Hào Quang Mặt Trời

Chương 342: Liên hoa tiên tử




Đã ba tháng kể từ đại sự kiện chấn động trấn Lạc Ngôn xảy ra.
Trong vòng một đêm ngắn ngủi, cả Ngọc gia, Lôi gia và Hoàng gia, ba gia tộc thống lĩnh trấn Lạc Ngôn đột nhiên cùng ôm nhau ngã ngựa.
Nhất là Lôi gia, tất cả Võ Giả từ trên xuống dưới đều bị giết sạch không còn một mống, những người sống sót còn lại cơ hồ đều là người thường, sức chiến đấu gần như bằng không. Mà một gia tộc không có sức mạnh để chống đỡ, tất nhiên không cách nào tiếp tục tồn tại. Do đó, ngay ngày hôm sau, Lôi gia đã trực tiếp bị xóa tên trên bản đồ thế lực trấn Lạc Ngôn.
Không thê thảm như Lôi gia, Hoàng gia và Ngọc gia vẫn còn đủ sức giữ lại chút hơi tàn. Có điều, cái hơi tàn này, e rằng cũng không thể kéo dài quá lâu.
Võ giả của Hoàng gia và Ngọc gia, tuy rằng không bị diệt sát toàn bộ, thế nhưng tất cả cường giả Võ Sư của bọn hắn, những kẻ cầm đầu có sức thống lĩnh đều đã chết hết, đám Võ Giả yếu đuối còn lại, làm sao đủ sức chống đỡ được bầy lang sói đói khát điên cuồng lao vào xâu xé.
Không quá một tuần, Hoàng gia và Ngọc gia, hai đại gia tộc từng oai phong một cõi trong trấn Lạc Ngôn, đã từ đỉnh cao rơi thằng xuống vực sâu vạn trượng, biến thành một gia tộc tầm thường lụn bại.
Muốn một lần nữa chấn hưng gia thế, khôi phục ánh hào quang trước kia, hoàn toàn là mộng ước xa vời.
Ba đại gia tộc ngã ngựa, tất nhiên là một điều kiện không thể tuyệt vời hơn để những tiểu thế lực nhỏ bé, những gia tộc yếu kém cùng nhau vùng lên tranh quyền đoạt vị, ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận chiến lớn, vô hình chung biến trấn Lạc Ngôn vốn dĩ thanh bình thành một chiến trường khốc liệt, đầy mùi huyết tanh.
Một trận chiến này, kéo dài suốt mười ngày, khiến cho cả trấn Lạc Ngôn gà bay chó sủa, dân chúng bình thường luôn luôn sống trong tâm trạng bất an hỗn loạn, ban ngày không dám nói to, đêm xuống không dám rời nhà, sợ hãi khôn cùng.
Cuối cùng, chỉ khi Võ Thần Điện chính thức ra mặt, sự tranh đấu điên cuồng này mới chịu chấm dứt.
Bất quá, lòng tham của con người là không đáy, Võ Thần Điện có thể áp chế nhất thời, không thể áp chế mãi mãi, chỉ khi nào ngôi vị bá chủ trấn Lạc Ngôn được xác định, tình thế hỗn loạn này mới có thể chấm dứt.
Do đó, Võ Thần Điện không còn cách nào khác là xây dựng nên một cái Võ Thần Đài ở ngay chính giữa quảng trường trấn Lạc Ngôn, đồng thời cũng tạo nên một giải đấu chính thống, để cho tất cả thủ lĩnh các thế lực tham gia tranh đoạt.
Kẻ nào chiến thắng cuối cùng sẽ là bá chủ mới của trấn Lạc Ngôn, được Võ Thần Điện công nhận. Đây chính là sự nhân nhượng cuối cùng của Võ Thần Điện rồi, nếu còn bất kỳ ai dám chấp mê bất ngộ, chủ động gây rối, Võ Thần Điện tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau một hồi lôi đài tranh đấu vô cùng khốc liệt, bá chủ mới của trấn Lạc Ngôn đã được xác định, chỉ là ngạc nhiên thay, gia tộc chiến thắng này vốn dĩ không phải là một phần tử của trấn Lạc Ngôn mà từ nơi khác di cư vào.
Gia tộc đó… gọi là An Lan gia, một gia tộc bí hiểm nhưng thập phần cường đại.
Với việc ngôi vị bá chủ trấn Lạc Ngôn đã được thiết lập, trận huyết chiến gieo rắc bao sợ hãi xuống đầu người dân cuối cùng cũng chấm dứt, cuộc sống thanh bình và đầy nhộn nhịp, một lần nữa trở lại nơi đây.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, trấn Lạc Ngôn lại phải hứng chịu một trận oanh động mới, một trận oang động mà đến cả Võ Thần Điện cũng không thể nào dập tắt, hay nói đúng hơn là… không muốn dập tắt!
Bởi vì, đây là một câu chuyện vui!
Trấn Lạc Ngôn, một thị trấn nhỏ thuộc Duyên Hải vực, vực có thực lực yếu nhất trong bốn đại vực, đoán chào sự ra đời của một tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, mới chỉ mười sáu tuổi đã là Luyện Dược Sư cao cấp, một kỷ lục vô tiền khoáng hậu trước nay chưa từng xảy ra.
Vị thiên tài đó, tên là Phạm Liên Hoa, cháu đích tôn duy nhất của Luyện Dược Sư cao cấp – Phạm Côn Bằng, nữ Luyện Dược Sư cao cấp trẻ nhất trong lịch sử Việt quốc.
Nghe nói đâu, dù cho có là ở chốn Kinh Thành Thăng Long giàu có xa xôi, nơi tập trung toàn bộ quyền lực của cả Việt quốc, vùng đất mà thiên tài nhiều đến xuể, nhan nhản ngoài đường, thì vẫn không có lấy một ai sánh được với nàng.
Có thể tu vi của nàng không cao, nhưng trên con đường luyện dược thuật, thiên phú của nàng là vô địch, hoặc ít nhất… tất cả mọi người trong trấn Lạc Ngôn nghĩ là như vậy.
Thêm vào đó, với một câu nói đơn giản ‘chỉ lấy 30% tiền thù lao so với quy chuẩn cho tất các loại đan dược mà nàng luyện thành’ (gần như là miễn phí tiền công), vị thế của nàng trong lòng dân chúng và cả võ giả nữa, đã được đưa lên ngang hành với thánh nhân, hiền lương nhân từ, ban phúc muôn dân, người đời ca tụng là Liên Hoa Tiên Tử.
Hai chữ ‘Tiên Tử’ này, nghe thì kiêu thật, nhưng dùng trên người nàng, quả thực không sai. Ngoài thiên phú luyện dược kinh người, sắc đẹp kiêu sa của nàng cũng là một thứ khiến cho tất cả mọi người phải ngã mũ bái phục.
Một dung nhan tuyệt mĩ tựa như tiên nữ hạ phàm, chỉ bất nhiêu thôi là quá dư cho hai từ ‘Tiên Tử’ rồi. 
Thậm chí, còn có rất nhiều… rất nhiều người muốn xưng tụng nàng là Thánh Nữ nữa cơ, tuy nhiên rất tiếc, danh xưng Thánh Nữ là một điều kiên kỵ tại Việt quốc, không phải vì chính quyền ngăn cấm, mà là do áp lực từ các đại Tông Môn.
Trong những Tông Môn này, Thánh Tử và Thánh Nữ là hai ngôi vị dưới một người mà trên vạn người, biểu trưng cho quyền lực tối cao mà những tông môn đó nắm giữ, ai dám tự xưng bậy bạ, tất rước họa vào thân.
Tạm dẹp Thánh Nữ và Tông Môn qua một bên, với tiền thù lao chỉ bằng một phần ba ban đầu, Bách Dược Đường gần như lúc nào cũng đông nghẹt, tất nhiên là không bao giờ có hiện tượng chen lấn xô đẩy, người nào người đấy đều vô cùng an phận, xếp thành một hàng dài từ trong ra ngoài, không thấy điểm cuối.
Trong hàng chờ đông đảo này, không chỉ võ giả mà còn có cả dân chúng, rất nhiều là đằng khác.
Những người dân này, trừ một số ít giàu có ra, đa phần bọn họ đều lam lũ mộc mạc, quần áo bạc màu, gương mặt khắc khổ, nhìn vào liền biết đều là phận nông dân chân lấm tay bùn, ăn bữa nay, lo bữa mai.
Bọn họ, lúc bình thường, về cơ bản là không bao giờ dành dụm đủ tiền để mua một viên Võ Khí Đan, giúp con cháu của mình có được một cơ hội trở thành võ giả, thuận thế đổi đời. Tương lai của những đứa trẻ đó, chỉ có mịt mù và kham khổ.
Thế nhưng giờ đây, với sự xuất hiện của Liên Hoa Tiên Tử, một cơ hội mong manh đã đến với bọn họ, cơ hội để có được Võ Khí Đan với giá tiền cực thấp, vừa đủ để bọn bọ có thể xoay sở tìm được.
Đúng là… chỉ với một viên Võ Khí Đan, không có điều gì là chắc chắn giúp cho một đứa trẻ trở thành võ giả.
Chỉ là, họ không quan tâm điều đó, cái họ muốn lúc này, chính là cố gắng nắm chặt lấy cơ hội trước mặt và hi vọng về một tương lai tươi sáng.
Vậy cho nên, Liên Hoa Tiên Tử là danh xứng kì thực, không cần bàn cải. Nếu như có một người dám phản bác điều đó, có thể tin chắc rằng, hắn ta chắc chắn sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng ngày mai.
Liên Hoa Tiên Tử - Phạm Liên Hoa ban phước muôn dân, trong vòng một tháng, số lượng võ giả tăng nhanh đột biến, các đại gia tộc vì thế mà vui vẻ, Võ Thần Điện cũng vui vẻ, người người nhà nhà đều vui vẻ, duy chỉ có duy nhất một người không vui.
Đó chính là Phạm Côn Bằng, vị Luyện Dược Sư cao cấp ‘từng’ được kính trọng nhất trấn Lạc Ngôn.
Ông không vui, không phải vì danh tiếng của mình bị lu mờ, không phải vì con đường thu nhập bị chặt đứt, ông buồn là vì chính cô cháu gái thiên tài của ông.
Người ta nhìn thấy Liên Hoa Tiên Tử phong quang chói lọi như thế, nhưng ít ai biết được rằng, kể từ cái ngày định mệnh, cái sự kiện khủng khiếp đó, nụ cười tươi tắn đã không còn xuất hiện trên môi của nàng!
Là vì cái chết của Lôi Bân, hôn phu của nàng sao? 
Ban đầu, ông cũng nghĩ là như thế, nhưng rồi, theo thời gian trôi đi, ông đã nhận ra, cái chết của Lôi Bân không phải là lý do duy nhất. Còn một việc gì đó, một việc mà ông không bao giờ biết được, đã biến nàng, một cô bé nói cười hi ha trở thành Tiên Tử kiêu sa nhưng lãnh diễm như ngày hôm nay.
Ông còn nhớ rất rõ, vào ngày mà tam đại gia tộc gặp biến cố, không… chính xác hơn là buổi chiều trước cái đêm định mệnh đó, Phạm Liên Hoa trở về từ Vũ Trúc Lâm với khuôn mặt u buồn, tất cả mọi chuyện liền thay đổi từ đây.
Sau khi trở về, nàng không nói một lời liền từ nhốt mình trong phòng, khóc lớn một trận, khóc đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc đó thống khổ đến nỗi, khiến cho ông cũng cảm thấy đau lòng.
Lần đầu tiên trong đời, ông được chứng kiến bộ dạng đau đớn đến chết lặng đó của nàng, một bộ dạng mà có lẽ, cho đến lúc chết, ông cũng không thể nào quên.
Nhưng rồi sáng hôm sau, nàng một lần nữa rời phòng, nước mắt đã biến mất trên gò má xinh đẹp, nét mặt bình lặng như mặt mồ vào thu, nếu như không phải mi mắt nàng vẫn còn ửng đó, không ai nghĩ là suốt đêm hôm qua, nàng đã khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi, tuyến lệ cạn khô.
Trên bàn ăn được chuẩn bị kỹ càng, như mọi khi, ông và nàng cùng nhau dùng bữa sáng, để tránh tình huống làm cho nàng khó xử, ông đã giả bộ như không có chuyện gì vào đêm hôm qua. Và nàng thì giống như là vô cùng hiểu ý ông, chậm rãi ăn sáng, không hoạt bát nóng vội như mọi khi, cứ thong thả từ từ từng miếng một, đồng thời cũng không nói một lời.
Cả căn phòng chìm trong một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Đúng vào lúc đó, Liêu Trai (nam tử áo đen từng dẫn đường cho Đăng Dương) đột ngột tiến vào, bộ dạng có phần hớp ha hớt hải, thông báo một chuyện động trời.
‘Lôi gia tận diệt, Hoàng gia và Ngọc gia sụp đổ!’ Thật sự là một tin tức quá đỗi bất ngờ và kinh khủng, nhất là khi, Lôi gia lại chính là gia tộc của Lôi Bân, vị hôn phu đã có đính ước với nàng.
Và rồi, sau phút giây bần thần, ông chợt nhận ra, trong căn phòng đó, chỉ có ông và Liêu Trai là ngạc nhiên mà thôi, còn nàng, nàng vẫn cứ yên lặng ngồi đó, chậm rãi thưởng thức bữa sáng của mình, đến cả lông mày cũng không thèm nhíu lấy một cái, bình tĩnh đến đáng sợ.
Nếu như không phải nắm rõ thực lực của nàng trong lòng bàn tay, có lẽ… ông đã nghĩ, không ai khác mà chính nàng mới là kẻ đã gây nên tấm thảm kịch này.
Tiếp sau đó, nàng không còn đi ra ngoài chơi đùa nữa, ngoại trừ những việc cơ bản nhất mà một con người cần làm, tất cả thời gian và tinh lực đều được nàng dồn hết vào việc nghiên cứu luyện dược thuật, giống như là nàng đang gượng ép tìm cho mình một công việc nào đó, chìm đắm vào trong đó để hoàn toàn quên đi thực tại.
Một lần nữa, ông đem nguyên nhân của tất cả chuyện này, gán hết vào cái chết của Lôi Bân!
Cảm giác xa rời vĩnh viễn với người mình yêu, ông đã từng một lần cảm nhận, đó là khi bà nội nàng mấy, vì thế, ông phần nào có thể hiểu được, cảm giác của nàng lúc này.
Nhưng không…, đó không phải là nguyên nhân, nàng không phải vì xa rời thực tại mà gượng ép tìm cho mình công việc để làm, nàng thật sự thích thú và đam mê nó, hay nói theo một cách khác, nguyên cứu luyện dược thuật là cả thế giới đối với nàng.
Vì sao ông biết điều đó ư? Rất đơn giản, bởi vì nàng chưa bao giờ đến thăm mộ Lôi Bân (chỉ chứa cái đầu được người ta vô tình tìm thấy), cũng chưa bao giờ hỏi chuyện Lôi gia, tựa như đối với nàng, toàn bộ đều là không khí.
Nàng hoàn toàn không quan tâm Lôi gia có bị diệt hay không, hoặc là những người sống sót còn lại của Lôi gia sống như thế nào, nếu như một người có tình yêu sâu đậm đến nổi khóc cạn cả nước mắt, làm sao có thể vô tâm đến vậy đây?
Rốt cuộc, điều gì đã biến đổi đứa cháu gái lanh lợi hoạt bát của ông thành bộ dạng lãnh cảm như bây giờ? Ông thật sự không biết, và có lẽ, sẽ không bao giờ biết.
Chỉ là, may mắn, sự chuyển biến này của nàng, không phải chỉ mang đến tiêu cực mà còn có cả sự tích cực không thể ngờ tới.
Bênh cạnh cuốn Thiên Lý Dược Kinh mà lão lấy được từ một thiếu niên võ giả trẻ tuổi, không biết từ đâu, nàng còn kiếm được hai cuốn cổ thư khác là Vạn Thảo Lục và Thập Nhị Huyệt Chính Kinh.
Càng khiến cho ông giật mình hơn nữa là, trong hai cuốn cổ thư này, bất kỳ cuốn nào cũng đều không hề thua kém Thiên Lý Dược Kinh, chứa đựng cả một bầu trời tri thức thâm sâu về luyện dược thuật. Là một thứ có sức hấp dẫn cực lớn, chất gây nghiện vô cùng mạnh đối với những Luyện Dược Sư như ông.
Thế rồi, giống như nàng, ông cũng nhanh chóng đắm chìm vào trong đó.
Từ đó, ông và nàng, một lớn một nhỏ, một già một trẻ, cùng nhau ngụp lặn trong đại dương tri thức vô tận, hoàn toàn bỏ ngoài tai tất cả thế sự bên ngoài.
Cái gì mà huyết chiến phân thiên hạ, cái gì là bá chủ mới của trấn Lạc Ngôn, tất cả đều không còn quan trọng, luyện dược thuật mới là đỉnh cao.
Thời gian thấm thoái thôi đưa, hai tháng đã qua đi, mặc dù luôn chuyên tâm vào nghiên cứu luyện dược, sự rối rắm trong ông về tình trạng kỳ lạ của nàng, càng ngày lại càng lớn hơn.
Không biết từ lúc nào, ông đã chấp nhận, nàng… người cháu gài mà ông yêu thương nhất đã thay đổi, và rằng, nụ cười rạng rỡ sẽ không bao giờ còn có thể xuất hiện trên đôi môi của nàng nữa. 
Phạm Liên Hoa linh động khả ái đã đi vào dĩ vãng, giờ đây, chỉ còn Liên Hoa Tiên Tử kiêu sa kiều diễm tồn tại trên thế gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.