Hát Tình Ca Cho Em

Chương 31:




Một đêm an giấc.
Lúc Diệp Phàm thức dậy, đã là chín giờ sáng ngày hôm sau. Phần giường bên cạnh trống không, rõ ràng là Đoàn Diệc Phong rời giường sớm hơn cô.
Thức dậy không nhìn thấy anh, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy hơi trống rỗng. Cô chợp mắt, từ trên giường chống người ngồi dậy.
Thắt lưng có chút đau, ám chỉ tối hôm qua có vận động kịch liệt, làm mặt cô không khỏi ửng đỏ. Ngay lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, Đoàn Diệc Phong ăn mặc chỉnh tề từ ngoài đi vào, trong tay cầm một cốc sữa bò nóng.
Diệp Phàm vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn trong trạng thái lơ mơ, thuận miệng hỏi: “Hôm nay là cuối tuần, anh cũng phải ra ngoài sao?”
Anh đưa cốc sữa bò cho cô, lại vươn tay vuốt mái tóc lộn xộn trên đầu cô, lúc này mới trả lời: “Anh mới từ ngoài về.”
Diệp Phàm nhận chiếc cốc, vừa đưa tới bên miệng uống, vừa tò mò hỏi: “Anh ra ngoài sớm vậy làm gì?”
“Đưa tiểu Dự về nhà bà ngoại… Coi chừng bỏng!”
“Á!” Diệp Phàm khẽ kêu một tiếng, đầu lưỡi thụt lại kịp nhưng vẫn bị bỏng. Cô nhất thời chỉ cảm thấy đầu lưỡi đau buốt, nóng rát, nước mắt cũng buộc phải chảy ra.
“Đã bảo em cẩn thận rồi, còn gấp như vậy.” Đoàn Diệc Phong vội đỡ lấy chiếc cốc trong tay cô, có phần chịu thua không biết làm sao.
Bị anh nói như thế, Diệp Phàm cảm thấy rất oan ức, nhìn anh với bộ dạng đáng thương: “Anh mắng oan em! Rõ ràng là anh nói quá chậm nên em mới có thể bị phỏng! Chẳng lẽ anh còn trông cậy vào một thiếu nữ yếu đuối vừa mới ngủ dậy như em có thần kinh phản xạ nhanh nhạy hơn một người đàn ông trưởng thành như anh sao?”
Những lời này vừa nói xong, Đoàn Diệc Phong liền phì cười: “Đúng vậy, đúng vậy. Là do anh nói quá chậm, là anh mắng oan em, thiếu nữ yếu đuối à!” Vừa nói, anh vừa giúp cô thổi nguội cốc sữa bò trong tay.
“Rõ ràng là thế mà.” Diệp Phàm được lợi, có chút đắc chí. Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, liền hỏi: “Đúng rồi, hôm nay là cuối tuần, sao anh lại đưa tiểu Dự về nhà ngoại sớm vậy?”
“Em đoán xem?” Anh cười cười, hỏi ngược lại.
Sặc… Cái này cũng phải đoán à? Cô lập tức choáng váng, sững sờ tại chỗ.
Ngay khi Diệp Phàm không biết trả lời ra sao, Đoàn Diệc Phong cầm cốc sữa bò đã được thổi nguội đưa đến trước mặt cô, “Để không làm phiền chúng ta đó…” Lúc anh nói những câu này, như cố ý hoặc như vô tình mà hà hơi bên tai cô. Hơi thở ấm áp xẹt qua vành tai cô, làm gò má đỏ cả lên.
Ý của anh là nói, trong ngày hôm nay chỉ có hai người họ bên nhau thôi sao?
Diệp Phàmcúi đầu, không dám nhìn vào ánhmắt lấp lánh ýcười của anh. Cô cầm cốc sữa đưa lên miệng uống. Sữa bòđược anh thổi nguội quả nhiên không nóng như vừa rồi. Dòng nước âm ấm theo cổ họng chảy xuống, sưởi ấm trái tim bé nhỏ. Cô nhịn không được cười thầm, khóe miệng cong lên còn dính tí sữa bên mép, giống như chú mèo con ăn vụng, vô cùng đáng yêu.
Đoàn Diệc Phong cầm lòng không đậu vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau đi vết sữa bên miệng của cô.
Ngón tay hơi khô ráp chạm vào khóe miệng, Diệp Phàm đang cầm cốc thoáng cái đã ngây người. Cô dùng đôi mắt trìu mến nhìn anh chằm chặp, bốn mắt giao nhau, Đoàn Diệc Phong không kìm được liền muốn đến gần để được hôn lên môi cô.
Ngay bước ngoặt quan trọng này, tiếng chuông điện thoại sát phong cảnh này bỗng nhiên vang lên: “Chủ nhân, có điện thoại gọi đến! Chủ nhân, có điện thoại gọi đến!... Sao còn chưa nhận điện thoại à? Mau mau tới nhận điện thoại đi! Nhận điện thoại đi!...” Âm thanh này thật quá khoa trương, Diệp Phàm lấy lại tinh thần trong nháy mắt. Cô lúng ta lúng túng đưa chiếc cốc trong tay cho Đoàn Diệc Phong, lục tìm trong túi xách một thôi một hồi, lúc đó mới tìm thấy điện thoại đã kêu réo cả buổi.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói hưng phấn của mẹ cô đã truyền tới: “Con gái à, bố mẹ sắp đến nhà ga rồi, con mau mau đến đón đi nha.”
Diệp Phàm lập tức choáng váng: “Mẹ, mẹ nói nhà ga gì cơ? Không phải nói ngày mai mới đáp máy bay về đây sao?”
“Máy bay gì hả? Đó là bố con nhất thời cao hứng thôi! Vé máy bay bây giờ mắc lắm à, ngồi tàu lửa cũng vậy thôi! Không nói nữa, đi chơi đã tổn thất muốn chết. Bố mẹ đại khái một tiếng nữa sẽ đến nơi, hành lý rất nhiều, con đến một tí nha! Còn nữa, đừng lãng phí tiền xe, ngồi xe công cộng đi, nghe không hả? Cúp máy đây!” Mẹ cô nói xong, ngắt điện thoại.
Quả nhiên là một người phụ nữ cần cù tiết kiệm, chăm lo cho gia đình kiểu mẫu à! Diệp Phàm cầm điện thoại, nửa cười nửa mếu.
“Sao vậy?” Đoàn Diệc Phong ở một bên lên tiếng hỏi.
“Mẹ em nói họ đang ở trên tàu lửa,cũng sắp đến nơi, bảo em ra đó đón họ.” Diệp Phàm nói thật.
“Cùng đi đi, anh để xe dưới lầu.”
“Không cần đâu!” Diệp Phàm vội vàng ngăn cản anh, vẻ mặt khó xử, “Việc này… Mẹ em vẫn chưa biết chuyện của chúng ta…”
Ánh mắt Đoàn Diệc Phong liền nặng nề, nhưng rất nhanh chóng khôi phục vẻ tươi cười, “Cũng đúng, anh đưa em đến nhà ga cũng được.”
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Tình trạng giao thông vào cuối tuần trong thành phố này tốt hơn nhiều so với những ngày trong tuần. Chỉ mất nửa tiếng, xe của Đoàn Diệc Phong đã chạy đến trước cửa nhà ga.
“Anh đi đây, em cẩn thận nhé.” Đoàn Diệc Phong vừa nói vừa khởi động xe.
“Dạ.” Diệp Phàm vẫy tay chào tạm biệt với anh, nhìn xe của anh chậm rãi rời khỏi, trong lòng có phần áy náy. Hạnh phúc là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác. Trước đây cô thuyết phục bản thân phải dũng cảm tiến lên, đến hôm nay hai người cuối cùng cũng ở bên nhau. Nhưng hai người không thể không đối mặt với rất nhiều vấn đề sẽ lũ lượt kéo đến. Mà vấn đề quan trọng nhất trước mắt đó là làm thế nào để đem chuyện hai người gặp gỡ báo với những người trong gia đình.
Có cha mẹ nào trên đời này sẽ bằng lòng đem con gái của mình gả cho một người đàn ông đã từng kết hôn lại còn có con trai? Càng đừng nói đến mẹ cô, người theo trường phái bảo thủ như vậy. Suy nghĩ thật lâu, Diệp Phàm không khỏi cảm thấy đau đầu. Song lúc này, phát thanh viên nhắc nhở đoàn tàu đang dừng trạm.
Hành khách mang theo hành lý lớn nhỏ lũ lượt kéo ra cửa. Diệp Phàm liếc mắt một cái đã thấy mẹ cô đang phất tay với cô. Còn nữa, đứng ở sau lưng của bà là ba cô kiêm phu khuân vác vận chuyển hành lý.
“Con đến rồi đây.” Diệp Phàm vội vàng đến giúp ba cô xách hành lý.
Ba cô lại oán giận: “Cầm gì chứ, có bao nhiêu đồ đạc đâu. Đều là tại bà à, gọi điện kêu con gái gì chứ. Hai chúng ta tự bắt xe về không được sao?”
“Tôi nhớ con gái của tôi không được sao? Vừa xuống tàu muốn nhìn thấy con gái không được sao? Lão già này, chỉ biết lắm điều, lải nhải dong dài.”
“Bà này!” Ba cô bên cạnh không còn lời nào để nói.
Diệp Phàm vui vẻ: “Được rồi, bố mẹ đừng cãi nhau. Con cũng đến rồi, nhanh về nhà thôi. Con đi bắt xe.”
“Ôi trời, con thật là một đứa trẻ lãng phí chỉ biết gọi xe. Đường này thuận tiện, ngồi xe buýt là được rồi!”
“Bà ngay cả cái này cũng muốn tiết kiệm. Sao bà không nói đi bộ về nhà luôn đi?”
“Cũng được. Coi như là rèn luyện sức khỏe!”

Diệp Phàm dở khóc dở cười, vội vã đi kêu xe. Lúc kéo mẹ cô lên xe tắc xi, mẹ cô vẫn còn càm ràm như trước. Bà nói về tiền xe rồi nói cái khác, nói đông nói tây, cuối cùng trọng tâm câu chuyện được chuyển dời lên người của con gái.
“Tiểu Phàm, con còn nhớ cu béo bên cạnh nhà bà ngoại không? Trước đây khi chúng ta còn ở quê, các con vẫn chơi cùng nhau đó.”
“Có chút ấn tượng ạ…”
“Con không biết đâu. Mẹ già lần này về quê, thấy cu béo kia một điểm cũng không béo nha. Cậu bé lớn lên nhìn cũng được, con thật sự nên về quê xem đi.”
“Phải không ạ?” Diệp Phàm cười khổ, biết mẹ cô trăm phần trăm lại muốn tìm đối tượng cho cô.
Quả nhiên, mẹ cô lấy điện thoại ra: “Mẹ còn chụp hình này. Con xem, đẹp trai đúng không? Con nhà người ta cũng chưa có bạn gái à. Mẹ còn lấy số khâu khâu của cậu ta đây…”
“Cái gì mà khâu khâu, cái này đọc là QQ![1] Vô văn hóa!” Ba cô ở bên cạnh chỉnh họng.
[1] QQ: mẹ Diệp Phàm đã đọc sai QQ thành khâu khâu.
“Ông đó, ông có văn hóa! Lúc đi học chỉ biết yêu sớm!”
“Có yêu sớm cũng là với bà mà!”
Hai ông bà già này thật đúng là… Diệp Phàm ngồi cạnh không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng cũng về đến nhà.
Về đến nhà được một lúc, tin nhắn của Đoàn Diệc Phong cũng chuyển tới: “Đón được chứ?”
“Dạ, đã về đến nhà rồi.”
“Vậy thì tốt rồi. Cuối tuần em ở nhà chơi với ba mẹ.”
“Hôm nay thật ngại quá. Hại anh phải ở nhà một mình.”
“Không sao, sau này còn nhiều cơ hội.”
Sau này… còn nhiều cơ hội? Sao cô lại cảm thấy như bị giở trò lưu manh vậy ta? Diệp Phàm hơi đỏ mặt, thì mẹ cô ở ngoài kêu lớn: “Tiểu Phàm, con nhanh ra đây dọn đồ đạc đi. Bà ngoại gửi cho con rất nhiều đồ ăn này!”
“Mẹ em gọi rồi, tối nói chuyện sau nhé.” Diệp Phàm vội vàng nhắn tin này, rồi bỏ điện thoại vào trong túi áo, đi ra ngoài.
Ba mẹ đã trở về, trong nhà náo nhiệt hơn rấtnhiều. Thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Trong chớp mắt, cuối tuần tươi đẹpđã trôi qua.
Buổi sáng đầu tuần mới, Mã Ly quả nhiên không đi làm. Trong lòng Diệp Phàm lo lắng không thôi, liền gọi điện hỏi thăm. Cô không ngờ lại là Thẩm Kiều nhận điện thoại, “Cô ấy đang ngủ, có việc gì không?” Giọng điệu của đối phương rất lạnh lùng, nhàn nhạt.
Diệp Phàm nhất thời nghẹn họng, rất lâu mới nói: “Cái này… Bạn ấy không đi làm, tôi gọi điện hỏi thăm một chút.”
“Cô ấy ổn, còn chuyện gì nữa không?”
“À… Không có.”
Vừa dứt lời, “tạch”, đối phương đã không khách sáo cúp điện thoại.
Cái thái độ gì đây chứ! Diệp Phàm cầm điện thoại ngẩn ngơ một lát, có phần buồn bực.
Vào lúc này, đồng nghiệp tiểu Lâm bỗng nhiên thần thần bí bí đến gần, “Diệp tử, Diệp tử. Có phải cô gọi điện thoại cho Mã Ly không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Cô ấy có nói gì không?”
Tính nhiều chuyện của tiểu Lâm có tiếng ở đây, không ai là không biết. Để tránh phiền phức, Diệp Phàm cố ý nói: “Không có à, bạn ấy thấy không khỏe, nên ở nhà nghỉ vài ngày là được rồi.”
“Phải không đó? Hôm đó mình thấy cô ấy đi ra từ phòng chủ nhiệm Hoàng rồi ngây người rất lâu, hình như đã xảy ra chuyện gì đó!” Tiểu Lâm không cam tâm nói.
Lúc này, một đồng nghiệp khá lớn tuổi khác cũng sang đây hóng chuyện: “Chuyện này các em không biết đâu, tiểu Mã em ấy gặp một đối tượng, người lớn của đối tượng đó không đồng ý, còn đến đây tìm lãnh đạo của chúng ta làm ầm ĩ cả lên đó!”
“Khoa trương như vậy sao?” Tiểu Lâm kinh ngạc há lớn miệng, “Diệp tử, cô và Mã Ly có quan hệ tốt như thế, cô ấy không nói gì với cô à?”
Diệp Phàm không ngờ chuyện của Mã Ly đã lan truyền rộng như vậy, nhất thời có chút sốt ruột: “Mấy thứ vớ vẩn gì vậy chứ! Các chị nghe tin tức này ở đâu, tôi không biết gì đâu.” Diệp Phàm vừa nói, vừa cầm đồ đạc vào phòng đọc sách.
Sau lưng, hai người kia vẫn còn đang tiếp tục bàn luận: “Không có lửa thì sao có khói, không làm ra thì làm sao có chuyện như vậy chứ!”
“Thanh niên bây giờ thật không biết điều, dù tìm đối tượng bừa bãi, thì cũng nên thương lượng với ba mẹ trong nhà trước.”
“Đúng vậy…”
Cả ngày làm việc, Diệp Phàm vì chuyện của Mã Ly mà tâm trạng bất ổn. Không chỉ vì lo lắng cho cô ấy, mà cô cũng lo lắng cho chính mình. Thực ra trong lòng cô rất rõ, tình hình hiện tại của cô cũng không tốt hơn là bao so với Mã Ly. Giấy dù sao cũng không gói được lửa,chỉ cần cô và Đoàn Diệc Phong vẫn tiếp tục gặp gỡ, một ngày nào đó cũng phải đối mặt với vấn đề giống như của Mã Ly.
Diệp Phàm phải tìm một cơ hội ngả bài với ba mẹ cô. Cô trăn trở rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.