Hoang mạc rộng lớn, mưa rơi tầm tả, sói chạy khỏi Rồng, cớ sao lại bị chó săn chặn đường?
………..
Với tâm trạng vững vàng và tinh thần tập trung cao độ, hai bóng người, một đen một vàng của Võ Thần Điện từ từ chậm rãi tiếp cận Thập Lăng Tiêu Cục đúng theo kế hoạch đã đề ra.
Thế nhưng, còn không đợi hai người bọn hắn kịp tới gần thì từ phía Thập Lăng Tiêu Cục, Thập Vạn Trường Xuân và Tham Lang trong hình dạng người sói đồ sộ đã lao thẳng về phía này với tốc độ cực nhanh, người ta gọi đó là ‘cuộc gặp gỡ định mệnh’
“Đội trưởng!”
Bổng nhiên thấy mục tiêu mà bản thân săn đuổi bấy lâu nay lại đột ngột xuất hiện trước mắt, bóng người màu vàng lập tức căng thẳng hô lên, tay phải theo phản xạ tự nhiên mà rút ra thanh chủy thủ giắt sau lưng quần, lưỡi dao không ngừng lóe lên hào quang sắt lạnh trong đêm đen, rõ ràng là một thanh Địa Nguyên Binh đáng gờm.
Đứng ngay bên cạnh, chẳng khác bóng người màu vàng là bao, tên đội trường cũng kinh ngạc không kém, tuy nhiên, với kinh nghiệm dày dặng hơn nhiều cho nên chỉ trong tích tắt ngắn ngủi, hắn ta đã cấp tốc đưa ra phương hướng xử lý rồi hạ lệnh.
“Cứ tóm bọn chúng trước rồi nói sau, Cẩn Ngôn, con sói tham lam kia là của ngươi, Thập Vạn Trường Xuân để ta!”
“Nhớ, đối với bọn chúng, không cần nương tay, giữ lại một hơi thở là đủ”
“Rõ!” Nhận được sự cho phép của đội trưởng, sắc mặt bóng người màu vàng ngay lập tức chuyển từ căng thẳng sang cười lạnh, ẩn ẩn còn lộ ra sự khát máu như có như không.
Tiếp đến, hắn ta tựa như một con thú hoang xổng chuồng, đấu khí toàn thân được khởi động hết tốc lực, hóa thành hàng loạt tia lôi điện màu vàng chạy dọc xuôi cả người hắn, nhất thời khiến tốc độ của hắn gia tăng đến một mức độ không thể tưởng tượng, nháy mắt đã lao thẳng vào tên người sói đen ngòm to lớn.
“Địa giai trung cấp thân pháp – Điện Ảnh!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Điện Tâm Đồ!”
Cùng lúc đó, tên đội trưởng cũng đã lấy ra binh khí của mình, đó là một cây cung màu lam với hình dạng tiêu chuẩn nhưng thuộc cấp độ Địa Nguyên Binh, sau đó, một cảnh tượng cực kỳ kỳ diệu đã diễn ra. Hắn ta không hề rút ra bất kỳ một mũi tên nào mà lại thi triển thủ đoạn bất phàm, hô biến nước mưa thành thủy tiễn rồi lạnh lùng bắn thẳng vào người Thập Vạn Trường Xuân.
Như thế còn chưa hết, sau khi mũi thủy tiễn đầu tiên được bắn đi, vô số hạt nước mưa to như hạt đậu từ trên thiên không dội xuống khoảng không gian xung quanh người tên đội trưởng cũng tự động hội tụ lại thành hàng chục mũi thủy tiễn rồi ào ạt phá không bắn theo như ong đực truy cầu ong chúa, vô hình chung tạo nên một khung cảnh phi thường đẹp mắt.
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Tụ Thủy Tiễn Pháp – Lược Thủy Tiễn Hình!”
‘Không ra tay thì thôi, một khi ra tay chính là nhất kích tất sát, tuyệt đối không để cho kẻ thù có bất kỳ cơ hội trở tay nào’ đây chính là phương châm hành động bất di bất dịch của những kẻ trừ gian diệt bạo dưới trướng Võ Thần Điện.
Ở phía đối diện, so với hai tên thợ săn của Võ Thần Điện, mức độ ngạc nhiên của Thập Vạn Trường Xuân và Tham Lang chỉ có hơn chứ không hề kém, thậm chí, có thể dùng cách mô tả lớn gấp mười lần để mà hình dung tâm trạng của bọn hắn lúc này.
Thật chứ, hai người bọn hắn đây là đang chạy trốn khỏi bàn tay của tử thần a, giờ lại đột nhiên gặp cái đám chặng đường trời đánh này, còn không phải là chặt đứt đường sống, tia hi vọng mỏng manh cuối cùng của bọn hắn hay sao?
Dưới uy hiếp tử vong đang phủ thẳng xuống đầu, Thập Vạn Trường Xuân gần như là tức đến hóa điên. Không còn sự bình tĩnh, không còn thần sắc lạnh lùng, giờ đây, khi bị dồn ép vào đường cùng, hắn rốt cuộc cũng bộc lộ dã tính tàn bạo thật sự của mình.
“CON MẸ CHÚNG MÀY, CÚT NGAY CHO TA!”
Thập Vạn Trường Xuân hùng hổ quát lớn, đi cùng với đó, võ phục trên người hắn cũng bắt đầu căn phồng lên như quả bóng căng hơi rồi xoành xoạch rách toạc ra, để lộ từng bó cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc còn hơn sắt thép, ẩn chứa sức bậc kinh người. Bên trên làn da gâm đen đầy gân guốc, đấu khí bạch sắc vần vũ như hỏa diễm, điên cuồng tụ tập tại nắm tay rồi bạo ngược xuất ra.
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Khinh Không Quyền!”
ĐÙNG!
Chiêu quyền của Thập Vận Trường Xuân nhanh và mạnh đến nổi thổi tung cả không khí, không chỉ dễ dàng đánh nát cơn mưa thủy tiễn nguy hiểm chết người của tên đội trưởng mà còn đẩy lùi cả một mảnh mưa giông xối xả.
RẦM… lại một tia sét chia đôi bầu trời, chiếu sáng mặt đất ngập tràn đêm đen, nhất thời để lộ ra bốn khuôn mặt với bốn sắc thái khác nhau… điên - loạn – hăng - tỉnh.
“Không hổ uy danh Thập Vạn Ma Quyền, lực đạo quả thật ghê gớm!” Thấy tuyệt kỹ của mình lại bị Thập Vạn Trường Xuân một quyền hóa giải, tên đội trưởng dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quên mở miệng tán thưởng.
Bất quá, trong lúc sinh tử chỉ còn cách nhau một lằng ranh mỏng manh, Thập Vạn Trường Xuân lấy đâu ra tâm trạng để tiếp nhận lời tán thưởng không chút thiện ý của con kỳ đà cản mũi chó má kia.
Một lần nữa, hắn lại điên tiết thét lên rồi bạo ngược xuất quyền trong khi cơ thể cuồn cuộn cơ bắp vẫn ầm ầm lao thẳng lên phía trước như một cỗ xe tăng hạng nặng.
“CÚT NGAY CHO TA! Địa giai cao cấp võ kỹ - Khinh Khí Quyền!”
Quyền đầu đánh thẳng vào không khí, thế nhưng không hề gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa như trước mà là trực tiếp phóng xuyên qua không gian, tàn bạo xoáy tan màn mưa nặng hạt rồi dội thẳng vào người tên đội trưởng với tốc độ cực nhanh.
“Ngu ngốc”
Đối mặt với quyền kình mang sức mạnh bài sơn đảo hãi của Thập Vạn Trường Xuân, tên đội trưởng chỉ cười nhạt một tiếng rồi thi triển bộ pháp hay nói đúng hơn là lướt nhẹ đôi chân trên vũng nước mưa mà lách người sang một bên, động tác phiêu dật không khác gì trượt băng nghệ thuật, hung hung hiểm hiểm tránh thoát khỏi quyền kình bá đạo kia khi nó chỉ còn cách chóp mũi của hắn chỉ vài cm.
Không đánh trúng mục tiêu, quyền kình vẫn lao nhanh rồi đâm mạnh vào một cụm đá tảng lớn phía sau tên đội trưởng, sau một cú nổ vang dội, mảnh loạn thạch mà Thập Vạn Trường Xuân từng muốn lợi dụng để tránh né tên sát thủ tử thần đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian, tất cả những gì còn lại là một đống đổ nát nằm bên dưới cái hố to đùng.
“Thập Vạn Trường Xuân, trong thế giới ngầm, ngươi có thể là người hô mưa gọi gió, nhưng khi đứng trước mặt Thủy Tinh Cung ta, ngươi lại chẳng là cái thá gì. Tại dưới cảnh giới Kình Quân, ta… chính là vô địch!”
Hoàn toàn không để ý đến khung cảnh hoang tàn phía sau, tên đội trưởng tiếp tục giương cùng và bắn
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Tụ Thủy Tiễn Pháp - Ngục Thủy Trầm Luân!”
Thủy tiễn vừa ra, trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cả thế giới ngập tràn nước bổng dưng tỉnh lặng, và rồi….
Ào ào ào… hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn và nhiều hơn thế nữa hạt nước li ti đột ngột thay đổi phương hướng chuyển động, từ rơi thẳng xuống mặt đất hóa thành bắn thẳng vào thân người cuồn cuộn cơ bắp của Thập Vạn Trường Xuân với tốc độ siêu thanh.
Nên biết, nước là loại vật chất không thể nén được, nên khi được bắn đi với áp xuất và tốc độ cực cao, sát thương mà nó có thể gây ra là không cần bàn cãi.
Ở một mặt trận khác, bóng người màu vàng cũng đã bắt đầu dập nhau điên cuồng với Tham Lang. Chỉ thấy, hắn ta tựa như một tia chớp vàng sáng chói, liên tục dịch chuyển xoay quanh người sói to lớn hung bạo, chủy thủ sắc lạnh nơi tay lướt nhanh như thiểm điện, mỗi đường cắt qua không gian đều để lại một vệt máu dài trên lớp lông sói đen ngòm.
Chỉ là, Tham Lang của Thập Lăng Tiêu Cục, con sói đói ăn thịt không nhả xương nổi danh khắp thế giới ngầm nào đâu phải dạng tôm tép tầm thường, một khi tiến vào trạng thái hóa hình, hắn chính là một con quái thú thật sự, chịu vài nhát chém, mất vài lít máu, đối với hắn, thực ra chẳng thấm vào đâu. Ngược lại, điều đó chỉ càng khiến cho hắn gia tăng thêm sự khát máu và cuồng nộ mà thôi.
Bất quá, khát máu thì đã sao, cuồng nộ để làm gì… khi mà… ‘sức mạnh siêu cường’ không thể bì kịp ‘tốc độ ma quỷ’?
Tham Lang mạnh nhưng lại không nhanh, đối đầu với bóng người màu vàng, hắn hoàn toàn không có cửa phản kháng. Thế nên, sau một hồi (chỉ khoảng chục giây) phản công không thành, hắn ta liền dứt khoát không thèm để ý đến bóng người lôi điện màu vàng nữa mà tiếp tục cắm đầu cắm đuôi bỏ chạy trên bốn cái chân tráng kiện của mình.
Đối với hắn, sự uy hiếp mà bóng người màu vàng mang lại, dĩ nhiên là xa xa không thể bì kịp tên sát thủ giấu mặt kia.
Lựa chọn không phản khán mà bỏ chạy này của Tham Lang, tất sẽ bị bóng người màu vàng xẻo da lóc thịt từng chút một đến thân tàn ma dại, thậm chí là mất máu đến chết. Tuy nhiên, nếu ở lại để ăn thua đủ với thằng khốn mất dạy kia, chờ đợi hắn chắc chắn là cái chết bất thình lình với không một lời báo trước.
…………..
Hai con sói muốn thoát khỏi rồng, một con xa lầy trong ngục thủy, một con thì bị chó săn đeo bám không thôi.
Tại phía sau, nơi ba xe hàng vẫn dừng chân tại chỗ, những con sói con cuối cùng… rốt cuộc cũng đã ngã xuống trong vũng máu tươi đỏ lòm.
Họng súng đen ngòm sẽ tiếp tục chỉ vào ai?
Kết cục nào sẽ đến với hai con sói đầu đàn và đám có săn dữ tợn?
Tất cả còn tùy thuộc vào ý chí của Rồng!