Khi Diệp Phàm về đến nhà, từ xa đã thấy chiếc xe thể thao BMW màu xanh ngọc của Mạt Thông đậu một cách hiên ngang dưới lầu nhà cô. Cô dự cảm được tiếp sau đây khẳng định không có chuyện tốt.
Quả nhiên, bất chấp khó khăn lên lầu, cửa vừa mở ra, ánh mắt của mẹ cô rất quái dị, nhỏ giọng nói: “Còn không mau vào đây! Mạt tiên sinh đã đợi con rất lâu, lúc nữa sẽ tínhsổ với con sau!”
Nghe câu nói cuối cùng kia, Diệp Phàm phát cáu trong lòng. Sự chán ghét đối với Mạt Thông quả thực đã tới cực hạn rồi. Mang khuôn mặt tối đen đi vào phòng khách, cô lại nghe thấy một tràng cười.
Diệp Phàm sửng sốt, lần đầu thấy Mạt Thông cười như vậy. Anh ta và ba cô hai người không biết đang nói chuyện gì, nói cười rộn rã, trong bộ dạng rất hợp nhau. Lại nhớ đến vài lần cô tiếp xúc với anh ta, mỗi lần đều bày ra bộ mặt con cá chết, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt tươi cười hiện tại. Cô phải cảm thán trong lòng một câu: anh trai à, anh thật sự là một diễn viên giỏi quá đi!
Thấy Diệp Phàm tiến đến, hai người cùng lúc ngừng cười nói, ba của Diệp Phàm vẫy tay gọi cô đến: “Phàm Phàm, sang đây, đến xem cái này.”
“Cái gì ạ?” Diệp Phàm đi qua vừa nhìn đến, mới nhận ra hóa ra trước mặt ba cô là một cuốn album, chính là những bức ảnh của cô khi còn bé, phần lớn trong số đó đều khá buồn cười. Cô mặc một chiếc áo ấm mùa đông dày đứng trong tuyết. Chiếc áo bông có hai cánh tay cũng dính vào thân, nhìn cô rất giống nòng pháo.
“Nhìn tấm hình này xem, chụp chúng ta khi còn ở quê này, con còn nhớ chứ?” Ba cô hiếm khi vui vẻ như vậy, tay chỉ vào bức hình trong cuốn album, hé ra hồi ức khi xưa. Chốc chốc ba cô lại nói đùa hai ba câu với mọi người, nghiễm nhiên đã xem Mạt Thông là người một nhà.
Trong hoàn cảnh này, khiến Diệp Phàm nuốt tất cả những lời muốn nói đã chuẩn bị tốt trước cửa vào trong bụng. Cô biết lúc này ba mẹ cô rất hài lòng, chính cô không thể cứ liều lĩnh như vậy mà tạt gáo nước lạnh vào mặt họ được. Cha mẹ đối với con cái, đơn giản chính là một từ yêu. Điều cha mẹ mong muốn nhất chính là con cái của mình có một chốn đi về hạnh phúc. Điều đó không sai, mặc dù “chốn đi về” này một chút xíu cũng không đáng tin tưởng phó thác.
Diệp Phàm biết mình cần phải nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng không phải bây giờ, càng không thể là trước mặt ba mẹ. Cô đã là một người trưởng thành rồi. Xem ra anh ta không phải là loại người một mực không gặp là được như lời Mã Ly nói, sau cùng vẫn nên đối mặt. Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Phàm không biết lấy đâu ra dũng khí, lần đầu tiên cô dùng ánh mắt thản nhiên kiên định nhìn Mạt Thông như vậy.
Vả lại Mạt Thông vốn đang trò chuyện cùng cha của Diệp Phàm, bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt chiếu thẳng đến mình. Khi anh ngẩng đầu nhìn đối diện, liền ngẩn người trong giây lát.
Nói thật là, mục đích đi xem mắt ban đầu của anh chỉ là muốn tìm một cô gái vừa mắt, không quá phiền phức để cưới, có thể ứng phó với cha mẹ là được. Song sau vài lần tiếp xúc với Diệp Phàm, anh đã nảy sinh vài phần hứng thú đối với cô gái này. Có rất ít cô gái giống như cô, nhìn bên ngoài rất có phép tắc, nghiễm nhiên là cục cưng ngoan của cha mẹ. Nhưng thật ra nội tâm cực kỳ quật cường, yêu ghét rõ ràng, nói một là một, khó đối phó hơn nhiều so với những cô gái nhìn như tinh ranh, kén cá chọn canh.
Lại phải nói lại, Mạt Thông này cũng là một quái nhân. Nếu như đối phương là một mỹ nhân tuyệt trần có gia cảnh giàu có, anh có thể cứ vậy mà quên đi. Nhưng vấn đề ở chỗ điều kiện gia đình của Diệp Phàm thật sự rất bình thường, rất không có tiền đồ. Bị cô gái như vậy cự tuyệt, quả thực khiến anh ta thấy cuộc sống huy hoàng của mình từ lúc đến nhà trẻ học mẫu giáo đến nay đã bị trét lên đó một vết bẩn làm người ta không thể xem thường. Cho nên, anh ta mới lần đầu tiên chủ động theo đuổi một cô gái như vậy. Thậm chí sau nhiều lần bị cự tuyệt, anh còn chạy đến nhà cô. Anh không tin với điều kiện của bản thân sẽ không xử lý được một cô gái như thế.
Tuy nhiên, Mạt Thông rõ ràng đã đánh giá Diệp Phàm quá thấp. Cô ngồi một chỗ, không mở miệng nói một chữ. Nhưng ánh mắt lại không hề sợ hãi nhìn thẳng anh ta, Mạt Thông chợt cảm thấy, chuyện này dường như sẽ thú vị hơn nhiều lắm so với sự tưởng tượng của anh ta.
Bữa trưa đương nhiên ăn cơm ở nhà Diệp Phàm. Ba mẹ cô đối với chàng con rể đúng chuẩn bất ngờ xuất hiện này nhiệt tình chỉ có tăng cao, đủ để cho một người lãnh đạm đến mấy cũng không cách nào từ chối. Huống hồ, Mạt Thông cũng không có ý cự tuyệt.
Diệp Phàm từ đầu đến cuối cũng không ngả bài. vì không muốn cha mẹ thất vọng trong lúc hài lòng nhất. Cô lặng lẽ an ủi chính mình: Cứ coi như là con chó lang thang trên đường theo mình về nhà. Với tính cách hiền lành của ba mẹ cô, thì ít nhiều cũng tìm cho nó vài khúc xương, huống chi đây là con người chứ? Mặc dù người này làm người ta ghét nhiều hơn so với con chó lang thang.
Nếu Mạt Thông biết Diệp Phàm lúc này nghĩ về bản thân mình thành như vậy, anh ta phỏng chừng sẽ thấy thất vọng, đến góc tường ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn quá. Càng đừng nói được ngồi đây thưởng thức những món ăn do ba Diệp Phàm nấu.
Những món ăn gia đình rất bình thường, rẻ tiền hơn nhiều so với các món ăn cao cấp. Nhưng cũng là mùi vị mà hai mươi mấy năm qua anh ta chưa bao giờ cảm nhận được từ cha mẹ của mình, đó là mùi vị của gia đình.
Mỗi một gia đình được sinh ra, đều là món quà do ông trời ban tặng. Giàu có không nhất định sẽ hạnh phúc, sơn hào hải vị chưa hẳn so được với một đĩa đậu phụ Tứ Xuyên, mấu chốt chính là tình yêu. Bởi vì có tình yêu, mới khiến hai người vốn không quen biết cùng ở chung, nên vợ nên chồng. Sau đó sinh ra một sinh mệnh mới, cùng với sinh mệnh mới cùng xây dựng nên một gia đình hoàn chỉnh. Song rất không may, trên thế giới này có rất nhiều gia đình được xây dựng nên đã chệch khỏi mục đíchban đầu. Tình yêu và cuộc sống ao ước đã bị vứt bỏ sang mộtbên, thay vào đó là lợi ích cùng tiền tài, là tâm tính chịu đựng cho qua chuyện, là kích động không chịu trách nhiệm.
Vào giây phút này, Trong ngực Mạt Thông có chút hoảng hốt, giá trị quan hình thành trong nhiều năm qua dường như đang lung lay.
Cơm nước xong, Diệp Phàm đứng dậy định rửa chén, mẹ cô lại đứng lên ngăn cô: “Con rửa chén làm gì? Để đấy mẹ rửa!”
“Mẹ, con ăn no rồi, vận động một chút cũng tốt.”
“Con ăn no không có việc gì làm thì nói chuyện với tiểu Mạt đi. Đừng ở đây làmvướng tay vướng chân mẹ nữa. Lãng phí nước, lại lãng phínước rửa chén, sau đó mẹ còn phải rửa lại lần nữa. Bây giờ giá cả leo cao lắm à! Con không ngại mệt, nhưng mà mẹ vẫn còn thương cho đống chén bát của mẹ!”
Nói một tràng, làm Diệp Phàm có phần buồn bực: con nói mẹ cái này, sao mẹ không giữ lại cho con gái chút mặt mũi nào vậy? Tháng sau nhận lương, con mua cho mẹ một thùng nước rửa chén còn không được sao? Diệp Phàm oán thầm, xoay người vừa hay nhìn thấy Mạt Thông. Giỏi lắm, anh ta đang đứng đằng kia tay bụm miệng, chính là cười nhạo cô đó.
Cười cái gì mà cười? Diệp Phàm tức giận trừng mắt với anh ta. Cô lại thấy điệu bộ của ba cô, dường như lại muốn lấy cuốn album để dưới đáy rương trong nhà ra nữa đấy chứ? Cuốn album đó hình như có mấy tấm hình cô mặc quần yếm lúc nhỏ phải không? Ôi trời ơi! Còn có một tấm chụp lúc cô hơn ba tuổi, hoàn toàn trần truồng khi mẹ cô mang cô đi tắm mà!
Sắc mặt Diệp Phàm trắng nhợt, vội vàng nói: “Con muốn đi siêu thị mua ít đồ.” Đang nói, mà cô cố ý lườm Mạt Thông, ám thị rằng: Anh còn có nhân tính thì đứng dậy đi theo tôi, theo bà đây đi ra ngoài nhanh, bằng không tảng đá sẽ tìm đến chiếc BMW của anh đấy.
Mạt Thông thiếu chút nữa vì ánh mắt tàn bạo kia của cô mà bật cười thành tiếng, cố lấy lại bình tĩnh, đứng lên nói: “Để anh đưa em đi.”