Hát Tình Ca Cho Em

Chương 40:




Chương 40
Trọn một đêm, Diệp Phàm chưa từng chợp mắt. Cô muốn xuống lầu tìm Đoàn Diệc Phong, thế nhưng cha cô luôn luôn đi qua đi lại trước cửa phòng, xem tình hình của cô. Cô muốn gọi điện, nhưng điện thoại di dộng đã bị cha mẹ cô tịch thu, bảo cô tự suy nghĩ lại cho tốt.
Suy nghĩ? Cô còn có thể suy nghĩ được gì nữa đây? Thái độ của cha mẹ đều đã rõ ràng như vậy, muốn cô suy nghĩ chẳng qua chính là làm sao chia tay anh. Song đối với Diệp Phàm của hiện tại mà nói, cô biết mình đã không thể rời xa Đoàn Diệc Phong nữa rồi…
Cô cảm thấy rất đau khổ, giống như có hai luồng sức mạnh xé trái tim cô ra làm hai mảnh. Sự buồn bực thấm đậm trong từng hơi thở của cô. Cô muốn khóc cũng không ra. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Đoàn Diệc Phong bây giờ đang ở dưới lầu chờ đợi cô, khiến cô được an ủi phần nào. Anh đang ở rất gần cô, im lặng truyền sức mạnh cho cô.
Cô cứ chật vật như vậy tròn một đêm. Khi tia sáng đầu tiên lóe lên ở hướng đông, bên ngoài phòng cuối cùng cũng không còn tiếng bước chân.
Diệp Phàm đoán chừng cha mẹ cô canh cả một đêm như vậy, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi, mắt cũng cay xè. Cô muốn ra ngoài hít thở không khí. Cửa vừa mới mở ra, cô liền thấy Diệp Viên Triêu ngồi trước cửa phòng như một ông thần giữ cửa. Hóa ra ba cô không đi ngủ, mà là rinh chiếc ghế sang đây, quyết định ngồi ì trước cửa phòng của cô luôn.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, nhất thời có chút chột dạ.
Diệp Viên Triêu không mắng con gái, chỉ hỏi: “Đã nghĩ thông suốt chưa?”
Diệp Phàm trầm mặc một lúc, không dám nhìn thẳng vào mắt của cha.
Thấy con gái như vậy, đôi mắt đầy tơ máu của Diệp Viên Triêu liền tối hẳn đi. Ông bất đắc dĩ lắc đầu, miệng thì thào: “Con gái lớn không giữ được, con gái lớn không giữ được mà…”
Diệp Phàm cũng cay mũi, đôi mắt thoáng cái đỏ au: “Ba, ba đừng nói như vậy.”
Diệp Viên Triêu lắc đầu, từ ghế đứng dậy, đưa tay vẫy gọi con gái, “Diệp tử, con sang đây.”
Diệp Phàmkhông biếtcha cô địnhlàmgì, có chút thấpthỏm mà bước tới. Cô vừa đến trước mặt ba, còn chưa đứng vững, đã nghe “bốp” một cái. Sau đó, bên má trái đau rát cả lên.
Cha cô đánh cô.
Từ nhỏ đến lớn, người cha của cô ngay cả mắng chửi cô cũng không nỡ, vậy mà lại cho cô một cái bạt tai!
Diệp Phàm hoàn toàn sửng sốt, không cảm thấy đau, cũng không muốn khóc,chỉ là đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
Diệp Viên Triêu một tay nắm tay con gái, kéo cô đến trước cửa sổ. Ông vén rèm cửa sổ lên, ánh sáng ban mai đâm thẳng vào mắt Diệp Phàm, cô nhất thời không mở mắt được.
“Con xem đi!” Diệp Viên Triêu kéo cửa sổ, chỉ xuống dưới lầu, “Con nhìn rõ rồi chứ! Đó chính là người đàn ông mà chính miệng con đã nói là con yêu anh ta, anh ta cũng yêu con đấy. Con nhìn đi, bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Diệp Phàm còn chưa hoàn hồn sau cái tát kia, lại thấy ánh dương trời lờ mờ khá chói mắt. Bên dưới ngọn đèn đường dưới lầu nhà họ, người cô vẫn tưởng tượng ở đó giúp cô truyền sức mạnh tinh thần cả đêm, kể cả chiếc xe của anh, tất cả đều không thấy đâu, dưới lầu trống không.
Trái tim cô bỗng nhiên bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rồi không lưu tình chút nào vứt bỏ, rơi phịch xuống đất.
Nước mắt nín nhịn cả đêm, cứ như vậy mà bất chấp tuôn rơi.
Cô chợt nhớ đến tối hôm qua ở bãi đỗ xe, nhớ đến bức hình của mẹ Đoàn Dự trên màn hình điện thoại của Đoàn Diệc Phong. Một cảm giác đau khổ không hình không dạng nhanh chóng trào ra, lan ra khắp cơ thể.
Cô nói trong nước mắt: “Cõ lẽ anh ấy… có lẽ trong nhà có chuyện…”
“Con tự nhìn mình đi, đến con cũng không tin lời con nói!” Diệp Viên Triêu nói trúng tim đen của cô.
“Thật sự, anh ấy… công việc của anh ấy rất bận rộn. Hơn nữa, con của anh ấy có lẽ… có thể có chuyện cũng không chừng… Ba trả điện thoại cho con, con gọi hỏi anh ấy!” Cô khóc nức nở, giọng nói rối loạn.
“Con gái!” Cha cô bình tĩnh nhìn cô. “Con tỉnh táo lại đi! Người ta căn bản không hề nghiêm túc! Chẳng qua là thấy con trẻ trung xinh đẹp, muốn chơi đùa một chút mà thôi. Sao con còn không hiểu hả? Con gái ơi là con gái, con thật sự muốn ba già này tức chết mà…” Diệp Viên Triêu nặng nề than thở, giống như trong thời gian ngắn đã già đi rất nhiều.
Diệp Phàm cuối cùng không nhịn được nữa, khóc òa lên.
Quả nhiên, Đoàn Diệc Phong chưa từng gọi đến một cuộc điện thoại nào, không hề có tin tức, giống như bốc hơi khỏi thế giới này. Những lời tỏ tình âu yếm vẫn còn vang vọng bên tai. Nhưng cái con người nói ra những lời đó, trong lúc cô cần anh nhất, lại biến mất tăm mất dạng.
Diệp Phàm đúng là không biết bản thân cô đã làm thế nào để qua được ngày cuối tuần này. Mỗi một giây đều như kéo dài một năm. Một giây trước còn đang bảo vệ tia hi vọng cuối cùng trong lòng, một giây sau đã bị đả kích tàn nhẫn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dằn vặt cơ thể lẫn tâm hồn cô.
Cứ vật vờ như vậy cũng đến thứ hai. Người trong nhà khuyên cô xin nghỉ vài ngày, nhưng cô dứt khoát muốn đi làm.
Đúng vậy, vào giờ phút này, chỉ có đi làm mới có thể khiến cô quên được Đoàn Diệc Phong, mặc dù điều đó căn bản không có khả năng.
Diệp Phàm khăng khăng muốn tự mình bắt xe buýt đến cơ quan. Cô ngồi nhầm một tuyến, lại ngồi quá hai trạm, đi tới đi lui rất vất vả mới đến được thư viện, nhưng cuối cùng vẫn muộn giờ. Cô cũng chẳng còn tâm trạng đến chỗ quẹt thẻ viết lý do đi muộn. Cô lê bước vào phòng làm việc, vừa vào đã thấy một đám người đang bu quanh bên bàn của mình. Ngay cả chủ nhiệm Hoàng thường ngày hiếm khi xuống đây cũng có mặt.
Không phải chỉ là đi muộn thôi sao? Đông người như vậy là muốn làm to chuyện ư?
Ngay khi cô vẫn đang chìm trong nghi hoặc, có người đã thấy cô liền kêu lên. Sau đó tất cả mọi người đểu tản ra. Lúc này Diệp Phàm mới nhìn rõ trên bàn của mình có đặt một chiếc hộp lớn. Trên cái hộp còn thắt một chiếc nơ bướm hồng nhạt, nhìn qua rất là hoành tráng lộng lẫy.
Cô có hơi bối rối, đã thấy tiểu Lâm đi tới nói với cô: “Diệp tử, đó là cái gì vậy?”
Cái gì là cái gì? Diệp Phàm vốn đã không có lòng dạ nào, bị hỏi như thế càng thêm mờ mịt khó hiểu. Cô sững sờ một lát, lắc đầu: “Tôi không biết.”
Lúc này, chủ nhiệm Hoàng cũng đi tới: “Diệp tử, cô có biết sáng nay Mã Ly đã xin nghỉ việc hay không?”
“Cái gì?!” Nghe như thế, Diệp Phàm cuối cùng cũng có chút tinh thần, kinh ngạc nhìn chủ nhiệm Hoàng, không biết phải nói sao.
“Bạn trai của cô ấy đưa cô ấy đến đây, để lại lá đơn xin nghỉ việc, sau đó để cái này trên bàn của cô.” Tiểu Lâm chỉ hộp quà thật lớn trên bàn của Diệp Phàm.
Diệp Phàm cảm thấy kỳ quái, xốc lại tinh thần đi qua đó.
Tiểu Lâm ở bên cạnh đã sớm không thể đợi được nữa, rướn người nhướn cổ nhìn theo.
Chiếc hộp mau chóng được mở ra. Trong chiếc hộp thật lớn, có một bức thư im lìm nằm đó. Tất cả đồng nghiệp vây quanh đều phát ra tiếng than thất vọng.
Ơ, sao lại là một bức thư à!
Diệp Phàm lại không hề thất vọng, bởi vì cô biết, đây là phong cách của Mã Ly. Nếu như cô ấy nhồi nhét thứ gì vào hộp, thì mới đúng là kỳ lạ đó! Cô lấy bức thư trong hộp ra, nắm chặt trong tay. Cô không đếm xỉa đến những câu hỏi của đồng nghiệp, đi một mạch vào phòng vệ sinh.
Chỗ đó mặc dù không vừa mắt cho lắm, nhưng vào lúc này, nó lại là chỗ an tĩnh nhất. Nó có thể cho cô một không gian riêng tư để đọc bức thư này.
Bức thư được viết tay, chữ của Mã Ly rất đẹp, kiểu chữ phóng khoáng lả lướt.
Nội dung bức thư được viết như thế này.
Diệp tử yêu quý.
Lúc cậu đọc được bức thư này thì tớ đang ngồi trên máy bay đến Úc rồi. Thẩm Kiều nói ở đó yên tĩnh, rất thích hợp để dưỡng thai. Tớ thì ngược lại, chẳng nghĩ thế. Tớ thấy chỉ cần chỗ nào có cậu, là tớ có thể an tâm sinh đứa bé này. Bởi vì cậu chính là người bạn tốt nhất trên đời này của tớ. Đáng tiếc tớ bây giờ phải nghe lời cha của đứa bé, cậu cũng biết anh ta cái con người này rất… Không viết về anh ấy, anh ấy đang lườm tớ. Nói chung, tớ sẽ bình an sinh đứa trẻ này. Đợi sau khi về nước, là cậu có thể gặp đứa con nuôi mập mạp mũm mĩm của cậu rồi. Cái gì? Cậu không tin con tớ sẽ mập mạp mũm mĩm sao? Bức ảnh kèm theo sẽ cho cậu thấy chân tướng.
Ly Ly yêu dấu của cậu.
Xem xong bức thư, Diệp Phàm cảm thấy mũi khụt khịt chua xót. Cô lại lấy ra một bức hình siêu âm trong phong thư. Trên đó thấy một chấm nhỏ mơ hồ, không rõ là trai hay gái, càng đừng nói là nhìn ra mập mạp mũm mĩm hay không. Song nhìn bức ảnh mờ nhạt này, cô lại cảm thấy ấm lòng như vậy. Giống như thực sự có một sinh mạng với trái tim đang đập thình thịch.
Phía sau bức ảnh, Mã Ly viết vài dòng:
Sao hả? Nhìn thấy là bé trai chưa? Sau này cậu và ông chú đó sinh một bé gái, tớ có thể cân nhắc để bé làm con dâu của tớ. Tuy nhiên điều diện tiên quyết là bé phải xinh đẹp và hiền lành như mẹ bé vậy, bằng không tớ sợ Thẩm công tử không đồng ý đâu. À, anh ấy nói kết sui gia với cậu, chi bằng tìm cái nồi…
Xem đến đây, nước mắt của Diệp Phàm rốt cuộc không kìm lại được nữa, tự chảy ra như suối.
Thế giới này chính là như vậy khiến người ta không thể nắm bắt được.
Có tình yêu trải qua giông bão, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái. Còn có tình yêu, lại mất phương hướng với tương lai mờ mịt. Cô muốn quay đầu lại tìm kiếm, nhưng lại phát hiện hóa ra không có gì cả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.