Hát Tình Ca Cho Em

Chương 22:




Diệp Phàm không ngờ Đoàn Diệc Phong đúng là không đi tàu lượn siêu tốc được. Cô bỗng chốc lúng ta lúng túng không biết nên làm thế nào. Sang dìu anh đi, sợ là sẽ đả kích đến lòng tự trọng đàn ông của anh. Không dìu anh đi, lại sợ anh nhấc chân không nổi.
Ngay sau đó, Đoàn Diệc Phong tự mình ra khỏi ghế ngồi, gật đầu với Diệp Phàm, sắc mặt vẫn còn khó coi.
“Ba, ba ơi, con muốn đi vòng đu quay!” Đoàn Dự lại bắt đầu vui đùa ầm ĩ.
Diệp Phàm lúc này nhanh trí, vội nói: “Tiểu Dự, chúng ta đi ăn trước có được không, cô đói bụng.”
Hứng thú của cậu bé bị cắt đứt, hiển nhiên có chút thất vọng. Cậu nhìn Diệp Phàm, lại quay nhìn vòng đu quay phía xa xa. Cậu thu lại ánh mắt lưu luyến không rời, sau đó lại tươi cười: “Được ạ, con muốn ăn kem tươi.”
Vừa nghe cậu bé hùng dũng mở miệng, Diệp Phàm như trút được gánh nặng. Cô cười híp mắt nắm tay cậu bé. Lúc này đừng nói là kem tươi, cho dù cậu nhóc Đoàn Dự này muốn ăn bào ngư vi cá, hai người họ cũng đồng ý.
Vừa đúng giữa trưa, chỗ ăn uống trong khu vui chơi kẻ ra người vào, vô cùng tấp nập, ngay cả một chỗ ngồi cũng không có. Đoàn Diệc Phong vừa mới đi tàu lượn siêu tốc xong, tất nhiên là không ổn rồi. Mặc dù anh không nói, nhưng rõ ràng anh trở nên trầm mặc hơn nhiều. Càng đừng nhắc đến cậu bé, cậu chỉ để ý đến việc ăn kem. Hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi.
Trong tình cảnh này, Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy đến phiên mình nên ra tay rồi. Không phải chỉ là cướp chỗ ngồi thôi sao? Cái này có gì khó chứ? Cô quay đầu nói với hai cha con: “Hai cha con đợi ở đây, cô đi tìm chỗ nhé!” Dứt lời, cô không quay đầu lại mà chạy ào vào trong đám người.
Nói đến đây cũng khéo thật, Diệp Phàm nhắm trúng ngay một chỗ trống. Cô vội vàng tiến lên, mắt thấy sẽ chiếm được chỗ, ai ngờ bên cạnh lại có một phụ nữ trung niên bỗng nhiên lao ra, hung hăng hất phải Diệp Phàm đang định chiếm chỗ. Cơ thể nhỏ bé của Diệp Phàm bị bên kia va chạm, cả người thiếu chút nữa văng ra. Đợi đến lúc hồi phục lại tinh thần, tìm chỗ trống kia, thì đã bị người phụ nữ kia giành mất.
Hoàn cảnh này, Diệp Phàm loáng cái đã nổi giận.
“Này, sao chị lại không nói đạo lý thế?” Diệp Phàm tiến lên nói phải trái.
Cô lại không ngờ, đối phương mở miệng còn gay gắt hơn cả cô: “Cái gì mà không nói đạo lý? Chỗ này là của cô sao? Trên đó có đánh dấu tên của cô sao? Ai có bản lĩnh thì người đó cướp được, không cướp được thì đừng có oán trách người khác. Làm cho người ta tưởng tôi bắt nạt cô!”
Diệp Phàm chưa từng gặp người nào có bộ dạng thế này, bỗng chốc ngây người. Một lúc sau cô mới phát ra được một câu: “Vậy chị đụng tôi để làm chi?”
“Tôi đụng cô hồi nào? Cô thấy sao? Có ai nhìn thấy không? Cô gái trẻ à, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy. Bắt trộm phải thấy tang vật, bắt gian phải bắt tại giường…”
Giọng của người phụ nữ này tương đối lớn, chốc lát đã khiến nhưng người chung quanh cười ồ lên. Sắc mặt của Diệp Phàm đã đỏ bừng, nhưng không thể phản bác. Ngay lúc đó, cô cảm thấy có gì đó đang kéo váy của cô, vừa cúi đầu nhìn, đã thấy Đoàn Dự chớp mắt nhìn cô: “Cô ơi, ba ở chỗ kia.” Ngón tay múp míp của cậu bé chỉ về một hướng, Diệp Phàm ngước mắt nhìn đã trợn tròn mắt. Đoàn Diệc Phong chẳng biết từ khi nào đã chiếm được chỗ, đang chờ cô sang đó.
Vốn định mỹ nhân cứu anh hùng, dè đâu ngược lại. Mỹ nhân là cô đây không cướp được chỗ lại còn bị người ta cười nhạo một phen, thật là mất mặt quá đi!
Diệp Phàm cảm thấy mất mát, kéo Đoàn Dự sang kia. Trùng hợp sao người phụ nữ phía sau lại không có ý buông tha cho cô, tiếp tục làm ồn ở đằng đó: “Bây giờ có một số cô gái à, còn trẻ mà đã thích làm mẹ kế của người ta, nghĩ rằng làm vợ bé thì không phải lo ăn lo mặc nữa…”
Khi những lời kia lọt vào tai của Diệp Phàm, cô thoáng cái đã dâng trào khí huyết, thiếu chút nữa nổi giận đùng đùng. Ngay thời khắc then chốt đó, Đoàn Dự không rõ chân tướng vừa vặn quay đầu lại: “Cô ơi, chúng ta đi nhanh lên đi. Không phải cô đói bụng sao? Ba con mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
Giọng nói thỏ thẻ nhẹ nhàng của cậu bé như một liều thuốc an thần, làm Diệp Phàm bỗng chốc bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù cô nuốt không trôi cơn giận này, thế nhưng làm ầm lên thì có ích gì chứ? Sẽ có nhiều người có suy nghĩ “cực phẩm” thế này, chẳng lẽ cô chạy đi tranh cãi với từng người một hay sao? Nghĩ như thế, cô không màng để ý đến người phụ nữ cứ lải nhải không ngớt, quay bước rời khỏi.
Quả nhiên Đoàn Diệc Phong mua rất nhiều đồ ăn. Nhìn khí sắc của anh cũng tốt hơn lúc nãy, gọi hai người ngồi xuống.
Qua giữa trưa một chút, cuối cùng họ cũng có chỗ ngồi. Diệp Phàm phấn chấn đến nỗi xém tí nữa muốn nằm úp lên mặt bàn. Đoàn Dự vẫn không có dấu hiệu mệt, ngồi trên ghế vẫn quay qua quay lại.
“Vừa rồi bên kia không sao chứ?” Đoàn Diệc Phong hỏi Diệp Phàm.
Diệp Phàm vội vàng lắc đầu: “Không sao ạ. Chị kia không biết phải trái, tôi mặc kệ chị ta.” Nói xong, cô lại nhìn Đoàn Diệc Phong, thử hỏi một câu: “À, việc đó… Anh vẫn ổn chứ?”
Đoàn Diệc Phong đương nhiên biết cô nói đến chuyện gì, khẽ gật đầu. Anh đưa mắt nhìn Đoàn Dự đang tự chơi một mình, đưa ngón tay lên môi, làm động tác giữ im lặng với Diệp Phàm.
Xem ra ông bố này có lẽ cũng sợ mất hình tượng vĩ đại trước mặt con trai, sợ con trai biết mình không đi được tàu lượn siêu tốc. Diệp Phàm chợt cảm thấy người đàn ông lúc nào cũng bình thản trước mặt cũng có một bộ mặt đáng yêu như vậy. Bộ mặt không vui ban nãy đã bị quét sạch, cô lén nhoẻn miệng cười.
Ăn xong bữa trưa, những mệt nhọc buổi sáng đã tiêu tan đi phân nửa. Diệp Phàm vốn đang phân vân không biết lát nữa phải khuyên Đoàn Dự không đi vòng quay như thế nào, lại không ngờ cậu bé đã thay đổi. Cậu bé không thích mấy trò chơi kích thích nữa, mà bắt đầu cảm thấy hứng thú với mấy trò nhẹ nhàng hơn. Mà những trò này, đương nhiên không làm khó Đoàn Diệc Phong.
“Ba, ba ơi, con muốn con gấu bông kia!”
“Ba, ba ơi, con muốn chuột Mickey!”
“Ba, ba ơi, con muốn hươu cao cổ!”

Lúc Diệp Phàm nghe hai chữ “ba ơi” này sắp thành ảo giác, cậu bé kia bỗng nhiên kéo tay Diệp Phàm nói: “Cô ơi, con muốn đi WC.”
Diệp Phàm thiếu chút nữa giật bắn người. Cậu nhóc này còn biết dùng ai vào việc gì nữa cơ, biết đi WC thì nên gọi cô.
“Đi thôi, cô dẫn con đi.”
“Ba ơi, ba ở đây trông coi tiểu Bạch, tiểu Hoa, còn có tiểu Hắc nha!” Kungfu ghê thật, mới một lát mà những chú gấu bông này cũng được cậu bé đặt tên hết rồi. Diệp Phàm thực sự dở khóc dở cười.
Còn nữa, cái công viên trò chơi này thiết kế cực kỳ không có tình người gì cả. Diệp Phàm dẫn Đoàn Dự đi tìm toilet một lúc lâu, đến khi tìm thấy WC thì phát hiện bên ngoài cửa đang có một hàng dài đang đợi.
“Mẹ, mẹ ơi, con muốn uống trà sữa!”
“Uống trà sữa cái con khỉ!”
Đoạn đối thoại quen thuộc lại vang lên, Diệp Phàm quay đầu lại liền thấy cặp mẹ con gặp hồi sáng ở cổng ra vào. Cậu bé kia lại bĩu môi, vẻ mặt không vui.
“A, là cái cô hồi sáng kìa!” Đoàn Dự nhanh chóng nhận ra hai người bọn họ.
Đối phương nghe thấy thế cũng ngẩng đầu lên nhìn. Sắc mặtcủa bà mẹ trẻthoáng cái đã trở nên kỳ quái: “Ha ha, thậttrùng hợp à.”
“Đúng vậy, chỗ này thật là đông.” Diệp Phàm cười nói.
“Mồng một tháng năm mà, đều là như vậy.”
Hai người họ rất nhanh đã không còn gì để nói tiếp, chỉ im lặng xếp hàng. Ngược lại, hai cậu nhóc đã bắt đầu thân thiết, chơi đùa với nhau.
Diệp Phàm thương thay cho cậu bé Đoàn Dự này, cậu chỉ cần có người thân bên cạnh thì tính cách trở nên cởi mở hơn rất nhiều, trong lòng cô không kìm được thấy ngọt ngào hơn. Cô nghĩ bản thân mình cuối cùng cũng có ích, có thể bù đắp một phần tâm hồn bị tổn thương của cậu bé này. Cô nhớ tới bộ dạng cậu khóc thút thít trong lòng cô ngày đó, thật sự khiến người ta không đành lòng.
“Em gái này, có câu này chị không biết có nên nói hay không?”
“Sao vậy ạ?” Diệp Phàm ngẩn người.
“Cậu bé này, không phải con em đúng không?”
Diệp Phàm không ngờ chị ta lại hỏi như vậy, gật đầu: “Vâng.”
“Vậy ba của cậu bé này là bạn trai của em?”
Diệp Phàm không biết chị ta muốn nói gì, định xua tay phủ định. Cô lại nghĩ đến người phụ nữ hùng hổ chửi mát vừa nãy, trong lòng có đôi chút ngột ngạt. Trên đời này có nhiều người nhàn rỗi thích quản chuyện của người khác như vậy sao? Cô thích ở với ai, đối phương là người như thế nào, bọn họ muốn chỉ chỉ trỏ trỏ để làm gì? Lẽ nào nếu đổi lại, cô gặp gỡ với một người đàn ông cùng tuổi, thì có thể đảm bảo sẽ hạnh phúc hay sao?
Cô vừa nghĩ như thế, nên cứ đứng immặc nhận.
Lại không ngờ rằng, sắc mặt của bà mẹ trẻ ấy càng thêm bối rối hơn: “Em gái à, không phải là chị cố ý nhắm vào em. Nhưng em hãy còn trẻ, không nên vì một người đàn ông đã từng kết hôn mà chôn vùi hạnh phúc của mình. Huống hồ anh ta còn có con trai. Cậu bé này bây giờ vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên xememnhư mẹ. Đợi đến khi nó có chủ kiến của mình, chưa biết nó sẽđối đãi với em thếnào đâu…”
Chị ta nói rất nhỏ nhẹ, nhưng Diệp Phàm thoáng cái đã bốc hỏa. Nhịn lâu như vậy, cô thật sự không nhịn được nữa.
“Cô này, tôi yêu đương với ai thì có liên quan gì đến cô hả?” Biểu tình của cô vô cùng lạnh lùng.
Người phụ nữ ngẩn người, không nghĩ tới Diệp Phàm lại đáp trả lòng tốt nhắc nhở của chị ta như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người. Một lúc sau chị ta mới lấy lại tinh thần, mắng một câu: “Tốt bụng mà không được báo đáp.” Nói xong chị ta kéo con trai bỏ đi, ngay cả đi WC cũng không thèm.
“Mẹ ơi.” Đoàn Dự ở bên cạnh, nhận thấy bầu không khí không hay, liền kéo váy Diệp Phàm hỏi: “Cái cô kia bị sao vậy ạ?”
“Không có gì đâu.” Diệp Phàm ngoài mặt nói như vậy, nhưng trong lòng lửa giận cuộn trào, không kìm nén được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.