Lúc Mã Ly nhận được điện thoại của Diệp Phàm, cô đang nằm trên giường vừa đắp mặt nạ dưa leo, một mặt thiêm thiếp ngủ. Điện thoại reo làm cô giật mình, dưa leo trên mặt cô rớt hết phân nửa.
“Nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì ngày mai cậu phải chịu trách nhiệm bồi thường cho tớ hai ký dưa leo đó!” Mã Ly nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Phàm qua điện thoại.
“Được.” Đầu dây bên kia, Diệp Phàm lại bất ngờ không thèm cò kè mặc cả với cô.
Mã Ly mơ hồ cảm thấy Diệp Phàm có chỗ nào đó không ổn: “Cậu sao vậy?”
“Tớ nói này, cậu đừng có kích động nha.”
“Ừ.”
“Tớ bày tỏ với ông chú đó rồi…”
“Cái gì?!” Mã Ly hét ầm lên, một nửa dưa leo còn lại trên mặt cũng rớt sạch sẽ. Cô cũng không màng đến chúng, vội vã hỏi: “Kết quả thế nào? Chú đó phản ứng ra sao? Nói mau, nói mau lên, phải thật chi tiết! Càng cụ thể càng tốt!”
“Bị từ chối rồi…”
Một câu nói thôi mà đã làm bầu nhiệt huyết sôi sùng sục của Mã Ly bị dội gáo nước lạnh. Cô ngây người một lát: “Có nói gì nữa không?”
“Không có.” Diệp Phàm rầu rĩ nói.
“Có luôn miệng nói xin lỗi không?”
“Không.”
“Đ** m*.” Mã Ly phun ra một câu chửi thề, bắt đầu hùng hùng hổ hổ nói, “Biết ngay tên kia chẳng phải là người đàn ông tốt đẹp gì cho cam. Hắn ta đang chơi đùa với cậu thôi. Cái loại tình trường lão luyện này, dạng phụ nữ nào mà chưa gặp qua. Thấy cậu đơn thuần nên muốn chơi đùa vui vẻ chút thôi, kết quả phát hiện không hợp khẩu vị nên đá một cước đi luôn…”
“Ly Ly… Ly Ly à!” Diệp Phàm kêu vài lần, mới làm ngừng lại cơn giận dữ của Mã Ly, “Thật ra anh ấy không phải như cậu nói. Có thể… Có thể chúng tớ thật sự không hợp nhau.”
“Xí xí! Cậu bây giờ còn rảnh rỗi nói tốt cho hắn ta à! Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, Trên đời này làm gì có người kêu gào rằng tôi không lừa gạt người khác không? Cậu đó, là loại người ngu ngốc điển hình bị người ta đem đi bán còn đưa cho người ta tiền! Biết không hả? Đúng rồi!” Mã Ly bỗng nhiên ý thức được điều gì, liền hỏi: “Không phải cậu đã cho người ta chiếm tiện nghi rồi chứ?”
Diệp Phàm nhất thời không phản ứng kịp: “Tiện nghi gì chứ?”
“Chính là cho người ta sờ soạng, hay là hôn, hay…”
Mã Ly càng nói càng lố, Diệp Phàm vội vàng cắt ngang: “Dừng lại! Cậu nghĩ đi đâu vậy. Chúng tớ chưa làm cái gì cả…”
“Tuyệt! Diệp Phàm à, cậu giỏi ha!” Mã Ly nổi giận trong chớp mắt: “Sao tớ nghe giọng điệu của cậu giống như người ta không làm gì với cậu, nên cậu rất thất vọng à? Tớ nói cậu nghe, trước tớ không ngăn cản cậu là vì thấy cậu thật sự rất thích người ta. Bây giờ thì hay rồi, người ta không thích cậu, tất cả đều vui vẻ. Van xin cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa! Anh ta hơn cậu mười tuổi, lúc người ta đến trường, cậu còn chưa tự đi tiểu được. Lúc người ta xem phim con heo, cậu vẫn còn đang xem Doremon à. Lúc người ta có con trai, cậu ngay cả đứa nhỏ từ chỗ nào chui ra còn không biết nữa là! Ngoại trừ việc anh ta là đàn ông, cậu là đàn bà ra thì các cậu có điểm nào sánh đôi với nhau?
“Em đang nói chuyện điện thoại với ai thế?” Thẩm Kiều chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm đi ra từ phòng tắm. Anh ta không chút khách khí ngồi xuống phía kia chiếc giường, đưa tay vòng qua ôm chặt eo của Mã Ly. Nhân tiện anh ta trắng trợn hôn lên cổ của cô, dùng hàm răng khẽ cắn vành tai cô.
Nghe được đầu bên kia điện thoại bỗng có âm thanh kỳ quái, Diệp Phàm nhất thời không kịp phản ứng: “Ly Ly, cậu sao vậy?”
“À… Tớ… Á!” Âm thanh của Mã My bên kia càng ngày càng kỳ quái.
“Mã Ly, cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì, tớ cúp máy trước nha. Có chuyện gì mai nói tiếp.” Mã Ly vội vàng ngắt điện thoại. Tay của Thẩm Kiều đã chui vào trong áo ngủ của cô.
“Lại là cô bạn kia của em à?” Thẩm công tử hiển nhiên cảm thấy không vui với việc vào lúc này còn có người gọi điện thoại quấy rầy, đôi mắt hoa đào hơi cong lên.
“Ừ…” Mã Ly mở miệng, giọng nói quyến rũ khác thường, hai má đã ửng đỏ.
Thẩm Kiều khinh thường hừ một cái: “Lại là vấn đề tình cảm của cô bạn kia sao? Giải quyết như vậy, không phải càng trực tiếp hơn sao…”
Khóe môi anh ta nhếch lên, lời nói không vào tai Mã Ly đang bận rên rỉ đứt quãng.
Đầu này, Mã Ly đang cùng người nào đó triền miên không dứt. Bên này Diệp Phàm bị ngắt điện thoại một cách khó hiểu. Cô thật lâu sau mới hiểu ra mà phản ứng được, vẻ mặt chợt đỏ bừng.
Dâm phụ kia, không cần phải vừa nói chuyện điện thoại với cô vừa làm cái chuyện đó chứ? Quả thực rõ như ban ngày mà, kích thích cô máu chảy đầm đìa đây mà! Cô cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là “Khô hạn cũng chết, mà lũ lụt cũng chết” mà. Với tình trạng của cô hiện nay, thì thuộc về diện khô hạn thiếu nước chỉ còn lại da bọc xương thôi, sao mà thảm thế này!
Diệp Phàm căm hận ném điện thoại sang một bên, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ, ném tất cả những gì không nên nhớ ra khỏi đầu.
Tiếc thay cô vừa mới nhắm mắt, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng xảy ra trong xe vào buổi tối hôm nay, Đoàn Diệc Phong nói: “Đúng vậy. Tôi bây giờ chỉ cần có tiểu Dự là đủ rồi.”
Chỉ cần có một mình tiểu Dự là đủ rồi? Vì vậy cái câu cô lấy hết dũng khí để nói ra kia bị anh lơ đẹp. Chỉ cần tiểu Dự, chỉ cần con trai, về phần cô… Cô quả nhiên là tự mình đa tình rồi!
Nghĩ thế, lòng Diệp Phàm khó chịu không thôi.
Không ngờ cô sống đến hai mươi bốn tuổi đời, lần đầu lấy hết dũng khí để tỏ tình với người khác, kết quả lại là như vậy. Ít nhất cũng phải dao động một chút chứ? Cứ vậy mà dứt khoát không đếm xỉa gì đến cô thì phải nghĩ thế nào đây? Lẽ nào, trong mắt Đoàn Diệc Phong, thật sự chỉ xem cô là một cô em gái thôi sao?
Vậy anh kể với tôi nhiều chuyện như vậy để làm gì...!
Diệp Phàm phiền muộn ôm gối lăn qua lăn lại trên giường cả đêm.
Đêm nay, cũng có một người không dễ chịu như thế.
Đoàn Diệc Phong ngồi trong phòng thư tư nhân của anh, một đêm không chợp mắt. Những nhạc phổ vốn cũng được rồi, đâu cần phải chỉnh lại giờ nằm tán loạn trên bàn làm việc, giấy trắng mực đen, không có lấy nửa điểm vừa mắt.
Anh cảm thấy không có tâm trạng.
Là một người làm âm nhạc, tình cảnh này vốn là chuyện thường gặp phải. Thế nhưng giống như anh bây giờ, cáu kỉnh đến độ ngay cả một đoạn nhạc cũng không xem nổi, thật sự rất hiếm thấy.
Anh cảm thấy lòng của mình rối loạn, bị cô gái ngồi trong xe anh, nơm nớp lo sợ dò xét thái độ của anh kia quấy rối. Nếu như nói, trước đó vài ngày anh có thể dùng lý do “bởi vì hai cô ấy có chút giống nhau, cho nên mới không kìm được lòng mà nảy sinh cảm tình với cô” để lừa dối chính mình. Nhưng bây giờ, điều đó đã hoàn toàn vô ích rồi.
Trước đó không lâu, cũng trong chiếc xe đó, anh phát hiện trên người cô gái này nào có giống người nào đó. Có thể cô và mẹ của Đoàn Dự đều xinh đẹp, lương thiện, luôn tràn đầy lạc quan đối với cuộc sống. Nhưng các cô ấy dù sao cũng là hai cá thể khác nhau. Diệp Phàm đối với tình cảm càng nhạy cảm, càng yếu đuối, lúc gặp chuyện cũng càng kích động hơn nhiều.
Chính xác mà nói, Đoàn Diệc Phong càng hiểu nhiều về cô gái này, lại càng phát hiện điểm đặc biệt của cô. Đến tột cùng vì sao anh lại có cảm tình với cô? Chỉ bởi vì cô giống Thanh Ngôn, hay bởi vì cô là chính cô.
Suy nghĩ như vậy cả đêm, thời gian trôi nhanh đến sáng sớm ngày hôm sau, người đại diện gọi điện thoại đến.
Có một công tác quan trọng ở nước ngoài không có kế hoạch trước bỗng đột nhiên xuất hiện trong lịch trình. Anh cần lập tức đến sân bay, để đi Nhật Bản.
Có lẽ nên xuất ngoại để tĩnh tâm một chút cũng hay.
Sau khi dặn dò việc chăm sóc con trai xong, Đoàn Diệc Phong xách hàng lý, vội vã đến sân bay.
Mặc kệ mọi người có cam tâm hay không, ngày nghỉ vẫn vô tình trôi qua,
Khi Diệp Phàm mang hai bọng mắt thật lớn xuất hiện ở nơi làm việc, khuôn mặt chán chường của cô và vẻ mặt hồng hào phơi phới của Mã Ly hình thành hai mảnh đối lập rõ ràng. Thế nên các đồng nghiệp đều sang an ủi.
“Diệp tử, ngày nghỉ sao lại chơi điên cuồng như thế? Phải chú ý sức khỏe nha!”
“Cho nên chị nói này, cô gái trẻ như em không nên thức khuya. Đừng ỷ em bây giờ còn trẻ nên không sao, chờ đến khi em qua hai mươi lăm tuổi xem, nhan sắc tàn phai như bà già cho xem!”
…
“Xí xí xí! Gì mà hai mươi lăm tuổi? Em và Diệp tử chỉ mới có hai mươi bốn tuổi thôi, còn trẻ chán!” Mã Ly vọt sang, ánh mắtl ong lanh chớp chớp nhìn Diệp Phàm.
“Diệp tử, cậu không sao chứ?” Mã Ly cười tươi làm như không có chuyện gì đáng lo.
Không thể nào! Tối ngày hôm đó cô nói hôm sau sẽ cùng tâm sự với người ta, kết quả là bị Thẩm công tử dốc sức lấy sắc dụ dỗ, sau một lúc cô lập tức đầu hàng. Sang hôm sau thì vứt Diệp Phàm sang một bên không màng để ý đến, theo chân người yêu đi ngắm biển. Mãi đến ngày hôm nay hấp thu đủ tinh khí trở về, mới phát hiện bản thân mình đã làm một việc cầm thú trọng sắc khinh bạn. Sao có thể không chột dạ cơ chứ?
“Không sao…” Diệp Phàm mệt mỏi nói.
“Vậy mà còn nói không sao à?” Mã Ly nóng nảy, cầm lấy tay Diệp Phàm, “Diệp tử à, chị đây xin lỗi em, là chị em tốt, bạn bè tốt, chị không nên thấy sắc quên bạn, không nên đi chơi một mình mà không mang em theo! Cho nên chị quyết định rồi!”
“Chị muốn chơi 2P [1]?” Tiểu Lâm nhiều chuyện vểnh tai lắng nghe nãy giờ, bỗng hiểu hết, liền cười xấu xa.
[1] 2P: chỉ mối quan hệ giữa 2 nam 1 nữ, hoặc 2 nữ 1 nam, 2 công 1 thụ, 1 thụ 2 công… hay dùng trong thể loại truyện NP.
“Xí! Dung tục!” Mã Ly trợn mắt liếc cô, “2P có là gì? Muốn chơi thì phải chơi NP! Diệp tử, chị hôm nay dẫn em đi xem mắt tập thể!”
“Xem mắt tập thể?!” Không đợi Diệp Phàm kịp phản ứng, tiểu Lâm đã la lớn, “Mình cũng muốn đi!”
“Cái gì? Xem mắt tập thể! Chị cũng muốn tham gia!”
“Còn có tôi, tôi nữa!”
Cứ như vậy, vốn định hai người tham gia xem mắt tập thể. Sau khi tin tức lan tỏa, toàn bộ các cô gái trẻ chưa chồng cũng như các phụ nữ có chồng cá biệt có tâm tư bị lung lay trong thư viện tạo thành một đội quân đông đúc đi xem mắt tập thể. Họ quyết định sau khi tan tầm hôm nay sẽ đi chơi một phen.