kè bảo vệ, hoặc là có lẽ, ngài ấy đã thật sự rời vì biết rõ, đã không còn bất kỳ cách nào để giúp các nàng thoát khỏi tình huống éo le này.
“Hài, chỉ mong điều mình lo sợ là không đúng, lão tiên sinh cường đại như vậy, nhất định sẽ có cách tiêu diệt tên Ngọc Cổ Thanh kia, chỉ là, thời cơ chưa đến mà thôi!” Nguyệt Yên Lan nói khẽ trong miệng, tựa như muốn thông qua đó để tiếp thêm động lực cho bản thân, bằng mọi giá không được gục ngã mà phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Trường thương rực lửa một lần nữa dương lên, cuống theo vô tận hỏa diễm nóng bỏng, được nàng mạnh mẽ trúc xuống mặt đất
“Chân Hỏa Lưu Ly – Phượng Điểu Thần Thương!”
Khiếu! Nương theo liệt diễm trường thương đâm ra, hư ảnh phượng hoàng sau lưng Nguyệt Yên Lan liền hót lên một tiếng phượng minh thanh thót, vỗ mạnh đôi cánh khổng lồ của mình, phá không bay thẳng vào nơi có nhiều đệ tử Phá Thiên Tông nhất trong đám võ giả vô hồn đông nghịt bên dưới, kéo theo một vệt lửa hồng nóng bỏng, điên cuồng đốt cháy bất kỳ ai trên đường đi của nó thành một nắm tro tàn.
Ngô Thừa Dực đang cường mãnh xuất ra hàng loạt quyền cước lôi đình oang động, thân ảnh nhanh như thiểm điện mà đánh đông dẹp tây, tả xung hữu đột ngay giữa trận loạn chiến, bổng nhiên trông thấy Nguyệt Yên Lan thi triển tuyệt chiêu cực mạnh thì không khỏi giật mình hô to
“Nguyệt Yên Lan sư tỷ, đừng sử dụng Địa giai cao cấp võ kỹ nữa, người sẽ sớm cạn kiệt đấu khí mất!”
Nguyên Yên Lan vừa nghe vậy thì liền ha hả cười to, đằng đằng sát khí nói
“Dù sao cũng bị dồn vào đường cùng rồi, nếu đã không có đường thoát thì còn giữ lực làm con mịa gì nữa, không bằng toàn lực huyết chiến một oanh liệt cuối cùng. Dẫu cho có chết, nhất định cũng phải kéo theo một đám người Phá Thiên Tông làm đệm lưng!”
Lý Tiểu Kiều vội vàng hét lớn “Nguyệt Yên Lan sư tỷ, tỷ không được liều mạng như vậy, bọn chúng ta đúng là không còn bất kỳ hi vọng gì nữa, thế nhưng tỷ và Thủy Linh Lung sư tỷ thì không nhất định như vậy. Nếu như hai người phối hợp với nhau, nhất định sẽ có thể trốn thoát khỏi nơi này”
Thủy Linh Lung cau chặt lông mày, lạnh lùng quát “Lý Tiểu Kiều, muội muốn ta và Nguyệt Yên Lan vứt bỏ tất cả mọi ngươi mà cùng nhau thoát khỏi nơi đây sao? Muội đang nói lời điên khùng gì vậy, chẳng lẽ trong mắt muội, chúng ta là những kẻ ham sống sợ chết đến thế à?”
Không cần Lý Tiểu Kiều mở miệng phân bua, Ngô Thừa Dực đã cắn răng nói
“Không, đám chúng ta làm sao có thể nghĩ ra những điều dơ bẩn như vậy được, trong mắt chúng ta, hai người các tỷ chính là thần tượng, là lẽ sống, là những ngọn nến soi đường trong đêm dài tối tăm, dẫn chúng ta về nơi ánh sáng”
“Nhưng cũng chính vì thế, vì cả hai đều là những Thiên Chi Kiêu Nữ cho nên bằng mọi giá, hai người nhất định phải sống, sống để mà báo tin cho tông môn, sống để mà trả thù cho chúng ta, sống để mà tận mắt chứng kiến ngày Phá Thiên Tông sụp đổ, hai người có hiểu hay không?”
“Chúng huynh đệ tỷ muội, Ngô Thừa Dực ta nói thế có đúng hay là không?” Ngô Thừa Dực gầm lên như dã thú
“Đúng… đúng thế… đúng vậy… không sai… quá chính xác…!”
Ngay tức thời, hàng loạt tiếng hét thể hiện sự đồng tình nối tiếp nhau vang lên không dứt, năm người, mười người và rồi là toàn bộ số đệ tử còn lại của liên minh hai đại thế lực
“Ngô Thừa Dự sư huynh nói không sai, nếu Thủy Linh Lung sư tỷ và Nguyệt Yên Lan sư tỷ đều chết hết ở đây thì ai sẽ là người báo thù cho chúng ta?”
“Hai vị sư tỷ, các người không được chết, các người phải thay chúng ta chứng kiến cảnh tượng tên Ngọc Cổ Thanh kia đầu rơi khỏi cổ!”
“Không cần nhiều lời, hai vị sư tỷ, chúng ta sẽ dùng chút sức tàn lực kiện còn lại của mình, cố gắng giúp hai người mở ra một con đường máu, phế khu Cổ Loa chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đóng lại, cho đến lúc đó, hãy cố gắng sống sót bằng mọi giá!”
Nguyệt Yên Lan: “Các ngươi…”
Thủy Linh Lung: “Sao lại…”
…….
Cách vị trí liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động năm trăm mét về hướng đông, bên ngoài vòng chiến hỗn loạn…
“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, bọn chúng hình như muốn chạy trốn?” Chu Lam khẽ liếc mắt nhìn qua bàn tay hiện đầy gân máu như ma quỷ của Ngọc Cổ Thanh, âm lãnh nói
Ngọc Cổ Thanh cười nhạt nói “Chu Lam, ngươi cảm thấy, bọn chúng có thể chạy thoát khỏi bàn tay của ta được sao?”
Chu Lam thành thật gật đầu “Đám đệ tử tầm thường thì chắc chắn không thể chạy thoát, thế nhưng hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung thì khó nói”
“Suy cho cùng, hai người các nàng đều là những thiên chi kiêu nữ được xếp ngang hàng với Ngọc Cổ Thanh sư huynh, chắc chắn còn có thủ đoạn ẩn tàn chưa từng sử dụng”
“Thật thế sao?” Ngọc Cổ Thanh hơi co lại bàn tay ghê rợn của mình, cười như không cười, nói
“Theo cảm nhận của ta, hơn sáu thành chính là như vậy!” Chu Lam điềm tĩnh đáp
Ngọc Cổ Thanh cong môi cười, một nụ cười phi thường nguy hiểm
“Ha ha, có lẽ ngươi nói đúng!”
“Khởi động như vậy là đủ rồi, tuyệt vọng ư… ha ha… chưa đâu… giờ đây, ta sẽ cho bọn chúng biết, thế nào mới là ác mộng thật sự. Muốn thoát? Nằm mơ cũng chưa chắc được đẹp như thế đâu!”
Dứt lời, hắn liền lấy ra một cây sáo hắc ngọc nho nhỏ, đưa lên miệng rồi chậm rãi thổi
Một bản nhạc mang đậm sắc thái ma mị và mê hoặc, bắt đầu ngân vang trong không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.