Hào Quang Mặt Trời

Chương 299: Đối mặt




ẦM!
Sau một hồi chiến đấu khốc liệt, con rồng đá cuối cùng cũng bị hạ gục dưới sự vây công dồn dập, chặt như nêm cối của Phá Thiên Tông, cơ thể to lớn chia năm xẻ bảy, biến thành một đống đá vụng không hơn không kém, rơi vãi đầy đất.
Tuy nhiên, để có thể làm được điều này, Phá Thiên Tông đã phải mất thêm sáu tên đệ tử nữa, dẫn đến tổng quân số chỉ còn lại mười hai người, đó là bao gồm luôn cả Ngọc Cổ Thanh và ba người Hoàng Kỳ, Chu Lam, Huỳnh Phong.
Phá Thiên Tông lúc này, thật sự đã bị trọng thương nguyên khí, so với sức cùng lực kiệt cũng không khác là bao.
Chỉ là, còn không để cho bọn hắn có thời gian tung hô ăn mừng hay nghỉ ngơi dưỡng sức…
Đúng vào thời điểm con rồng đá bị một đoàn tổng lực của Phá Thiên Tông hoàn toàn hủy diệt, thì ngay tại cánh cổng bảy màu của Chánh Điện Đế Vương, Nguyệt Yên Lan đã tuân mệnh Đăng Dương mà dẫn theo trên dưới hai mươi đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động xông thẳng vào trong.
“Ngọc Cổ Thanh, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!” Ngô Thừa Dực lạnh lùng nói
“Để con ả lẳng lơ Hoàng Kỳ kia cho ta! Ta sẽ chiêu đãi ả ta theo cách tàn nhẫn nhất có thể!” Đôi mắt long lanh của Lý Tiểu Kiều bốc lên từng luồng lửa hận, lời nói rít qua kẽ răng, chứa đựng bên trong sát khí nồng đậm đến dọa người.
Nguyệt Yên Lan hừ lạnh một tiếng, đôi mày phượng dựng ngược lên tràn đầy anh khí, cả người toát ra một cổ hơi thở sát phạt tuyệt luân, hung bạo quát lên
“Giết tất cả bọn chúng, báo thù cho tất cả huynh đệ tỷ muội đã khuất!”
“Giết!!!”
Không một lời nói vòng vo, không cho kẻ địch có cơ hội chuẩn bị, Nguyệt Yên Lan vừa tiến vào Chánh Điện Đế Vương, ánh mắt trông thấy đám người Phá Thiên Tông thì liền hạ lệnh tấn công, bắt đầu một tràng chém giết gió tanh mưa máu thứ hai tại nơi sa hoa tráng lệ này.
Bổng nhiên lại thấy người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động xuất hiện, đầu Hoàng Kỳ ngay lập tức nổ đùng một tiếng, không thể tin vào mắt mình mà ngạc nhiên hét lên
“Tại sao bọn chúng lại có mặt ở đây? Đáng lý ra bọn chúng phải chết rồi cơ mà?”
Huỳnh Phong cũng không ngoại lệ, hai hàng lông mày của hắn liền cau chặt lại, tại giữa ấn đường hiện rõ sự lo lắng và khó hiểu không thể che giấu. Bất quá, chính bản thân hắn cũng biết, lúc này mà lo lắng hay truy vấn đã không còn bất kỳ tác dụng gì, chuyện quan trọng trước mắt, chính là phải làm tìm ra cách để chống chọi lại đám mãnh thú khát máu đang điên cuồng phóng đến kia.
Hắn cố gắng đè nén xuống vết thương đau nhói nơi ngực, điều động chút ít Quang Minh đấu khí còn sót lại trong người, biến thành đôi cánh ánh sáng sau lưng, một lần nữa bay lên không trung, hai tay vung ra, trong lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ một thanh trường thương sáng chói, đồng thời hét to với đám đệ tử còn lại
“Không có thời gian để suy nghĩ đâu, không muốn chết thì mau lập hàng phòng ngự ngay cho ta!”
Phừng… phừng… phừng… hắc hỏa bốc lên, thiêu đốt không gian, Chu Lam nheo lại đôi mắt nguy hiểm, một mặt nhìn chằm chằm về phía Nguyệt Yên Lan cùng với hai mươi tên Võ Tướng của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đang ầm ầm lao đến, chuẩn bị tiếp đón cuộc huyết chiến sinh tử không cách nào tránh khỏi, một mặt lại trầm giọng hỏi Ngọc Cổ Thanh vẫn còn lơ lửng trên không trung, trong ngữ khí, ẩn ẩn nghe ra được hàm ý chất vấn, thứ mà không bao giờ được phép xuất hiện trên người một tên bề tôi trung thành.
“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, chuyện này là như thế nào? Không phải huynh đã âm thầm cấy trứng của Trùng Ăn Thịt vào cơ thể bọn chúng hay sao? Tính đến hôn nay là đã trôi qua bốn ngày bốn đêm rồi, thế quái nào mà bọn chúng vẫn còn sống nhăn răng ra thế, hơn nữa lại có thể nhàn nhã bám theo sau đuôi chúng ta mà không một ai hay biết, kể cả huynh?”
Tình thế hiện tại của Phá Thiên Tông, hai từ ‘nguy hiểm’ đã không đủ để hình dung nữa, mà chính xác phải là ‘ngàn cân treo sợi tóc’, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa.
Đối mặt với áp lực chưa từng có, dù là một kẻ suy tính cặn kẽ như Ngọc Cổ Thanh cũng không thể nhận ra được sự khác thường trong lời nói của Chu Lam, tất cả tâm trí của hắn lúc này đây, đều đặt hết lên đám người Nguyệt Yên Lan rồi, vầng trán kiêu ngạo nhíu chặt lại thành một đường chỉ mảnh, lạnh giọng đáp
“Ta cũng không hiểu tại sao mà bọn chúng lại có thể sống sót được sau khi bị ta cấy trứng của Trùng Ăn Thịt vào người. Nên biết, độc chiêu giết người này chính là do Phá Thiên Tông mất hàng trăm năm ròng rã, một tay nghiên cứu mà tạo thành, do đó, ngoại trừ chúng ta ra, không một ai trong cái phế khu Cổ Loa này có thể phá giải được chúng cả."
"Điều này ta có thể chắc chắn trăm phần trăm.”
“Bất quá, cũng không thể loại trừ khả năng, lão già thần bí kia đã tìm ra một cách gì đó, động tay đông chân, khiến cho… mà khoan!”
Nói đến đây, Ngọc Cổ Thanh bổng nhiên khựng lại, sau đó thì tựa như nhận ra điều gì đó bất thường mà giật mình thốt lên
“Không tốt, lão già đó và Thủy Linh Lung đâu, tại sao lại không xuất hiện cùng với đám người Nguyệt Yên Lan?”
Ngọc Cổ Thanh vừa mới hỏi xong, còn không đợi bất kỳ ai giải đáp cho hắn thì đột nhiên, hắn nghe được một tiếng rít gió bén nhọn ngân vang trong không gian, đi cùng với đó là một cảm giác cực kỳ nguy hiểm phủ xuống đầu.

“Mẹ kiếp, lão già chó chết!”
Chửi thề một tiếng, Ngọc Cổ Thanh không dám có một chút do dự, thoáng cái di động thân thể cực nhanh trên không trung, chớp mắt đã bắn ra một khoảng cách không nhỏ, chỉ để lại sau lưng một đạo tàn ảnh mơ hồ.
Mà ngay khi Ngọc Cổ Thanh vừa bay đi, tại vị trí ban đầu của hắn, một loạt năm thanh kim đao phi thường sắc bén không biết từ đâu xuất hiện, chia làm ba hướng mà ‘xèn xẹt’ cắt qua không gian, xé tan tàn đạo tàn ảnh mờ nhạt của hắn thành mấy mảnh.
Tiếp đó, ba thanh kim đao cũng không có dừng lại mà cứ thế lao thằng về phía trước, chém mạnh vào trần điện đá quý hoa lệ, vang lên ba tiếng ‘keng’ cực kỳ chói tai rồi vỡ tan thành hàng nghìn điểm sáng lấp lánh, dần dần tiêu biến vào hư vô.
“Chật!” Một tiếng tặc lưỡi tiếc nuối chợt vang lên.
Cách đám người Phá Thiên Tông chưa đến ba mươi mét về phía bên trái, Đăng Dương lúc này cũng đã triệt tiêu hồn thuật ‘Bạch Vũ Vô Hình’, cùng Thủy Linh Lung với gương mặt tuyệt mỹ băng sương giá lạnh, chính thức lộ diện trong ánh mắt tất cả mọi người.
“Qủa nhiên là lão già chết tiệt nhà ngươi!” Ngọc Cổ Thanh lạnh giọng nói, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Nhìn sắc mặt âm trầm đến đáng sợ của Ngọc Cổ Thanh, Đăng Dương liền hắc hắc cười to với chất giọng già nua, nghiên đầu hỏi
“Là lão phu thì sao? Thất vọng vì mưu kế của ngươi lại không được thanh công như mong đợi à, Ngọc Cổ Thanh?”
“Mưu kế?” Đôi mắt diều hâu của Ngọc Cổ Thanh nhất thời mở lớn, nghiến răng ken két nói “Thật sự là do lão?”
Đăng Dương cong nhẹ khóe môi, có phần trêu tức nói
“Đúng vậy, đám trừng Trùng Ăn Thịt của ngươi chính là do lão phu hóa giải đấy, cảm thấy sao nào? Cay lắm đúng không? Ha ha ha!"
"Trên thế giới này, đã có quả quýt dày tất sẽ có móng tay nhọn, từ trước đến giờ, ngươi có thể luôn luôn thành công, cốt yếu chỉ là chưa đụng phải móng tay nhọn của mình mà thôi”
“Còn bây giờ, ngươi và người của ngươi cũng nên trả giá cho tất cả tội lỗi của mình đi thôi, giết người thì đền mạng, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ, Ngọc Cổ Thanh?”
Thật ra, nếu như muốn, Đăng Dương vẫn có thể lựa chọn tiếp tục án binh bất động, để cho Ngọc Cổ Thanh và đám tàn quân Phá Thiên Tông của hắn vĩnh viễn ngu ngốc đóng vai một viên đá dò đường, giúp Đăng Dương trải ra một tấm thảm đỏ bằng phẳng, dẫn thẳng đến truyền thừa Cổ Loa.
Dù sao, theo như suy đoán gần như chắc chắn của hắn, con rồng đá có sức mạnh tương đương cường giả Kình Quân kia, hoàn toàn không phải là cửa ải cuối cùng chặng ngang đường đi của hắn, phía sau nó, ắt sẽ còn rất nhiều cửa ải khác cần phải vượt qua, độ khó chỉ có hơn chứ không thể kém.
Thế nhưng, với tình trạng áo thủng trăm lỗ, suy tàn kiệt quệ của Phá Thiên Tông hiện nay, đã không còn thích hợp làm viên đá dò đường của hắn nữa rồi, bọn chúng, nhiều lắm cũng chỉ là một mảnh ngói nát vụn vỡ mà thôi, chẳng còn giá trị lợi dụng gì quá lớn.
Với lại, tên Ngọc Cổ Thanh mưu mô xảo trá kia có thể nhờ vào đan được mà trở thành Ngụy – Kình Quân một lần, tất nhiên cũng có thể làm lần thứ hai, thứ ba, thứ tư. Đến lúc đó, muốn giết chết hắn cũng không phải cứ thích là làm được, tất yếu sẽ phải trả một cái giá khá chát.
Nếu đã như vậy thì không bằng nắm chắt thời gian, nhân lúc bọn chúng bị rơi vào suy yếu, tiết kiệm một chút sức lực, giải quyết nốt một lần cho xong. Vừa có thể giúp hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung xả ra một cơn tức khí, vừa đoạn tuyệt một mối uy hiếp cuối cùng.
Lựa chọn này của Đăng Dương, không thể nói là quá mức hoàn mỹ nhưng tuyệt đối vô cùng chính xác.
Nghe lời nói tuy rằng thản nhiên nhưng lại hàm chứa sát ý ngợp trời của Đăng Dương, Ngọc Cổ Thanh liền hừ lạnh một tiếng, phủ lên sắc mặt một tầng băng sương hắc ám, gằng giọng nói
“Muốn giết chúng ta? Vậy thì phải xem lưỡi đao của các ngươi có đủ sắc bén không đã!”
Nói rồi, Ngọc Cổ Thanh liền vung mạnh tay áo, phóng xuất ra một đám mây đen phô thiên tái địa, che kín cả đại điện.
Đám mây này, còn ai vào đây ngoài bầy Trùng Ăn Thịt gớm nghiếc và vô cùng khát máu của hắn ta.
Không cần hiểu lầm, bầy Trùng Ăn Thịt mà Ngọc Cổ Thanh từng dùng để vây công liên minh Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động ở Võ Chiến Đài, sau vài ngày không được cung cấp thịt tươi thì đều đã chết đói hết cả rồi. Còn bầy trung mà hắn vừa mới thả ra kia, thật ra chính là những con Trùng Ăn Thịt sinh sau đẻ muộn từ xác chết của vô số tên võ giả vô hồn đã bỏ mạng trong vùng Nội Thành.
Chỉ là, đám Trùng Ăn Thịt này, tuy rằng cực kỳ bá đạo và hiểm độc, thế nhưng chỉ có tính sát thương đối với những sinh vật sống có máu có thịt mà thôi, còn khi chiến đấu với bọn vô tri vô giác như Cốt Qủy hay Rối Đá, bọn chúng lại hoàn toàn trở nên vô dụng.
Vì thế, Ngọc Cổ Thanh không còn cách nào khác hơn, ngoài việc đem tất cả Trùng Ăn Thịt thu vào bên trong Sinh Mộc Túi, một loại "kỳ bảo" có công năng giống như không gian trữ vật nhưng lại có thể chứa đựng sinh vật sống.
Nhưng rồi thật không ngờ, đến cuối cùng, bầy Trùng Ăn Thịt tưởng chừng như vô dụng đó lại là quân át chủ bài cứu lấy tính mạng của hắn lúc này.
“Mẹ kiếp, lại chơi chiêu này, bộ Phá Thiên Tông các ngươi không còn thứ gì hiếm lạ hơn hay sao?” Nhìn đến bầy Trùng Ăn Thịt đông nghịt bao phủ khắp không gian, một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động không khỏi lạnh run cả người, mặc dù vậy, nét mặt của nàng hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào gọi là sợ hãi, có chi cũng chỉ là sự trào phúng nồng đậm trong ánh mắt mà thôi.
Mà không chỉ có một mình nàng thôi đâu, tất cả những đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động còn lại cũng là như thế, trên môi treo lên một nụ cười châm biếm và quỷ dị, tựa như, đám Trùng Ăn Thịt từng hành hạ bọn họ sống không bằng chết kia chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi không đáng quan tâm.
Tốc độ di chuyển không những không giảm mà còn tăng mạnh, người nào người nấy đều bùng nổ toàn bộ tu vi Võ Tướng của mình, đấu khí đủ màu đủ loại ầm ầm khuấy động thương khung, giống như một cơn sóng thần tràn đầy bạo ngược và sát khí, ập thẳng vào hàng phóng ngự mỏng manh của Phá Thiên Tông.
“Hừ, muốn chết thì chúng ta cùng chết, Phá Thiên Tông dù có tàn cũng không bao giờ chịu phế!”
Thấy sau khi đã phóng xuất ra bầy Trùng Ăn Thịt nguy hiểm chết người mà hai mươi Võ Tướng do Nguyệt Yên Lan dẫn đầu vẫn cứ tiếp tục lao lên với không một chút do dự trên nét mặt, trong lòng Ngọc Cổ Thanh liền dâng lên một mảnh nghi hoặc và khó hiểu không nói thành lời.
"Tại sao bọn chúng không ngừng lại? Bọn chút rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà dám thẳng mặt đối đầu với bầy Trùng Ăn Thịt của ta?"
Bất quá, khó hiểu thì khó hiểu, tình thế cấp bách lúc này không cho phép hắn có thời gian tìm ra đáp án cho sự nghi hoặc của mình, việc đến nước này, tất cả những gì có hắn thể làm được chính là liều chết chiến đấu mà thôi.
Nghĩ như vậy, Ngọc Cổ Thanh cũng không chần chừ nữa, tức khắc chỉ thẳng ngón tay xuống làn sóng tấn công phi thường mãnh liệt bên dưới, lạnh lùng quát
“Đi, giết hết tất cả bọn chúng cho ta!”
Dưới mệnh lệnh độc ác của Ngọc Cổ Thanh, đám mây đen kịt đang che lấp cả không gian ngay lập tức ào ào lao xuống nhưng những dòng thác lũ cuồn cuộn, từ khắp bốn phương tám hướng, bủa vây lấy đám người Nguyệt Yên Lan.
Đúng vào lúc này, giọng nói già nua của Đăng Dương lại lần nữa vang lên, trong thanh âm không khó để nhận ra sự khinh thường và phẫn nộ
“Ngọc Cổ Thanh, ngươi tưởng lão phu là người tàn hình à?”
Nếu là khi trước, Đăng Dương chắc chắn sẽ có điểm e ngại cũng như cố kỵ bầy Trùng Ăn Thịt thị huyết và vô cùng đông đảo này, thế nhưng hiện nay thời thế đã khác, thiên địa xoay vần, hắn đã không còn là hắn của trước đây.
"Nhãn Thuật Thần Cấp – Vũ Khúc Của Lửa"
Theo một tiếng quát khe khẽ vang lên, sau lớp mặt nạ Ngạ Qủy ghê rợn, đôi mắt sâu thẳm như đại dương vô tận của Đăng Dương bổng bùng lên hai đóa hỏa hoa mỹ lệ.
Ngay sau đó, từ sâu bên trong đôi mắt phi thường nóng bỏng ấy, hai tia sáng đỏ rực như ‘laser’ bất ngờ phá không bắn ra với tốc độ cực nhanh, mang theo sức nóng kinh thiên liệt địa quỷ khốc thần sầu, mạnh mẽ đến nổi bẻ cong cả vùng không gian mà nó đi qua, trong chớp mắt đã phóng thẳng vào bầy Trùng Ăn Thịt đông nghìn nghịt.
Phừng!
Tại nơi hai tia sáng đỏ rực tiếp xúc với bầy Trùng Ăn Thịt, một đốm lửa nho nhỏ bắt đầu xuất hiện.
Và rồi, trong ánh mắt không thể tin nổi của Ngọc Cổ Thanh lẫn tất cả mọi người có mặt ở nơi đây, đóm lửa nho nhỏ tưởng chừng như vô hại đó đã lan nhanh với một tốc độ chóng mặt, nhanh đến nổi mắt thường không cách nào theo kịp, chưa đến một giây thời gian thì đã bùng lên thành một ngọn hỏa diễm rực rỡ khổng lồ, nuốt chửng lấy toàn bộ bầy Trùng Ăn Thịt phô thiên tái địa với số lượng lên đến hàng chục vạn con.
Lại thêm một giây ngắn ngủi trôi qua, tất cả những gì còn lại chỉ là một mảnh tro tàn.
Chỉ với một ánh mắt duy nhất, Đăng Dương đã lạnh lùng thiêu đốt sạch sẽ quân át chủ bài cuối cùng của Ngọc Cổ Thanh, chính thức đạp cho hắn một cước, rơi thẳng vào vực sâu không đáy của sự tuyệt vọng.
------*-*------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.