Hấp Lực Thần Công

Chương 1: Những kẻ ẩn mình




Ðêm hôm đó thật tối đen, trăng sao bị mây che phủ. Ánh đèn trong phố đã tắt hết. Xung quanh tĩnh mịch đến rợn người.
Bỗng trên đường có một người đàn bà mang bầu khập khiễng, loạng choạng ráng chạy về phía trước. Cái bụng của bà ta to lớn nặng nề, làm cho bà chạy càng khó khăn, lảo đảo như sắp té, mất thăng bằng, sàng qua bên này lạng qua bên kia. Ðầu tóc bà rối tung, ướt rịn vào nhau, sợi ngắn sợi dài xỏa lòng thòng che cả khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Quần áo tả tơi, rách nát. Lâu lâu bà ta lại nhăn mặt khẽ rên lên một tiếng như đau đớn lắm, vì hình như đứa nhỏ trong bụng bị động, hoảng sợ đạp tứ tung. Nhưng người đàn bà chỉ rên chứ không dám dừng chân.
Sau lưng người đàn bà đó, xa xa, có một đám người cầm đuốc sáng rực, gậy gộc giơ lên tua tủa, la hét vang động một góc phố. Họ chạy rầm rầm, càng lúc càng tiến gần người đàn bà mang bầu hơn, miệng la lối :
- Ăn trộm, hãy bắt lấy tên trộm gà, đừng để nó chạy thoát.
Chẳng mấy chốc, họ rượt gần tới, chỉ còn hai ba bước nhảy nữa là tóm cổ được người đàn bà mang thai mà họ gọi là ăn trộm kia. Bất chợt một cơn gió mạnh thổi ào ào đến, thổi tắt hết tất cả ngọn đuốc trên tay họ, bụi cát bay mù mịt. Bọn người rượt đuổi hoảng sợ, vội vàng giơ tay che lấy đầu lấy mặt, tránh né làn bụi bay kia. Họ vì lo cho bản thân nên không còn mắt đâu để chú ý tới người đàn bà mang thai kia. Bà ta cứ nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía trước, không cần biết phía trước có những gì đang chờ đón.
Cơn gió chưa kịp dứt, thì một cơn gió khác lại nổi lên. Cứ như thế ba bốn cơn gió bay qua đầu họ liên tục. Gió ngừng thổi thì họ lại nghe có tiếng người la hét, tiếng áo bay phừng phựt, tiếng kim khí chạm nhau vang lên choang choang từng hồi. Rõ ràng là tiếng người đang đánh nhau. Bọn người rượt đuổi tò mò nheo mắt nhìn về hướng có tiếng la hét. Họ không thấy gì rõ ràng, vì đêm quá tối. Lâu lâu chỉ thấy giữa màn đêm đen có một luồng sáng lóe lên.
Bỗng có tiếng người hét lên the thé :
- Phía Ðông có người, hãy chận họ lại.
Rồi từ trong màn đêm vọt ra một bóng người đen đen, không rõ mặt mày bay ra, đứng chắn ngay trước đám người rượt đuổi. Người đó với tay ra sau lưng rút một khúc bạc sáng chóe, kéo dài hai đầu ra thành một cây gậy bạc dài quá đầu người. Người đàn ông giơ cao khúc gậy bạc, xoay tít như chong chóng quay. Một luồng sáng rực hình tròn tỏa ra trước mặt, che kín bọn dân đen kia vào một góc. Người đang múa gậy bạc đứng xoay lưng về phía họ, mặt hướng vào màn đêm đen kịt. Ðám dân đen trố mắt ngạc nhiên không biết người đó sẽ làm gì với họ. Nhưng tuyệt nhiên người đó cứ đứng xoay tít cây gậy bạc, tạo thành hình tròn tỏa ánh bạc sáng ngời bao trùm lấy họ.
Chiếc gậy màu bạc cứ quay vù vù trong tay người kia, chói lòa lên, nhìn muốn đau hai con mắt. Ðám dân lại bỡ ngỡ sợ hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ lùi bước dần tới chân tường, ép vào một góc.
Một tiếng hét the thé vang lên :
- Mạnh tay lên nào.
Tức thì người kia ra sức quay chiếc gậy nhanh hơn, tiếng vù vù kêu to hơn, ánh bạc tỏa ra sáng hơn, chiếu rõ một đám ba người khác đang đánh nhau gần đó. Một người mặt áo dài luộm thuộm như giẻ rách. Áo có mũ dính liền trùm qua đầu không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy khuôn mặt là một cái bóng đen đen. Người đó múa may ống tay áo tơi tả, rộng thùng thình, xuất chưởng lẹ không thể tưởng, phát ra tiếng phừng phựt, vù vù, đang cố gắng chống trả lại những đòn chí mạng phát ra từ hai cao thủ trước mặt. Nhưng hai cao thủ đang tấn công hắn cũng không chậm chạp gì. Người phía bên tay trái vung một thứ vũ khí có hình dáng giống thanh kiếm, màu đen đen chứ không lóe sáng lên như màu thép, phạt ngang vào bụng người mặc áo quần luộm thuộm kia một nhát. Tên đồng bọn phía bên tay phải cũng đồng thời vung hữu thủ đánh thẳng vào ngực của người ăn mặc luộm thuộm.
Tuy bị hai người tấn công một lượt, người mặc áo luộm thuộm không hề nao núng, vung một tay ống tay áo hất thanh kiếm đi lệch hướng, còn tay kia mở ra, năm ngón cong lại như móc câu chụp vào hữu thủ của người bên phải.
Cao thủ phía bên tay phải thấy vậy vội rút hữu về thật lanh lẹ, tránh né cú chụp, nhưng chỉ mới nửa chừng thì lại tống ra tiếp, nhưng lần này nhắm thẳng vào mặt, chứ không đánh vào ngực nữa.
Người áo luộm thuộm vội đưa tay lên đón đỡ hữu thủ, ngờ đâu tả thủ của cao thủ bên phải tiếp nối cú đánh vừa rồi đập vào ngực. Hai tay đánh vào hai vị trí khác nhau, người mặc quần áo luộm thuộm chỉ còn một tay đỡ gạt với người đứng bên phải thì làm sao có đủ thời giờ rút tay về đỡ trước ngực. Còn nếu giơ tay kia đỡ thì sẽ bị thanh kiếm của cao thủ bên trái chém trúng. Do đó, hắn nhận luôn một cú thoi sơn ngay chính tâm.
Nhưng lạ thay, tên cao thủ bên phải cảm thấy như đụng phải một túi bông mềm mại. Tuy hắn đánh một cú thật mạnh trúng đích, nhưng người mặc quần áo luộm thuộm như giẻ rách kia không lùi lại một bước, và cũng không có gì lộ vẻ đau đớn cả.
Cao thủ bên phải vội vàng thu quyền về, vận nội công lấy sức đẩy ra hai chưởng đánh thẳng vào người mặc quần áo luộm thuộm. Ðất đá, cát bụi bay lên tứ tung, không còn thấy đâu là địch đâu là người phe mình.
Bỗng đâu cái tiếng the thé lúc đầu lại vang lên :
- Ðồ vô dụng.
Rồi có một tiếng rít như côn trùng vang lên :
- Giết...
Tức thì tiếng gió ào ào lại vang lên dữ dội, đất đá bị bay tứ tung vì hai chưởng của tên cao thủ đứng bên phải, chưa kịp rơi xuống đã bay lên xoay tít, làm xung quanh trở nên tối tăm mịt mù như lúc nãy. Ánh sáng tỏa ra từ cây gậy bạc đang không còn đủ sáng chiếu xuyên qua đám bụi đất đá kia gì.
Tiếng the thé lại vang lên :
- Chết! Tránh mau...
Người đó chưa kịp nói hết câu thì một vệt sáng xanh lè xẹt lên giữa màn đêm, tiếp đó một tiếng nổ bùng vang lên.
Tiếng nổ vang rền trong đêm, một hồi lâu mới dứt.
Xung quanh trở nên im lặng lạ thường, bụi cát vẫn còn mù mịt.
Ánh sáng từ cây gậy bạc không còn tỏa ra nữa. Chiếc gậy rớt ngay trên đất, người chủ của nó đang lồm cồm ráng đứng dậy, nhưng cũng khuỵu ngã xuống, nằm bẹp trên mặt đất. Ðằng sau là đám dân đen nằm sóng soài một đống, không người nào nhúc nhích.
Thì ra con người mặc quần áo luộm thuộm kia không đánh trả lại hai người đang tấn công hắn, mà vận khí bao bọc lấy thân, rồi tung chưởng nhắm vào người đang múa gậy tỏa ánh sáng bạc kia.
Người múa gậy bạc bao bọc đám dân đen, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh trúng, tuy không bị chết nhưng có vẻ đã bị thương. Còn đám dân đen thì không có chút võ công, chẳng tài nào chống nổi, nên ngã chết chồng lên nhau thành một đống. Mặt người nào cũng bị nhăn nhúm lại như là bị già đi cả chục tuổi. Quần áo tả tơi như ăn mày.
Giữa lúc đó thì cái bóng luộm thuộm kia bay vọt lên không, phi thân phóng đi. Nhưng có một lằn vàng vàng ngoằn ngoèo như con rắn lửa bám theo, cuộn vào chân hắn kéo xuống.
Rõ ràng là chân hắn bị lằn vàng đó cuốn vào kéo xuống được một khoảng, nhưng người đó không tiếp tục rớt xuống mà lại bay lên, vọt đi, để lại một miếng vải phất phơ như chiếc lá vàng rơi giữa bầu trời đen.
Từ đâu một ánh chớp loé lên, nhắm cái bóng đen luộm thuộm đó xẹt tới. Tia sáng nhắm trúng giữa tim cái bóng, xuyên qua người rồi biến mất, nhưng cái bóng vẫn bay lên cao vọt đi như không hề bị gì.
Ðám cao thủ dưới đất vội vàng vọt lên cao tính đuổi theo. Nhưng người họ còn lơ lửng trên không thì cái bóng đã bay đi mất hút, không thấy tăm hơi đâu. Quả thật khinh công của cái bóng luộm thuộm kia quá cao, họ biết chắc mình không tài nào rượt đuổi kịp, nên từ từ đáp người xuống đất.
Lúc này cát bụi không còn mù mịt nữa. Ánh trăng bạc từ từ chui ra từ đám mây đen, soi lờ mờ trên mặt đất. Trong bóng tối bước ra bốn người đi về hướng người múa gậy đang nằm thở thoi thóp. Ði đầu là một bà già khoảng sáu mươi. Sau lưng bà là ba người đàn ông tuổi độ gần ba mươi. Người đàn ông thứ nhất có khuôn mặt trắng xanh trong bóng tối nhìn chẳng khác gì như một xác chết biết đi. Nhờ ánh trăng soi lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông thứ hai có màu vàng vàng như bị bệnh lâu ngày mới dậy. Cuối cùng là người đàn ông thứ ba thì chẳng thấy mặt mũi đâu. Nhìn kỹ lắm mới biết hắn có nước da đen đen, hòa lẫn vào màu đen của bóng đêm. Ánh trăng lại yếu ớt, chỉ chiếu lờ mờ, cho nên người thứ ba nhìn chẳng khác nào là một cái bóng ma quỷ lúc ẩn lúc hiện. Bà già cúi xuống xem xét người cầm gậy một hồi, rồi vỗ mạnh vào lưng hắn nói :
- Ngân Thiết! Ngươi đừng giở trò lười nữa. Ðứng dậy đi.
Rồi bà ta đứng lên chỉ vào đám người nằm ngổn ngang kia nói :
- Ta nhờ ngươi bảo vệ cho chúng mà ngươi cũng làm không xong.
Người mặt vàng đứng đằng sau cười hì hì nói :
- Hắn cảm thấy vô dụng nên mới giả bộ thương nặng để khỏi bị quở trách.
Người đang nằm dưới đất được gọi là Ngân Thiết vụt đứng dậy, không có gì ra vẻ bị thương cả, hét lên :
- Ta bị hắn đánh trúng một chưởng đau muốn mất cả hồn đây này. Ai thèm giả vờ.
Cả ba người đứng đằng sau bà già lại cười ồ lên, ra vẻ giễu cợt.
Bà già hừ lên một tiếng, nghiêm mặt nói :
- Cả lũ đều vô dụng! Ði thôi!
Không cần đám đàn ông kia trả lời, ba già quay gót đi liền. Bốn người đàn ông cũng nối gót theo sau.
Họ nối đuôi nhau thành hình chữ nhất từ từ lặng lẽ bước đi.
Cách đây không lâu họ đánh nhau, bay ào ào như gió. Nhưng bây giờ thì họ lại dùng hai chân bước đi mệt nhọc nặng nề như người bình thường, không có vẻ gì là có võ nghệ hay biết khinh công gì cả.
Họ đi được một quãng khá xa, bỗng nghe có tiếng trẻ con khóc oe oe đứt quảng vang vọng tới. Cả đám đều dừng lại, giỏng tai chú ý lắng nghe. Tiếng trẻ thơ phát ra từ cục trường lúc nãy. Bà già đăm chiêu suy nghĩ một hồi, rồi thoăn thoắt bước về phía phát ra tiếng oe oe của trẻ con. Dáng điệu của bà ta lúc này không có vẻ gì là già nua cả, lanh lẹ vô cùng. Bốn người đàn ông kia cũng vội bám theo sát gót.
Họ tìm kiếm một hồi thì bắt gặp một đứa trẻ mới sinh, bụng còn cuốn rún đang nằm khóc tím cả người. Bên cạnh đứa nhỏ là xác của người mẹ đã chết từ lâu. Chỗ người đàn bà nằm cách đám dân đen nằm chết không xa lắm.
Lão bà trong đám người mặt mày lạ lùng kia chợt nheo mày, nhăn mặt như suy nghĩ mông lung.
Người đàn ông mặt vàng bước nhanh lên phía trước, đến xem mặt đứa trẻ. Chưa kịp cúi xuống ngó cho kỹ, chàng ta đã giật lùi quay trở lại. Vừa đi người đó vừa nói :
- Trên đời ta đã gặp nhiều kẻ xấu, nhưng ta chưa gặp người nào xấu xí như đứa trẻ này.
Những người còn lại nghe thế, tính tò mò lại nổi lên, vội rảo bước đến xem. Quả thật đứa bé mới sinh da nhăn nheo đỏ hỏn, lại còn có một vệt bớt màu đen thật lớn vắt xéo giữa mặt, môi cong vếu, mũi hếch như heo, xấu xí không thể tưởng nổi. Thường thường con nít mới sinh ra tất phải dễ thương xinh xắn, nhưng đứa trẻ này thì có lẽ ngược lại. Nó xấu đến nổi người đàn ông mặt vàng thoạt trông thấy đã muốn nôn oẹ. Mắt đứa nhỏ cứ nhắm tít lại, miệng há thật to, gào lên từng chặp. Tiếng khóc của đứa bé sang sảng vang rất to và xa. Bởi vì tiếng khóc nó quá to, cho nên tuy đã đi được một đoạn đường thật dài, mà họ vẫn còn nghe thấy mà quay trở lại đây.
Một người trong bọn có khuôn mặt đen, liếc mắt nhìn đứa bé một cái rồi nói :
- Chúng ta đừng nên nhiều chuyện, cứ để nó lại đây. Chắc chắn khi trời sáng sẽ có người phát hiện và mang nó về nuôi. Bộ dạng như nó chỉ tốt cho cái việc làm công, hoặc làm trò cười cho người ta mà thôi.
Người múa gậy bạc Ngân Thiết đứng kế bên nói :
- Hừ, lỡ họ cũng chê nó xấu quá không dám mang về nuôi thì sao? Ðến lúc đó, đứa trẻ mới chào đời này cũng phải từ giã đời ngay lập tức.
Người mặt đen đáp lại :
- Ta đã nói rồi, nó tuy có mặt xấu xí, nhưng vẫn được việc. Nhỏ thì sai vặt, khi lớn lên thì có thể đi làm công hầu hạ kẻ khác. Trong một trăm người cũng phải có một người tốt bụng xách nó về nuôi chứ.
Người mặt vàng lúc này cũng lên tiếng xen vào cuộc bàn luận :
- Nó xấu như vậy, ai dám nhìn mặt nó. Còn lâu họ mới mượn, mà họ có thể trêu chọc nó nữa là khác. Sống mà suốt đời bị trêu chọc thì thà để nó từ giã cõi trần ô trọc này càng sớm càng tốt.
Từ lúc bốn người đàn ông bàn luận về đứa trẻ, bà lão chưa lên tiếng. Bà ta vẫn đăm chiêu suy nghĩ rất lâu, cân nhắc thật kỹ lưỡng. Cuối cùng bà cất cái giọng nói cộc lốc như ra lệnh :
- Mang nó về!
Cả bốn người đàn ông đồng giật mình, quay mặt nhìn bà trân trối :
- Cái gì? Ðem nó về à? Bà bà không nói đùa chứ.
Bà lão vẫn lặp lại câu nói lúc nãy :
- Mang nó về!
Bốn chàng trai trợn mắt ngạc nhiên, lưỡng lự một hồi rồi đưa mắt nhìn nhau như muốn đẩy đưa cái công việc đó cho người khác. Họ cứ đứng nhìn nhau nhưng không ai chịu nhúc nhích tiến đến bế đứa nhỏ lên.
Bà lão thấy vậy chỉ người mặt đen nói :
- Ngươi, bế đứa nhỏ.
Rồi bà quay sang ba người còn lại nói :
- Các ngươi đi lục soát trong người mẹ nó, xem có kỷ vật gì để lại cho nó được không?
Người mặt vàng nhăn nhó hỏi :
- Sao? Chúng tôi phải đi lục soát một xác chết à?
Bà lão hừ lên một tiếng không nói gì.
Ba người đàn ông không dám nói thêm, tiu nghỉu đi lại phía xác người đàn bà xem xét, lục lọi.
Người mặt đen thập thò sợ hãi bước lại gần đứa nhỏ, phân vân không biết bế đứa bé lên bằng cách nào. Ðứa trẻ vừa mới lọt lòng, máu me dính đầy người, cuốn rún chưa cắt dài lòng thòng, đã vậy toàn thân nó còn bị cát bụi bám vào nhìn thật ghê gớm. Chàng mặt đen không muốn đụng ngón tay của mình vào, nên cứ quay qua quay lại mà không biết làm sao.
Bà lão rút trong bọc ra một miếng vải, thảy tới cho người mặt đen :
- Dùng miếng vải bọc đứa nhỏ lại.
Người mặt đen chụp lấy miếng vải, trùm lên người đứa nhỏ, rồi túm lại như một cái bọc hành lý. Chàng ta không dám ôm cái bọc có đứa nhỏ vào mình, mà xách lên như mấy cô mấy bà xách giỏ đi chợ.
Ðứa nhỏ thấy có người động tới nó thì không khóc nữa, nhưng chỉ được một hồi thì nó lại gào lên dữ dội. Người mặt đen bực mình quát tháo :
- Có im không nào! Khóc nữa ta đá cho một phát bây giờ.
Ðứa nhỏ vẫn cứ khóc. Người đàn ông mặt đen tức mình vội co chân lên tính đá vào bọc vải trên tay.
Bà lão đứng kế đó thấy vậy quát lên :
- Nó đói nó khóc! Ngươi đung đưa tay ru nó ngủ đi.
Người mặt đen liền làm theo lời bà ta nói, khẽ đung đưa cánh tay. Ðứa nhỏ thấy động lại im, nhưng chỉ được một hồi rồi lại khóc rống lên như cũ. Người mặt đen tức khí, không thèm đung đưa nhè nhẹ nữa, mà hất tay vung cái bọc có đứa nhỏ thật cao như muốn quăng nó đi, hết đằng trước tới lại ngược ra sau lưng. Quả nhiên đứa nhỏ nín ngay không khóc nữa.
Về phần ba người đàn ông kia lục lọi xác người mẹ đứa nhỏ không thấy gì, họ quay lại lắc đầu nói như than thở :
- Người đàn bà này nghèo quá, trong mình không có gì. Cả cái áo cũng rách nát tả tơi, chẳng đáng làm vật kỷ niệm. Vả lại, không nên để bà ta chết mà không một mảnh vải che thân.
Bỗng người sử dụng gậy bạc Ngân Thiết reo lên :
- A! Có mấy khúc xương gà trong túi bà ta.
Bà lão nện cây trượng xuống đất nói :
- Vậy cũng được! Ði thôi! Trời sắp sáng rồi.
Thế là đám đàn ông nhón lấy mấy khúc xương gà gói lại, rồi nối bước đi theo bà lão. Người mặt đen tay xách đứa nhỏ, đi sau cùng. Hắn cứ phải tung cái bọc lên cao để làm cho đứa nhỏ nín khóc. Nhưng hắn đâu có thể làm như thế mãi, một hồi rồi hắn cũng mệt, mà mỗi lần hắn dừng tay nghỉ mệt thì đứa bé lại khóc oe oe, làm hắn nhức đầu điếc tai.
Vừa mệt vừa tức, người mặt đen càu nhàu :
- Tại sao phải đeo cái của nợ này chứ.
Người múa gậy bạc hùa theo :
- Ðúng rồi! Bà bà, tại sao chúng ta không sử dụng khinh công mà lại phải đi bộ cho mỏi chân, tốn thời giờ nữa.
Bà lão đi đàng trước không quay đầu lại, từ tốn nói :
- Ngươi muốn làm gì thì làm, đâu có ai cản ngươi.
Nghe thế, người múa gậy bạc vội tung người bay lên, nhưng mới được nửa chừng, chân hắn bị người mặt xanh kéo giật xuống, ngã lăn quay ra giữa mặt đất. Người mặt đen đi sau đang tung hứng đứa bé, suýt nữa bị người múa gậy bạc rớt té cản đường làm vấp ngã. Hắn bực mình la lên :
- Ê, ngươi té cũng phải coi chỗ để té chứ. Muốn giết người ta hay sao?
Tên múa gậy bạc Ngân Thiết bị kéo ngã, lại bị kẻ khác chửi bới nữa, hắn tức giận chồm dậy, chạy tới túm cổ người mặt xanh, hét lên :
- Ngươi muốn gì hả? Ngươi muốn giết ta sao? Tại sao lại túm cổ chân cho ta ngã lăn ra như vậy?
Trong đám, người mặt xanh là có vẻ im lặng nghiêm nghị hơn những người kia. Từ nãy đến giờ hắn chưa lên tiếng, dù một câu cãi lộn hay hùa đồng với những người kia cũng không có. Bây giờ hắn lại ra tay kéo đồng bọn xuống, không cho hắn trổ tài khinh công để được đi về nhanh chóng, dĩ nhiên là hắn phải có mục đích gì đó.
Nghe thấy tên đồng bạn vặn hỏi, đe dọa, hắn cũng không đáp, chỉ đưa tay gỡ tay của người múa gậy bạc khỏi cổ áo của mình. Tên múa gậy bạc tức mình hơn nữa, nhào vào tính đánh cho người mặt xanh một trận.
Bỗng bà lão đi đầu hét lên :
- Nếu ngươi muốn yên thân thì đừng có làm bậy.
Lúc này người mặt xanh mới lên tiếng, ôn tồn bảo người múa gậy bạc :
- Trời sắp sáng, ngươi không nên dùng khinh công gây sự chú ý cho người khác.
Người múa gậy bạc ngẩng mặt nhìn lên, thấy trời cũng đang lờ mờ sáng giống như lời người mặt xanh nói. Hắn không còn hùng hổ nữa, lủi thủi đi theo đồng bọn về nhà.
Họ cứ đi như thế tới khi trời sáng hẳn thì về đến một gian nhà tranh ba gian cất theo kiểu nông dân quê mùa, nằm bên bìa rừng, xung quanh hoang vắng ít người qua lại. Trước nhà có một cái giếng nước, một bên hông nhà có chuồng gia súc, nào gà nào vịt nào heo và còn có vài con bò đang đứng thong thả gặm cỏ, còn bên kia là một khu vườn trồng đủ loại rau cỏ.
Căn nhà tuy không lớn lắm, nhưng cũng rộng rãi, đơn sơ và sạch sẽ.
Bốn người đi trước bước thẳng vào trong nhà. Riêng người mặt đen đi sau cùng, dừng lại ngay giếng nước. Hắn thả cái bọc có đứa nhỏ xuống đất phịch một cái. Ðứa nhỏ đang ngủ chợt giật mình thức dậy khóc ré lên làm rung động cả không gian vắng lặng xung quanh căn nhà. Ba người đàn ông kia cũng phải giật mình, vội vàng quay người lại chạy ra xem có chuyện gì.
Họ chạy tới lớn tiếng mắng nhiếc người mặt đen :
- Ngươi làm cái gì thế, sao không đem nó vào nhà, mà thả nó ở đây.
Người mặt đen vẫn bình thản, kéo nước lên, vốc nước hất vào mặt mấy cái rồi quay sang nói :
- Ta muốn rửa mặt cho tỉnh táo, như vậy cũng không được sao? Ba người các ngươi chỉ xách mấy cọng xương gà, còn ta phải xách đứa nhỏ, dĩ nhiên là mệt hơn các ngươi nhiều rồi.
Ðột nhiên, người mặt xanh xách đứa nhỏ lên nhúng vào thùng nước kế bên giếng. Ðứa bé bị nhúng xuống nước không khóc được, chỉ ọc ọc mấy cái, đến khi người mặt xanh lôi ra thì nó lại ré lên to hơn trước. Cứ thế người áo xanh nhúng đứa nhỏ mới sanh vào nước mấy lượt như là tắm rửa sạch sẽ cho nó. Sau đó chàng ta lại cởi áo mình ra bọc nó lại cho khỏi lạnh. Ðứa nhỏ vẫn gào vẫn khóc càng ngay càng to, làm những người đứng xung quanh nhăn mặt nhăn mày khó chịu.
Ba người còn lại thấy người mặt xanh nhúng đứa bé vào nước, tưởng rằng chàng ta tính cho nó về bồng lai tiên cảnh, thì có vẻ thích thú lắm. Ai dè người mặt xanh cứ nhúng vào lại lôi ra, đứa trẻ vẫn còn sống, khóc gào còn to hơn lúc trước, đã vậy hắn còn lấy áo bọc đứa trẻ lại. Ba người đồng bạn xì lên một tiếng, bực mình không thèm đứng ngó coi nữa, rảo bước đi vào trong nhà mặc kệ người mặt xanh muốn làm gì thì làm.
Chàng mặt xanh không để ý tới thái độ của đồng bọn, xách đứa nhỏ tới gần con bò cái, kê miệng nó vào vú bò, cho nó uống sữa. Ðứa bé thấy có đồ ăn vào miệng thì mút liên tù tì, phát ra những tiếng chụt chụt không ngớt.
Ðứa nhỏ ăn no, lại nhắm mắt thiu thiu ngủ, nhưng miệng vẫn còn mút sữa bò. Một chập thì tiếng mút của nó chậm hẳn lại, người mặt xanh liền rút ra, bồng nó vào nhà đặt lên một chiếc giường trong một căn phòng tối đen, không cửa sổ. Ngoại trừ một ánh sáng nhỏ xíu như đầu cọng tóc nơi nóc nhà, còn những chỗ còn lại đều bị che kín, bịt hết. Cả cánh cửa ra vào phòng cũng bị che mấy lớp bên ngoài, không cho ánh sáng chiếu vào.
Người mặt xanh đặt đứa nhỏ trong đó cho nó ngủ, rồi lặng lẽ đi ra ngoài sảnh đường hội họp cùng mọi người trong nhà.
Lão bà đang ngồi oai nghiêm trên một chiếc ghế bành bằng gỗ, có chạm trỗ tỉ mỉ, tay trái cầm cây trượng đầu rồng. Tay phải của bà ta chống cằm, ra chiều suy nghĩ một việc gì khó khăn lắm. Còn ba người đàn ông kia thì đang nằm sóng sượt trên sàn nhà kế đó ngủ khò khò như ba tên hành khất ngủ lê la ngoài đường.
Bà lão thấy người mặt xanh bước ra thì liền đưa mắt hỏi :
- Nó ngủ rồi sao?
Người mặt xanh gật đầu :
- Thưa bà bà, nó ngủ rồi.
Bà lão ngồi gật gù, không đáp. Lưng bà ta trông có vẻ gù hơn, già hơn và mệt mỏi hơn. Người mặt xanh nheo mày, lo lắng, khẽ hỏi :
- Bà bà không sao chứ?
Bà lão nhếch miệng cười méo mó, đáp :
- Ta ư? Ta không sao.
Rồi bà lại nhướng cặp lông mày hỏi lại :
- Ngươi thấy dáng điệu đám người bị chết kia rồi chứ?
Người mặt xanh đứng suy nghĩ nhớ lại cảnh đánh nhau lúc đêm qua một lúc, rồi chợt gật đầu nói :
- Họ có vẻ đau đớn lắm. Mặt người nào cũng nhăn nhó có vẻ sợ hãi.
Bà lão lại gật gù nói :
- Ðúng, sinh lực của họ đã bị hút hết.
Người mặt xanh lại giật mình, đưa mắt ngó lão bà trân trân. Hắn nghĩ tới một điều gì đó, nhưng không dám mở miệng nói ra. Hắn ngó lão bà một lúc lâu, rồi lại đưa mắt nhìn đồng bọn đang nằm vắt ngang ngửa trên mặt đất.
Bình thường họ là những người có võ nghệ, mạnh khỏe vô cùng. Nhưng tại sao chỉ qua một đêm đánh nhau, họ lại mệt phờ ngủ say như chết. Họ bị kiệt sức hay sao?
Còn hắn? Hắn có bị kiệt sức hay không? Và bà bà thì sao?
Người mặt xanh vội hít vào một hơi khí thật đầy lồng ngực, tụ khí ngưng thần xem xét mình có bị thương hay bị gì không.
Mọi huyệt đạo đều bình thường, không có chỗ nào có vẻ khó chịu hay đau đớn gì hết.
Người mặt xanh lại đưa mắt nhìn lão bà như dò xét.
Lão bà vẫn cứ gật gù đều đều như bị động kinh.
Người mặt xanh cứ đứng ngây ra ngó, không biết phải nên nói làm sao, hoặc nên làm gì. Hắn vốn là con người ít lời, nói năng vụng về. Gặp tình huống như thế này hắn càng không biết nói gì được, nên hắn chỉ đứng nhìn.
Một hồi lâu, lão bà từ từ ngẩng đầu lên nói :
- Ta đã quá già rồi.
Lời nói của bà lão có vẻ bi ai, than thở, nhưng cũng có vẻ tự an ủi lấy mình. Cuộc chiến đấu tối hôm qua không dành được thắng lợi có lẽ vì lý do bà đã già, không đủ sức đánh lại cái bóng ấy.
Rồi bà lại thở dài, đưa mắt nhìn người mặt xanh nói :
- Thanh Diện Nhân! Bây giờ ta chỉ còn trông cậy vào ngươi.
Người mặt xanh có biệt hiệu là Thanh Diện Nhân, tên Thạch Quân vội lắc đầu lên tiếng đáp :
- Bà bà.... tôi chỉ sợ làm bà bà thất vọng.
Lão bà lắc đầu nói :
- Chỉ cần ngươi từ đây cố gắng hết sức mình là được.
Không đợi cho Thanh Diện Nhân ứng đáp, lão bà tiếp luôn :
- Tạm thời chúng ta chưa bị phát hiện ra, nhưng ngày mai hay ngày mốt lão già đó cũng sẽ tìm đến đây. Tới lúc đó thì năm người chúng ta không thể nào chống lại được.
Thanh Diện Nhân Thạch Quân bặm môi suy nghĩ. Tuy lão bà không nói ra, nhưng hắn cũng đoán được là bà ta muốn cả bọn lẩn trốn tránh mặt một lần nữa. Còn bản thân hắn thì không muốn trốn chút nào. Hắn đã chán ngán cái cảnh sống lo sợ có người săn đuổi, tìm đến giết. Chính hắn và ba người kia đã cố gắng rèn luyện võ nghệ bao nhiêu năm cũng chỉ vì muốn có được một ngày sống thảnh thơi, an nhàn, tự do và không phải bận tâm lo lắng gì cả.
Tối hôm qua nếu đánh thắng được cái bóng ma tả tơi kia, thì có lẽ bọn họ không bị phát giác ra. Nhưng họ lại để cái bóng đó thoát đi, chắc chắn nó sẽ về báo cho ông chủ biết nơi hạ lạc của bọn họ.
Nhìn thấy khuôn mặt đăm chiêu của Thanh Diện Nhân Thạch Quân, lão bà đoán biết được phần nào ý nghĩ của hắn. Bà ta liền nói :
- Bây giờ tuy ta không thắng, nhưng sau này nếu cố gắng luyện thêm thì có lẽ sẽ thắng. Chúng ta không thể sống chui rúc, lo sợ mãi như thế này được.
Thạch Quân liền ngẩng đầu lên nhìn bà lão hỏi :
- Chúng tôi còn phải luyện tới đâu mới thắng được lão già ấy?
Lão bà thở dài nói :
- Tới lúc tâm trí đều hợp nhất.
Thạch Quân lại ngẩn người suy nghĩ. Hắn nghĩ là mình đã luyện thành thạo lắm rồi. Ngọn kiếm của hắn phóng ra tối hôm qua rõ ràng là xuyên qua ngực cái bóng đen kia, không sai một li, nhưng cái bóng vẫn thoát đi như thường. Hắn thắc mắc tự hỏi không biết phải luyện làm sao mới là tâm trí hợp nhất. Tâm trí của ai? Hắn lại liếc mắt nhìn ba người sư huynh đệ. Có phải bà bà muốn nói bốn người phải luyện đến mức tâm đầu ý hợp mới có thể đánh thắng kẻ đang săn đuổi chúng.
Lão bà nhìn những vết nhăn xuất hiện trên trán Thanh Diện Nhân, thì đoán biết hắn đang suy nghĩ mông lung lắm. Bà ta liền an ủi :
- Ngươi hãy đi ngủ đi, để đêm nay có sức mà lên đường.
Thanh Diện Nhân Thạch Quân ngước mắt lên nhìn lão bà hỏi :
- Còn đứa bé thì sao? Chúng ta đi trốn, tôi nghĩ mang theo đứa nhỏ là một gánh nặng.
Lão bà lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi đáp :
- Nó ăn no còn khóc không?
Thanh Diện Nhân lắc đầu :
- Ăn no rồi nó lại ngủ như chết.
Lão bà lại gật gù nói :
- Như vậy thì nó không phải là gánh nặng.
Lão bà chưa nói dứt câu thì bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Mây đen giăng đầy, giống như trời sắp có giông bão.
Chỉ cách mấy giây trước, bầu trời còn quang đãng nắng chói chang, tự nhiên lại tối sầm một cách nhanh chóng như vậy. Thấy điều lạ, bà lão cũng nhướng mày lộ vẻ ngạc nhiên. Bà liền giơ tay tính toán như người bấm độn một hồi rồi kêu lên hoảng hốt :
- Chết rồi, lão ta đang đến.
Thanh Diện Nhân ngạc nhiên hỏi lại :
- Lão ta đang tới à? Nhanh quá.
Bà lão không trả lời, mà chỉ lớn tiếng ra lệnh cho Thanh Diện Nhân như là ra lệnh một đám người đông đảo :
- Hãy cải trang mau. Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay bây giờ.
Hình như họ làm cái trò cải trang chạy trốn thành thạo lắm rồi, bà lão chưa nói xong, tức thì Thanh Diện Nhân chạy ra chuẩn bị một cỗ xe bò, thảy ba tên sư huynh đệ đang ngủ mê mệt vào thùng xe, rồi lấy rơm phủ kín. Ba người đó vẫn nằm ngủ ngon lành như không biết trời trăng mây gió gì hết. Còn bà lão thì chạy vào bế đứa nhỏ, sửa lại cái tướng đi cho khòm hơn, già yếu hơn. Họ lấy đất bôi lên mặt cho có vẻ giống đám dân đen, lam lũ.
Bà lão ôm đứa nhỏ vào lòng ngồi trước thùng xe, còn Thanh Diện Nhân lại đi bộ, tay cầm dây dắt cổ điều khiển hai con bò kéo xe đi vào khu rừng đằng sau nhà.
Họ đi chậm chạp, không có gì ra vẻ vội vã cả. Như thế cũng đủ biết họ rất tin tưởng vào cái tài hóa trang, đóng kịch giả đò của họ.
Ðứa nhỏ vừa ăn no, nằm ngủ li bì trong lòng bà lão. Ba người kia vẫn chưa tỉnh.
Khi họ vừa ra khỏi rừng, thì bỗng đằng trước có một bóng người đàn ông trung niên mặc quần áo bằng thứ vải thô, đứng chắn lối đi. Người đó quay lưng về phía họ, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ khoan thai. Khi cỗ xe cách ông ta khoảng mười lăm thước, bất chợt người đó vụt quay người lại đẩy tay về phía họ nhanh lẹ không thể tưởng, tức thì một luồng khí ào ào bay tới đánh ập vào cỗ xe. Bà lão và Thanh Diện Nhân không chống đỡ, cứ ngồi chịu trận. Lão bà thì cúi cong người ôm chặt đứa nhỏ, còn Thanh Diện Nhân thì nghiêng người như là né cát bụi bay vào mắt thôi.
Thật sự mà nói thì sức của hai người có thể đánh bạt chưởng phong kia. Nhưng hiện tại họ là những kẻ đang chạy trốn, không biết người kia là loại gì, nên không muốn phô trương võ nghệ gây sự chú ý, mà chỉ gồng lưng chịu đau.
Khi chưởng phong đã tan, Thanh Diện Nhân cũng ước lượng được sức mạnh của lực chưởng phong, hắn phỏng đoán nếu đánh trúng vào người dân bình thường thế nào cũng gây thương tích. Thế là hắn giả đò lăn đùng ra đất, co rúm người lại ra vẻ đau đớn lắm. Miệng rên rỉ :
- Xin ông tha cho chúng tôi! Xin tha mạng. Chúng tôi chỉ là thứ dân bần cùng, ngu si đâu biết gì. Xin tha mạng.... Xin tha mạng...
Giọng nói của hắn càng về sau càng nhỏ và đứt quảng, yếu ớt lắm.
Người đàn ông nhướng mày, liếc mắt nhìn lão bà trên xe. Thấy bà ta đang nằm vật ra chết giấc, còn thảm hại hơn cái tên đang rên rỉ dưới đất. Trước mặt bà ta có cái bọc to to. Lòng tò mò chợt nổi lên, hắn liền bước tới hất bà lão ra một bên, mở cái bọc ra xem thử đó có phải châu báu hay bảo vật gì mà bà lão ôm ấp trong lòng. Thì ra trong đó là một đứa trẻ nhăn nheo, da xám đỏ, mặt còn có vằn như ngựa, nhìn xấu xí vô cùng. Ðứa trẻ xấu đến độ mà người đàn ông cản đường hừ lên một tiếng khinh mạn ghê tởm, rồi vung tay một cái thật mạnh, quăng luôn cái bọc có đứa nhỏ trở về hướng khu rừng.
Có lẽ bị hình dạng của đứa nhỏ làm gớm mắt, người đàn ông không thèm xem xét thùng xe, mà tung người phóng đi mất dạng.
Một lúc sau, sau khi chắc chắn không còn ai để ý theo dõi, lão bà và Thanh Diện Nhân vội vùng dậy chạy tới xem xét đứa nhỏ, coi nó còn sống hay đã chết sau khi bị quăng mạnh như thế. Họ chạy tới bìa rừng thì thấy cái bọc có đứa nhỏ treo tòng teng trên một nhánh cây.
Trong bọc đứa bé vẫn nằm nhắm mắt như đang ngủ lúc trước, thân thể không có máu me gì cả. Một vết bầm cũng không có.
Lão bà vội đưa tay lên mũi xem xét nó còn sống hay không. Ngón tay của bà chợt cảm thấy một luồng hơi mát nhè nhẹ từ mũi đứa nhỏ bay ra. Bà ta mừng rỡ, khẽ nói :
- A! Nó còn sống.
Bà lão nhẹ tay gỡ bọc vải ra khỏi cành cây, trao đứa nhỏ cho Thanh Diện Nhân bồng, rồi đưa mắt nhìn quanh một hồi.
Quan sát địa thế, động tĩnh xung quanh xong, bà lão lại nói :
- Chừng mươi dặm chúng ta sẽ vào một thị trấn. Ở đây đông người, dễ dàng lẫn tránh. Chúng ta sẽ nghỉ ở đó tới sáng mai mới lên đường.
Nói rồi, bà ta quay bước trở lại cỗ xe bò. Thanh Diện Nhân Thạch Quân bồng đứa bé lẽo đẽo theo sau, miệng lẩm bẩm nói :
- Nếu giết tên kia chắc mình không bị lộ tung tích.
Lão bà nghe thế liền đáp :
- Giết hắn thì càng bị lộ. Ðó chỉ là một tên gia nhân. Không đáng giết.
Cả hai đều leo lên xe chiếc xe bò ngồi, lần này chính tay bà lão điều khiển cỗ xe bò chậm chạp lăn bánh.
* * * * *
Trở lại căn nhà tranh cạnh bìa rừng. Sau khi bọn người trong nhà lên xe chạy trốn, khoảng một lúc sau có một bóng người bay ào vào, rồi đứng sừng sững giữa sảnh đường. Người này là một lão nhân râu tóc bạc trắng, râu dài tới rốn. Lão nhân đưa cặp mắt sáng như luồng điện nhìn khắp mọi nơi. Lão đi vào căn phòng kín không cửa sổ, gật gù cái đầu bạc mấy cái rồi bước ra xem xét nơi khác.
Lão đi một vòng quanh nhà, sờ mó, xem xét mọi thứ kỹ càng, rồi quay trở lại sảnh đường, thả người ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ có chạm trổ hình rồng hai bên. Ðằng sau lưng lão có hai cái bóng đứng đó từ bao giờ. Hai cái bóng áo quần lam lũ, luộm thuộm, đầu che kín bởi cái mũ dính liền với áo, mặt mũi không rõ, chẳng khác gì hai cái bóng ma giữa ban ngày.
Lão nhân ngồi đó một lúc lâu thì có một người bận quần áo bằng loại vải thô chạy vào quỳ mọp trước mặt, bẩm báo :
- Dạ thưa quản gia, tôi không tìm thấy chúng.
Ðôi mắt lão nhân vẫn nhìn ra ngoài khoảng không trước nhà như đang suy tính điều gì. Một hồi lâu, lão hừ lên một tiếng rồi trầm giọng nói :
- Ðồ vô dụng! Ngươi đã bị chúng lừa rồi!
Người mới vào sợ hãi vập đầu xuống sàn nhà xin tha tội :
- Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Xin quản gia niệm tình tha thứ.
Lão già được gọi là quản gia không thèm để ý đến lời nói của tên thuộc hạ, nhếch mép nở một nụ cười mỉa, sau đó lại há miệng cười ha hả có vẻ thỏa mãn lắm :
- Nhưng thôi, bây giờ chúng không còn khả năng chống trả được nữa. Cái tâm của chúng đã phân tán, đến nổi phải dùng đến phòng luyện tâm thì làm sao chống chọi lại với ta. Tạm thời ta không cần đuổi theo chúng. Hãy để cái tâm chúng hành hạ chúng thay ta. Ha ha ha...
Lão quản gia cười ha hả như kẻ cuồng dại. Căn nhà ba gian nhỏ bé như muốn bốc tung.
Thái độ quái gở của lão già làm người bộ hạ của lão đang phủ phục dưới đất kinh hãi. Hắn đập đầu bộp bộp trên sàn nhà, miệng lớn tiếng nài nỉ van xin :
- Tiểu nhân đáng chết... Tiểu nhân đáng chết...
Lão già trợn mắt hừ một tiếng, vung tay phẩy ống tay áo phạch một cái rồi đi thẳng ra ngoài.
Hai cái bóng luộm thuộm cũng là là đi theo sau lão. Khi đi ngang qua con người đang quỳ kia, một trong hai cái bóng phất tay một cái tức thì người đó ngã lăn ra, tay chân co rúm lại, mặt lộ vẻ khiếp sợ, chết tại chỗ.
Một âm thanh rít lên như loài côn trùng vang lên :
- Ðúng, ngươi đáng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.