Hào Quang Mặt Trời

Chương 295: Chánh Điện Đế Vương - Rồng




Ẩn mình trong sức mạnh vô hình của Áo Choàng Lông Ngỗng, Đăng Dương ôm chặt Thủy Linh Lung trong lòng, không nhanh không chậm, từ tốn xuyên qua cánh cửa đá bảy màu phía cuối hành lang, tiến vào nơi mà hắn dự đoán sẽ là Chánh Điện Đế Vương của Cung Điện Hoàng Gia.
Và rồi, lại một lần nữa, tất cả dự đoán của Đăng Dương đều hoàn toàn chính xác!
Chỉ thấy, đằng sau cửa đá bảy màu to lớn chính là một đại điện phi thường hùng vĩ, rộng gấp mười mấy lần đại điện của Hắc Cẩu Đường, bao gồm hàng loạt đồ vật trang trí mang đậm khí chất quý tộc, cao sang và quyền quý không tài nào sánh nổi.
Trên trần điện đã không còn là những chiếc đèn chùm pha lê ngũ sắc nữa mà thay vào đó chính là một tấm Kính Vạn Hoa khổng lồ, hoàn toàn được ghép thành từ hàng vạn viên đá quý với muôn vàn màu sắc khác nhau, không ngừng buông tỏa từng tia ánh sáng nhẹ diệu như cầu vồng lấp lánh, xinh đẹp, mĩ lệ và lộng lẫy đến nổi khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng không thể nói nên lời.
Đơn giản chính là bởi vì, trên thế gian này, đã không có bất kỳ từ ngữ ca ngợi nào có thể lột tả hết được nét đẹp siêu phàm thoát tục của nó.
Đây đã là thần tác chứ không còn là tuyệt tác của thế gian nữa, từ sâu tận đáy lòng, Đăng Dương quả thật khâm phục sát đất vị cao nhân nào đã thiết kế nên cái trần điện vô cùng mĩ lệ này.
Đối lập hoàn toàn với sắc màu rực rỡ nhưng không hề chói mắt của trần điện, sàn nhà cực kỳ rộng rãi và thoáng đạt bên dưới lại được lát bởi một loại cẩm thạch màu đen mà Đăng Dương chưa thấy bao giờ.
Màu đen của loại cẩm thạch này là sâu vô cùng, tựa như một cái hắc động không đáy, hút tất cả ánh sáng vào bên trong. Có thể nói, đây chính là tinh túy của một màu đen tuyệt đối, một màu đen không thể bị vấy bẩn bởi bất kỳ màu sắc nào khác, một màu đen thuần chủng tượng trung cho hắc ám vô tận.
Thế nhưng kỳ lạ thay, khi nhìn vào sàn nhà cẩm thạch màu đen này, ta lại không cảm thấy bất kỳ hơi thở hắc ám nào, ngược lại, chỉ có sự thần thánh và cao quý vô cùng khó hiểu, cảm giác giống như là, đen nhưng thật ra không phải đen, đen nhưng bản chất lại là trắng, nói sao nhỉ… có lẽ hình ảnh ‘một vị thần ánh sáng đang khoát lên người một tấm áo choàng hắc ám’ chính là sự miêu tả tốt nhất cho màu đen lạ lùng nhưng cao quý này.
Không sa hoa cầu kỳ như trần điện mỹ lệ, không bóng bẩy thần bí như sàn nhà hắc ngọc, bốn bức tường của Chánh Điện Đế Vương lại có vẻ ‘bình thường’ hơn một chút, mang rất nhiều đường nét tương đồng với các bức tường ở Đại Sảnh Đường hay Đại Lễ Đường, vẫn là những họa tiết quý tộc nạm vàng thếp bạc, đính thêm đá quý phi thường lộng lẫy.
Bất quá, vẫn có một điểm khác biệt là, bên trên bốn bức tường này treo lên rất nhiều tranh chân dung sống động như thật, gồm tranh chân dung nửa người, tranh chân dung toàn thân thể, tranh chân dung nhiều người, với tấm lớn nhất rộng hơn mười mét và tấm nhỏ nhất thì trên dưới một mét.
Trong số những bức tranh chân dung này, Đăng Dương chợt nhân ra là hắn biết được thân phận của một số người trong đó.
Đầu tiên là Thần Rùa, ông ta có một bức tranh chân dung toàn thân thể, và ngạc nhiên thay, bức tranh này dù chỉ rộng chưa đến năm mét nhưng lại có thể lột tả vô cùng sâu sắc sự to lớn và vĩ đại ngoài sức tưởng tượng của ngài. Nhìn vào nó, chúng ta có cảm giác tựa như là, chỉ cần Thần Rùa khịt mũi nhẹ một cái thôi là nguyên cả một tòa thành thị liền bay màu trong tích tắc, cực kỳ khủng bố.
Tiếp theo thì chính là công chúa Mỵ Châu, nàng có tổng cộng bốn bức tranh chân dung, một cái là toàn thân thể, một cái là nửa người, một cái là nàng xuất hiện cùng với cha mẹ nàng, tức An Dương Vương và Hoàng Hậu của ngài, trong khi đó, bức tranh cuối cùng lại có chút giống như một tấm ảnh cưới, mô tả nàng đang nằm trong vòng tay của một vị nam thần phong lưu tuấn lãng.
Người này không ai khác chính là Trọng Thủy, con trai của Triệu Đà và cũng là nguyên nhân chính yếu dẫn đến sự sụp đổ của Đại vương triều Âu Lạc.
Khi nhìn đến bức họa này, Đăng Dương không khỏi thổn thức trong lòng, cuộc tình giữa Mỵ Châu và Trọng Thủy, đáng lý ra đã là một câu chuyện đẹp, thế nhưng chỉ vì hai chữ ‘quyền lực’ đã biến nó trở thành một mối nghiệt duyên tràn ngập đau khổ và bi thương.
Bất quá, đó là về sau này, còn công chúa Mị Châu được thể hiện trong những bức tranh ở đây vẫn là một cô gái có cuộc sống viên mãn, hạnh phúc và vẹn toàn nhất thế gian.
Nàng là công chúa của một Đại vương triều hùng bá một phương, nàng là thiên tài tuyệt diễm ngàn năm có một, đồng thời cũng là Vạn Tinh Hồn Sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử đại lục.
Hơn thế nữa, nàng còn có một dung nhan tuyệt mỹ tựa nguyệt minh, nước da lung linh như bảo ngọc, thần thái cao quý nhưng nhiệt thành, xinh đẹp đến mức chỉ với một ánh mắt, một nụ cười, nàng đã có thể làm tan chảy con tim của bất cứ ai.

Đơn giản, nàng chính là hiện thân của sắc đẹp tối thượng mà một người con gái có thể đạt được, một sắc đẹp không thể chối từ!
Bên cạnh hai người kể trên, Đăng Dương còn nhận ra tranh chân dung của ba vị thánh nhân, những người đã truyền thừa toàn bộ tri thức cả đời mình cho hắn, lần lượt là Thần Y – Hải Thượng Lãng Ông, Tông sư luyện khí – Cao Lỗ, Nhà lý luận Đấu Khí và Hồn Lực – Trần Hiểu. Hơn thế nữa, giống như Thần Rùa, những bức tranh của ba vị này cũng toát lên cái thần thuộc về lĩnh vực mà mỗi người theo đuổi.
Tại vị trí chính giữa trong cùng của Chánh Điện Đế Vương là một bục cao, phân thành năm bậc, bên trên bậc thềm cao nhất có đặt một chiếc ngai vàng do chín con kim long hợp lại mà thành.
Ngai vàng cao hơn năm mét, rộng gần ba mét, tuy chỉ là vật vô tri vô giác nhưng lại không ngừng tỏa ra một luồng khí áp cực kỳ kinh khủng, tựa như quân vương hàng lâm, vạn thần phải khấu đầu, bá khí quét tan bát hoang, đế uy giẫm đạp thiên hạ.
Cảm nhận được hơi thở chí tôn vô thượng từ chiếc ngai vàng của hoàng đế, Đăng Dương vừa chấn kinh lại vừa cười khổ trong lòng
‘Ngồi lên ngai vàng của An Dương Vương, một tuyệt đại thần minh có thể tùy ý bóp chết cường giả Độn Thiên chỉ trong chớp mắt, thật không hiểu sao mình lại có cái ý nghĩ ngu ngốc như vậy được. Với khí tràng mãnh liệt như thế này của ngai vàng, đừng nói là ngồi lên trên, cho dù đến gần một chút thôi đã là việc không thể nào rồi!’
Keng… keng… keng… keng… âm thanh binh khí va chạm không ngừng ngân vang trong không gian.
Trong khi Đăng Dương đang nhàn nhã đánh giá Chánh Điện Đế Vương, cuộc đại chiến ở nơi này vẫn diễn ra vô cùng khốc liệt, đao kiếm giao nhau, hoa lửa bắn ra tung tóe, đấu khí ầm ầm bạo nổ, hỏa ngục, băng tinh, phong mang, lôi điện điên cuồng thay nhau xuất hiện, mà theo đó, từng giây trôi qua, máu huyết rơi vãi khắp sàn lại càng nhiều.
Chỉ thấy, cách Đăng Dương và Nguyệt Yên Lang khoảng ba mươi mét về phía bên phải của Chánh Điện Đế Vương, Ngọc Cổ Thanh, Hoàng Kỳ và gần bốn mươi võ giả của Phá Thiên Tông đang mạnh mẽ vây công một bức tượng đá cực đại.
Đó là một bức tượng mang hình dáng của một con rồng, chỉ là, con rồng này có chút khác biệt so với những loài rồng mà Đăng Dương đã từng đọc được trong các cuốn cổ tịch của Tam Sơn Môn.
Con rồng đá này không có cánh, phần đầu không có nửa điểm hung ác mà lại uy vũ xuất thần, trên đầu mọc ra một đôi sừng nai, quanh cổ lại có bờm như sư tử, toàn thân thon dài giống rắn, bao phủ bên trên là một lớp vảy cá bóng loáng xếp chồng lên nhau, dưới bụng có tứ chi như chân cọp, tuy nhiên móng vuốt lại là móng vuốt của chim ưng, mỗi chân năm ngón giống tương tự tay người.
Và thật ra, nếu như không phải có kỹ năng giám định, Đăng Dương thật sự không cách nào biết được, cái con quái thú hội tụ đủ mọi đặc điểm trên trời dưới đất kia lại là một con rồng.
Chỉ là, đáp án mà kỹ năng giám định đưa ra vẫn không đủ để Đăng Dương dập tắt đi một đống câu hỏi khó hiểu đang bủa vây lấy trí óc hắn
Loài rồng gì là lại không có cánh? Chẳng lẽ lại là Địa Long, bất quá, Địa Long xét cho cùng cũng chỉ mà lột cái tên gọi hoa mỹ do con người tự đặt ra mà thôi, chứ thật ra, Địa Long chính là một con kỳ đà sống dưới lòng đất.
Rồng gì mà lại có sừng nai? Sừng nai vừa cùn lại chĩa về phía sau như thế thì làm sao có thể xuyên thủng địch nhân.
Rồng gì mà lại có bờm? Nó là Rồng nha, cũng không phải là giống loài sư tử tầm thường mà cần bờm để chứng minh sự uy vũ của mình và dọa nạt kẻ thù.
Rồng gì mà có thân rắn, vảy cá bóng lộn? Cơ bắp cuồn cuộn đâu, cơ thể tráng kiện tràn đầy hơi thở bạo ngược đâu, lớp da cứng rằn gấp ngàn vạn lần sắt thép đâu rồi?
Hoàn toàn không có một lời giải đáp hợp lý nào cho tất cả những câu hỏi này, do đó, mặc dù vẫn còn cực kỳ khó tin, Đăng Dương cũng chỉ có thể thay đổi thế giới quan của mình, âm thầm chấp nhận loài vật hung hăng bá đạo, luôn luôn gắng liền với hình tượng to lớn đáng sợ kia, vẫn còn có một ‘hình dạng’ mỏng manh dễ vở như thế này.
Thế nhưng con rồng đá trước mắt này thật sự là mong manh dễ vỡ sao?
Tất nhiên là không rồi, mặc dù có hình dáng rất chi là kỳ quái và yếu nhược, con rồng đá… hay nói đúng hơn là con Rối Đá được chế tác mô phỏng theo hình dạng của rồng kia, không hề có một chút gì là mong manh dễ vỡ cả, mà hoàn toàn ngược lại, nó đang thể hiện ra sức mạnh kinh người của mình, chèn ép và vùi dập đám người Phá Thiên Tông một cách không thương tiếc. Một cú quất đuôi trúng đích thì liền có một tiếng hét thảm thiết vang lên, một cái vuốt trảo phóng ra, chính là dễ dàng xiên thủng một cái bị thịt, vung vẫy máu tươi văng ra đầy đất.
Không dừng lại ở đó, hơi thở của con rồng này còn ẩn chứa cả tứ đại nguyên tố Thủy - Hỏa – Phong – Lôi, một hơi phun ra, người chết như rạ, phi thường mạnh mẽ, bá đạo tuyệt luân.
So với nó, những con rồng cơ bắp tầm thường kia làm sao có thể sánh bằng!
Nằm gọn trong lòng Đăng Dương, Thủy Linh Lung mở to hai mắt nhìn đến con rồng đá có hình dáng hết sức kỳ lạ không xa, giật mình kinh ngạc nói
“Lão tiên sinh, con rồng kia, sức mạnh của nó là tương đương với cường giả Kình Quân!”
“Không sai, con Rối Đá này đúng là hết sức cường đại” Đăng Dương khẽ gật đầu tán thành, tiếp đó lại cười nói
“Tuy nhiên, tên Ngọc Cổ Thanh kia cũng không phải dạng vừa, nếu lão phu đoán không lầm thì hắn ta đã tìm ra được điểm yếu của nó và đang nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ thích hợp để phản công nhất kích tất sát”
Nghe thế, Thủy Linh Lung liền thu lại dáng vẻ ngạc nhiên của mình, ngước mắt lên nhìn tấm mặt nạ ngạ quỷ gần trong gang tất, lạnh lẽo nói
“Chỉ sợ, đợi thêm chút nữa, người của hắn đã chết sạch rồi”
“Linh Lung, nàng nghĩ hắn ta sẽ để ý đến mấy cái chuyện nhỏ nhặt đó à?” Đăng Dương mỉm cười đầy hàm ý
“Có lẽ… không, chắc chắn là sẽ không!” Ánh mắt Thủy Linh Lung càng lạnh hơn “Đối với loại người như hắn, lợi ích mới là trên hết, hắn thà rằng để cho thuộc hạ của mình bỏ mạng còn hơn là khiến bản thân bị suy yếu khi phải trả đại giới để tiêu diệt con rồng đá kia”
“Thế nhưng mà, lão tiên sinh, Linh Lung tin chắc ngài sẽ không để cho hắn được toại nguyện, đúng chứ?”
Đăng Dương nhàn nhạt trả lời “Linh Lung, nàng càng ngay lại càng hiểu rõ lão phu rồi!”
“Lão tiên sinh quá lời! Linh Lung chỉ là nghĩ sao nói vậy mà thôi, không có gì gọi là hiểu rõ cả” Thủy Linh Lung có chút thẹn thùng cuối đầu, bộ dạng tựa như con gái học giỏi được cha khen ngợi.
Lần này, Đăng Dương từ chối cho ý kiến đối với lời nói có điểm mập mờ của Thủy Linh Lung, bàn tay giấu trong áo choàng lông vũ hơi xòe ra, một bình thủy tinh nho nhỏ bổng xuất hiện, bên trong là một thứ chất lỏng trong suốt như nước lã.
Tiếp đó, Đăng Dương liền hiện thân, mạnh tay ném thẳng bình thủy tinh về phía trận cuồng chiến rồi sau đó lại một lần nữa biến mất, cả quá trình kéo dài chưa đến một giây thời gian, nhanh đến nổi cho dù là Mắt Diều Hâu của Ngọc Cổ Thanh cũng không cách nào phát hiện ra được.
------*-*------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.