Dương Tấn đáp:
– Dịch Trúc Quân!
Y biến sắc, trừng trừng nhìn con Hấp Huyết Nga:
– Gã cùng Trương Đại Chủy hai người đang đi tuần trong đại lao, đột
nhiên phát giác Dịch Trúc Quân đang biến, cho nên xông đến trước song
sắt. Dịch Trúc Quân lúc đó chắc chuẩn bị tập kích bọn họ, gã vì vậy mà
phóng đao ra, chém chết Dịch Trúc Quân!
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Vậy thi thể của Dịch Trúc Quân đâu?
Dương Tấn chỉ lên con Hấp Huyết Nga dưới đao, la lớn:
– Ở đó! Nó là Dịch Trúc Quân!
Câu nói vừa ra khỏi miệng, không những y biến sắc, mà cả Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên sắc mặt cũng xanh tái.
Y run giọng nói tiếp:
– Dịch Trúc Quân vốn đã chuẩn bị biếnnguyên hình, bay ra ngoài, bị Hồ
Tam Bôi phát giác một đao chém chết, có muốn biến trở lại cũng không
thành.
Dịch Trúc Quân bị giam trong lao phòng đó, hiện tại song sắt không bị
tổn hủy, người lại biến mất không thấy đâu, trong lao phòng lại chỉ còn
một con Hấp Huyết Nga ghim chặt dưới bội đao của Hồ Tam Bôi. Người sao
lại có thể biến mất được? Nga sao lại có thể xuất hiện như vậy? Chuyện
này lẽ nào thật sự như Dương Tấn vừa nói? Thường Hộ Hoa thật vô phương
phán đoán.
Đỗ Tiếu Thiên cũng vậy, lại hỏi:
– Như vậy Hồ Tam Bôi sao lại có thể chết trước lao phòng?
Dương Tấn thốt:
– Bọn ta đừng quên ngoài con nga tinh Dịch Trúc Quân ra, còn có một Quách Phác!
Nói xong, y lại biến sắc.
Đỗ Tiếu Thiên thất thanh:
– Quách Phác?
Bọn họ tới giờ mới nhớ đến Quách Phác! Dương Tấn là người đầu tiên quay mình xông ra, Đỗ Tiếu Thiên là người thứ nhì.
Thường Hộ Hoa còn nhanh hơn bọn họ, chàng là người cuối cùng phóng ra
khỏi lao phòng, lại là người đầu tiên đứng trước lao phòng đối diện.
Chỉ tiếc chàng tịnh không có chìa khóa, cho nên chàng chỉ còn nước đứng đó.
Chàng đương nhiên thò đầu dòm vào trong thử, trong gian lao phòng đó cũng không có người.
Quách Phác đã đi đâu? Lẽ nào gã cũng thật là một nga tinh, đã biếnnguyên hình, bay ra ngoài lao?
Trên bàn không có đao, trong đại lao chỉ có hai thanh đao của Trương
Đại Chủy và Hồ Tam Bôi, bội đao của Trương Đại Chủy vẫn còn nắm chặt
trong tay gã.
Trên bàn cũng không có Hấp Huyết Nga, dưới đất xem ra cũng không có.
Dương Tấn chỉ chậm hơn Thường Hộ Hoa hai bước, y bước tới trước song sắt, liền dùng chìa khóa mở cửa ra.
Ba người tức thời xông vào trong!
Dương Tấn tuy thô thiển, nhưng cũng còn là một bộ đầu có kinh nghiệm.
Đỗ Tiếu Thiên càng tinh minh, thêm vào Thường Hộ Hoa, hợp lực ba người
bọn họ lại lục tra một chỗ mà không triệt để thì mới là lạ.
Cả giường bọn họ cũng lật lên, lại đều không có phát hiện gì.
Quách Phác nếu quả đã chết, cũng đáng lẽ phải để lại một tử thi.
Xem ra tu vi của gã cao cường hơn Dịch Trúc Quân, không những bay ra giết Hồ Tam Bôi, Trương Đại Chủy, còn có thể ly khai.
Bọn họ vẫn không từ, lại cùng với đám thủ vệ lục lọi toàn đại lao, thủy chung không có phát hiện.
Sau khi lục tìm xong một vòng, Dương Tấn đã mệt đến mức không ngừng hổn hển thở.
Y dựa vào song sắt, thở hổn hển hỏi:
– Cửa sắt còn khóa, tiểu tử đó làm sao có thể ly khai?
Đỗ Tiếu Thiên ngẩng nhìn song cửa sổ trên tường:
– Nếu thật gã đã biến thành Hấp Huyết Nga, tịnh không khó gì bay ra khỏi lao qua đường cửa sổ bên trên.
Dương Tấn như sực tỉnh, ngẩng mặt lên nhìn, la lớn:
– Không sai, mấy song cửa đó!
Mục quang của Thường Hộ Hoa lại lạc trên vũng máu chỗ thi thể của Trương Đại Chủy đang nằm, chợt thốt:
– Bọn ta sơ xuất ở một chỗ.
Dương Tấn quay phắt đầu lại:
– Chỗ nào?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Dưới thi thể!
Nói còn chưa dứt, Đỗ Tiếu Thiên đã lật thi thể của Hồ Tam Bôi lên.
Dưới thi thể của Hồ Tam Bôi không có gì hết.
Thường Hộ Hoa liền lật thi thể của Trương Đại Chủy.
Dưới thi thể của Trương Đại Chủy không ngờ có đè một con nga, một Hấp Huyết Nga!
Thân nga đã bị đè bẹp, một bên cánh đứt rời.
Thường Hộ Hoa tựa hồ không tưởng được lời nói của mình không ngờ lại biến thành sự thật, ngây người tại đương trường.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn song song phóng tới, Dương Tấn thở phào:
– Nguyên lai là ở đây!
Đỗ Tiếu Thiên lại trầm ngâm:
– Xem ra tựa hồ sau khi gã bay ra giết Hồ Tam Bôi, đã bị thương dưới
đao của Trương Đại Chủy, gã tuy vẫn có thể đánh trọng thương Trương Đại
Chủy, khi Trương Đại Chủy gục xuống, đã ngã đè lên gã, có lẽ vì bị
thương chuyển động không nhanh nhẹn, hoặc là nhất thời sơ ý, tránh né
không kịp, để thân người Trương Đại Chủy ngã đè lên trên, cho nên bị đè
chết.
Dương Tấn thốt:
– Ta cũng có ý đó.
Thường Hộ Hoa lập tức hỏi:
– Các ngươi lẽ nào nghĩ Dịch Trúc Quân, Quách Phác thật là hai nga tinh?
Dương Tấn là người đầu tiên gật đầu.
Đỗ Tiếu Thiên chưa biểu thị ý kiến, hắn tuy nói như vậy, trong lòng vẫn còn đang hoài nghi.
Thường Hộ Hoa nhìn bọn họ, lại nhìn hai thi thể dưới đất, không khỏi cười khổ:
– Thế gian lẽ nào thật có yêu ma quỷ quái tồn tại?
Dương Tấn hỏi:
– Nếu không, chuyện này phải giải thích làm sao?
Thường Hộ Hoa vô phương giải thích.
Đỗ Tiếu Thiên thở dài:
– Hiện tại ta cũng không dám khẳng định không có.
Hắn ngưng một chút, lại nói:
– Bất quá có một chuyện thật là kỳ quái.
Dương Tấn hỏi:
– Chuyện gì?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Bằng vào bản lãnh của Thôi Bắc Hải, lại đối phó không nổi hai nga
tinh này, hai người Trương – Hồ không ngờ lại có thể giết chết hai nga
tinh này, khó tránh khỏi làm cho người ta khó tin được.
Dương Tấn nói:
– Ngươi tựa hồ đã quên đây là chỗ nào.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Ta đâu có quên, vậy thì có quan hệ gì?
Dương Tấn đáp:
– Đại lao là nơi tù cấm trọng phạm, ngươi nói sát khí có trầm trọng hay không?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu:
– Trầm trọng.
Dương Tấn nói:
– Ngoại trừ sát khí ra, trong đại lao còn có chính khí.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Ồ?
Dương Tấn nói:
– Đại lao giam cầm đích thị là người có tội, cũng là chỗ đại biểu pháp luật, đại biểu chính nghĩa.
Đỗ Tiếu Thiên không thể không gật đầu.
Dương Tấn nói:
– Tà ma ngoại đạo tự nhiên úy kỵ chỗ như vầy, bị giam vào chỗ như vầy, tự nhiên là không thể thi triển tận sở năng.
Y sờ sờ cằm, lại nói:
– Không sai, đạo cao một thước, ma cao một trượng, tu vi của hai con
Hấp Huyết Nga đó cũng còn chưa đủ, tuy đến đêm có thể biến hình, bản
lĩnh lại đã bị giảm thiểu, Trương Đại Chủy, Hồ Tam Bôi có thể liều mạng
đồng quy vu tận với chúng, tịnh không phải là chuyện đáng kỳ quái.
Y nói có lý. Đỗ Tiếu Thiên gật đầu liên hồi, Thường Hộ Hoa lại cười khổ.
Dương Tấn tiếp tục nói:
– Nói tới chân diện mục của Quách Phác, Dịch Trúc Quân hai người, ta nghĩ bất tất phải hoài nghi nữa.
Mục quang của y liền rơi trên thi thể Trương Đại Chủy:
– Trên người Trương Đại Chủy cũng không có chút mùi rượu, tròng mắt
cũng không có vẻ say rượu, nói như vậy, thần trí của gã luôn luôn tỉnh
táo, ngươi nói thử xem, lời nói của gã có đáng tin không?
Đỗ Tiếu Thiên chỉ còn nước gật đầu.
– - Nga tửu màu huyết hồng!
– - Nga tinh mặt mày không ngừng bong rơi!
– - Hấp Huyết Nga!
Đó là lời nói trước lúc lâm chung của Trương Đại Chủy, lời nói của một người trước lúc lâm chung hầu hết đều chân thật.
Người hay nói giỡn, lâm chung vẫn muốn nói xạo, không phải là dễ tìm, Trương Đại Chủy lại tịnh không phải là thứ người đó.
Nếu quả gã không uống rượu, thần trí luôn luôn tỉnh táo, lời nói của gã đương nhiên là đáng tin.
Lời nói của gã nếu quả là sự thật, Quách Phác, Dịch Trúc Quân hai người đương nhiên cũng là hai nga tinh.
Thế gian lẽ nào thật sự có yêu ma quỷ quái?
Thường Hộ Hoa mục quang lấp loáng, nhìn về phía thi thể của Trương Đại Chủy, trầm ngâm:
– Nhắc đến lời nói của gã làm cho ta nghĩ đến một chuyện.
Dương Tấn hỏi:
– Chuyện gì?
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Hồi nãy gã có phải đã từng đề cập đến nga tửu?
Dương Tấn bổ sung:
– Nga tửu màu huyết hồng.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Đó đương nhiên là một loại rượu.
Dương Tấn đáp:
– Đương nhiên.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Gã lâm chung vẫn nhớ loại rượu đó, nói về loại rượu đó, loại rượu đó
gây ấn tượng thâm sâu phi thường với gã, có lẽ cũng có quan hệ tới cái
chết của gã.
Dương Tấn nói:
– Có lẽ hai nga tinh biết bọn Hồ Tam Bôi thích uống rượu, cho nên biến
ra rượu -- Đó đương nhiên là một thứ hảo tửu, khiến cho bọn họ vô phương kháng cự, rồi hai nga tinh chờ lúc bọn họ đang uống, bất chợt tấn công, bọn họ vì vậy mà dẫn đến cái chết, đối với thứ rượu đó, làm sao mà
không có ấn tượng thâm sâu cho được?
Thường Hộ Hoa đối với lời giải thích của y không biểu thị ý kiến gì.
Cao Thiên Lộc một bên lắng nghe, nãy giờ không mở miệng, hiện tại đột nhiên hỏi:
– Dương bộ đầu khẳng định Dịch Trúc Quân, Quách Phác là nga tinh?
Dương Tấn không do dự:
– Phải.
Cao Thiên Lộc quay sang hỏi:
– Còn Đỗ bộ đầu?
Đỗ Tiếu Thiên trầm ngâm:
– Tôi tuy đó giờ đều không tin vào sự tồn tại của cái gọi là yêu ma quỷ quái, nhưng sự thật rành rành trước mắt, lại không thể không tin, bất
quá tôi ...
Cao Thiên Lộc ngắt lời:
– Bất quá ngươi đối với chuyện này vẫn có hoài nghi?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu.
Cao Thiên Lộc hỏi:
– Ngươi hoài nghi cái gì?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Cũng là sự tồn tại của yêu ma quỷ quái.
Cao Thiên Lộc hỏi:
– Sao?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Đám thủ vệ đột nhiên hôn mê cũng là một vấn đề.
Cao Thiên Lộc gật đầu:
– Bọn ta đều đã quên điểm đó.
Ông ta chú mục nhìn Dương Tấn.
Dương Tấn đối với điểm đó không ngờ cũng có giải thích:
– Đó kỳ thực cũng đơn giản, Quách Phác, Dịch Trúc Quân bị bắt, Nga
Vương chắc biết liền, chỉ là giữa ban ngày ban mặt, Nga Vương tuy đạo
hạnh cao thâm, cũng không thể ra oai, duy chỉ còn nước đợi đến đêm mới
tính. Khi đêm đến, Nga Vương đến ngoài lao, phát giác cảnh vệ sâm
nghiêm, trong lao sát khí lại đậm đặc, không thể dùng pháp thuật xông
vào trong lao, cho nên chỉ còn nước trước hết làm bọn thủ vệ ngoài lao
hôn mê rồi mới nghĩ biện pháp mở cửa lao -- Đương nhiên, nếu quả đám thủ vệ ngã gục tứ tán ngoài tường ngoài cửa, trừ phi không có ai qua lại,
nếu không nhất định sẽ kinh động đến mọi người, cho nên y mới tập trung
hết bọn họ gần cửa, giả như đang nói chuyện, như đang nghỉ ngơi, làm vậy mới khiến cho người đánh trống canh có nhìn thấy cũng không hoài nghi,
giúp y có đủ thời gian mở cửa.
Cao Thiên Lộc thốt:
– Y lại không mở cửa.
Dương Tấn nói:
– Nếu quả y thật không thể triển khai pháp thuật, muốn mở cửa không còn là chuyện dễ, hơn nữa bọn ta lại mau mắn đi đến.
Lời giải thích đó cũng có lý.
Cao Thiên Lộc gật đầu nhè nhẹ, quay sang nhìn Thường Hộ Hoa:
– Thường huynh đối với những chuyện này có ý gì?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Cá nhân ta chưa từng gặp yêu ma quỷ quái, cũng chưa từng tin có sự tồn tại của cái gọi là yêu ma quỷ quái.
Cao Thiên Lộc nói:
– Vật chưa từng thấy qua vị tất nhất định không thể tồn tại ...
Thường Hộ Hoa cười nói tiếp:
– Chưa từng tin cũng không phải vĩnh viễn không tin.
Cao Thiên Lộc nói:
– Ngươi phải tận mắt nhìn thấy yêu ma quỷ quái xuất hiện trước mặt mới tin những chuyện này là do yêu ma quỷ quái làm nên?
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Cao huynh lẽ nào không có ý đó?
Cao Thiên Lộc cười:
– Người hiểu ta là Thường huynh.
Ông ta liền hỏi:
– Thường huynh tính tiếp tục điều tra cho đến khi yêu ma quỷ quái xuất hiện, hoặc giả tìm đến chỗ của yêu ma quỷ quái?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Chính thị!
Cao Thiên Lộc gật đầu:
– Rất tốt!
Ông ta quay phắt người, phân phó Dương Tấn:
– Lập tức phái người đi, tìm hết tất cả các ngỗ công của nha môn đến cho ta.
Dương Tấn hỏi:
– Đại nhân muốn ngỗ công nghiệm thi?
Cao Thiên Lộc đáp:
– Không thể không nghiệm.
Dương Tấn nói:
– Chỉ sợ ngỗ công cũng không thể tìm ra nguyên nhân cái chết của bọn họ!
Cao Thiên Lộc thốt:
– “Chỉ sợ” tịnh không phải là nhất định.
Dương Tấn nói:
– Dạ.
Cao Thiên Lộc thốt:
– Nếu quả dưới sự kiểm nghiệm kỹ càng của ngỗ công mà vẫn vô phương tìm ra nguyên nhân cái chết, khả năng yêu ma quỷ quái tác họa không phải
lại càng lớn hơn sao?
Dương Tấn đáp:
– Phải.
Cao Thiên Lộc nhìn Thường Hộ Hoa, chợt mỉm cười:
– Nếu thật là yêu ma quỷ quái tác xúy, sự tình hiện tại đơn giản quá rồi.
Thường Hộ Hoa hiểu thấu lời nói của Cao Thiên Lộc, không khỏi mỉm cười, pháp luật không gì khác ngoài muốn kẻ sát nhân phải chết.
Kẻ sát nhân nếu quả là Dịch Trúc Quân, Quách Phác, hai người bọn họ nếu quả là hai nga tinh, hiện tại đã chết, sự tình hiện tại căn bản đã được giải quyết! Sự tình không phải đơn giản lắm sao?
Đêm dài đăng đẳng chung quy đã tiêu tan, sao sớm lưa thưa, gió sớm ảm đạm.
Thường Hộ Hoa bước trên con đường rạng sáng, đầu óc cũng không tránh
khỏi ảm đạm, tuy cả đêm không ngủ, chàng vẫn tinh thần sáng lán.
Diêu Khôn tinh thần cũng phấn chấn, một người ngủ đủ giấc, tinh thần không sung mãn mới là lạ.
Ngày hôm qua sau khi áp giải Dịch Trúc Quân về nha môn, không còn
chuyện gì cho gã làm, lúc bọn Thường Hộ Hoa Cao Thiên Lộc đang nghiên
cứu án tình, gã lại chìm mình trong mộng.
Hôm nay sáng sớm gã về lại nha môn như bình thường, Đỗ Tiếu Thiên giao cho gã nhiệm vụ mới, -- hiệp trợ Thường Hộ Hoa điều tra.
Dặn riêng đương nhiên là có dặn, cho nên vừa rời khỏi nha môn, gã đã theo sát Thường Hộ Hoa.
Đỗ Tiếu Thiên đã phân phó riêng là gã phải chú ý mật thiết đến hành
động của Thường Hộ Hoa. Gọi là hiệp trợ, cũng chính là giám thị.
Con người của Đỗ Tiếu Thiên trời sinh tính cách đa nghi, trước khi sự
tình còn chưa chứng thực, đối với bất cứ chuyện gì, hắn đều tồn tâm nghi ngờ.
Thường Hộ Hoa trong tâm mục của hắn, cũng không ngoại lệ.
Người đi lại trên đường tịnh không nhiều. Thường Hộ Hoa cứ đi ở giữa đường.
Chàng vẫn nghĩ ngợi về những chuyện vừa qua, cước bộ có lúc chậm, có lúc nhanh.
Diêu Khôn đi theo không thoải mái thư thả chút nào.
Quẹo qua một góc đường, cước bộ của Thường Hộ Hoa lại chậm lại, chợt cười nhìn Diêu Khôn:
– Đỗ Tiếu Thiên phái ngươi đi tin rằng không phải chỉ là hiệp trợ ta điều tra.
Diêu Khôn ngây người. Gã rất muốn gật đầu, nhưng chung quy vẫn cười một tiếng, không nói gì.
Thường Hộ Hoa lại cười:
– Một người nếu không có lòng đa nghi, căn bản không thể trở thành một
bộ đầu xuất sắc, cho nên hắn đang nghi ngờ ta, thật cũng không lạ gì, ta đương nhiên cũng không thể vì vậy mà trách cứ hắn.
Diêu Khôn chỉ biết cười.
Thường Hộ Hoa nói tiếp:
– Bất quá lần này, hắn lại đã nghi lầm.
Diêu Khôn “ồ” lên một tiếng, hỏi Thường Hộ Hoa:
– Vậy phải nghi người nào mới đúng?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Ta biết thì hay rồi.
Diêu Khôn chợt hạ giọng:
– Lẽ nào đây thật là do yêu ma quỷ quái tác xúy?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Trước mắt, cũng không ai dám khẳng định phải hay không.
Diêu Khôn hỏi:
– Thậm chí cả ông cũng không?
Thường Hộ Hoa bất đắc dĩ phải gật đầu:
– Chuyện xảy ra đêm hôm qua trong đại lao, tin rằng ngươi đã biết hết?
Diêu Khôn đáp:
– Huynh đệ có mặt đêm qua đã kể cho tôi hết.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Ngoại trừ yêu ma quỷ quái tác xúy ra, ngươi có thể tìm giải thích thứ hai nào hợp lý hơn không?
Diêu Khôn lắc đầu:
– Tôi không thể.
Gã trầm ngâm, lại nói:
– Kỳ quái nhất là đám ngỗ công kiểm nghiệm rất kỹ, không ngờ lại không
có ai có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của Trương Đại Chủy, Hồ Tam Bôi hai người.
Thường Hộ Hoa gật đầu:
– Chuyện đó đích xác là kỳ quái nhất.
Đám ngỗ công tiếp lệnh, đêm hôm quay lại nha môn, tốn hai canh giờ,
chung quy đã kiểm tra triệt để thi thể của Trương Đại Chủy, Hồ Tam Bôi
hai người tới ba lần, lại thủy chung tịnh không có phát hiện gì.
Bọn Thường Hộ Hoa lúc đó cũng ở bên cạnh, bằng vào kinh nghiệm phong
phú, tâm tư sâu xa của bọn họ, cũng tìm không ra nguyên nhân cái chết
của hai người.
Bọn họ chỉ còn nước tạm thời đồng ý cái chết của hai người là do yêu ma quỷ quái tác xúy.
Cho đến hai con nga kia, bọn họ cũng chỉ còn nước tạm thời nhận là chân diện mục của Dịch Trúc Quân, Quách Phác.
Nói tới đó, hai người đã đến trước cửa Tụ Bảo Trai.
Diêu Khôn thở dài một hơi:
– Có lẽ cái chết của bọn họ thật là vì yêu ma quỷ quái tác xúy.
Thường Hộ Hoa cũng thở dài:
– Chỉ tiếc ta chưa từng thấy qua yêu ma quỷ quái giết người, nếu không ta không chừng cũng đồng ý với lời nói của ngươi.
Diêu Khôn nói:
– Nếu quả Thường đại gia thấy qua, đương nhiên là biết yêu ma quỷ quái giết người có phải như vậy không rồi.
Ngưng một chút, gã lại nói:
– Bất quá yêu ma quỷ quái nghe nói cũng có nhiều loại, phương pháp giết người tịnh không hoàn toàn như nhau.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nghe nói là vậy.
Diêu Khôn quay sang hỏi:
– Thường đại gia có phải chuẩn bị đi lục lọi Tụ Bảo Trai thêm một lần nữa?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Ta có tính như vậy.
Diêu Khôn nói:
– Tụ Bảo Trai rất lớn, lục lọi triệt để tôi thấy tối thiểu cũng phải tốn thời gian vài ngày.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Không cần gấp, quan sai đi tìm Long Ngọc Ba, Nguyễn Kiếm Bình, Chu Hiệp ba người cũng phải tốn mấy ngày mới về tới.
Chàng từ từ nói tiếp:
– Đến khi bọn họ tìm người về, e rằng lại có cục diện khác.
Diêu Khôn hỏi:
– Sự tình còn có biến hóa?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Theo ta thấy thì nhất định có.
Chàngức:
– Sự tình cho đến hiện tại đã biến đổi hết lượt này tới lượt nọ, biến thêm lần nữa cũng không có gì là lạ.
Diêu Khôn nói:
– Càng biến lại càng kỳ quái.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Chuyện này nếu là người làm, con người đó nếu không phải là một thiên tài, thì là một tên điên.
Diêu Khôn “ồ” lên.
Thường Hộ Hoa thở dài:
– Thiên tài và người điên kỳ thực cũng không khác biệt gì nhiều, chuyện mà cả hai làm ra thông thường cũng làm người ta kinh hoảng như nhau.
Diêu Khôn hỏi:
– Thường đại gia còn hoài nghi chuyện này có thể là do người làm?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Bởi vì ta trước giờ không tin có cái gọi là yêu ma quỷ quái.
Diêu Khôn nói:
– Tôi cũng vậy.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Vậy như là hai giảm đi một, không phải là yêu ma quỷ quái tác xúy, đương nhiên là người làm.
Diêu Khôn hỏi:
– Hiện tại Thường đại gia nghĩ biện pháp nào để chứng minh chuyện này là người làm ra?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Nếu ta có biện pháp chứng minh là yêu ma quỷ quái tác xúy, ta cũng ráng mà nghĩ, tịnh không phân biệt.
Diêu Khôn nói:
– Chỉ tiếc ông trước giờ chưa giao hảo đụng chạm tới yêu ma quỷ quái.
Thường Hộ Hoa mỉm cười:
– Đó không phải là một hạnh vận sao?
Diêu Khôn nói:
– Ừm.
Thường Hộ Hoa lại chuyển sang thoại đề khác:
– Đỗ Tiếu Thiên phân phó ngươi ra sao?
Diêu Khôn đáp:
– Tận lực hiệp trợ Thường đại gia điều tra.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ta biết ngươi nhất định sẽ tận lực mà làm.
Diêu Khôn nói:
– Thượng cấp đã phân phó như vậy, không tận lực sao được?
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nếu như ta điều tra luôn cho đến đêm ...
Diêu Khôn nói:
– Tôi cũng chỉ còn nước ở lại cho đến đêm.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Xem ra ta phải kêu Thôi Nghĩa chuẩn bị cho ngươi một gian phòng.
Diêu Khôn nói:
– May là trong Tụ Bảo Trai không thiếu phòng.
Ba ngày trước, gã đã theo Đỗ Tiếu Thiên lục lọi khắp Tụ Bảo Trai một lần, tình hình Tụ Bảo Trai gã đương nhiên rất rõ.
Tụ Bảo Trai quả thật rộng lớn. Lục tìm suốt bốn ngày trời, Thường Hộ
Hoa, Diêu Khôn hai người mới tra tìm xong toàn Tụ Bảo Trai.
Bọn họ tịnh không có bất cứ thu hoạch gì, thậm chí cũng tìm không ra tới một vài chữ của Thôi Bắc Hải.
Cũng đến chiều tối ngày thứ tư, bọn họ định rời khỏi Tụ Bảo Trai, thì thấy Truyện Tiêu từ ngoài đi vào.
Lúc Truyện Tiêu đạp chân lên thạch cấp trước cửa, bọn họ đang từ bên trong đi ra.
Thường Hộ Hoa lanh mắt, ngừng bước hỏi:
– Người đến có phải là bạn già của ngươi không?
Diêu Khôn nghe tiếng nhìn ra, thoát miệng:
– Truyện huynh, có chuyện gì vậy?
Truyện Tiêu ngừng chân, đáp:
– Phụng mệnh đến thỉnh Thường đại gia về nha môn.
Thường Hộ Hoa nghĩ ngợi:
– Có phải quan sai phái đi tìm Long Ngọc Ba, Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình đã về đến?
Truyện Tiêu gật đầu:
– Trước sau đều đã về đến, Cao đại nhân mới sai tôi đến thỉnh Thường đại hiệp về nha môn.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Long Ngọc Ba, Nguyễn Kiếm Bình, Chu Hiệp ba người có phải cũng đã đến?
Truyện Tiêu đáp:
– Chỉ có một mình Long Ngọc Ba.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình thì sao? Tìm không ra họ?
Truyện Tiêu đáp:
– Tìm tuy có tìm ra, chỉ tiếc bọn họ đều không thể đến.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Bọn họ lẽ nào có bệnh? Bệnh rất nặng?
Truyện Tiêu đáp:
– Quả thật là nặng, cũng không có thuốc nào có thể cứu được.
Diêu Khôn không nhẫn nại được liền lên tiếng:
– Nói rõ ràng một chút có được không?
Truyện Tiêu thốt:
– Ngươi đúng là nóng tính.
Diêu Khôn hỏi:
– Đã biết sao ngươi còn không mau nói cho rõ ra đi?
Truyện Tiêu nghiêm mặt:
– Bọn họ đều đã chết.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Chuyện này xảy ra lúc nào?
Truyện Tiêu đáp:
– Khoảng hai, ba năm trước, Chu Hiệp bệnh nằm liệt giường, cách đây ba tháng đã bệnh chết.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Nguyễn Kiếm Bình cũng là bệnh chết?
Truyện Tiêu đáp:
– Không phải.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Vậy nguyên nhân cái chết của gã là gì?
Truyện Tiêu đáp:
– Gã bị cừu gia giết chết.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Con người đó nghe nói luôn luôn hung hăng quá khích, đắc tội với rất nhiều người, ít ai tán tụng, đi đâu cũng có cừu gia.
Truyện Tiêu nói:
– Căn cứ theo tin tức điều tra, Truyện Tiêu quả là người như vậy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Không biết cừu gia đã hạ thủ là ai?
Truyện Tiêu đáp:
– Bọn tôi cũng không biết.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Tra không ra?
Truyện Tiêu đáp:
– Bọn tôi chỉ tra ra là gã chết trên đường về.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Tình hình lúc đó ra sao?
Truyện Tiêu đáp:
– Nghe nói chiều tối hôm đó, thớt ngựa của gã bỗng từ thành nam chạy
vào, mới đến đầu đường, người đã từ trên yên ngã xuống, người xung quay
tới xem, phát giác sau lưng gã thấm đẫm máu, sau ót có một vết chém sâu
khoảng bốn năm tấc.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Sâu như vậy, ta thấy đầu của gã cũng gần đứt ra luôn rồi.
Truyện Tiêu nói:
– Nghe nói cứ cúi gập xuống ngực, chỉ còn chút xíu nữa là đứt hẳn.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Chuyện đó quan phủ có truy cứu không?
Truyện Tiêu đáp:
– Có, kết quả ngỗ công kiểm nghiệm, xác định là vết thương do kiếm bén chém vào.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Người giết gã, không còn nghi ngờ gì nữa, là một cao thủ dụng kiếm.
Truyện Tiêu nói:
– Tôi cũng nghĩ như vậy -- Theo tình hình lúc đó mà suy đoán, đối thủ
tất nhiên là thừa lúc gã phi ngựa vào thành, từ sau lưng chém một kiếm
giết gã, hung thủ có thể cưỡi ngựa, cũng có thể ngụy trang làm người đi
đường, đang lúc hành tẩu bất chợt phát công, lăng không phi thân một
kiếm, vô luận là sao, tốc độ của một kiếm đó tất phải như lằn chớp vậy,
cho nên sau khi gã trúng kiếm, động tác vẫn tiếp diễn, phóng thẳng vào
thành.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Thời gian chiều tối, người vào thành tin rằng không ít.
Truyện Tiêu nói:
– Ngoài thành nam là sơn dã.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Không có ai mục kích gã bị giết?
Truyện Tiêu đáp:
– Không có.
Thường Hộ Hoa hỏi Truyện Tiêu:
– Có ai biết gã đến thành nam làm gì không?
Truyện Tiêu đáp:
– Rất nhiều người biết.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ồ?
Truyện Tiêu nói:
– Thành nam có một ngôi Phi Lai Tự, trong chùa có một lão hòa thượng là bằng hữu của gã, nấu đồ chay rất ngon, trừ phi gã đi viễn hành, nếu
không cứ mỗi mùng một đầu tháng hay ngày mười lăm đều nhất định đi một
chuyến đến đó ăn chay, đó đã thành tập quán của gã.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Con người đó không ngờ lại ăn chay.
Truyện Tiêu nói:
– Có lẽ gã biết mình tội nghiệt sâu nặng, hy vọng nhờ vậy mà giảm nhẹ đi.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Hung thủ đại khái đã biết tập quán của gã.
Truyện Tiêu nói:
– Đại khái là vậy, cho nên mới phục kích ngoài thành nam.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Sự tình xảy ra lúc nào?
Truyện Tiêu đáp:
– Ước chừng bảy tám tháng trước.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm, lại hỏi:
– Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình hai người có con không?
Truyện Tiêu đáp:
– Căn cứ theo điều tra, hai người đều không có, trước khi Nguyễn Kiếm Bình chết thậm chí còn độc thân.
Thường Hộ Hoa lẩm bẩm:
– Nói như vậy, tất cả tài sản của Thôi Bắc Hải đều để cho Long Ngọc Ba thừa hưởng.
Chàng lại liền hỏi:
– Long Ngọc Ba hiện tại đang ở trong nha môn?
Truyện Tiêu đáp:
– Phải.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Đến lâu chưa?
Truyện Tiêu đáp:
– Đến cũng không lâu.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Có gặp qua đại nhân của các ngươi chưa?
Truyện Tiêu đáp:
– Chưa, ý của đại nhân là đợi Thường đại gia về đến rồi mới cùng hội
diện với hắn, lúc tôi rời khỏi nha môn, chỉ có tổng bộ đầu nói chuyện
với hắn.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Y đại khái cũng muốn tìm manh mối qua lời nói của Long Ngọc Ba.
Truyện Tiêu nói:
– Theo tôi thấy thì tổng bộ đầu có tính như vậy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Còn Đỗ bộ đầu ý ra sao?
Truyện Tiêu đáp:
– Đỗ bộ đầu căn bản không có mặt ở nha môn.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Hắn không biết Long Ngọc Ba đã đến?
Truyện Tiêu đáp:
– Tin rằng không biết, từ sau ngọ là Đỗ bộ đầu đã đi mất.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Đi đâu?
Truyện Tiêu đáp:
– Không rõ, lúc sáng sớm gặp Đỗ bộ đầu, cũng không nghe Đỗ bộ đầu đề cập tới muốn đi đâu.
Thường Hộ Hoa “ồ” lên.
Truyện Tiêu nghĩ ngợi:
– Tôi đoán đại khái có chuyện phải đi, bọn ta về đến nha môn, có lẽ Đỗ bộ đầu cũng về tới.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Có lẽ.
Chàng ngẩng đầu nhìn trời, trầm mặc một hồi, trên trời đang đổ mưa.
Mưa phùn đuổi hoàng hôn, tuy là mưa phùn, đi một đoạn đường, e rằng khó lòng tránh khỏi ướt toàn thân.
May là trước khi bọn Thường Hộ Hoa rời khỏi Tụ Bảo Trai, mưa đã rơi, gã quản gia Thôi Nghĩa làm sao mà không biết phải làm gì chứ.
Gã đem ra một cái dù, một cái Diêu Khôn nghĩ đã đủ rồi. Diêu Khôn cầm dù cho Thường Hộ Hoa.
Trải qua bốn ngày cùng điều tra, gã đối với võ công của Thường Hộ Hoa đã bội phục tới mức muốn vập đầu vái lạy.
Thường Hộ Hoa nội trong bốn ngày đó cũng đã chỉ điểm không ít bí quyết luyện công cho gã.
Truyện Tiêu lại không cần đến Thôi Nghĩa lo, họ Truyện có đem dù theo.
Đi trên đường, Thường Hộ Hoa cũng không biết tại sao, đột nhiên sinh ra một cảm giác bất tường.
Chàng biết Đỗ Tiếu Thiên là một bộ đầu tận hết trách nhiệm phi thường,
hiện tại vào giờ này, nếu không có chuyện gì, đáng lẽ không thể rời khỏi nha môn.
Có phải đã có sự tình nghiêm trọng gì xảy ra?
Chàng đang đi chợt hỏi:
– Lúc Đỗ bộ đầu bình nhật không có chuyện làm, thường hay đi đâu?
Truyện Tiêu không nghĩ ngợi gì:
– Cho dù không có chuyện làm, Đỗ bộ đầu cũng thường ở lại nha môn, nếu
không thì trước khi đi hay nhắn lại một hai câu, cho biết có thể tìm Đỗ
bộ đầu ở đâu.
Thường Hộ Hoa lại hỏi:
– Vậy như tình hình hôm nay, trước đây có bao giờ xảy ra chưa?
Truyện Tiêu lắc đầu:
– Tuyệt chưa từng.
Thường Hộ Hoa lại hỏi:
– Mấy ngày nay có án gì khác phát sinh không?
Truyện Tiêu đáp:
– Không có cái nào hết.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Có còn vụ án nào chưa giải quyết xong, cần phải mau mau điều tra giải quyết không?
Truyện Tiêu đáp:
– Không có, chỉ có vụ Hấp Huyết Nga này.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm:
– Lẽ nào là vụ án này, hắn đã phát hiện ra manh mối?
Truyện Tiêu nói:
– Hỏi Đỗ bộ đầu mới biết được.
Thường Hộ Hoa lại trầm mặc.
Đỗ Tiếu Thiên có phải thật đã có phát hiện gì?
Phát hiện đó có nguy hiểm không? Hiện tại hắn đang đi đâu?
Trừ bản thân Đỗ Tiếu Thiên ra, có ai có thể giải đáp những nghi vấn đó trong lòng Thường Hộ Hoa?
Đỗ Tiếu Thiên hiện tại đang ở ngoài tường rào của Vân Lai khách sạn.
Nước mưa cũng đã thấm đẫm y phục của hắn. Trước khi trời đổ mưa, hắn đã đến vùng phụ cận.
Sau ngọ, hắn vốn có thói quen đi hai vòng quanh nha môn, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đang lúc hành tẩu, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
– - Quách Phác từng đem Hấp Huyết Nga đến nuôi trong Vân Lai khách sạn, lúc bọn họ tìm đến Vân Lai khách sạn, bầy nga không biết tại sao lại
bay ra hết.
– - Chúng bay đi đâu?
Sau khi xong việc có quay trở lại Vân Lai khách sạn không?
Hắn muốn biết, cho nên quyết định đi một chuyến.
Nếu Quách Phác quả thật là chủ nhân của bầy nga, hoặc giả Quách Phác
thật sự là một nga tinh, là chúa tể của quần nga, quần nga tự nhiên sẽ
đại loạn.
Trừ phi Nga Vương mới là chúa tể thật sự, quần nga còn có Nga Vương đến làm thống soái, nếu không quần nga không tránh khỏi phải bay về Vân Lai khách sạn.
Thời gian chúng ở đậu trong Vân Lai khách sạn, ra ra vào vào cũng nhiều lần rồi, đối với Vân Lai khách sạn đương nhiên là rất quen thuộc.
Hà huống trước đây đồ ăn của chúng ở Vân Lai khách sạn rất phong phú, đối với chỗ đó, ấn tượng chắc cũng rất thâm sâu.
Thêm vào sự tình xảy ra gần đây mà xem, bầy Hấp Huyết Nga đó hiển nhiên còn được việc hơn cả ong mật, chúng nếu thật muốn bay về Vân Lai khách
sạn, tuyệt đối không có lý do gì không nhận ra đường.
Đỗ Tiếu Thiên chỉ hy vọng lúc tìm đến Vân Lai khách sạn, quần nga còn ở trong khách sạn. Hắn không có ý muốn bắt hết quần nga.
Bởi vì hắn tự biết mình không có thứ bản lãnh đó, cũng không biết làm
sao mới có thể khống chế quần nga, bắt bọn chúng phục tùng mệnh lệnh của mình.
Hắn lại hy vọng có thể bắt được một con thôi.
Cái ngày mùng hai tháng ba, trên cành cây bên hồ ngoài thành, hắn đã
chụp dính một con, lại để cho con Hấp Huyết Nga đó đâm chích, thừa cơ
lúc hắn kinh hoảng buông tay mà bay mất.
Lần này nếu bắt được, hắn vô luận ra sao cũng không buông tay.
Chỉ cần bắt được một con, có thể chứng minh xem thứ Hấp Huyết Nga đó có phải thật sự có thể ăn thịt người, hút máu người hay không.
Mục đích của hắn là như vậy.
Còn chưa đến Vân Lai khách sạn, hắn đã đụng phải một Hấp Huyết Nga.
Chỉ có một Hấp Huyết Nga, từ trên một khóm hoa dại bên đường bay ra, một mực bay về phía trước.
Đỗ Tiếu Thiên căn bản muốn chộp bắt con Hấp Huyết Nga đó, nhưng thò tay mấy lần mà cứ chộp vào khoảng không, hắn chỉ còn nước đuổi theo con Hấp Huyết Nga đó, kết quả đã truy đến chỗ mà hắn một lòng muốn tới – Vân
Lai khách sạn.
Lúc đó mưa đã rơi, con Hấp Huyết Nga đó bay càng nhanh hơn, nước mưa tịnh không làm nó rớt xuống.
Nó bay quẹo qua tường hậu viện của Vân Lai khách sạn, bay vào cửa sổ.
Đỗ Tiếu Thiên nhận ra song cửa sổ đó. Song cửa sổ đó cũng chính là song cửa sổ của gian phòng dùng để nuôi dưỡng bầy Hấp Huyết Nga, quần nga
hôm đó cũng chính là từ song cửa sổ đó mà bay ra.
Hiện tại lại chỉ có một con Hấp Huyết Nga bay về, những Hấp Huyết Nga khác đang ở đâu?
Có phải đã trở về phòng từ sớm? Nếu quả là vậy, hiện tại chúng duy trì
sinh mệnh bằng cách nào? Có phải là bằng máu của Sử Song Hà?
Đỗ Tiếu Thiên đừng ngoài bờ tường, mắt dõi theo con Hấp Huyết Nga bay vào song cửa, đang nghĩ về vấn đề đó.
Hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên rùng mình phát lãnh. Quần nga đang đói, rất có thể đã hút ăn máu thịt của Sử Song Hà.
Máu thịt của Sử Song Hà sau khi hút ăn hết, chúng không khó gì chuyển chủ ý sang thôn nhân quanh đây.
Đến lúc đó, ... Đỗ Tiếu Thiên không dám tưởng tượng nữa. Hắn nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải một lượt.
Đằng sau Vân Lai khách sạn là một bãi cỏ dại, trái phải đều là tường rào sau lưng nhà dân.
Không có ai qua lại xung quanh, từ trên mấy nóc nhà lại đang bốc khói.
Hắn thở phào một hơi, mục quang lại quay trở lại song cửa sổ của gian phòng đó.
Song cửa sổ đó vẫn mở toang như hôm trước, bên trong âm ám dị thường. Quần nga có thật đang ở trong đó không?
Hắn cười vội, vậy thì đơn giản quá, chỉ cần hắn tiến vào xem là sẽ có giải đáp mà.
Tường rào quanh hậu viện của Vân Lai khách sạn cũng cao lắm.
Đỗ Tiếu Thiên đứng cách ngoài ba trượng mới có thể nhìn thấy song cửa sổ đó.
Tình hình bên dưới cửa sổ hoàn toàn vô phương thấy được, toàn hậu viện đều bị tường rào ngăn cách.
Mưa tí tách rơi bên trong tường rào, vang lên thanh âm như loài sâu tằm ăn lá dâu.
Đỗ Tiếu Thiên tịnh không quên cả hậu viện đều mọc đầy thứ hoa kỳ quái
kia, nhưng thanh âm vừa lọt vào tai, vẫn không khỏi phát lãnh.
Thứ thanh âm đó đơn giản giống như quần nga đang cấu xé máu thịt người và thú vậy.
Trong tường ẩn ước có khói sương bốc lên, cũng không biết là khói mưa hay là sương chiều.
Toàn khách sạn cũng vì vậy mà có vẻ thần bí vô cùng.
Đỗ Tiếu Thiên vốn chuẩn bị đi vòng ra trước khách sạn, gõ cửa đi vào,
hiện tại cũng không biết có phải vì ảnh hưởng thần bí kia, đã đánh mất ý niệm đó trong đầu, hắn quyết định trèo tường vào.
Đối với gian Vân Lai khách sạn này, hắn đã nghi ngờ lắm rồi. Trời vốn cho hắn tính đa nghi.
Mưa càng lớn, Đỗ Tiếu Thiên hít một hơi dài, len lén bước tới hai ba bước, “Nhất Hạc Xung Thiên”, tung mình phóng lên.
Cái phóng đó không ngờ đã đưa hắn lên tới đầu tường. Song cước của hắn
vừa hạ xuống, song thủ cũng trì xuống, nắm giữ gạch ngói trên đầu tường, ổn trụ thân hình.
Khinh công của hắn kỳ thực không giỏi gì lắm.
Trong tường tịnh không có gì khác lạ, những cây hoa kỳ quái kia đang nghênh mình đón mưa, rào rào tác hưởng.
Toàn khu vườn cũng chỉ có thứ thanh âm đó.
Hoa màu vàng tươi rung mình trong mưa, hương hoa kỳ quái kia vẫn thấp thoáng phủ trùm toàn khu vườn.
Trên con đường nhỏ rải đá, giữa hoa lá tịnh không có ai, bên hành lang cũng không có ai.
Ngày không mưa Sử Song Hà cũng trốn trong điếm đường uống rượu, trời mưa lẽ nào ngoại lệ cho được?
Đỗ Tiếu Thiên trên đầu tường nhìn qua nhìn lại hai ba lần, rồi mới phóng người xuống.
Giữa hoa lá, hương hoa tự nhiên càng nồng nặc.
Đỗ Tiếu Thiên song thủ gạt hoa lá, chầm chậm bước trên con đường nhỏ, bước lên hành lang.
Cửa khép hờ, Đỗ Tiếu Thiên đẩy cửa bước vào.
Trong khách sạn một màn tối đen, phía bên hậu viện tuy có hai cánh cửa sổ mở hé, chỉ tiếc hiện tại đã đến đêm.
Bầu trời vốn đã âm ám, hiện tại lại càng âm ám.
Bóng đêm cũng sắp giáng lâm, khách sạn tịnh không có thắp đèn, làm sao mà không tối đen cho được?
Cước bộ của Đỗ Tiếu Thiên càng chậm chạp, hắn từng bước từng bước tiến về phía trước.
Trong khách sạn không những tối đen, mà còn tĩnh lặng, tĩnh lặng như một phần mộ.
Ký ức của Đỗ Tiếu Thiên còn tốt, cho dù không tốt cũng không lo, từ hậu viện đến tiền đường chỉ có một lối đi.
Hai bên lối đi cũng không có đèn đuốc. Ánh sáng trên trời yếu ớt bắn
vào qua song cửa, Đỗ Tiếu Thiên mượn ánh sáng đó, miễn cưỡng vẫn có thể
thấy được.
Trong đường không có người, bàn ghế đều ở vị trí cũ.
Sử Song Hà đã đi đâu?
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên di động, kéo tới cầu thang lên lầu, lẽ nào
đang ở trên lầu? Đỗ Tiếu Thiên cất bước về phía cầu thang.
Trong đường càng tĩnh mịch, Đỗ Tiếu Thiên tận lực bước nhẹ, vừa bước lên bậc thang, cước bộ của hắn càng dịu hơn.
Bậc thang vẫn phát ra tiếng cọt kẹt nho nhỏ, cũng như hôm trước.
Còn chưa đến đầu thang, hắn đã ngửi thấy mùi hôi thúi kia, lại đã lợt lạt đi phần nào.
Trên lầu cũng không có gì khác, khí vị hôi tanh kia không còn nồng nặc
như hôm trước. Bầy nga sau khi bay đi lẽ nào còn chưa về nơi này?
Đỗ Tiếu Thiên tiếp tục bước tới, cước bộ càng lúc càng dịu vợi.
Trên lầu chỉ có một hành lang, hành lang đó cho dù là ban ngày cũng không làm sao mà sáng nổi, hiện tại lại càng khỏi nói đến.
Đỗ Tiếu Thiên huy động nhãn lực mới miễn cưỡng nhìn xa vài thước.
Phòng ốc hai bên vẫn không một tiếng động, hắn đi tới trước cửa gian phòng nuôi nga liền ngừng bước.
Nhìn tới tận đầu hành lang, mấy cái lồng sắt vẫn còn đặt tại chỗ.
Dây xích và ống khóa khóa cửa vẫn còn quải trên cửa. Tất cả mọi thứ hoàn toàn không khác gì lúc ra đi hôm đó.
Đỗ Tiếu Thiên bước ngang hai bước, ghé tai sát cửa ngưng thần nghe ngóng.
Hắn nghe thấy một tràng thanh âm “rét rét”. Đối với hắn mà nói, thứ thanh âm đó tịnh không xa lạ gì.
Thanh âm đó cùng thanh âm phát xuất lúc Hấp Huyết Nga xoè cánh bay hoàn toàn như nhau, ở ngay chỗ này hắn cũng đã nghe qua một lần rồi.
Chỉ là lần đó thanh âm kịch liệt hơn, lần này có vẻ đơn điệu yếu nhược.
Lần này có bao nhiêu Hấp Huyết Nga bên trong?
Đỗ Tiếu Thiên tịnh không quên ngạch cửa trên cửa, hắn nhè nhẹ đẩy ngạch cửa ló đầu nhìn.
Lúc đó bầu trời lại đã tối đi mấy phân, mưa gió càng lớn hơn mấy phân.
Song cửa sổ tuy mở rộng, ánh sáng từ song cửa lọt vào lại lợt lạt phi thường.
Đỗ Tiếu Thiên chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đồ vật trong phòng. Hắn nheo mắt lại, ngưng thần nhìn lại.
Đồ vật trong phòng tịnh không có gì khác biệt ngày hôm đó, giá tre vẫn
đang ở vị trí hôm trước, lại chỉ có hai ba con Hấp Huyết Nga đang bay
lượn trên giá tre.
Những Hấp Huyết Nga khác đi đâu rồi? Có phải đang giấu mình dưới giá tre?
Đỗ Tiếu Thiên giương mắt nhìn, nhìn thêm một lúc lâu nữa mới đóng ngạch cửa lại, quay sang đẩy mở cửa phòng.
Hắn cẩn thận đề phòng, cửa phòng tịnh không phát ra tiếng động gì lớn.
Mấy con Hấp Huyết Nga đang bay lượn trên giá tre có vẻ chưa phát giác
ra.
Hắn nép mình lọt vào phòng, vừa bước vào phòng, hắn lại ngửi thấy mùi tanh thúi nồng nặc.
Thứ mùi tanh thúi đó hiển nhiên không khác gì hôm trước, đống xương thỏ bọn họ nhìn thấy hôm đó vẫn còn chưa dời đi, vẫn còn ở đằng trước giá
tre.
Thứ mùi hôi thúi đó tựa hồ tản phát ra từ đống xương thỏ.
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên lạc trên đống xương thỏ, lại chỉ liếc sơ,
quay mắt liền về phía mấy con Hấp Huyết Nga đang bay lượn.
Hắn lại nhấc chân, bước về phía giá tre. Ba bước, bốn bước! Hắn đã bước bốn bước đến trước giá tre, trong giá tre hoàn toàn không có động tĩnh.
Bay lượn bên trên giá tre chỉ có ba con Hấp Huyết Nga.
Chỉ là ba con, Đỗ Tiếu Thiên tuyệt đối tin mình không nhìn lầm, mình không đếm sai.
Lẽ nào cả gian phòng chỉ có ba con Hấp Huyết Nga? Những con khác đã đi đâu?
Đỗ Tiếu Thiên đột nhiên nhấc chân, một cước đá đống xương thỏ trước mặt bay vào trong giá tre!
Một tiếng vọng khủng bố lập tức từ trong giá tre truyền ra. Xương thỏ tản lạc dưới đất trong giá tre.
Một tiếng “rét”, một con Hấp Huyết Nga từ trong giá tre bay ra, lại chỉ là một con!
Cộng lại tổng cộng mới có bốn con, Đỗ Tiếu Thiên đã an tâm được phân
nửa. Bốn con Hấp Huyết Nga hắn tự tin mình có thể ứng phó nổi.
Nghi hoặc trong lòng hắn lại càng trầm trọng. -- Những con Hấp Huyết Nga khác hiện tại ở đâu?
Bốn con Hấp Huyết Nga trước mắt ở lại đây có mục đích gì?
Cũng ngay lúc đó, bốn con Hấp Huyết Nga đột nhiên hướng ngay mặt hắn bay tới!
Ngoài tiếng cánh vỗ ra, chừng như còn có một tràng tiếng vọng tuy nhỏ xíu mà sắc bén dị thường.
Tiếng động đó hình như phát ra từ trong miệng bốn con Hấp Huyết Nga.
Đỗ Tiếu Thiên rùng mình phát lãnh tại đương trường. Tiếng vọng hưởng đó cũng thật là khủng khiếp, đặc biệt là dưới hoàn cảnh tĩnh mịch này.
Bởi vì tiếng vọng hưởng đó đơn giản giống như tiếng động nghiền nghiến
từ trong yết hầu của một người đói đến cực độ, đột nhiên phát hiện đồ ăn thức uống.
Đỗ Tiếu Thiên từng nghe qua thứ thanh âm đó, cũng từng có qua thứ kinh nghiệm đó.
Bốn con Hấp Huyết Nga kia nếu quả luôn luôn ở lại trong phòng này, hiện tại đương nhiên đói khát đến phát điên.
Cái chúng uống là máu, cái chúng ăn là thịt, nội trong phòng chỉ còn lại một đống xương thỏ.
Chúng tối thiểu cũng đã nhịn đói sáu ngày, Đỗ Tiếu Thiên vào không phải quá đúng lúc sao?
Bốn con Hấp Huyết Nga, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Đỗ Tiếu Thiên.
Đỗ Tiếu Thiên cơ hồ đồng thời vụt thoái lui, vừa thoái được nửa trượng, cơ hồ đã thoái ra khỏi cửa phòng.
Phản ứng của hắn có thể nói cực kỳ linh mẫn, bốn con Hấp Huyết Nga kia
lại cũng linh mẫn không kém, cánh cái vỗ cái trương, truy đuổi Đỗ Tiếu
Thiên.
Chúng làm sao chịu bỏ qua cho Đỗ Tiếu Thiên. Đối với chúng mà nói, Đỗ
Tiếu Thiên, không còn nghi ngờ gì nữa, là một món ăn rất ngon.
Một người thân thể cường tráng, cơ thịt cho dù có cứng thô, huyết dịch lại nhất định đặc biệt tươi ngon.
Ăn thịt chúng tịnh không để ý tới, chỉ cần máu tươi ngon là đủ rồi.
Chúng là Hấp Huyết Nga, tịnh không phải là Cật Nhục Nga, không phải là
nga ăn thịt.
Hiện tại có phải chúng đã ngửi thấy mùi thơm của huyết dịch trong thân thể Đỗ Tiếu Thiên?
Đỗ Tiếu Thiên đã sớm có chuẩn bị, lúc thoái lui thì tay đã nắm chặt cán đao, cước bộ vừa thu, đao cũng ra khỏi vỏ!
Đao quang loé lên như ánh chớp, một con Hấp Huyết Nga đã biến thành hai đoạn!
Lưỡi đao bén làm sao, đao pháp nhanh làm sao!
Tả thủ của hắn đồng thời huy xuất, ống tay áo rộng phình phất ra một
luồng kình phong, “phạch” một tiếng quét ngang! Hai con Hấp Huyết Nga
rơi xuống liền!
Còn có một con! Con Hấp Huyết Nga đó từ trên đỉnh đầu của Đỗ Tiếu Thiên lao xuống, rơi trên sống mũi của Đỗ Tiếu Thiên.
Một cảm giác khó tả lập tức tản mác trên toàn thân Đỗ Tiếu Thiên. Giữa sát na đó, toàn thân hắn đều nổi da gà!
Cũng giữa sát na đó, hắn cảm thấy trên sống mũi một vùng đau đớn như bị đâm, phảng phất vật gì đó đã đâm xuyên qua, sau đó hắn cảm thấy máu
huyết quanh đó phảng phất đang bắt đầu bị hút ra.
Cảm giác đó hắn đã có một lần, lần đó là trên đầu ngón tay.
Lúc đó trong tay hắn đang cầm một con Hấp Huyết Nga, con Hấp Huyết Nga
đó đang vùng vẫy, lại chỉa ống hút đâm vào đầu ngón tay của hắn, hút máu của hắn.
– - Hiện tại con Hấp Huyết Nga này lẽ nào đã xỉa ống hút đâm vào sống mũi của hắn?
Hắn thất kinh ngây ngốc, tả thủ quật một cái, bấu về phía con Hấp Huyết Nga đó.
Vừa bấu đã chộp được vào lòng bàn tay!
Hắn liền rụt tay lại, trên sống mũi lập tức lại cảm thấy đau điếng.
Con Hấp Huyết Nga đó hiển nhiên đã đâm ống hút vào sống mũi của hắn.
Mục quang của hắn tự nhiên là rơi trên mình con Hấp Huyết Nga đang nắm trong lòng bàn tay.
Con Hấp Huyết Nga đó không đang vùng vẫy trong lòng bàn tay của hắn, cũng căn bản không thể vùng vẫy.
Hắn đã nắm chặt con Hấp Huyết Nga.
Chỉ có đầu nga là lòi ra khỏi lòng bàn ta. Ống hút nơi miệng nga không ngừng ló ra thụt vào.
Ống hút bén nhọn, trên đầu ống hút phảng phất đang thiểm động huyết quang.
Đỗ Tiếu Thiên không khỏi rùng mình.
Hắn thật rất muốn nhìn kỹ xem trong miệng nga có phải có răng hay
không, có phải có thể cấu xé hay không. Chỉ tiếc hoàn cảnh xung quanh
quá tối.
Hắn trừng trừng nhìn đầu con Hấp Huyết Nga, tuy nhìn thấy ống hút đang lấp ló không ngưng, lại không thể thấy rõ miệng nga.
Hấp Huyết Nga cũng đang trợn trừng nhìn hắn. Trong lòng hắn cảm thấy khoái trá, thoát miệng:
– Ngươi có phải còn muốn hút máu ta?
Trong miệng con Hấp Huyết Nga đó liền vang lên tiếng “te te” nhỏ xíu! Lẽ nào là “tiếng nga”?
Nó trả lời gì vậy? Đỗ Tiếu Thiên nghe không hiểu, cười lạnh:
– Đương nhiên ngươi rất muốn hút, chỉ tiếc hiện tại ngươi đã lọt vào tay ta.
Lại một tràng tiếng “te te”.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Ngươi muốn nói gì đây?
Hồi đáp chỉ là tiếng “te te”.
Đỗ Tiếu Thiên thở dài:
– Người xem chừng hiểu ta đang nói gì, tiếc là ngươi nói gì ta lại hoàn toàn không hiểu.
Hiện tại nếu quả có người nhìn thấy hắn, không khó gì tưởng hắn là tên điên, may là ở đây chỉ có một mình hắn.
Hắn nói tiếp:
– Nếu ta hiểu ngươi nói gì, chuyện này cho dù có phức tạp, hiện tại cũng biến thành giản đơn.
Bởi vì hắn là một bộ đầu có kinh nghiệm, hắn hiểu làm sao để lấy khẩu cung, cũng biết làm sao để truy hỏi khẩu cung.
Con người to lớn như vậy hắn luôn có biện pháp, con nga nhỏ xíu như vầy hắn lại thúc thủ không có cách đối phó sao?
Lại làđáp mà Đỗ Tiếu Thiên nghe không hiểu.
Tiếng “te te” phát ra từ miệng nga dần dần mãnh liệt hơn, con Hấp Huyết Nga kia bắt đầu liều mình vùng vẫy.
Đỗ Tiếu Thiên phát giác, cười lạnh:
– Lần này ta không thể buông tay.
Tay hắn càng nắm chặt hơn.
Con Hấp Huyết Nga kia vùng vẫy càng ghê gớm hơn, ống hút trong miệng có đâm ra rụt vào, chích về phía ngón tay của Đỗ Tiếu Thiên.
Lần này đã nằm trong ý liệu của Đỗ Tiếu Thiên.
Ống hút của con Hấp Huyết Nga vừa đâm ra, ngón tay cái của hắn đã đẩy tới trước, ngăn đỡ đầu nga.
Đầu nga lập tức bị đẩy ngửa lên, không thể di động nữa, ống hút đâm ra đương nhiên là chích vào khoảng không.
Đỗ Tiếu Thiên cười lạnh, lại nói:
– Ngươi còn có biện pháp gì khác?
Con Hấp Huyết Nga hoàn toàn không còn biện pháp.
Đỗ Tiếu Thiên đợi một hồi, nghĩ ngợi, lại thốt:
– Ta muốn xem xem trong miệng ngươi có răng hay không.
Tiếng “te te” lại vang lên, lần này tựa hồ như có ý chọc giễu, Đỗ Tiếu Thiên có cảm giác như vậy.
Khoé miệng hắn nhếch lên:
– Ngươi có phải nghĩ dưới hoàn cảnh này, mắt ta căn bản không thể nhìn thấy rõ miệng ngươi?
Tiếng “te te” liền ngưng lại, con Hấp Huyết Nga lẽ nào mặc nhận?
Đỗ Tiếu Thiên cười:
– Ngươi nghĩ như vậy cũng không thể nói là sai, mắt ta dưới tình cảnh
này quả thật không thể có tác dụng gì, bất quá ta tuy không thể cải
thiện được mắt mình, lại có thể cải biến hoàn cảnh hiện tại.
Con Hấp Huyết Nga không phát ra tiếng động, đôi mắt huyết hồng phảng phất tràn ngập nghi hoặc.
Đỗ Tiếu Thiên không ngờ có thể cải thiện hoàn cảnh. Hắn làm sao mà cải thiện?
Con Hấp Huyết Nga đó có lẽ cảm thấy hơi kỳ quái.
Đỗ Tiếu Thiên lại cười:
– Kỳ thực cũng rất giản đơn,nãy ta chợt nhớ trên người có đem một ống
dẫn lửa, đá lửa và mồi lửa, không phải có thể cải thiện hoàn cảnh hiện
giờ sao?
Vẫn không có tiếngđáp, Đỗ Tiếu Thiên cũng không nói nhiều, xoay tay tra đao vào vỏ, thò tay vào túi bên hông, rút ra ống dẫn lửa.
Hắn liền thắp lên ống lửa, toàn gian phòng dần dần sáng lên.
Hỏa quang chiếu xuống, màu sắc của con Hấp Huyết Nga càng hiển lộ vẻ
khôi quý bắt mắt, thân nga màu bích lục càng giống như bích ngọc, mắt
nga màu đỏ tươi càng giống như máu tươi.
Thần thái của con Hấp Huyết Nga đó dưới hỏa quang lại càng hiển lộ vẻ đanh ác.
Trong mắt nó phảng phất tràn đầy oán độc, trong miệng không ngừng động đậy, phảng phất đang trù ếm gì đó.
Bàn tay Đỗ Tiếu Thiên giơ đuốc lửa tịnh không chỉa về hướng con Hấp Huyết Nga.
Tay của hắn quay xuống đất, mục quang cũng rơi xuống đất. Thân người hắn cũng cúi ngồi xuống.
Sát na đuốc lửa sáng lên, mắt hắn đã bị một vật hấp dẫn, -- máu!
Máu từ người con Hấp Huyết Nga bị một đao của hắn chém thành hai đoạn
chảy ra, hai mảnh thi thể của con nga đều tắm trong vũng máu.
Máu nga giống hệt máu người, tản phát ra mùi tanh kỳ quái phi thường.
Máu nga sao lại có dạng đó? Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên di chuyển về hướng hai con Hấp Huyết Nga bị hắn dùng tay áo đánh rớt.
Hai con Hấp Huyết Nga đó bị tay áo của hắn quét trúng, đôi cánh gãy
lìa, một con bị đánh chết tại đương trường, một con còn sống, đang xoay
vòng vòng dưới sàn.
Thân nga không có cánh vốn đã khó coi, vừa di động, lại càng hiển lộ vẻ xấu xí.
Vừa xấu xí vừa quỷ dị.
Đỗ Tiếu Thiên trừng trừng nhìn con nga đang xoay vòng vòng dưới sàn,
đột nhiên phất tay, đuốc lửa trong tay ghim vào kẽ hở trên sàn.
Vừa rảnh tay, đã xoay tay qua hông, lại rút đao ra khỏi vỏ, đao quang lại loé lên!
“Rẹt” một tiếng nhẹ, con Hấp Huyết Nga không cánh đang xoay trên sàn đã bị cắt thành hai đoạn trong đao quang, đứt thành hai mảnh!
Hai mảnh ri rỉ máu! Chỗ bị cắt trên mình Hấp Huyết Nga trào ra máu tươi đỏ bừng như máu người!
Hắn nhìn thấy rõ phi thường, nga huyết thật giống như máu người.
Hắn ngây người.
Cũng chính ngay lúc đó, hắn đột nhiên nghe thấy một thanh âm kỳ quái phi thường.
Tiếng dị hưởng tựa hồ xa xăm, lại tựa hồ chỉ cách một bức vách.
Hắn lại nghe được không phải là xa xăm, cũng không phải là cách một bức vách, mà là từ dưới lầu truyền đến, từ dưới gian phòng đó truyền lên.
Tai mắt của hắn vốn linh mẫn, trí nhớ cũng rất sáng suốt, hắn nhớ vị
trí của căn phòng hiện tại mình đang đứng bên trong, bên dưới là vị trí
của một gian phòng dưới lầu. Trong tâm hắn chợt giật nảy, bởi vì thứ
thanh âm đó cũng không phải là lần đầu nghe được.
Hai cơ quan cửa ngầm trong thư trai của Tụ Bảo Trai, lúc mở ra không phải cũng phát ra thứ thanh âm đó sao?
Tiếng dị hưởng đó vốn không lớn lắm, nhưng giữa không gian tĩnh mịch,
vẫn không khó gì nghe được. Lại chỉ là một tiếng, thật khó mà phán đoán.
Bất quá vô luận có phải là tiếng động do cơ quan mở cửa phát ra hay không, Đỗ Tiếu Thiên cũng chuẩn bị đi xem thực hư.
Ý niệm đó vừa sinh xuất, tay hắn lập tức thò tới, bóp tắt đuốc lửa. Hắn lập tức bị hãm nhập giữa một màn hắc ám.
Ngoài song cửa mưa còn chưa dứt, bóng đêm đã giáng lâm, hắn đứng dậy,
dưới lầu lại có thanh âm truyền lên. Lần này thanh âm càng yếu nhược.
Hắn không do dự, toàn thật nằm phục dưới sàn, áp tai lên sàn ngưng thần im ắng nghe ngóng, là tiếng bước chân!
Tiếng bước chân vừa ngưng, lại “kẹt” một tiếng. Tiếng đó tịnh không khó gì nhận ra là tiếng mở cửa.
Ai đang ở gian phòng bên dưới? Có phải là Sử Song Hà? Sử Song Hà bên dưới làm gì?
Đỗ Tiếu Thiên vốn đa nghi, nghi tâm vừa dâng lên, cho dù sát cơ tứ
phía, hắn cũng truy cho được, hà huống địa phương hiện tại tuy quỷ dị,
tịnh không thấy gì nguy hiểm.
Hắn chầm chậm rướn người, đứng dậy. Mỗi một động tác cũng cẩn trọng đến cùng cực, không để phát ra tiếng động nào.
Sau đó hắn cất bước đi về phía cửa. Một mặt bước, hắn một mặt lưu ý tiếng bước chân dưới lầu.
Tiếng bước chân dưới lầu đang xoay về hướng điếm đường. Hắn lách người bước ra ngoài cửa, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt.
Ánh sáng vàng mờ bên dưới lầu càng lúc càng sáng. Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy một trản đèn dầu.
Lúc đó hắn cũng hông xa đầu cầu thang mấy. Hắn nép vào tường trước phòng, lại cúi người xuống.
Nếu thân người hắn không cúi xuống, người cầm đèn đi lại dưới lầu không khó gì phát hiện ra hắn.
Đèn dầu nằm trong một bàn tay ổn định phi thường. Người tuy đang đi, đèn dầu lại không như đang động.
Con người đó vận trường sam màu trắng nhợt, đầu tóc rối bù, đỉnh đầu
búi kiểu đạo sĩ, lại cột không chặt lắm, phảng phất lúc nào cũng có thể
rơi ra.
Vừa nhìn thấy bóng lưng, Đỗ Tiếu Thiên cũng đã nhận ra người đó là -- Sử Song Hà!
Ánh đèn chợt ngừng lại, người dừng bước trước quầy. Người đó cúi xuống lấy một cái rỗ tre, rồi xoay người lại.
Ánh đèn chiếu lên mặt người đó, quả nhiên là Sử Song Hà!
Ánh đèn lại bắt đầu chuyển động, Sử Song Hà một tay cầm đèn, một tay cầm giỏ tre, quay đầu đi.
Đỗ Tiếu Thiên lại nằm phục xuống, nghe ngóng tiếng cước bộ. Tiếng cước
bộ không quay về gian phòng dưới lầu, mà đi thẳng ra khu vườn đằng sau.
Sử Song Hà cầm giỏ tre ra hậu viện làm gì? Đỗ Tiếu Thiên cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Tiếng cước bộ dần dần yếu đi, rất mau chóng tan biến, theo tính toán của hắn, người chắc đã ra tới hậu viện.
Đỗ Tiếu Thiên nhấc người dậy, phóng vụt đến lan can trước mặt, rướn người lăn qua lan can, hạ mình xuống dưới điếm đường!
Hắn tận lực tranh thủ thời gian, lúc tiến vào hắn đã lưu ý, tuy cái phóng người đó vội vàng, tịnh không đụng đổ bất cứ vật gì!
Sau đó hắn như linh xà luồn về phía gian phòng dưới lầu. Hắn đi bằng
mũi chân, lúc đặt chân xuống tịnh không phát ra tiếng động gì lớn.
Cửa khép hờ, Đỗ Tiếu Thiên lách vào.
Vừa vào tới nơi, hắn nghe thấy một tràng tiếng vọng “rét rét”-- tiếng
vọng lần này giống như lần Sử Song Hà dẫn bọn họ lên gian phòng bên trên nghe thấy.
Bầy nga lẽ nào đang ở đây? Đỗ Tiếu Thiên tóc gáy dựng đứng, toàn thân
không khỏi mất tự chủ bước tới. Trong phòng tịnh không có nga đang bay
lượn.
Tiếng vọng từ cùng một vị trí phát ra, hắn nhìn về phía vị trí đó, nhìn thấy một luồng ánh sáng yếu ớt. Ánh sáng đó không ngờ là từ trên một
bức tường phát ra.
Ánh sáng tuy yếu ớt, nhưng đối với Đỗ Tiếu Thiên đã quen với bóng tối mà nói, cũng đã đủ rồi.
Đủ để hắn có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.