“Nghe thấy gì không, Ngọc Cổ Thanh, hắn vừa nói là hắn đã âm thầm cấy trứng của Trùng Ăn Thịt vào trong cơ thể các nàng đấy”
Sau khi giải cứu thành công hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ra khỏi vòng vây không lối thoát, Đăng Dương cũng không có lập tức rời đi ngay mà sử dụng sức mạnh tàn hình của hồn thuật ‘Bạch Vũ Vô Hình’, âm thầm đứng ngay chính giữa đội hình Phá Thiên Tông, cách đám người Ngọc Cổ Thanh chưa đến mười bước chân mà không một ai hay biết.
Nằm trong lòng Đăng Dương, Nguyệt Yên Lan hoàn toàn không có một chút gì gọi là cảm giác khó chịu, quả quyết lắc đầu nói
“Không có khả năng, nếu như Ngọc Cổ Thanh thật sự đã hạ trứng của Trùng Ăn Thịt vào cơ thể chúng ta, tại sao ta lại không hề cảm nhận sự hiện diện của bọn chúng trong người. Ngược lại, rất có thể, hắn ta đã nghi ngờ rằng chúng ta vẫn còn chưa rời khỏi nơi đây mà đang ẩn nấp đâu đó ở vùng phụ cận, cho nên cố ý nói như vậy để dụ chúng ta hiện thân, hay ít nhất là giật mình mà làm ra hành động thất thố nào đó, khiến vị trí của chúng ta bị bại lộ”
“Yên Lan, nàng nói không sai, Ngọc Cổ Thanh là một kẻ vô cùng mưu mô xảo trá, vậy cho nên, đây rất có thể cũng là một cái bẫy khác của hắn ta” Đăng Dương gật đầu đồng tình
“Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng, tất cả những điều hắn nói đều là sự thật, và trong cơ thể của các nàng hiện tại, đang có một ổ trứng Trùng Ăn Thịt chờ ngày mở vỏ”
Tựa người vào lồng ngực rắn chắc của Đăng Dương, Thủy Linh Lung khẽ ngước đầu lên với mong muốn được một lần nhìn thấy diện mạo thật sự của lão tiên sinh mà nàng hết lòng tôn kính.
Thế nhưng lại một lần nữa để cho nàng thất vọng, dù rằng không bị sức mạnh thần kỳ của Áo Choàng Lông Ngỗng hạn chế, nàng vẫn không thể nào đạt được mục đích của mình, tất cả là bởi vì, lão tiên sinh đang đeo trên mặt một tấm mặt nạ Ngạ Qủy hai màu đỏ trắng phi thường ghê rợn, chỉ để lộ ra hai hốc mắt đen ngòm và một đôi con ngươi thâm thúy như đại dương vô tận, tựa như dưới ánh mắt của ngài, tất cả mọi thứ đều bộc lộ bản chất thật sự của nó.
Hết lần này đến lần khác không thể nhìn thấy được dung mạo của lão tiên sinh, Thủy Linh Lung đúng là có chút thất vọng trong lòng, bất quá, nàng sẽ không vì thế là suy sụp tinh thần, lão tiên sinh không muốn để cho các nàng chiêm ngưỡng gương mặt mình, ắt là có nỗi khổ khó lòng nói ra.
Chính vì vậy, cho đến khi lão tiên sinh chủ động tháo xuống ánh hào quang thần bí, nàng tuyệt nhiên sẽ không đề cập vấn đề nhạy cảm này với ngài. Không nhìn thấy cũng không sao, xét cho cùng, dù dung mạo của lão tiên sinh có quái dị hay thế nào đi chăng nữa, thì trong lòng nàng, địa vị của ngài cũng sẽ không bao giờ đổi thay.
Xua tan đi cảm xúc thất vọng mờ nhạt, Thủy Linh Lung chợt nghi hoặc hỏi
“Lão tiên sinh, với trình độ y thuật thông thiên của ngài, chẳng lẽ không thể nhìn ra được, trong người chúng ta là có trứng của Trùng Ăn Thịt hay không sao?”
Đăng Dương cười đáp “Không hoàn toàn như vậy, với y thuật của lão phu, muốn kiểm tra trong cơ thể hai người các nàng có trứng của Trùng Ăn Thịt hay không cũng không phải là việc gì quá mức khó khăn, chỉ có điều, ta không thể thực hiện chuyện đó ngay tại đây, ngay tại lúc này được, bắt buộc cần phải có một chút thời gian và bộ dụng cụ thiết yếu”
“Ngài nói bộ dụng cụ thiết yếu, chính là chỉ ngân châm sao?” Thủy Linh Lung lí nhí hỏi nhỏ với đôi má phơn phớt hồng. Việc nghĩ đến ngân châm và châm cứu đã khiến cho nàng thoáng nhớ lại cảm giác mập mờ và vô cùng xấu hổ lúc xưa, khi mà lão tiên sinh giải độc cho nàng trong hang động dưới lòng đất.
Đăng Dương vừa nghe Thủy Linh Lung nói ra những lời chứa đầy hàm ý này, sắc mặt sau lớp tấm mặt nạ Ngạ Qủy cũng không khỏi co giật biến đổi, đôi đồng tử thâm thúy bổng hiện lên sắc đỏ hoang dã, đi cùng với đó là máu huyết trong người như sôi sùng sục cả lên, nhất thời khiến cho nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao bất thường, cả người nóng rang như một lò luyện đan điên cuồng thiêu đốt.
“Lão tiên sinh, ngài sao thế? Người của ngài nóng quá!” Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung nhanh chóng nhận ra sự biến đổi thất thường của Đăng Dương, liền giật mình hỏi vội, trong giọng nói chứa đầy sự quan tâm và ân cần
‘Chết tiệc, cái cơ thể điên rồ này, không phải chỉ là một cái ôm, một câu nói thôi sao, cũng đâu có hôn hít nắng bóp các kiểu gì đâu mà lại phản ứng mạnh mẽ như thế!’ Đăng Dương thầm hận một tiếng trong lòng, đồng thời đến tận bây giờ, hắn vẫn không tài nào hiểu tại sao, dục vọng của hắn làm sao lại có thể mãnh liệt đến mức vượt ngoài tầm kiểm soát như vậy.
Đăng Dương thật sự cảm thấy, trên cái phương diện duy trì nòi giống này, hắn giống với một con thú hơn là con người, quá mức điên cuồng rồi.
“Ha ha, đừng lo, không có chuyện gì đâu, vừa rồi chỉ là một phản ứng hết sức bình thường khi lão phu tự kiểm tra cơ thể của chính mình mà thôi”
Cường ngạnh đè nát dục vọng trong lòng, Đăng Dương cười khẽ một tiếng, bịa đại ra một lý do nào đó để lấm liếm đi sự thất thố của mình. Đồng thời, cũng không đợi hai người Nguyệt Yên Lan kéo dài câu chuyện, hắn đã nhanh chóng chuyển đổi đề tài thảo luận, một lần nữa quay về với chính sự
“Được rồi, theo như những gì Ngọc Cổ Thanh đã nói, không chỉ hai nàng mà đám người Ngô Thừa Dực và Lý Tiểu Kiều cũng đã dính phải độc thủ của hắn. Mặc kệ lời nói đó là sự thực hay chỉ đơn giản là một cái bẫy, chúng ta vẫn bắt buộc phải thực hiện quá trình kiểm tra cho chắc ăn”
“Do đó, trước hết, chúng ta cứ trở lại hội hợp với hai mươi người bọn Ngô Thừa Dực cái đã, sau đó mới từ từ tính toán những bước đi tiếp theo, các nàng thấy thế nào?”
“Cứ theo ý lão tiên sinh là được” Thủy Linh Lung gật đầu đồng ý.
“Với tình thế hiện tại, cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi” Nguyệt Yên Lan cũng rất tán thành cách làm của Đăng Dương.
Nói rồi, Nguyệt Yên Lan khẽ quét ánh mắt hừng hực bạo hỏa, nhìn đến đoàn người Phá Thiên Tông đang chuẩn bị bước qua Đại Thiết Môn, tiến vào vùng Nội Thành, không hề che giấu sát ý lăng thiên trong lòng, sâm lãnh nói
“Tuy nhiên, trước khi chúng ta rời đi, tại sao ngài lại không cho Ngọc Cổ Thanh và Phá Thiên Tông của hắn cảm nhận một chút tư vị của khí độc nhỉ? Yên Lan tin chắc, với sức mạnh y thuật của ngài, việc nhấn chìm tất cả bọn chúng trong độc dược chết người là một điều vô cùng đơn giản. Dù sao, trong tay bọn hắn đã không còn bất kỳ con tin nào nữa, vừa hay thích hợp để ngài buông tay mà làm, chẳng cần lo lắng sẽ ảnh hướng đến người của chúng ta”
‘Dùng khí độc sao?’ Đăng Dương lẩm nhẩm
Đúng là trong kho độc dược của hắn, có một vài loại khí độc đủ khả năng độc chết đại đa số quân đoàn đông đảo của Phá Thiên Tông, trong vài phút ngắn ngủi, tiễn đưa tất cả Võ Sư cao cấp và Võ Tướng sơ cấp xuống địa ngục bằng tấm vé một chiều.
Còn về phần Võ Tướng trung cấp và cao cấp, nhất là thể loại vô địch Võ Tướng như Ngọc Cổ Thanh, chỉ khí độc thôi là không đủ khả năng để kết liễu mạng sống của bọn chúng. Nếu như muốn giết chết Ngọc Cổ Thanh cũng như ba người Hoàng Kỳ, Huỳnh Phong, Chu Lam bằng độc dược, cách duy nhất là phải để bọn hắn trực tiếp uống vào hoặc tiêm thuốc độc vào người, vô cùng bất tiện và hoàn toàn không chút khả thi.
Bất quá cũng không quan trọng, hắn chính là còn hàng tá cách giết người khác để bù lắp cho sự thiếu sót này, tựa như những quả lựu đạn choáng, lựu đạn khói và lựu đạn nổ, bên cạnh đó còn có vô số Hồn Thuật bậc 2, bậc 3 quỷ dị khó lường, hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ bá đạo tuyệt luân.
Đó là còn chưa kể đến, Hồn Thuật Hắc Ám Cổ Đại bậc 4 – Triệu Hồi Âm Binh với uy lực cực kỳ khủng bố mà hắn vừa nhận được cách đây mấy tiếng.
Như đã từng nói, chỉ cần hắn muốn, diệt sát toàn bộ Phá Thiên Tông cũng như đám võ giả vô hồn của bọn chúng, hoàn toàn là một việc nằm trong tầm tay và có thể được thực hiện bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, hắn lại không hề có ý định làm như vậy, ít nhất là vào lúc này.
Hiện nay, vùng Nội Thành của phế khu Cổ Loa đã được mở ra, truyền thừa Cổ Loa, Kim Quy Diệt Thần Nỏ và vô lượng tài bảo đã hiện diện ngay trước mắt, tuy nhiên, những thứ báu vật quý giá đó đâu phải chỉ nằm yên một chỗ để đợi hắn tới lấy, bên trong đó, nhất định ẩn chứa vô vàn bẫy rập chết chóc, những con Sa Quái bậc 10 có sức mạnh sánh ngang với Siêu cấp quái thú hoặc còn hơn thế nữa, độ hung hiểm so với vùng Trung Thành, chắc chắn chỉ có hơn chứ không thể kém, thậm chí còn vượt xa cả Tứ Đại Bảo Địa.
Do đó, hắn cấp thiết cần một viên đá dò đường, một viên đá đủ cứng rắn để có thể thay hắn càn quét khắp mọi ngóc ngách Nội Thành Cổ Loa, làm sáng tỏ tất cả bí mật ẩn giấu ngàn năm của nó.
Và theo lẽ hiển nhiên, trong cái phế khu Cổ Loa này, không có bất kỳ viên đá dò đường nào thích hợp hơn Phá Thiên Tông, một binh đoàn với số lượng lên đến hơn năm trăm người, quy tụ hầu như tất cả võ giả mạnh mẽ nhất tại nơi đây.
Đăng Dương lắc nhẹ đầu, cười nói
“Yên Lan, nàng không cần vội, bọn chúng đi vào Nội Thành trước chúng ta, không có nghĩa là bọn chúng sẽ chiếm được toàn bộ tài bảo trong đó. Trước tiên, cứ để cho bọn chúng vui vẻ làm viên đá dò đường của chúng ta. Đợi đến khi nào người của chúng ta đều đã hồi phục toàn bộ, quay lại tính sổ với bọn chúng cũng không muộn”
Thủy Linh Lung lập tức gật đầu đồng ý
“Lão tiên sinh nói chí phải, vùng Nội Thành được đóng kín bao nhiêu năm như vậy, chúng ta hoàn toàn không biết một chút gì về tất cả mọi thứ bên trong nó, nếu cứ thế mà loạn động xông vào, có khi lại bị mất mạng trong tức tưởi. Đã vậy thì không bằng để cho đám người Phá Thiên Tông kia đi trước một bước, trải ra một con đường bằng phẳng cho chúng ta, vừa có thể tiêu hao sinh lực của Phá Thiên Tông mà không bao tổn một binh một tốt nào, lại vừa giúp chúng ta xóa đi sương mù, có cái nhìn rõ ràng hơn về vùng Nội Thành bí ẩn của phế khu Cổ Loa”
“Một chiêu ném đá dò đường này, quả đúng là kế sách tuyệt hảo!” Hai mắt Nguyệt Yên Lan tức thời tỏa sáng tinh quang, ngước mặt nhìn lên tấm mặt nạ Ngạ Qủy gần trong gang tấc, thần thái khâm phục không thôi.
Trong lúc ba người Đăng Dương âm thầm bàn luận, toàn bộ đoàn quân của Phá Thiên Tông, dưới sự chỉ huy của Ngọc Cổ Thanh cũng đã vượt qua Đại Thiết Môn to lớn, tiến hết vào trong vùng Nội Thành sa hoa mà cổ kính.
Cảm thấy đã đến thời khắc thích hợp, Đăng Dương khẽ vung nhẹn áo choàng lông vũ, cùng lúc thả ra Băng Phách Tinh Linh – Lam Điểu và Đại Địa Tinh Linh – Thổ Địa.
Lam Điểu sau khi được triệu hồi thì liền được hắn yểm lên hồn thuật Bạch Vũ Vô Hình, hoàn toàn biến thành một con chim ưng vô ảnh vô tung, vỗ cánh bay vút lên trời cao với tốc độ cực nhanh, theo dõi nhất cử nhất động của Phá Thiên Tông từ không trung.
Trong khi đó, Thổ Địa với hình dáng là một con giun đất nho nhỏ, nó nhanh chóng chui thẳng xuống dưới mặt đất rồi sử ra tuyệt chiêu độn thổ ảo diệu của mình, di chuyển với tốc độ cực nhanh trong lòng đất, cẩn thận bám sát từng bước chân của Phá Thiên Tông.
Như thế, Lam Điểu và Thổ Địa, một kẻ là vệ tinh trên bầu trời, một người là tàu ngầm dưới mặt đất, cả hai kết hợp với nhau, tạo thành một mạng lưới giám sát phi thường chặt chẽ, điều tra và thông báo tất cả tình hình của vùng Nội Thành về cho Đăng Dương với độ chính xác tuyệt đối.
“Tốt rồi, không nên lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi thôi. Hắc Vũ Thời Không!”
Sau khi đã bố trí xong hai tên gián điệp siêu cấp lợi hại, Đăng Dương khẽ cười một tiếng, ôm chặt Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung vào lòng rồi thật sự bốc hơi khỏi thế gian.
--------*-*--------
Tại một nơi nào đó ở vùng Trung Thành, bên trong một căn nhà bình dân hai tầng đã bị đổ nát một nửa không chút thu hút, một nhóm người gồm hai mươi tên Võ Tướng thương tích đầy mình đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhóm người này, không ai khác chính là những đệ tử còn sót lại của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động.
Sau khi được Đăng Dương giải thoát khỏi vòng vây của Phá Thiên Tông ở Võ Chiến Đài, lấy Ngô Thừa Dực dẫn đầu, tất cả bọn họ liền chạy một mạch suốt năm tiếng thời gian không ngừng nghỉ vì sợ truy binh, và rồi cuối cùng là chọn một căn nhà tương đối tầm thường nhất mà hạ trại dưỡng thương.
Chỉ có điều, dù đã nhặt lại được mạng sống, không có bất kỳ một ai trong bọn họ cảm thấy vui vẻ cả, chỉ có sự đau đớn và uất hận như một tảng đá lớn đè nặng trong tim.
Liên minh hai đại thế lực, tổng cộng hơn một trăm võ giả tài năng, trải qua một hồi đại chiến, chỉ còn lại hai mươi người sống sót, thương vong như thế này, đã không thể dùng hai từ ‘thảm trọng’ để hình dung nữa.
Dẫu biết, một khi đã bước đi trên con đường truy cầu võ đạo cực hạn, giữa sự sống và cái chết chỉ là một đường ranh mỏng manh như tờ giấy, thế nhưng, biết là một chuyện, chấp nhận được hay không lại là chuyện khác.
Ngày hôm nay đây, bất kỳ ai trong bọn họ đều đã mất đi những người anh em, những vị tỷ muội thân thiết nhất, tận mắt chứng kiến từng người một tắt thở trong vũng máu tươi đỏ tươi chói mắt trong khi bản thân không thể giúp ích được gì, cái cảm giác đó, đau đớn đến nổi như đang có hàng vạn lưỡi dao sắc nhọn cứa vào trái tim, hành hạ bọn họ sống không bằng chết.
Họ mệt nhưng không dám ngủ, bởi vì họ sợ, một khi nhắm mắt lại, những khuôn mặt rạng rỡ, những nụ cười thân quen lại hiện lên trong trí óc của họ, nhắc nhở bọn họ về những ngày vui vẻ xưa kia và cả tương lai hiu quạnh phía trước.
Họ đau nhưng không dám khóc, bởi vì họ sợ, một khi những giọt nước mắt lăng dài trên má, chúng sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi đôi mắt của họ trở nên mù lòa. Đó không phải là những giọt lệ dành cho vết thương thể xác, chúng là những giọt lệ bất lực đang gặm nhấm linh hồn của họ.
Cả thế giới giờ đây, chỉ còn là một màu đen u ám.
------*-*------