Hấp Lực Thần Công

Chương 12: Trở về Lục gia trang




Bọn người Lục gia trang ở lại Tây Thành thêm vài ngày nhưng họ lại không thấy bóng Bạch Tiểu Kha. Cô gái không có ở đó có nghĩa là đã đi đến một nơi nào đó.
Thế là mọi đầu mối đi tìm kẻ thù một lần nữa lại bế tắc. Họ cũng không biết làm sao tìm được manh mối của kẻ thù.
Mục tiêu bị mất, con người cảm thấy lạc lõng, không biết về đâu đi đâu.
Bốn người bọn họ ngồi trong tửu lâu, kể cả đứa nhỏ, nhìn ra ngoài trời mưa tầm tả. Nhìn trời mưa với những đám mây đen trên cao, họ lại nghĩ về Ngô Khả Sinh.
Rồi họ lại nghĩ đến cái ngày đầu tiên tới Tây Thành, trời đầy mây đen, nhưng lại không có mưa. Cũng trong ngày đó, bọn họ còn bị Ngô Khả Sinh đánh cho nửa sống nửa chết, và nhờ có người cứu giúp cho nên mới sống được cho tới ngày nay.
Bây giờ càng nhìn trời mưa thì họ lại nghĩ đến lão Tổng quản đã đốt Lục gia trang năm xưa, kẻ thù mà cả cuộc đời họ phải truy tìm để trả thù cho hơn năm trăm mạng.
Rồi họ lại nghĩ tới lời nói của Lục phu nhân đã nói trước khi chết, là bỏ hết hận thù. Lục phu nhân còn mong ước được gặp lại con và cháu trước khi chết, nhưng nguyện ước của ba ta không bao giờ thực hiện được, bởi vì cái chết đã đến trước.
Ðã hai mươi mấy năm họ lang bạc cố truy lùng kẻ thù để trả thù cho những người đã nằm xuống của Lục gia trang, tuy không thành công nhưng họ vẫn cố công gắng sức. Cũng trong hai mươi mấy năm đó, Lục gia trang cũng bị bỏ hoang tàn, không người chăm sóc.
Ngân Thiết lên tiếng thở dài nói :
- Chúng ta nên về xây dựng lại Lục gia trang, các huynh nghĩ thế nào.
Hắc Diện Nhân hùa theo :
- Lục gia trang lâu nay đã không còn. Chúng ta lại không có manh mối về kẻ thù.
Thanh Diện Nhân gật gù đồng ý :
- Có lẽ mục đích của kẻ thù là muốn phá hủy Lục gia trang. Nếu như vậy, Ngô Khả Sinh có lẽ đã thành công trong hai mươi mấy năm qua. Bây giờ chúng ta về xây dựng lại Lục gia trang, chắc lão già đó sẽ phải tức tối và tự động xuất hiện. Lúc đó thì chúng ta trả thù cũng chưa muộn.
Ngân Thiết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Phải rồi, lão ta còn nói gì về tiểu thư của họ Lục vẫn còn sống, đã có chồng con rồi. Không biết hiện giờ họ đang ở đâu?
Một lần nữa họ lại rơi vào tình trạng khó nghĩ.
Ði kiếm những giọt máu của họ Lục trước hay là xây dựng lại Lục gia trang trước.
Cuối cùng Thanh Diện Nhân lên tiếng :
- Chỉ có lão Ngô Khả Sinh biết họ ở đâu. Chúng ta tìm được lão ta ắt hẳn biết được tung tích. Nhưng lão ta thì không để lại một dấu vết gì. Chi bằng bây giờ quay trở lại Lục gia trang lúc trước, xây dựng lại rồi tìm cách đi kiếm lão ta sau, hay hỏi thăm dân quanh vùng xem có ai biết gì về tung tích của Lục tiểu thư.
Cả hai người kia đều gật gù đầu đồng ý.
Họ đợi cho trời hết mưa rồi bắt đầu xuất hành.
* * * * *
Trong Kim đại phủ, nơi một biệt phòng ở phía Tây.
Một lão già tóc bạc muối tiêu, đứng chắp tay sau lưng, ngắm bức họa phong thủy trên tường.
Giữa phòng có một võ sĩ đang cúi đầu nghe lệnh.
Lão già lên tiếng hỏi :
- Thế nào? Tên què Ngô Khả Sinh còn sống hay đã bị bọn họ Bạch đánh chết rồi?
Tên võ sĩ cúi đầu cung kính bẩm :
- Thưa Trang chủ, tên họ Ngô vẫn còn sống. Bọn người họ Bạch không truy đuổi lão ta mà cũng không thấy họ xuất đầu lộ diện thường xuyên. Chúng còn đổi thế trận xung quanh khu sơn trang nơi chúng ở. Những người được phái đi ra ngoài buôn bán thì lại có võ công quá cao siêu. Bọn tại hạ không làm gì được.
Lão già hừ lên một tiếng :
- Ðổi thế trận thì sao các ngươi không nghĩ cách phá trận.
Tên võ sĩ lại cúi đầu thấp hơn bẩm báo :
- Bẩm Trang chủ, bọn chúng đổi liên tục, không theo một chu kỳ nhất định. Bọn tại hạ nghĩ ra cách phá trận này thì chúng đã đổi ra trận thế khác.
Lão già bất ngờ cười vang.
Lão trầm giọng nói :
- Bọn họ Bạch quả thật thông minh. Chúng nhất định không xen vào chuyện giang hồ. Hừ, một lũ chết nhát. Chúng không chịu làm cái chuyện giết người kia cho ta, thì tự tay ta sẽ ra tay diệt khẩu cho xong.
Rồi lão lại hỏi :
- Ngô Khả Sinh hiện đang ở đâu?
- Bẩm Trang chủ, tên họ Ngô đang ở trong một hang động, nơi khu rừng cạnh Lục gia trang lúc trước.
Lão già cười nhạt một tiếng :
- Lục gia trang! Lại là Lục gia trang! Các ngươi hãy dắt một đàn chó tới Lục gia trang cho ta. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
Gã võ sĩ lộ rõ vẻ thắc mắc trên mặt. Hắn không nhịn được vội hỏi :
- Lũ chó chỉ dùng để đánh hơi sự xuất hiện của bọn người họ Bạch, chúng ta đem chúng đến đó làm gì.
Lão già cười vang.
Lão ngắt tràng cười bằng một chất giọng âm trầm :
- Bọn họ Bạch tuy bề ngoài không xen vào chuyện giang hồ, nhưng chúng rất có thể đổi ý. Ta phải cẩn thận một chút.
Lão lại ra lệnh :
- Ngươi mau đưa tên Công Tôn Giao tới đây cho ta.
Tên võ sĩ dạ ran một tiếng, rồi quay đầu bước ra ngoài.
Chẳng bao lâu, lão già tự xưng là Tô Ðằng Giao trước mặt bọn Lục gia trang bước vào. Nhưng hiện bây giờ lão không còn là Tô Ðằng Giao nữa, mà là Công Tôn Giao.
Lão già chắp tay sau lưng vẫn không quay mặt ra, lên tiếng hỏi :
- Nghĩa đệ! Ðệ vẫn khỏe chứ.
Công Tôn Giao nuốt nước miếng đáp :
- Khoe... khỏe. Nghĩa huynh muốn gặp đệ có chuyện gì không?
Lão già chắp tay sau lưng vẫn ôn tồn nói :
- Nghĩa đệ! Con trai của đệ hết bệnh chưa?
Công Tôn Giao đáp :
- Ða tạ nghĩa huynh có lòng quan tâm, nó... nó vẫn bị lạnh như thường.
Lão già hỏi :
- Nó có uống thuốc của huynh đưa cho hay không?
- Co.. có...
- Vậy thì tốt.
Trầm ngâm một hồi, lão già lại hỏi :
- Dạo này đệ hành xử công việc hơi bê bối đó! Ðệ có biết vậy không?
Công Tôn Giao run rẫy, hốt hoảng hỏi :
- Có chuyện gì xảy ra à?
- Thứ nhất, đệ để cho ả Tần nương tự tiện ra vào phủ mà không canh chừng. Thứ hai, đệ có biết mấy ngày trước có người xâm nhập vào phủ thám thính không?
Công Tôn Giao ngớ ngẩn, lấp bấp đáp :
- Nhưng... Tần nương... là... là...
Lão già kia đáp :
- Ả không là gì hết... đệ phải nên biết điều đó?
Công Tôn Giao cúi gập đầu, lí nhí đáp :
- Ðệ biết rồi. Nếu Tần nương xuất hiện, đệ sẽ cho người đuổi bà ta đi.
- Không cần đâu. Ả bị ta giam lại rồi. Cũng bởi vì có kẻ lạ mặt xâm nhập phủ ta mới không rảnh tay giết ả mà thôi.
Công Tôn Giao run lên từng hồi, miệng lấp bấp nhưng không phát ra được tiếng nào.
Sau cơn run, Công Tôn Giao lên tiếng phân minh :
- Ðệ nghe theo lời nghĩa huynh dặn, tiếp đãi bọn Lục gia trang trong một thời gian ngắn, nhưng tuyệt nhiên không cho chúng đi dạo trong phủ.
Lão già chắp tay sau lưng khẽ lắc đầu nói :
- Không phải chúng đâu. Là người nhà của đệ dẫn kẻ lạ vào. Ðệ mau mau điều tra rõ vụ này, trừng trị thẳng tay kẻ phản bội. Còn không thì đừng trách ta vô tình.
Rồi lão phất tay như xua đuổi :
- Ðệ đi lo việc đi! Ta sẽ vắng mặt vài ngày. Ðệ hãy thay ta chăm sóc cho Nguyệt Nhi
Công Tôn Giao lại dạ lên một tiếng, rồi lui ra ngoài.
Khi Công Tôn Giao đi rồi, lão già chắp tay sau lưng cũng phóng người ra ngoài.
Lão ra ngoài Kim đại phủ thì cũng có một vệt khói trắng tà tà theo sau.
* * * * *
Cũng trong lúc này trên con độc đạo dẫn lên Tam Linh am, một vệt trắng mờ mờ như sương khói đang uốn lượn.
Chẳng mấy chốc vệt trắng đó đến trước cửa am, từ từ một nữ nhân hiện ra đứng ngó chằm chằm vào cánh cửa gỗ thông đóng im ỉm của Tam Linh am.
Nữ nhân tiến tới gõ vào cánh cửa.
Một ni cô vào khoảng trung niên hiện ra. Vị ni cô đưa cặp mắt thiện từ nhìn nữ nhân nọ một lúc rồi hỏi :
- Xin hỏi nữ thí chủ muốn kiếm ai.
Một chất giọng ấm áp từ tốn cất lên :
- Tiện nữ là Bạch Tịnh Liên, muốn xin được gặp mặt Tô phu nhân.
Vị ni cô nghe vậy chợt nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, rồi đáp :
- Tô phu nhân đã chết từ lâu.
Bạch Tịnh Liên thoáng giật mình, nhưng sau đó lại hỏi :
- Vậy thì xin cho tiện nữ được gặp Băng Tâm ni cô
Vị ni cô nghe vậy liền thoáng nhìn Bạch Tịnh Liên một lúc như muốn nhận định nàng là thù hay bạn. Vị ni cô chắp tay cung kính đáp :
- Thiện tai, xin thí chủ chờ một lát.
Một lát trôi qua, quả nhiên vị ni cô lúc nãy bước ra mở toang cánh cửa :
- Mời nữ thí chủ vào trong tệ xá.
Bạch Tịnh Liên thanh thản bước vào một căn phòng nhỏ, bày biện đơn sơ, chỉ có bàn ghế, ngoài ra không có gì cả.
Một vị ni cô khoảng tam tuần đã chờ sẵn trong đó. Ni cô vừa thấy bóng Bạch Tịnh Liên liền đứng dậy, cúi đầu chào :
- Chẳng hay Bạch thí chủ kiếm bần ni có chuyện gì?
Bạch Tịnh Liên cúi đầu đáp lễ, rồi thở dài lẩm bẩm than :
- Tiện nữ lấy chữ Tịnh làm tên. Nhưng tâm ít khi được thanh tịnh, bởi có nhiều việc phải nghĩ đến.
Vị ni cô ngẩn người không biết Bạch Tịnh Liên muốn nói gì.
Bạch Tịnh Liên vẫn với cái giọng ấm áp, nói tiếp :
- Tô phu nhân, Tịnh Liên tới đây là vì Tô đại nhân. Mong Tô phu nhân đừng chối từ.
Bạch Tịnh Liên gọi Băng Tâm là Tô phu nhân là muốn nhấn mạnh chuyện mình tới đây có liên quan tới Tô phu nhân trong quá khứ, chứ không phải là Băng Tâm ni cô bây giờ.
Băng Tâm ni cô nhắm mắt đáp lại :
- Tô phu nhân đã chết từ lâu.
Bạch Tịnh Liên cũng mơ màng hỏi lại :
- Tô phu nhân đã chết có nghĩa là vĩnh viễn từ bỏ đứa con ruột của mình rồi phải không?
Ðôi mắt của vị ni cô chợt rướm nước mắt.
Bạch Tịnh Liên thở dài nhìn vị ni cô.
Ðợi cho vị ni cô ráo nước mắt phần nào, Bạch Tịnh Liên đi thẳng vào vấn đề :
- Tịnh Liên biết Tô phu nhân vì buồn chuyện gia đình nên khoác áo tu xám. Nhưng liệu như vậy có giải quyết được vấn đề hay không? Phu nhân có thể xóa bỏ đi tất cả trong quá khứ được không? Phu nhân được cha mẹ sinh thành, lớn lên lấy chồng rồi lại sanh con. Mẹ của Tô phu nhân lê tấm thân già khắp giang hồ hơn hai mươi năm đi tìm con, trước khi chết vẫn mong ước được gặp lại con và cháu. Nhưng người con thì lo đi ẩn núp dưới màu áo tu xám. Còn cháu thì ngay tại đó, nhưng lại không nhìn mặt được, bởi vì con không chịu lộ diện nói ra. Cho dù cửa phật có thứ lỗi cho người chối cha mẹ, bỏ con, thử hỏi lòng của phu nhân có thứ lỗi cho mình không?
Vị ni cô nghe Bạch Tịnh Liên nói như vậy, trong lòng quả thật cảm thấy nặng trĩu. Bà buồn bã hỏi :
- Mẫu thân ta còn sống và đi tìm ta à?
Bạch Tịnh Liên sửa lại :
- Lục phu nhân đã tìm kiếm và chết cách đây không lâu.
Vị ni cô hỏi :
- Mẫu thân ta lâm bệnh mà chết ư?
Bạch Tịnh Liên lắc đầu :
- Lục phu nhân bị Ngô Khả Sinh đánh chết.
Vị ni cô nghe xong, mắt lại rướm lệ.
Bạch Tịnh Liên thở dài nói :
- Dù nước mắt có chảy thành sông cũng không giúp được gì. Tịnh Liên chỉ xin phu nhân lộ diện ngăn cản một người làm chuyện bại hoại. Tịnh Liên thành thật khẩn cầu, và rất mong được phu nhân đáp lời.
Vị ni cô lắc đầu nói :
- Ta làm sao ngăn cản Ngô Khả Sinh được.
Bạch Tịnh Liên cũng lắc đầu nói :
- Người đó không phải là Ngô Khả Sinh, mà là lệnh phu.
Lời nói của Bạch Tịnh Liên không vòng vo, nói câu nào là đi thẳng vào vấn đề câu đó. Tuy ngôn ngữ có sắc bén như dao, nhưng giọng nói nàng lại ấm áp và lời nói rất đúng với sự thật. Khiến người nghe tuy bị áp đảo nhưng cũng phải dỏng tai lắng nghe.
Băng Tâm hay là Lục Băng Tâm nghe qua, dù có phân vân nhưng cũng phải cân nhắc kỷ lưỡng để quyết định.
Sau một hồi suy nghĩ :
- Liệu ông ta có nghe lời tôi không?
Bạch Tịnh Liên đáp :
- Ðiểm yếu của ông ta chính là phu nhân.
Băng Tâm thoáng giật mình.
Khoảng chiều tối thì có hai bóng người bước ra từ Tam Linh am nhắm Lục gia trang dấn bước.
* * * * *
Ba người đàn ông và một đứa nhỏ đứng trước Lục gia trang đổ nát hoang tàn. Kế bên là khu rừng xanh.
Bầu trời ảm đạm, không biết là do bóng đêm hay mưa đang kéo tới. Quán trọ gần nhất cũng còn xa.
Ngân Thiết thở dài nói :
- Chúng ta hãy tạm vào hang động trong rừng trú qua đêm.
Hai vị sư huynh Hắc - Thanh Diện Nhân gật đầu.
Cả bọn lững thững bước về khu rừng. Cũng chính ở nơi đây hai mươi mấy năm về trước, bốn đứa trẻ đã trú ẩn mà thoát được nạn hỏa hoạn năm xưa, cho nên còn sống sót tới bây giờ.
Ði được một đoạn, bỗng Tiểu Kê khịt khịt mũi rồi không chịu đi tiếp nữa. Cả ba người đàn ông thấy lạ. Hắc Diện Nhân cáu gắt hỏi :
- Ngươi giở trò gì thế?
Thanh Diện Nhân nhìn thái độ của đứa nhỏ một hồi rồi nói :
- Hình như phía trước có chuyện. Chúng ta hãy nên cẩn thận.
Nói rồi chàng bế xốc đứa bé lên, cả ba cùng từ từ tiến tới hang động trong khu rừng.
Không có chuyện gì xảy ra với họ.
Hắc Diện Nhân hừ lên một tiếng định nạt nộ đứa bé.
Chàng chưa kịp mở miệng thì có một tràng cười vang lên. Tràng cười âm trầm ghê rợn.
Cả bọn liền giật mình đánh thót một cái. Họ cứ ngỡ là có người phát hiện ra họ. Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh vẫn không thấy có ai xuất hiện.
Họ lại dỏng tai nghe ngóng xem tiếng cười đó phát ra từ hướng nào. Rồi họ rón rén đi vòng qua hang động.
Khu hang động này không phải do núi cao tạo nên, mà do một ụ đá to lớn chồi lên ngay giữa rừng. Ở dưới bị khoét hỏm vào một lỗ như cái động vừa nhỏ vừa nông. giống như một căn thạch thất thì đúng hơn. Nhưng không phải ụ đá bị khoét hỏm vào một hướng, mà là hai hướng đối diện nhau.
Do cấu trúc kỳ quặc này mà bọn trẻ của Lục gia trang lúc trước thường ra đây chơi và ngủ đêm tại đây.
Bọn Lục gia trang vào hang động phía tây thì bên phía Đông cũng có một hang động.
Sau khi đi lần về phía bên kia ụ đá, họ phát giác ra có hai bóng người đang đứng đối diện nhau. Một trong hai người bị què một giò từ đầu gối trở xuống.
Ngân Thiết thoáng thấy người què giò thì hùng hổ nhảy ra.
Nào ngờ Thanh Diện Nhân kéo lại, đưa tay chỉ người thứ hai.
Ðịnh thần nhìn kỹ lại, thì Ngân Thiết không khỏi ngạc nhiên. Kẻ thứ hai đang đứng đối diện với Ngô Khả Sinh không ai khác hơn là Tô Ðằng Không. Ông ta mới là người đang cất lên tràng cười.
Trên đất rải rác mấy mảnh vải rách nát. Vài tên Hình nhân đã bị hủy diệt.
Vừa dứt tràng cười ngạo nghễ, Tô Ðằng Không nói :
- Ngô Tổng quản, ngươi còn nhớ ta không?
Ngô Khả Sinh trố mắt nhìn một hồi, rồi giở cái giọng khách sáo ra hỏi lại :
- Thì ra là Tô trang chủ, lão Trang chủ đã khỏi bệnh rồi ư?
Tô Ðằng Không cười ha hả đáp :
- Quả thật ta vì trúng kế của ngươi mà mắc bệnh một thời gian. Nhưng cái mớ độc dược của ngươi có làm gì được ta.
Ngô Khả Sinh thở dài :
- Là do Tô trang chủ không giữ đúng lời hứa nên tôi phải giở thủ đoạn mà thôi.
Tô Ðằng Không lại cười ha hả :
- Ta chỉ nói ngươi giết có vài người, ngươi lại đi giết toàn bộ gia trang nhà người ta.
Rồi lão hừ lên một tiếng :
- Nhưng ngươi còn để lọt mấy tên.
Ngô Khả Sinh rít lên :
- Vì thế mà Trang chủ nuốt lời hứa ư? Vì ta không làm theo ý của Trang chủ nên Trang chủ có dã tâm chiếm luôn mỹ nhân và bí kíp ư?
Tô Ðằng Không vẫn cười cười đáp lại :
- Ðúng thế! Ngươi không làm đúng theo lời ta dặn thì đâu có đáng nhận lấy bí kíp.
Nghe đến đây bọn Lục gia trang chợt hiểu. Vụ đốt Lục gia trang năm xưa là do Tô Ðằng Không đứng sau chủ trì, để cướp người và bí kíp. Theo sự giao hẹn thì Tô Ðằng Không lấy mỹ nhân còn Ngô Khả Sinh được bí kíp.
Nhưng Ngô Khả Sinh lại xuống tay giết trọn Lục gia trang. Tô Ðằng Không vịn vào lý do đó đoạt luôn cả bí kíp lẫn mỹ nhân. Ngô Khả Sinh không chịu yếu thế bèn lập mưu chuốc độc dược vào Tô Ðằng Không, làm lão ta bị bệnh chết dở sống dở để rồi từ từ hành hạ nhằm đoạt lại cuốn bí kíp.
Bí kíp tức nhiên là cuốn Tích Khí phần thượng mà Bạch Tiểu Kha đang muốn thu hồi. Còn mỹ nhân là ai? Chẳng lẽ lại là Lục Băng Tâm, Lục thiểu thư của họ?
Ba người Lục gia trang nghe được câu chuyện thì tức giận tột độ. Họ hùng hổ xông ra quyết sống chết với hai lão họ Tô và Ngô. Nhưng chân ba người lại không nhấc lên được. Không những hai chân không thôi, mà toàn thân không cử động được. Không biết người nào có thân thủ rất cao đã điểm huyệt họ.
Bên tai họ lại có tiếng nói vo ve :
- Các ngươi chớ hồ đồ.
Bên ngoài Ngô Khả Sinh lên tiếng hỏi :
- Lão Trang chủ đến đây chỉ để nhắc lại những chuyện này thôi sao?
Tô Ðằng Không lắc đầu :
- Ðáng lý ra là đám người họ Bạch đến tìm ngươi. Nhưng có lẽ bọn chúng quá nhát gan, chỉ thích chui rúc trong rừng sâu chứ không muốn chém giết, xen vào chuyện giang hồ.
Ngô Khả Sinh ngạc nhiên :
- Người họ Bạch?
Tô Ðằng Không gật đầu :
- Ðúng! Thật ra Tích Khí bí kíp của Lục gia trang là do một người họ Bạch tặng cho Lục trang chủ.
Ngô Khả Sinh không hiểu gì hết, từ trước đến giờ lão chưa bao giờ nghe nói một nhân vật giang hồ nổi tiếng nào có cái họ Bạch. Thế tại sao bí kíp cao siêu như Tích Khí lại xuất phát từ nhà họ Bạch.
Tô Ðằng Không thấy vẻ mặt ngớ ngẩn của Ngô Khả Sinh thì càng cười to hơn.
- Ngươi không biết gì hết! Bọn họ Bạch không bao giờ bôn tẩu giang hồ, nhưng võ công của chúng lại rất cao siêu. Ngươi tưởng ngày trước chỉ có Lục trang chủ có võ công cao thôi sao? Vỏ quít dầy có móng tay nhọn. Núi cao còn có núi cao hơn. Ngươi có biết cái lý lẽ đó không?
Ngô Khả Sinh thở dài :
- Bọn họ Bạch không tới kiếm ta thì lão Trang chủ phải đích thân tới. Ngô Khả Sinh này thật quá hân hạnh.
Tô Ðằng Không nhếch mép đáp :
- Ðúng rồi! Vì khi ta ra tay, ngươi không có cảm giác đau đớn gì đâu.
Không đợi cho Ngô Khả Sinh lên tiếng, Tô Ðằng Không đưa tay phất một cái trông rất nhẹ nhàng. Một luồng chưởng phong ôn nhu bay ra, nhắm vào Ngô Khả Sinh thốc tới.
Từ đầu Ngô Khả Sinh đã sớm đề phòng, chớp thấy Tô Ðằng Không nhích động tay, lão đã lượn người tránh né.
Ra chiêu đầu không lấy được mạng đối phương, Tô Ðằng Không chẳng những không bực tức mà còn cười vang :
- Khá lắm! Xem người tránh được bao lâu.
Ngô Khả Sinh chợt thấy một vệt đen trên mặt đất hiện ra sau khi luồng chưởng phong của Tô Ðằng Không bay qua. Lão quay đầu ngó lại thì bỗng giật mình, miệng kêu hoảng hốt :
- Hấp lực thần công.
Thì ra Ngô Khả Sinh thấy cây cối vốn xanh tươi đằng sau lão đã bị khô úa như là bị ai đó bấn gốc, cắt mất nguồn sinh lực.
Hấp lực thần công của lão họ Tô là hấp hết tức cả chứ không phải tùy thuộc vào loại nào, thể nào. Luồng phong do lão phát ra gặp bất cứ cái gì là hút lực của cái đó. Người, vật và cây cỏ đều như nhau.
Tô Ðằng Không bật cười :
- Phải, ta đâu cần những thứ hình nộm kia làm gì.
Ngô Khả Sinh biết mình khó tránh khỏi cái chết, lão đứng vận nội công, kéo đám mây đen đến phủ dầy đặc trên đầu.
Tô Ðằng Không lại cười lên ha hả :
- Thiên Lôi của ngươi cũng không làm gì được, một khi ta rút hết sinh khí của ngươi.
Rồi lão ta lại phất tay về phía Ngô Khả Sinh.
Biết là không thể nào đỡ thẳng cái ác khi từ tay Tô Ðằng Không phát ra, lão Tổng quản chỉ biết lách người né tránh.
Lão Tổng quản họ Ngô tránh hướng nào thì Tô Ðằng Không lại vẫy tay về hướng đó. Do đó họ Ngô không có thời gian rảnh để huy động đám sét đánh xuống đầu họ Tô.
Bắt chợt có tiếng chó sủa lên dữ dội, không những là sủa mà còn rít lên.
Tô Ðằng Không chợt dừng tay lại :
- Dị Hành pháp, bọn họ Bạch quả nhiên đã tới.
Lão dừng tay, cất tiếng quát vang :
- Các ngươi đã tới thì cứ việc lộ diện, không cần phải lén lén lút lút đâu.
Lão vừa nói xong, quả nhiên có hai bóng người hiện ra, một là một gã thư sinh khôi ngô tuấn tú, còn người kia thì lại cục mịch như một tên nhà nông nhưng các thớ thịt trên người lại rắn chắc như sắt.
Tô Ðằng Không thấy chỉ có hai người xuất hiện thì thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ là một thoáng. Lão trấn tĩnh lại ngay, và còn cất tiếng cười vang dội cả khu rừng :
- Chỉ có hai tên thôi ư? Các ngươi đến thật đúng lúc. Chính là do Hấp lực thần công của lão họ Ngô kia đã giết người nhà các ngươi. Các ngươi còn đứng đó làm gì, hãy mau ra tay báo thù đi.
Gã thư sinh nghe xong bật lên cười điên dại. Còn người cục mịch thì lại đứng trơ trơ như tượng, ra vẻ không nghe thấy gì, không nghe gì.
Gã thư sinh dứt tràng cười lại nói :
- Ngươi già cái đầu mà không biết xấu hổ, nói láo không hề chớp mắt.
Thật ra, Tô Ðằng Không vừa nghe tiếng chó sủa liền nghĩ rằng bọn người họ Bạch vừa mới đến, chưa nghe chưa thấy những gì lão đã nói và đã làm. Lão đinh ninh họ đến đây để truy tìm Ngô Khả Sinh chứ không phải lão ta.
Nhưng lão có ngờ đâu là bọn người họ Bạch đã phán đoán ra mưu đồ của lão từ lâu.
Họ Bạch không bao giờ hành động riêng rẻ. Ngay cả việc dạy dỗ cho Bạch Tiểu Kha cũng có tới mười mấy người. Huống hồ cái việc quan trọng như là người nhà của họ bị chết một cách vô cớ.
Mọi việc từ nhỏ tới lớn họ đều bàn bạc với nhau thật kỹ lưỡng rồi mới hành sự. Nhiều cái đầu tất nhiên phải thông minh sáng suốt hơn một cái đầu.
Sau cái chết của hai xa phu, họ lại phát hiện có nhiều bóng người đang đêm lẻn vào Bạch sơn trang.
Vì có trận đồ bảo vệ xung quanh, bọn người đó không vào sâu được, đành rút lui về Kim đại phủ.
Thế là người họ Bạch cũng mò tới Kim đại phủ dò xét, nhưng họ chỉ vào được vòng ngoài, tức là khu nhà bếp ở hậu viện Kim đại phủ là còn thấy bọn người lạ mặt đáng nghi ngờ kia lảng vảng một vài tên. Nhưng sau khi vào sâu thêm vào trong, thì mọi sinh hoạt đều có vẻ bình thường như một đại phủ mà thôi, còn bọn người họ muốn theo dõi thì như có phép tàn hình cao siêu hơn cả khinh công của họ Bạch. Chúng biến đi hết không để lại một vết tích.
Người họ Bạch càng sinh nghi, nhưng dò xét mãi cũng không được kết quả gì, mới sai Bạch Tiểu Kha bày mưu nhờ Công Tôn Nghĩa dẫn vào bên trong phủ để điều tra.
Bạch Tiểu Kha phát giác ra được trong Kim đại phủ có nuôi chó dữ. Mà những con chó này lại đánh hơi rất nhạy, người chưa xuất hiện mà chúng đã phát giác ra. Chúng có thể ngửi mùi gió mà phán đoán có người. Do đó những người họ Bạch đi thám thính lúc trước đều bị chó đánh hơi, báo động cho đám võ sĩ của Ngô Khả Sinh. Chúng lẩn trốn đi hết, không để lại một dấu vết gì, nhờ đó mà không bị người họ Bạch phát hiện ra bọn họ sớm hơn.
Bạch Tiểu Kha lại còn vào được hầm đá giam giữ Tần nương, nhờ bà ta tiếc lộ một chút manh mối.
Tương kế tựu kế, bọn người họ Bạch án binh bất động. Họ nghĩ rằng người đó vu oan cho Ngô Khả Sinh là muốn dùng dao giết người với mục đích loại trừ lão họ Ngô. Nhưng dao không động thì chính người chủ mưu phải động và xuất đầu lộ diện.
Không những thế họ xem xét quá khứ lai lịch của từng người mà Bạch Tiểu Kha kể ra. Họ nghi ngờ là Tô Ðằng Không bày mưu. Tuy chỉ là nghi ngờ nhưng họ cũng phái Bạch Tịnh Liên tới Tam Linh am mời Tô phu nhân lộ diện để tránh một cuộc đẫm máu xảy ra.
Mặt khác họ còn chọn hai người có võ công cao siêu và tài trí hơn người để đi đối phó với Tô Ðằng Không. Nhưng đó chỉ là nước cờ cuối cùng họ phải sử dụng.
Mọi việc xảy ra đúng như dự đoán của đám người họ Bạch. Tô Ðằng Không quả nhiên xuất hiện, vì nôn nóng diệt khẩu.
Bọn họ Bạch bây giờ đã biết đích xác ai là chủ mưu, nhưng họ vốn là đám người biết cân nhắc kỷ lưỡng, phán đoán mọi tình huống trước khi hành động. Họ cứ đứng chờ xem thái độ cuối cùng của Tô Ðằng Không ra sao rồi mới ra tay.
Họ tin tưởng với võ công và tài trí của họ. Dù tình huống thế nào đi nữa, họ đều có thể diệt trừ lão ta bằng cách này hay cách khác
Vả lại họ còn có một quy luật riêng từ ngàn xưa tới nay là không xen vào chuyện giang hồ.
Cũng chỉ vì cái quy luật này, mà nhiều người trong nhà họ Bạch không luyện tập võ công tới mức cao siêu, họ chỉ luyện vài chiêu căn bản cho thân thể cường tráng khỏe mạnh, bởi vì họ cho rằng sẽ không bao giờ dùng đến.
Những người mà Tô Ðằng Không giết được cũng là những người không luyện tập võ công đúng mức này.
Còn số người luyện tới mức cao siêu cũng không ít trong đám họ Bạch. Những người này cũng vì say mê võ công mà luyện thôi, chứ thực ra họ cũng ít khi sử dụng tới.
Cũng bởi vì võ công của những người này quá cao siêu, khó ai có thể địch nổi, nên họ sinh ra cái tính tự phụ. Mỗi khi xuất hiện ngoài giang hồ, họ đều có cái giọng của kẻ cả.
Cũng như trong tình huống hiện nay.
So về tuổi tác thì Tô Ðằng Không lớn hơn gã thư sinh kia rất nhiều. Gã chỉ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm là cao. Còn Tô Ðằng Không thì râu tóc đã bạc. Nhưng cách ăn nói trịch thượng của gã thư sinh có vẻ không coi Tô Ðằng Không ra gì.
Tô Ðằng Không chẳng những không tức giận bởi câu chửi xéo của gã thư sinh, lão còn bật tiếng cười ha hả, rồi nói :
- Vậy các ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ cùng ta giao chiến.
Gã thư sinh đáp :
- Người đã chết rồi, có báo thù cũng không mang lại lợi ích gì. Vả lại, chúng ta không thích đánh nhau, chỉ tới đây xem náo nhiệt, không ngờ bị ngươi phát giác đành phải lộ diện.
Tô Ðằng Không cao giọng hỏi :
- Có thù không báo, chẳng lẽ các ngươi không sợ người giang hồ khinh chê là những kẻ yếu nhược hay sao?
Gã thư sinh vẫn với cái giọng đều đều đáp lại :
- Chúng ta không phải là người giang hồ, nên cũng không cần biết người giang hồ nói gì.
Nghe cái giọng điệu ngang tàng của gã thư sinh họ Bạch kia, bất chợt bọn người Lục gia trang liền nghi ngờ gã là sư phụ của Bạch Tiểu Kha. Thầy như thế nào thì trò như thế đó. Gã thư sinh và cô gái họ Bạch kia có cách nói chuyện không khác nhau lắm. Gã không cười đùa như Bạch Tiểu Kha nhưng lại có cái giọng đều đều làm người nghe dễ sinh lòng đố kỵ.
Càng nghe gã nói, bọn người Lục gia trang càng tức. Tức vì bọn người họ Bạch thờ ơ, không ra tay giúp đỡ mà còn điểm huyệt họ, tức vì kẻ thù đứng trước mắt mà họ không làm gì được.
Họ càng tức thì mạch máu càng chạy rần rần trong người. Họ gồng người cố gắng nhào vào đánh chết kẻ thù. Cũng chính vì thế mà các kinh mạch vốn bế tắt vì bị điểm huyệt, sau một thời gian lại được đả thông.
Người có võ công cao mà cách điểm huyệt dở như vậy sao? Dĩ nhiên là bọn người họ Bạch có ý đồ riêng của họ.
Ba bóng người vùng lên, bay ra khỏi chỗ núp, cùng xông vào tấn công Tô Ðằng Không.
Ngân Thiết là người lao tới đầu tiên.
Tô Ðằng Không cười lên ha hả, vẫy tay nhắm vào hướng Ngân Thiết đánh ra một chưởng. Chàng trai cảm giác có một luồng kình phong nhè nhẹ bay về hướng mình liền xoay tít cây gậy bạc chống đỡ. Ánh bạc phát ra chói lòa.
Khi gậy đụng phải luồng chưởng phong ôn nhu kia, Ngân Thiết cảm thấy mình yếu đi, phải lùi mấy bước. Cây gây bạc trong tay cũng xoay chậm lại. Chàng cảm thấy mình đã già đi cả mười tuổi.
Tô Ðằng Không cũng trợn mắt ngạc nhiên, vì lão phất Hấp lực chưởng đánh tới mà không thấy cái xác nào té xuống, có nghĩa là lão chưa rút được hết sinh lực của chàng trai.
Sau một thoáng cau mày suy nghĩ, lão họ Tô chợt hiểu ra là do ánh sáng bạc đã giảm bớt phần nào công lực của Hấp lực chưởng của lão. Lão bật cười ha hả, rồi nói :
- Hay cho cây Ngân bổng! Bọn tép riu các ngươi tự xưng là người của Lục gia trang, nhưng lại không tôn trọng những bậc tôn trưởng của Lục gia trang.
Bọn người Lục gia trang tuy không hiểu lão nói vậy là có ẩn ý gì, nhưng vì sự tức giận đang dâng trào, họ không thèm bỏ thời gian ra truy xét.
Họ cứ tiếp tục nhào lên tấn công như những con thiêu thân, không sợ chết, mà quyết tâm trả thù cho bằng được.
Lão họ Tô thấy bọn Lục gia trang liều mạng quá sức tưởng tượng, coi nhẹ cái chết. Lão liền nghĩ ra một cách.
Lão chỉ chú trọng tới Ngân Thiết, nhằm tiêu diệt kẻ có khả năng chống lại Hấp lực thần công của lão trước.
Mặt khác lão nhích động thân hình thoăn thoắt để tránh né những độc chiêu do Hắc -Thanh Diện Nhân công tới.
Ngô Khả Sinh đứng ngoài quan sát. Lão tự biết mình không phải là đối thủ của Tô Ðằng Không.
Trong đầu lão đã cân nhắc kỹ lưỡng, trốn đi lúc này chưa chắc gì thoát thân, vì những tay chân lẫn chó dữ của Tô Ðằng Không đang vây ở vòng ngoài.
Ngô Khả Sinh nghĩ, nếu để họ Tô sống thì chắc chắn lão phải đi chầu diêm vương sớm, chi bằng hợp tác với bọn Lục gia trang chống lại họ Tô. Nếu may mắn diệt được lão Tô Ðằng Không, thì dù có bị ba thanh niên kia đuổi giết, cơ hội sống vẫn còn cao hơn.
Nghĩ tới đó, Ngô Khả Sinh bỗng hét vang :
- Hãy xem Thiên Lôi của ta.
Nói rồi lão huy động những lằn sét sáng lòa đánh vào Tô Ðằng Không.
Bị người đánh lén, Tô Ðằng Không tức giận, tay phải phẩy chưởng về Ngân Thiết, còn tay kia phẩy thêm một chưởng về Ngô Khả Sinh.
Ngân Thiết thấy lão họ Tô cứ nhắm vào mình mà phẩy tay. Sau một lần đụng chưởng, chàng cũng hiểu được công lực của cái phẩy tay kia như thế nào, chàng không dám đỡ thẳng mà cứ nhảy người né tránh.
Còn Ngô Khả Sinh do nghĩ lão họ Tô lo chú trọng đến Ngân Thiết, và lo tránh né những chiêu công của Hắc -Thanh Diện Nhân và những lằn sét của lão, thì không còn rảnh tay đánh ra thêm một chưởng nào nữa. Trong nhất thời lão chưa kịp đề phòng, liền bị Hấp lực chưởng từ cánh tay trái của Tô Ðằng Không đánh trúng.
Ngô Khả Sinh loạng choạng lùi mấy bước, rồi như người mất gần hết sinh khí, tay chân bủn rủn. Lão ngồi bệch xuống đất thở hồng hộc, há miệng cố hớp vào những luồng thanh khí từ bên ngoài. Những đám mây đen trên đầu lão cũng tan hết, lộ ra một bầu trời đêm đầy sao.
Từ đầu trận chiến tới giờ, hai người họ Bạch tuyệt nhiên đứng ngoài bàng quan lược trận, không hề động chân động tay ngăn cản. Không rõ họ chống ai, và ủng hộ ai.
Không thấy người họ Bạch nhúng tay vào, và Ngô Khả Sinh đã kiệt lực, Tô Ðằng Không thích chí. Lão bèn đổi cách đánh. Lão bắt đầu phất chưởng đánh vào Hắc -Thanh Diện Nhân, đồng thời di chuyển thân hình tránh né những đường gậy bạc do Ngân Thiết phóng tới.
Hắc Diện Nhân có nước da đen thui, hòa lẫn vào với màn đêm, nên không được thấy rõ lắm. Còn Thanh Diện Nhân thì lại có khuôn mặt trắng xanh, nhìn như con ma chơi trong bóng đêm.
Tô Ðằng Không không cần nghĩ ngợi, liền phất chưởng đánh về Thanh Diện Nhân liên tục. Dẫu chàng trai có tránh né cũng không kịp.
Vào lúc thập tử nhất sinh thì có một tiếng tụng kinh vang lên :
- Thiện tai, thiện tai. Ông vẫn còn hung hăng như xưa ư?
Nghe được tiếng nói ấy, Tô Ðằng Không dừng tay lại ngay, ngơ ngác đưa mắt dáo dác nhìn quanh.
Hắc Diện Nhân thấy lão ta không đề phòng liền đánh vào một quyền thật mạnh, khiến người lão bay ra xa một trượng.
Tô Ðằng Không lồm cồm bò dậy, đưa mắt nhìn một vị ni cô đang đứng chung với đám người họ Bạch, lúc này còn có thêm một nữ nhân nữa.
Tô Ðằng Không thấy vị ni cô đó liền lắp bắp nói :
- Nàng... nàng tới đây từ bao giờ?
Vị ni cô thở dài :
- Ðã lâu rồi. Tôi đã nghe và đã thấy hết mọi chuyện. Lục gia trang có tội tình gì, sao ông lại muốn tận diệt những kẻ còn sống sót.
Tô Ðằng Không lắc đầu nói :
- Ta không muốn diệt họ, chỉ là họ muốn diệt ta.
Bọn Lục gia trang lúc bấy giờ họ cũng quay đầu lại, nhận thấy vị ni cô kia có vẻ giống Lục tiểu thư của họ ngày xưa. Lúc trước khi Lục gia trang bị thiêu hủy, họ còn nhỏ nên không nhớ rõ vị tiểu thư họ Lục lắm. Họ ngờ ngợ, họ thắc mắc không biết phải nghĩ thế nào, lại thấy thái độ của Tô Ðằng Không thay đổi bất ngờ, cho nên cả ba người đều đứng ngó chằm chằm mà quên cả việc giao chiến với lão họ Tô.
Vị ni cô thở dài thườn thượt nói :
- Dĩ nhiên họ muốn tiêu diệt ông, chỉ vì ông đã tiêu diệt Lục gia trang.
Tô Ðằng Không liền bật cười ha hả :
- Ha... ha... ha! Tiêu diệt Lục gia trang là do tên Tổng quản họ Ngô kia gây ra. Ðâu phải do ta.
Vị ni cô lại lắc đầu nói :
- Nếu ông không mua chuộc dụ dỗ thì lão ta đâu có dã tâm đó.
Tô Ðằng Không đột nhiên giận dữ, quắc mắt hỏi :
- Bây giờ nàng đi bênh lão ta à? Nàng có biết chính lão ta đã giết mẫu thân của nàng không?
Ni cô đáp :
- Tôi biết.
Tô Ðằng Không lại cười điên dại, nhưng giọng cười của lão ta không phải là giọng cười của kẻ đắc ý, mà có vẻ bi thương oán hận.
Cắt ngang tràng cười đột ngột, lão trầm giọng nói :
- Ta cũng vì nàng mà làm bao chuyện xấu. Cha nàng không chịu gã nàng cho ta, buộc ta phải bày mưu tính kế, dùng bí kíp để mua chuộc tên Tổng quản họ Ngô kia. Nào ngờ tên Tổng quản lại ra tay tàn sát cả Lục gia trang. Sau khi lấy được nàng, có Nguyệt Nhi, ta tưởng nàng sẽ rộng lòng tha thứ mà sống chung với ta suốt đời. Không ngờ nàng lại bỏ đi khoát cái áo tu xám hôi hám kia. Nàng bỏ ta, bỏ con, mặc xác hai cha con chúng ta bị người khác hành hạ.
Bất ngờ giọng nói của Tô Ðằng Không thay đổi đột ngột, lão rít lên như đang rên rỉ :
- Nàng ác lắm. Nàng ác hơn ta nhiều.
Băng Tâm ni cô khẽ cúi đầu, che giấu giọt lệ đang từ từ chảy ra nơi khóe mắt. Nàng thật không ngờ cũng vì mình mà bao nhiêu người chết oan, dù nàng có chết đi cũng không đền hết tội được.
Cả bọn người có mặt tại hiện trượng lại một lần nữa bị bất ngờ, họ không thể nào tưởng tượng nổi con người đầy thủ đoạn mưu mô như Tô Ðằng Không lại là một kẻ si tình nhất đời. Lão chỉ vì một người đàn bà mà làm bao nhiêu chuyện ác.
Bọn Lục gia trang bây giờ mới hiểu ra vị ni cô kia chính là Lục Băng Tâm, tiểu thư của Lục gia trang hai mươi mấy năm về trước, không ngờ nàng lưu lạc rồi lại đi lấy kẻ đứng đằng sau, âm mưu ám hại Lục gia trang cũng vì một chữ tình.
Một người trong lòng mang đầy bi thương như Lục Băng Tâm gặp phải kẻ có miệng lưỡi, dụ dỗ ngon ngọt, đương nhiên nàng dễ dàng bị ngã lòng.
Sau khi có con với lão thì nàng khám phá ra được chuyện ngày xưa. Buồn lòng nàng bỏ đi tu, chối chồng bỏ con, mong có được một chút thanh thản.
Băng Tâm bất chợt để cho dòng lệ chảy dài trên má, ngước mặt nhìn Tô Ðằng Không nói :
- Nếu tôi về với ông, ông có từ bỏ hết mọi thứ không?
Tô Ðằng Không chớp mắt mấy lượt.
Lão quay sang nhìn bọn người họ Bạch nói :
- Liệu họ có bỏ qua cho ta hay không? Ta đã cho người giết người nhà của họ.
Lục Băng Tâm gật đầu :
- Họ sẽ bỏ qua.
Gã thư sinh cũng gật đầu nói :
- Bọn ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu ngươi đồng ý trao lại cuốn Tích Khí phần thượng, và phế bỏ hết võ công. Cũng chỉ vì những thứ đó vốn không thuộc về ngươi.
Tô Ðằng Không cười ha hả đáp :
- Sao lại không thuộc về ta. Cuốn bí kíp đó là của Lục gia trang, ta lấy giọt máu của Lục trang chủ, có nghĩa là nó thuộc về ta.
Thế mới biết, kẻ si tình cũng là kẻ tham không đáy. Ðược tình rồi vẫn còn ham báu vật.
Gã thư sinh vẫn cái giọng đều đều nói :
- Cuốn bí kíp đó vốn cũng không phải của Lục trang chủ.
Tô Ðằng Không gật gù nói :
- Họ Bạch các ngươi đã tặng cho Lục trang chủ, có nghĩa là cho rồi, sao còn đòi lại?
Gã thư sinh lặng im không đáp.
Bọn người họ Bạch đang lâm vào tình huống khó nói, mà chỗ khó nói cũng chính là nguyên nhân tại sao người đời trước của họ Bạch đem tặng cuốn bí kíp đó. Họ phân vân không biết có nên nói ra hay không?
Sau một hồi im lặng thật lâu, Bạch Tịnh Liên thở dài một tiếng, cất giọng ấm áp lý giải :
- Tích Khí bí kíp có hai cuốn, chúng lúc nào cũng nên đi chung với nhau mới được vẹn toàn. Năm xưa người họ Bạch đem tặng một cuốn để đính ước thâm tình giữa Lục trang chủ và một người họ Bạch. Không ngờ chuyện không thành, thiết nghĩ người được tặng cũng nên hoàn trả lại cho chủ cũ.
Nói xong Bạch Tịnh Liên lại đưa mắt nhìn Lục Băng Tâm, như thầm nói hậu nhân của họ Lục nên quyết định.
Lục Băng Tâm thở dài, đưa đôi mắt buồn nhìn Tô Ðằng Không nói :
- Như vậy dù có tôi hay không, ông cũng vẫn là ông. Nếu Tô trang chủ từ chối lời thỉnh cầu của tôi, thì chúng ta không còn gì để nói nữa.
Bất ngờ Lục Băng Tâm đổi cách xưng hô, có nghĩa là nếu Tô Ðằng Không không chịu trao ra cuốn bí kíp thì bà ta cũng chối bỏ ông ta.
Tô Ðằng Không cười lớn :
- Gái lấy chồng phải theo chồng, nàng đã không nghe theo ta mà còn hòa đồng với cái bọn họ Bạch để bức ép ta.
Như thế, Tô Ðằng Không đã tỏ rõ thái độ. Lão nhất quyết không chịu trao trả cuốn bí kíp Tích Khí phần thượng. Có lẽ lão biết một khi chấp nhận điều kiện của Lục Băng Tâm thì lão sẽ yếu thế, trở thành một khúc thịt biết di động mà thôi. Mà người yếu thế thường hay bị người khác bức hiếp, giống như lúc lão bị thầy trò Ngô Khả Sinh bức hiếp khi trước, mà cho tới bây giờ lão vẫn còn uất hận.
Bất chợt một tiếng cười khanh khách, và một giọng trong trẻo vang lên :
- Lão không trao ra thì sư phụ của ta cũng có cách lấy. Lão nên ngoan ngoãn nghe theo đi để được bà vợ yêu chìu.
Gã thư sinh và Bạch Tịnh Liên đồng trợn mắt quát :
- Tiểu Kha...
Còn những người còn lại liền quay mặt về hướng vừa phát ra tiếng nói đó.
Họ thấy một cô gái trẻ đẹp như tiên giáng trần đang ngồi vắt vẻo trên cây cách đó hai trượng với một đứa bé xấu như quỷ nơi a tỳ.
Cái giọng điệu của cô gái làm người bị cô ta nói móc nói xỏ phải tức điên lên.
Tô Ðằng Không cười ha hả nói :
- Các vị có cách gì bắt ta trao ra bí kíp hử?
Miệng lão thì hỏi ba người họ Bạch để đánh lạc hướng, nhưng tay thì phất lên nhắm hướng Tiểu Kha đang ngồi.
Lão dùng kế dương Đông kích Tây chỉ nhằm hạ thủ một nữ nhi và một đứa con nít chưa đầy sáu tuổi. Quả thật gã là người thâm độc vô cùng.
Bọn người họ Bạch chưa kịp phản ứng thì thân cây to lớn, cành lá xum xuê nơi Bạch Tiểu Kha và Tiểu Kê vừa ngồi biến thành một màu vàng úa của màu cây chết.
Bóng dáng Bạch Tiểu Kha và Tiểu Kê cũng không thấy đâu.
Con người cục mịch từ nãy đến giờ đứng im như tượng, không hề lên tiếng, bỗng gầm lên :
- Ngươi dám...
Tiếng gầm còn vang vọng trong rừng thì cái bóng của con người cục mịch đó xoay tròn như cơn lốc. Một lớp khí bàn bạc hiện ra bao bọc lấy thân của người ấy. Cái màu bạc của lớp khí đó còn sáng hơn màu khí của cây gậy bạc của Ngân Thiết.
Cơn lốc tiến dần về phía Tô Ðằng Không.
Tô Ðằng thấy khí thế hùng dũng của cơn lốc bạc cũng hoảng sợ, chân lùi dần ra sau, còn tay thì không ngừng vung lên đẩy chưởng phong về phía cơn lốc bạc kia.
Cơn lốc bạc do người họ Bạch cục mịch xoay thân mình tạo ra không hề ngừng lại trước những luồng chưởng phong của Hấp lực thần công, mà còn áp lại gần họ Tô mỗi lúc một nhanh.
“Bốp” một tiếng, Tô Ðằng Không ngã lăn ra đất. Trên thiên linh cái còn in dấu một bàn tay đỏ chót.
Cơn lốc bạc cũng dừng lại, con người cục mịch kia hiện ra và từ từ cúi xuống lục người của Tô Ðằng Không lấy ra một cuốn sách mỏng.
Mọi sự việc xảy ra quá nhanh, hai người họ Bạch còn lại còn chưa kịp chạy tới xem đệ tử của mình còn sống hay đã chết, thì cái bóng cục mịch đã đánh ngã Tô Ðằng Không.
Bạch Tịnh Liên sau một lúc sững sờ, vội co giò chạy lại gốc cây vừa bị Tô Ðằng Không hút hết sinh lực.
Nàng thấy Bạch Tiểu Kha đang ngồi ôm Tiểu Kê run lên bần bậc.
Xoay một hồi xem xét, không thấy đệ tử của mình bị thương tích gì, chỉ bị khủng hoảng vì sợ mà thôi.
Bạch Tịnh Liên mỉm cười, cất lên cái giọng ấm áp hỏi :
- Ngươi cũng biết sợ à?
Bạch Tiểu Kha gật đầu.
Nhìn thấy nụ cười hiền hòa của vị nữ sư phụ, Tiểu Kha từ từ trấn tĩnh tinh thần lại, vì nàng biết mình không việc gì.
Tất cả những người họ Bạch lúc bấy giờ cũng kéo tới đứng xung quanh Bạch Tiểu Kha, để chính mắt họ nhìn thấy nàng vẫn an toàn, không bị sức mẻ một chỗ nào.
Thì ra lúc thấy Tô Ðằng Không phẩy tay phóng chưởng về hướng mình, Bạch Tiểu Kha luống cuống xách Tiểu Kê tính nhảy qua cây khác, nhưng không ngờ lại vướn chân vào nhánh cây, rồi toàn thân cùng đứa bé rớt xuống đằng sau gốc cây. Còn chưa kịp lồm cồm bò dậy thì cả thân cây to lớn bị úa vàng trong nháy mắt, Bạch Tiểu Kha tưởng mình cũng bị trúng chưởng phong nên đã hoảng hốt còn hoảng hốt hơn. Nàng tưởng mình sắp chết, hay bị già đi giống như thân cây kia. Trong khi còn đang run vì sợ mình trở thành kẻ xấu xí già nua và vì tức lão họ Tô đánh lén, thì Bạch Tịnh Liên lại xuất hiện nên thấy hết sắc diện run sợ của nàng.
Ba người đàn ông của Lục gia trang cũng tò mò chạy lại, Ngân Thiết lên tiếng hỏi han :
- Ngươi có sao không?
Nghe tiếng nói kia, Bạch Tiểu Kha liền vênh mặt đáp :
- Chưởng phong của lão họ Tô đâu có làm gì được ta.
Thanh Diện Nhân lại quay sang đám người họ Bạch trách :
- Với võ công cao siêu như các vị, tại sao các vị không chịu thu hồi bí kíp từ đầu, mà lại đợi tới bây giờ mới thu hồi. Ðể cho Lục gia trang bị thiêu hủy, Lục tiểu thư lâm vào cảnh khó sử.
Ðối với họ Tô phu nhân vẫn là Lục tiểu thư ngày xưa. Quả thật, chuyện cũ ít người khó quên.
Gã thư sinh đáp với cái giọng đều đều :
- Như Tô Ðằng Không đã nói, người họ Bạch chúng ta đã tặng sách thì cũng coi như là cho đi rồi, làm sao mà thu hồi lại được chứ.
Thanh Diện Nhân lại hỏi :
- Nhưng tại sao bây giờ lại thu hồi? Có phải các vị vì chuyện của Lục trang chủ bội ước mà nhắm mắt làm ngơ khi Lục gia trang bị thiêu hủy ư?
Gã thư sinh đáp :
- Sau chuyện đáng tiếc của Lục gia trang xảy ra, bọn ta không muốn thấy một cảnh Lục gia trang bị thiêu hủy lần thứ hai mới có ý thu hồi. Còn chuyện của Lục trang chủ và của một người họ Bạch đời trước chỉ là chuyện của cá nhân một người họ Bạch, không thể nào gán ghép cho cả bọn người họ Bạch của chúng ta.
Cả đám người họ Bạch kéo Bạch Tiểu Kha bỏ đi.
Họ bỏ đi có nghĩa là họ tránh né những câu hỏi của Thanh Diện Nhân, họ tránh né những việc đã do họ gây ra.
Thanh Diện Nhân nói cũng có lý một phần nào. Sau khi Lục gia trang bị thảm hại, họ Bạch không hề đi thu hồi bí kíp ngay sau đó, mà đợi đến hai mươi mấy năm mới sai một nữ đệ tử, tuổi đời chưa được bao nhiêu đi thu hồi về. Nhưng họ có hành động như vậy chỉ sau khi Bạch sơn trang bị người tới phá đám, chứ không phải vì không muốn thấy một thảm cảnh như Lục gia trang xảy ra như đã nói. Tóm lại, họ cũng chỉ vì cái quy luật không xen vào chuyện giang hồ. Khi có người động tới họ, họ mới ra tay.
Cũng như vừa rồi họ thờ ơ đứng lược trận, không hề động tay nhấc chân. Chỉ tới khi lão Tô Ðằng Không tuy biết cái quy luật của họ, nhưng trong nhất thời bị cái dáng điệu của Bạch Tiểu Kha làm tức giận mà mất khôn, vung chưởng đánh lén cô gái họ Bạch nọ, cho nên người họ Bạch mới ra tay trừng trị lão.
Còn về việc Tô Ðằng Không biết về người họ Bạch cũng chỉ vì bút tích của người họ Bạch đời xưa để lại trong cuốn Tích Khí phần thượng. Lão nghĩ người họ Bạch đem một phần thượng tặng, thì tức nhiên phải giữ luôn phần hạ. Bao nhiêu năm ngấm ngầm điều tra, lão tìm ra chỗ ở của bọn người họ Bạch mà tới dò la. Cũng vì muốn được hết toàn bộ bí kíp Tích Khí, năm lần bảy lượt lão dụ dỗ Ngô Khả Sinh lén lút tới ám toán những người họ Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.