Trong căn nhà đổ nhát nhỏ bé, rốt cuộc cũng có người phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nặng nề
Thủy Linh Lung khẽ di chuyển đôi chân vừa mới băng bó cẩn thận xong, đi đến bên cạnh Ngô Thừa Dực, dùng thanh âm chỉ vừa đủ để hai người nghe, lo lắng hỏi
“Ngô Thừa Dực, ngươi có nghĩ là lão tiên sinh sẽ cứu được hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung sư tỷ không?”
Vừa nghe thế, Ngô Thừa Dực liền muốn nói ‘có’, thế nhưng rồi miệng vừa mở ra lại không thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, hướng ánh mắt xuyên qua ô cửa mục nát, nhìn lên bầu trời đêm vô tận
“Việc này, ta không dám phán định là được hay không, tuy nhiên, nếu nói về niềm tin thì ta có thể chắc chắn một điều, ta hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh cũng như sự tài trí của lão tiên sinh. Nếu ngài ấy có thể giàn xếp ổn thỏa cho chúng ta trốn thoát, vậy thì ngài ấy cũng có thể cứu được hai người Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan sư tỷ”
“Là thế sao… ưm, ta cũng tin là như vậy!” Nhận được câu trả lời của Ngô Thừa Dược, Lý Tiểu Kiều liền yên tâm không ít, sự lo lăng trên gương mặt tuyệt mĩ cũng vì thế mà vơi đi bớt phần nào.
Thật ra, với cương vị là một phó thủ lĩnh, tự thân nàng cũng biết đáp án cho chính câu hỏi của mình, ở tình thế hiện, tại ngoài niềm tin ra thì nàng hoàn toàn không thể làm được bất kỳ điều gì khác.
Thế nhưng, chỉ có một mình nàng có niềm tin thôi, đối với nàng, như vậy là chưa đủ để có thể bình ổn tâm trí đang không ngừng sao động trong đầu, do đó, nàng mới đi hỏi Ngô Thừa Dực, cốt yếu cũng chỉ là để tìm kiếm một người đồng tình với mình mà thôi.
Dù sao, đối mặt với hung hiểm trước mắt, hai người sẽ chia với nhau, lúc nào cũng tốt hơn một người chịu đựng một mình.
Đúng lúc này, một tiếng nói quen thuộc, tiếng nói mà không một ai nghĩ có thể nghe được vào lúc này, bất chợt vang lên.
“Xem ra, niềm tin của các ngươi đã đặt đúng chỗ rồi đấy!”
Cùng với tiếng nói già nua vang lên, Đăng Dương cùng với Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung bổng nhiên xuất hiện từ trong khư không vô định tựa như một bóng ma.
Nhờ vào một đạo ấn ký linh hồn có tác dụng định vị không gian đã được Đăng Dương âm thầm đánh lên người Ngô Thừa Dực trước khi hắn và đám đệ tử rời khỏi Võ Chiến Đài, Đăng Dương đã có thể dễ dàng tìm ra nơi hạ trại này và dịch chuyển tức thời đến đây với không một chút khó khăn nào.
“Lão tiên sinh, ngài trở về rồi!” Đây là tiếng nói kích động của Ngô Thừa Dực
“AAAA…Thủy Linh Lung sư tỷ!” Lý Tiểu Kiều bụm chặt miệng với ánh mắt mở lớn tràn đầy kinh ngạc
“Mọi người nhìn kia, là Nguyệt Yên Lan sư tỷ, cả Thủy Linh Lung sư tỷ nữa, hai người bọn họ đều đã được lão tiên sinh đã giải thoát thành công rồi”
“Thủy Linh Lung sư tỷ, oa hu hu hu… tỷ rốt cuộc cũng bình an trở lại rồi!” Một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động òa khóc vì quá đỗi vui mừng
“Vậy là quá tốt rồi, vậy là quá tốt rồi, quá tối rồi” Nhìn Nguyệt Yên Lan vẫn còn da thị đầy đủ, không mất miếng nào xuất hiện trước mắt, đám đệ tử Tam Sơn Môn kích động đến run rẫy cả người, vỡ òa trong sung sướng
Và rồi… như một thói quen, cả đám bắt đầu cao giọng gào to, với sự cảm kích và tôn trọng từ sâu trong đáy lòng, hô vang cái tên bất diệt
“Lão tiên sinh uy vũ!”
“Lão tiên sinh vạn tuế!”
“Lão tiên sinh tuyệt đỉnh thần sầu!”
Nhận được một loạt lời ca ngợi tung hô rôm rả, trong lòng Đăng Dương cũng không khỏi dâng lên một chút hư vinh nhè nhẹ, mặc dù vậy, hắn vẫn biết rõ, bây giờ còn chưa phải lúc hưởng thụ chiến thắng cho nên liền khoát tay nói
“Được rồi, mọi người bĩnh tĩnh lại một chút, lão phu có chuyện chính sự cần bàn bạc đây!”
“Tuân lệnh, lão tiên sinh!” Đám đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động vừa nghe thế thì liền nhanh chóng bình tĩnh lại, ổn định chỗ ngồi ngay hàng thẳng lối, tập trung cao độ mà chờ đợi Đăng Dương mở lời.
Thấy tất cả đều đã yên tĩnh, Đăng Dương hơi khằng giọng một tiếng rồi chậm rãi nói
“Trước hết, những lời lão phu sắp nói đây sẽ có chút gây sốc, vì vậy cho nên hãy bình tĩnh mà lắng nghe…”
Tiếp sau đó, Đăng Dương bắt đầu thuật lại lời nói chứa đầy sát khí của Ngọc Cổ Thanh, qua đó thông báo cho tất cả đám đệ tử là bên trong cơ thể của bọn họ, rất có khả năng đang ẩn chứa cả một ổ trứng của Trùng Ăn Thịt.
Điều này, tất nhiên ngay lập tức làm cho cả đám đệ tử huyên náo lên như cháy nhà tới nơi, người từ tức giận thóa mạ mười tám đời tổ tiên Phá Thiên Tông âm hiểm độc ác, kẻ thì giật bắn cả người vì kinh hãi lo sợ, nhất là những nữ đệ tử của Phiêu Miễu Động.
Dù rằng sau một hồi ác chiến khốc liệt, bất kỳ ai trong các nàng cũng đã sẵn sàng chấp nhận cái chết, thế nhưng, cứ nghĩ đến bên trong cơ thể của mình là cả một ổ trứng của lũ côn trùng gớm ghiếc kia, các nàng liền không kìm được cảm giác ghê tởm đến cùng cực mà hét toáng lên đinh tai nhức óc.
Bất quá, sự rối loạn này cũng chỉ diễn ra trong vòng vài giây ngắn ngủi mà thôi, tất cả là bởi vì, chỉ một câu nói tràn đầy uy thế tự tin của Đăng Dương, lời khẳng định trứng của Trùng Ăn Thịt chỉ là tuổi tôm đối với một vị ‘thần y’ như hắn.
Việc này, vô hình chung lại càng khiến cho đam đệ tử của cả hai đại thế lực sung bái Đăng Dương hơn. Thậm chí, trong mắt của tất cả bọn họ, địa vị của Đăng Dương đã có thể so sánh với những vị Đường chủ, Trưởng lão trong tông môn của mình, một điều mà từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ.
Một Thập Tinh Hồn Sư với y thuật cao minh lại có thể sáng ngang với cường giả cảnh giới Độn Thiên, quả là một điều hết sức điên rồ!
------*-*------
Vài phút sau đó, trong một căn nhà tồi tàn ở ngay bên cạnh nơi hạ trại của đám đệ tử, Đăng Dương, Thủy Linh Lung, Lý Tiểu Kiều đứng vây quanh một chiếc giường đá nhỏ và người đang nằm trên đó, không ai khác chính là Nguyệt Yên Lan.
Trong khi đó, Ngô Thừa Dực vẫn ở tại căn nhà bên kia để quản lý đám để tử, đồng thời tập trung canh phòng những mối nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, ví dụ như là một con Sa Quái bậc 9 chẳng hạn.
Hiện nay, không có Đại Địa Tinh Linh ở bên cạnh, Đăng Dương cũng không có mấy tự tin khi chiến đấu với Sa Quái bậc 9 mà không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho người của phe mình, nhất là khi tất cả bọn họ đều chưa phục hồi được toàn bộ thương thế, do vậy, nếu mà Sa Quái bậc 9 thực sự xuất hiện, thứ bọn hắn cần làm duy nhất chính là chạy, chạy và chỉ chạy mà thôi.
“Lão tiên sinh, thế nào rồi, trong người ta có trứng của Trùng Ăn Thịt hay không?” Nằm trên chiếc giường đá được phủ một lớp vải mỏng, Nguyệt Yên Lan vừa trông thấy Đăng Dương buông cổ tay của mình ra thì liền hỏi
Đứng ngay bên cạnh, Thủy Linh Lung và Lý Tiểu Kiều cũng chăm chú nhìn đến Đăng Dương, hồi hợp chờ đợi câu trả lời của hắn.
Và dưới ánh mắt tò mò của cả ba người, Đăng Dương chậm rãi gật đầu, nói
“Tên Ngọc Cổ Thanh kia hoàn toàn không hề nói láo, trong cơ thể của Nguyệt Yên Lan, đúng là có một ổ trứng của Trùng Ăn Thịt, lão phu đã tính sơ qua một lượt, tổng cộng hơn ba ngàn quả trứng li ti, đều nằm trong khoang bụng của nàng”
“Còn về phần vì sao bọn chúng lại xuất hiện ở đó, đơn giản chính là do máu của Trùng Ăn Thịt thấm qua da các nàng mà tạo thành. Thật không biết Phá Thiên Tông nuôi dưỡng đám trùng này như thế nào, thế nhưng lại có thể sinh ra thủ đoạn ký sinh bá đạo như vậy!”
“Ba… ba ngàn quả trứng? Hơn nữa còn là lây nhiễm qua tiếp xúc với da người!” Lý Tiểu Kiều hít vào một hơi khí lạnh, bất giác nhìn xuống vùng bụng phẳng lì của mình mà hổi hết cả da gà
Trái với biểu hiện rung rẫy của Lý Tiểu Kiều, Thủy Linh Lung ngược lại vô cùng bình tĩnh, cười nói
“Không cần lo lắng, chỉ là ba ngàn quả trứng chưa nở mà thôi, lão tiên sinh tự nhiên sẽ có cách sử lý gọn gàng bọn chúng”
Đăng Dương nghe vậy thì cũng gật nhẹ đầu, tự tin mỉm cười
“Thủy Linh Lung nói không sai, so với việc hóa giải hơn hai trăm loại độc tố trong người các nàng, đám trứng của Trùng Ăn Thịt này còn đơn giản chán”
“Được rồi, Nguyệt Yên Lan, nàng mau cởi đồ ra đi”
“Cởi… cởi… cởi đồ???” Lý Tiểu Kiều lắp bắp hét lên thất thanh vì câu nói hết sức kinh người của Đăng Dương, gương mặt tuyệt mỹ nháy mắt đỏ bừng như trái táo chín, suy nghĩ trong đầu bay thẳng lên đến chín tầng mây.
‘Ôi thánh thần ơi, một trong Chu Tước Song Tuyệt, Hỏa Bạo Phượng Hoàng - Nguyệt Yên Lan sắp phải thoát y trước mặt một người đàn ông! À không, phải nói là một người người đàn ông lớn tuổi mới đúng… a nhưng mà, dù lão tiên sinh có già thật thì ngài cũng là đàn ông nha!’
‘Ơ mà khoang, chờ một chút… nếu nói như thế, vậy thì không phải cả mình và Thủy Linh Lung sư tỷ cũng sẽ cởi đồ hay sao chứ? Trời ạ…!’
Càng nghĩ sâu sa, sắc mặt Lý Tiểu Kiều càng thêm trắng bệch không chút huyết sắc, nàng đã làm nên cái tội nghiệt gì mà phải chịu hình phạt oái oăm này đây.
Trông biểu tình kinh ngạc đến muốn rớt hai con mắt ra ngoài của Lý Tiểu Kiều, Nguyệt Yên Lan cũng không khỏi phơn phớt má hồng, cười khẽ nói
“Cũng không phải là lần đâu tiên, từ từ rồi cũng quen thôi!”
“Không phải là lần đầu tiên… từ từ rồi quen… có ý gì?” Lý Tiểu Kiều nhìn Thủy Linh Lung với ánh mắt hết sức quỷ dị và khó tin “Không lẽ nào, đùng nói là tỷ và Nguyệt Yên Lan cũng đã từng… từng... cởi… cởi rồi nhá?”
“Ể~~~~!” ‘Trời ạ, nếu để cho Động chủ biết chuyện này, lão tiên sinh coi như chết chắc’
Trong lúc Lý Tiểu Kiều sốc hơi bị nặng, Nguyệt Yên Lan đã bắt đầu cởi đồ của mình một cách vô cùng tự nhiên, ngoại trừng dung nhan tuyệt sắc hơi ửng đỏ một tí ra thì hầu như không có một chút gì gọi là ngại ngùng cả, đầu tiên là thắt lưng, sau đó là đến cút áo…
‘Ừng ực’ một tiếng nuốt nước bọt nhỏ đến mức không một ai trong căn phòng có thể nghe thấy nó ngoài Đăng Dương, chủ nhân của nó.
Hơi thở nặng nhọc, máu huyết sôi trào, cả người nóng rang nhiệt hỏa, những dấu hiệu ban đầu của dục vọng lại bắt đầu như một đàn ngựa hoang chạy loạn trong người Đăng Dương, khi mà hắn đang trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu như dã thú, nhìn chăm chăm vào thân hình mỵ hoặc quyến rũ đang dần dần từng chút một hiển lộ ra thế gian.
Thế nhưng mà thật tâm, hắn đâu có muốn như vậy, nhìn được mà không ăn được, cái cảm giác này ai mà chịu thấu!
Đối với hắn, tình dục chỉ có thể xảy ra khi có nền móng vững chắc là tình yêu, còn không, hắn sẽ không bao giờ tùy tiện cưỡng ép làm chuyện đó với bất kỳ một cô gái nào. Nghe thì có vẻ củ chuối và giả tạo thật đấy, thế nhưng đó lại chính là nguyên tắc sống và làm việc của hắn.
Muốn tồn tại được trên cái thế giới tàn khốc này, có hai điều tố cần thiết mà con người bắt buộc phải có, một là Sức Mạnh và hai chính là Nguyên Tắc.
Trong đó…
Sức mạnh, tất nhiên là dùng để chống lại kẻ thù, bảo vệ mình và những người bên cạnh
Ngược lại, Nguyên Tắc là yếu tố dùng để khống chế bản thân, chống lại sự suy đồi của nhận thức, sự tha hóa của ý nghĩ, sự mục rữa của linh hồn, giữ cho tâm trí ta luôn luôn kiên định trên con đường mà ta đã chọn.
Vì thế, làm trái với nguyên tắc không khác nào hành động vứt bỏ đạo tâm của chính mình, mà một kẻ đã không còn đạo tâm thì chẳng thể nào tồn tại quá lâu trên cuộc đời man rợ này được. Không sớm thì muộn, hắn ta sẽ bị chính con thú trong người hắn nuốt chửng.
Bản thân Đăng Dương đúng là có yêu thích Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung thật, nhưng đó đơn thuần chỉ là lòng yêu thích cái đẹp khi mà một người đàn ông nhìn thấy và bị cuốn hút bởi một người con gái xinh đẹp mà thôi, hoàn toàn chưa phát triển đến mức tình yêu nam nữ.
Còn về phần những nữ nhân thật sự ở trong lòng hắn, có lẽ cũng chỉ có Phạm Liên Hoa, tiểu cô nương khả ái đáng yêu kia là làm cho hắn bận tâm nhất, đồng thời, cảm xúc của hắn đối với Diệp Khắc Linh, có lẽ cũng xem như ở trên tình bạn một chút đi, dù sao, nàng cũng là người duy nhất nhìn thấu được con người thật sự của hắn, một kẻ chẳng tốt lành gì.
‘Chết mẹ, lại quen miệng nói bậy rồi, cởi con bà nhà ngươi chứ cởi, ăn thứ *** gì mà cứ bắt con gái nhà người ta cởi hoài, cái thằng cầm thú này!’
Đăng Dương tự chửi chính mình vì lời nói ngu ngốc vừa rồi, và rồi không một chút chậm trễ, hắn liền vội vàng đính chính lại ý muốn của bản thân, tất nhiên, thanh âm phát ra vẫn vô cùng chậm rãi và trầm ổn, tuyệt đối không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.
“Yên Lan, chậm một chút, nàng chỉ cần vén áo để lộ phần bụng mà thôi, không cần cởi hết đồ ra đâu, xin lỗi vì lời nói không rõ ràng vừa rồi của lão phu”
Nghe nói vậy, những ngón tay tinh tế đang cởi đến cúc áo thứ tư của Nguyệt Yên Lan chợt dừng lại, mặc dù vậy, chỉ như thế thôi cũng đã đủ để lộ ra một khẽ rãnh sâu hun gút giữa hai bầu ngực căn tròn của nàng, nhất thời khiến cho Đăng Dương tim đập chân run, trí óc xoay tròn, không còn cách nào khác là phải âm thầm uống vào một viên Liệt Dương Đan để ổn định tiểu đệ đệ đang ngóc đầu biểu tình bên dưới.
Nguyên Yên Lan khẽ ngước mặt lên, nhìn đến Đăng Dương với ánh mắt có chút ướt át mê hồn không nói thành lời, hỏi nhỏ
“Lão tiên sinh, thật sự không cần cởi nữa sao?”
Đăng Dương quả quyết nói “Không cần, ổ trứng của Trùng Ăn Thịt là nằm trong khoang bụng của nàng chứ không phải lan tỏa khắp người như đấm độc tố chết người kia, cởi hết đồ ra cũng không có tác dụng gì đâu, chỉ tổ khiến cho ta mất tập… khiến cho các nàng ngượng ngùng mà thôi!”
“Suy cho cùng, tuy rằng lão phu cũng trên dưới cả trăm tuổi đời, đối với các nàng cũng tuyệt nhiên không hề có bất kỳ suy nghĩ gì quá phận gì, thế nhưng xét về bản chất thì lão phu cũng là một người đàn ông, vì vậy cho nên, không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ, lão phu cũng không muốn làm các nàng phải khó sử”
“Ta nói như thế, có đúng không hả, Lý Tiểu Kiều?”
“Đúng… đúng… đúng!” Không có lấy một giây do dự, Lý Tiểu Kiều liền gật đầu liên hồi như gà mổ thóc. Khó khăn lắm mới có thể thoát được một kiếp, nàng có điên mới dám nói không đúng nha.
Với một cái gật đầu hài lòng, Đăng Dương vừa lấy ra bao gân châm, vừa cười nói
“Vậy là được rồi, Yên Lan, nàng nằm xuống đi, chúng ta bắt đầu thôi!”
------*-*------