Tiếng sáo ma mị của Ngọc Cổ Thanh vừa vang lên, hàng trăm xác chết lạnh băng, nằm chất đống trên mặt đất bổng nhiên chuyển động, không… nói đúng hơn là phần bụng của bọn chúng bắt đầu chuyển động, trương phồng lên và ngọ nguậy điên cuồng, tựa như đang có một thứ gì đó đang muốn phá thể chui ra.
Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong vòng vài giây ngắn ngủi, và rồi…
Bùm… bùm… bùm… bùm… bùm… bùm… bùm… những cái bụng trương phồng nối tiếp nhau nổ tung như một buổi trình diễn pháo hoa, chỉ có điều, những thứ bắn ra từ đó không phải là ánh sáng rực rỡ xinh đẹp mà lại là máu huyết và hàng ngàn con côn trùng đen xì ghê rợn.
Sau khi thoát ra khỏi vật chủ, bọn chúng nhanh chóng vỗ cánh bay lên rồi tụ họp lại với nhau, tạo thành một đám mây đen khổng lồ che khuất cả bầu trời, lọt vào mắt những người sống sót còn lại của liên mình Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động, không khác nào một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khủng bố có thể bẻ nát niềm hi vọng cuối cùng.
“Trùng Ăn Thịt, đây là Trùng Ăn Thịt của Phá Thiên Tông!” Một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động kinh hãi hét to
“Không thể nào!” Một nữ đệ tử khác lẩm nhẩm với đôi mắt tan rã
“Thủy Linh Lung sư tỷ, Nguyệt Yên Lan sư tỷ, hai người còn chờ gì nữa, mau chạy đi thôi!” Tên võ giả mặc giáp đỏ của Tam Sơn Môn vẫn còn giữ được bình bĩnh, hối thúc nói
Lý Tiểu Kiều hận đến nghiên răng nghiến lợi, nói “Phá Thiên Tông đúng nơi là chứa chấp toàn bọn cặn bã, tên Ngọc Cổ Thanh rác rưởi kia, thế nhưng không chỉ sử dụng Khống Não Trùng để thao túng liên minh mấy thế lực nhỏ mà còn cấy vào trong người bọn hắn cả trứng của Trùng Ăn Thịt, quả thực là một thủ đoạn ghê tởm không ai sánh bằng, chó má!”
“Hết rồi!” Ngô Thừa Dực ừng ực nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khốc, tuyệt vọng nói “Ngoài chiến đấu đến chết ra, đã không còn bất kỳ đường nào để chạy nữa”
Nguyệt Yên Lan từ trên không trung đáp xuống ngay bên cạnh Thủy Linh Lung rồi lại ngước đầu nhìn lên đám mây màu đen do hàng vạn con Trùng Ăn Thịt tạo thành, không nhịn được mà có chút sợ hãi nắm chặt hai tay. Tuy nhiên, so với nỗi sợ nhỏ nhoi đó, chiến ý liều chết đến cùng lại như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bốc cháy điên cuồng trong tâm trí nàng.
Ra sức hít sâu vào một hơi không khí tanh nồng mùi máu, Nguyệt Yên Lan liền phóng xuất toàn bộ tu vi Võ Tướng đỉnh cao của bản thân, hư ảnh phượng hoàng luôn ngự trị sau lưng nàng nhanh chóng phóng đại như một con thần thú khổng lồ, vươn ra đôi cánh rực lửa to lớn, che lấp cả thương khung, trong nháy mắt, một luồng hơi thở nóng bỏng và vô cùng mạnh mẽ đã bao phủ toàn bộ không gian.
Cả người bao bọc trong ngọn lửa đỏ rực, một đầu tóc đen tung bay trong gió, phát sáng như nham tương, Nguyệt Yên Lan giờ đây không khác gì nữ thần hỏa diễm, đem trường thương chỉ thẳng lên trời, bạo lực quát to
“Tất cả mọi người nghe rõ đây, với sự hiện diện của Trùng Ăn Thịt, tương lai của chúng ta chắc chắn sẽ là cái chết, tuy nhiên, đừng vì vậy mà buông xuôi tất cả, hãy bước cùng ta, chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, dù cho có chết, chúng ta cũng phải lôi theo Phá Thiên Tông xuống dưới địa ngục!!!”
Thủy Linh Lung nâng lên mí mắt lạnh băng, thủy hệ đấu khí cuồng xoay quanh người như lốc xoáy, cao giọng nói
“Không cần tập trung phòng ngự nữa, mục tiêu hiện giờ của chúng ta là giết càng nhiều người của Phá Thiên Tông càng tốt!”
“Được!”
“Tuân lệnh, Thủy Linh Lung sư tỷ!”
“Liều chết với bọn chúng!”
“Mẹ kiếp, chó cùng đường còn biết cắn người, chẳng lẽ chúng ta lại đi thua mấy con chó sao? Giếttttttttttt!!!”
Một khi cái chết đã không còn là viên đá đè nặng linh hồn, tất cả tiềm lực và sức mạnh của con người sẽ được giải phóng, họ sẽ làm được những điều mà trước giờ chưa từng làm được, chạm đến ngưỡng cửa mà xưa nay chưa từng nghĩ đến, họ đã thật sự hóa thành những con thú điên cuồng.
Chỉ trong chớp mắt, một loạt âm thanh bạo tạc và bùng nổ bổng rền vang ngay giữa đội hình của liên minh hai đại thế lực.
Chỉ thấy, trên người ba mươi ba kẻ đã vượt qua cái chết, đấu khí ào ạt bốc lên như núi lửa phung trào, dao động khí tức tăng nhanh đến chóng mặt, Võ Tướng sơ cấp, Võ Tướng trung cấp ào ào mọc lên như nấm sau mưa, cảnh tượng phi thường kinh tâm động phách
“Oh, chuyện gì vừa xảy ra, ta đã đột phá đến Võ Tướng sơ cấp!”
“Ta cũng vậy, tu vi của cũng ta đã đột phá Võ Tướng trung cấp!”
“Bình cảnh võ học của ta bị phá vỡ rồi!”
Không ngoại lệ, Ngô Thừa Dực cũng bóp chặt nắm tay, cảm nhận từng dòng đấu khí hùng hậu đang ầm ầm chảy xuôi trong huyết quản, kích động nói “Đây là sức mạnh của Võ Tướng cao cấp sao?”
“Võ Tướng cao cấp… ha ha… vậy là ta đã có thể thi triển Địa giai cao cấp võ kỹ được rồi” Lý Tiểu Kiều phấn khích cười to, trong thanh âm chứa đầy sát khí và cả sự điên cuồng
Nhìn một đoàn người bổng chốc thay da đổi thịt, mạnh mẽ đến không ngờ, Nguyệt Yên Lan liền không nhịn được mà phi thường cao hứng.
Ba mươi ba Võ Tướng tập trung một chỗ, cỗ sức mạnh này, thật sự quá mức tưởng tượng của nàng, và rồi đột nhiên, trong đầu nàng bất chợt lóe lên một suy nghĩ điên rồ
‘Có thể nào, lão tiên sinh mãi vẫn không chịu xuất hiện, chính là vì muốn để cho các nàng bị dồn vào đường cùng mà bộc phát tất cả tiềm lực?’
...
Cách đó không xa, Hoàng Kỳ vừa trông thấy đám người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động không hiểu vì sao lại đột nhiên thay nhau đột phát tu vi như cỗ máy in tiền, sắc mặt ngay lập tức đen thui như đít nồi, vầng trán xinh đẹp giăng đầy hắc khí tối tăm, vừa giật mình lại vừa ghen tỵ đến đỏ cả hai mắt, nghiến răng nói
“Làm sao có thể? Chuyện quái gì đang diễn ra với bọn chúng vậy? Cái con Lý Tiểu Kiều đáng chết đó, ả thế nhưng lại dám đột phá cảnh giới Võ Tướng cao cấp ngay trước mặt ta. Chết tiệt… khốn kiếp… cho má… lý nào lại vậy…”
Đứng bên cạnh, Huỳnh Phong có vẻ bình tĩnh hơn nhưng nét mặt vẫn vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói
“Có lẽ bọn chúng chình là bị uy hiếp tử vong kích thích mà bộc phát toàn bộ tiềm lực ẩn giấu sâu bên trong cơ thể!”
“Tuy nhiên, kết quả của trận chiến này đã được định sẵn kể từ khi nó bắt đầu rồi, bọn chúng có đột phá hay không cũng không quan trọng, chỉ là một đám Võ Tướng tu vi phù phiếm mà thôi, có thể kéo dài hơi tàn thêm được bao lâu chứ?”
Hoàng Kỳ nghe vậy, sự khó chịu trong lòng liền giảm đi đôi chút, khẽ nhìn lên đám mây côn trùng khổng lồ trên bầu trời, cong môi cười lạnh
“Đúng thế, Huỳnh Phong, ngươi nói quả thật không sai, là suy nghĩ của ta quá mức hạn hẹp rồi, ai mà lại đi ganh tỵ với một kẻ sắp chết chứ? Võ Tướng cao cấp thì đã sao, còn không phải sắp trở thành mồi ngọn của Trùng Ăn Thịt?”
Nói rồi, nàng liền hướng ánh mắt về phía sau mà cao giọng hét to
“Ngọc sư huynh, chúng ta chơi vậy là đủ rồi, mau giết bọn chúng đi thôi!”
…
“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, Ngọc Vũ Quang, hắn ta coi bộ cũng sắp hoàn thành xong nhiệm vụ ở trên Võ Chiến Đài rồi, không nên lãng phí thời gian với bọn chúng nữa!”
Chu Lam thoáng nhìn đến một vài đốm sáng li ti đang không ngừng nhấp nháy trên đỉnh của kim tự tháp khổng lồ, trầm giọng nói
“Đến lúc này rồi mà lão già áo đen kia còn không chịu xuất hiện, xem ra mười phần là đã không còn quan tâm đến cái liên minh què quặc kia nữa, coi như lão ta cũng là một kẻ thức thời”
“Hài, thật không ngờ lại để cho lão già đó chạy thoát” Ngọc Cổ Thanh có vẻ thất vọng mà thở dài một tiếng, sau đó, hắn đưa lên bàn tay nổi đầy gân máu như ma quỷ của mình, chĩa thẳng về phía đội hình của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miếu Động, cười khẽ một tiếng độc ác
“Giết hết bọn chúng cho ta, không chừa bất kỳ một ai!”
Ngay lập tức…
“GIẾT!!!” Tiếng thét vàng trời của hàng trăm tên võ giả vô hồn như muốn xé tan không trung, lũ lượt xông nên không khác gì một bầy thú săn mồi bị bỏ đói lâu năm, điên cuồng chen lấn, giẫm đạp lên nhau mà lao thẳng vào đoàn quân Võ Tướng vừa mới hình thành, cường độ công kích so với khi trước, càng thêm hung bạo và tàn nhẫn.
“Réc réc… réc réc… réc réc… réc réc…!” Thứ âm thanh quái dị và vô cùng chói tai không ngừng phát ra từ bầy Trùng Ăn Thịt khổng lồ, khi bọn chúng bắt đầu từ trên trời cao rút thẳng xuống mặt đất như một tác nước màu đen ghê rợn.
Và tất nhiên, mục tiêu của bọn chúng không ai khác, chính là ba mươi ba sinh mạng còn lại của liên minh hai đại thế lực.
Nhìn hàng trăm võ giả vô hồn và hàng vạn Trùng Ăn Thịt đang ào ạt từ bốn phương tám hướng xông tới, hai hàng lông mày anh khí của Nguyệt Yên Lan liền trợn ngược lên, với không một chút sợ hãi và nhúng nhường, nàng vung mạnh mũi thương sắc lạnh về phía trước, tựa như dùng tất cả sức lực mà hét lên
“THEO TA, GIẾT TẤT CẢ RỒI CHẾT TRONG OANH LIỆT!”
Ngoại trừ Thủy Linh Lung, ba mươi mốt con người còn lại cũng đồng thanh gân cổ hét vang…
“Giết tất cả rồi chết trong oanh liệt!”
“Giết tất cả rồi chết trong oanh liệt!”
“Giết tất cả rồi chết trong oanh liệt!”
“Vì Tam Sơn Môn!”
“Vì Phiêu Miễu Động!”
“Vì liên minh của chúng ta!”
“GIẾT!!!”
Và rồi…
Đùng đùng đùng… ầm ầm… oanh long…
Trận tử chiến cuối cùng đã chính thức nổ ra, đấu khí, vũ kỹ đủ màu đủ loại tung bay đầy trời, từng tiếng nổ lớn như muốn xuyên thủ màn tai không ngừng vang lên liên miên bất tận, bụi mù che lấp cả không gian, máu tanh vươn vãi đầy đất, vô cùng tàn bạo và khốc liệt.
Xen lẫn với đó là những tiếng gào thét, hét la, chửi mắng, văn tục, rên rĩ, đau thương, thống hận và cả điệu cười man rợ.
Cứ vài giây trôi qua, sẽ có một cơ số sinh mạng bị xóa bỏ khỏi trần gian, thân thể đẫm máu gã quỵ xuống đất mà chấm dứt cuộc đời.
Thậm chí, bên trong đó, có cả những con người đến khi chết đi chỉ còn một vài mảnh thịt dính lại trên khung xương trắng toát không chút máu tươi, một khung cảnh ám ảnh đến cực độ.
Liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miếu Động giờ đây đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều lần, hoàn toàn đủ sức để xóa nhòa khoảng cách quân số giữa hai bên, cầm lấy chiến thắng hoặc ít nhất thì cũng là lưỡng bại câu thương, cả hai cùng chết.
Có điều, chuyện ấy chỉ trở thành sự thật nếu như, Phá Thiên Tông vẫn chỉ là Phá Thiên Tông của trước đây, còn hiện tại, trận doanh của bọn hắn đã có thêm cả một lực lượng Trùng Ăn Thịt vô cùng hùng hậu, lên đến cả trăm vạn con.
Cả hai phối hợp với nhau, tựa như một bàn tay khổng lồ không kẽ hở, từng chút một bóp nghẹt sự phản khán dữ dội của ba mươi ba con người kiên cường, lạnh lùng đưa bọn họ đi vào chỗ chết.
Thế nhưng lại đúng vào thời khắc định mệnh này, một vệt hỏa quang, một vệt lôi quang, một vệt kim quang, một vệt băng quang, một vệt phong quang, tổng cộng năm vệt quang hoa phi thường xinh đẹp, bổng nhiên từ trên trời gián thẳng xuống mặt đất, đánh mạnh vào bầy Trùng Ăn Thịt và hàng trăm võ giả vô hồn
Tức khắc, năm thanh âm kinh thiên động địa liền vang lên, hỏa diễm thiêu đốt hừng lực, lôi minh oang kích tứ phương, kim đao xé nát không gian, băng tiễn và phong tiễn găm đầy mặt đất, sóng sung kích càn quét bán hoang, trong chớp mắt đã giết chết cũng như thôi bay hàng chục tên võ giả vô hồn và hàng ngàn con Trùng Ăn Thịt gớm ghiếc.
Tuy nhiên, với quân số cực lớn của mình, một lượng nhỏ võ giả vô hồn và Trùng Ăn Thịt bị kết liễu trong một đòn tập kích bất chợt vừa rồi lại không đáng là bao, nhiều lắm cũng chỉ xem như nhổ một cộng lông trên chín con trâu mà thôi.
Bất quá, cho dù là vậy, bấy nhiêu đó là đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người
Chỉ thấy, cách mảnh chiến trường máu tanh không quá năm trăm mét về hướng nam, bên trên cây cột đá bị gãy làm đôi, một bóng người mặc áo choàng lông vũ màu đen đang lẳng lặng mà đứng.
Trên tay hắn, các lá bùa đủ màu đủ loại không ngừng xuất hiện rồi tan biến vào không trung, hóa thành từng đòn công kích Hồn Thuật mạnh mẽ, tựa như mưa bom bão đạn, điên cuồng oanh tạc thẳng vào đám đông hỗn loạn.
“Lão tiên sinh!” Nguyệt Yên Lan giật mình hét to
“Ngài rốt cuộc đã quay trở lại” Thủy Linh Lung vui mừng khôn xiết, mắt đẫm lệ mi “Ta biết mà, ngài chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng ta”
Hoàng Kỳ âm lãnh nói “Lão già chết bầm khốn nạn, lão sẽ phải trả giá vì dám mạo phạm Ngọc Cổ Thanh sư huynh”
Huỳnh Phong âm thầm khởi động đấu khí, nét mặt tràn đầy ý cười nhưng lời lói lại lạnh lẽo thấu xương “Lần này thì đừng hòng thoát!”
Chu Lam vẫn giữ gương mặt băng hàn vốn có, bình tĩnh nói “Xin lỗi Ngọc sư huynh, ta đã tính sai, chỉ là, ta cũng không ngờ, lão già đó lại là một kẻ ngu ngốc đến như vậy, dẫu biết là tử lộ mà vẫn lao đầu vào”
Đôi mắt diều hâu khóa chặt lấy thân ảnh đen tối, Ngọc Cổ Thanh cười nhạt nói “Không quan hệ, mới vừa rồi, đến cả ta cũng đã nghĩ là lão ấy sẽ không bao giờ quay trở lại, nào ngờ…”
“Chậc… tuy rằng ta không thích mấy, cái cảm giác tính toán sai lầm này, nhưng mà… như vậy lại càng tốt, món nợ một kiếm kia, cũng đã đến lúc hoàn trả cả vốn lẫn lãi rồi!”
-----*-*-----