Hát Tình Ca Cho Em

Chương 44:




Diệp Phàm lớn đến ngần này, nằm mơ cũng không nghĩ đến việc bản thân mình có một ngày lại nằm trên tiêu đề của các tờ báo giải trí. Nhìn một loạt hàng tít lớn được in đậm trên tờ báo trước mặt này –“Chàng trai phong lưu chơi đùa cùng cô nàng ngây thơ, bạn gái bí ẩn của Tần Nặc được đưa ra ngoài ánh sáng”, cô chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Tàu đã chạy hơn ba giờ, mặc dù vụ bê bối đang sôi sùng sục, nhưng Diệp Phàm biết mình đã rời khỏi chuyện thị phi càng ngày càng xa. Giống như Tần nặc đã nói, chuyện thế này nháo nhào một thời gian rồi cũng sẽ qua. Giới giải trí là một nơi có mới nới cũ, luôn luôn cung cấp vô số chuyện thị phi để người ta đuổi theo. Tên của cô sẽ sớm trôi vào quên lãng.
Nói như thế, Đoàn Diệc Phong cũng coi như là người trong cái vòng tròn đó. Có lẽ anh căn bản đã quen với quy tắc của cái giới này, có mới nới cũ, chơi chán rồi thôi. Mặc dù lúc nào Diệp Phàm cũng luôn không kìm được mà nhớ đến người kia. Cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình không được nhớ đến, không được giẫm lên vết xe đổ, muốn triệt để quên đi đoạn hồi ức đó. Song, dù một lần rồi lại một lần nhắc nhở, làm thế nào cô cũng không quên được giống như là nghiện ma túy, lừa mình dối người.
Tàu hỏa lại chạy hơn một tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng tới nhà ga. Diệp Phàm kéo hành lý nặng nề chuẩn bị xuống xe. Cô vốn định cầm tờ tạp chí cô đã xem dọc đường theo, lại bị chị gái ngồi bên cạnh cầm đi không một lời phân bua.
Cũng được, xem như cho bản thân một cơ hội, một sự khởi đầu mới, bỏ lại sau lưng tất cả những rắc rối ở nơi đó, bao gồm cả tình cảm. Diệp Phàm nghĩ như vậy, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cô hít sâu một hơi, nhấc chân đi bước đầu tiên trong “sự khởi đầu mới”.
Diệp Phàm lần này về quê, cũng chính là nhà ngoại của mẹ Diệp Phàm. Bởi vì đường xá xa xôi, địa hình gập ghềnh, bình thường gia đình nhà cô chỉ có những ngày lễ ngày tết mới hiếm khi về đây một lần. Lần này, tin tức Diệp Phàm lẻ loi một mình muốn đến đây ở nửa tháng, đối với bà ngoại quanh năm khó thấy được mặt cháu gái mà nói, đó lại là chuyện lớn. Bà từ sáng sớm đã vui vẻ thông báo với con trai và con dâu ở cùng mình, chuẩn bị cho Diệp Phàm bữa cơm tối thịnh soạn và chiếc giường ấm áp.
Ở đây không có ai biết chuyện đã xảy ra ở nhà cô, đối mặt với gương mặt tràn ngập nụ cười của bà, cậu và mợ, Diệp Phàm cảm thấy chưa bao giờ thoải mái được như thế. Cô thấy mình đến đây là đúng.
Khi Diệp Phàm trở về quê, quyết định hồi phục tinh thần, làm lại từ đầu. Thì ở tại thành phố S cách xa nơi đó lại không bình lặng, một trận quyết đấu giữa hai người đàn ông sắp diễn ra.
Lúc Đoàn Diệc Phong nhấn chuông cửa vang lên, Tần Nặc đang ngồi xổm trước máy tính chơi LOL[1]. Đột nhiên có ai đó nhấn chuông cửa làm cậu ta phân tâm, không những bị đồng đội đoạt mất vài tên dẫn đầu, chính mình còn bị mất một mạng. Khi cậu ta vất vả lắm mới sống lại, chuẩn bị đi báo thù.
[1] LOL: là trò chơi trực tuyến Liên minh huyền thoại(League of Legends).
Rầm…
Tháp bị đẩy, trái tim củaTần đại soái ca đang rỉ máu.
Lúc này, chuông cửa lại vang lên lần nữa, cậu ta ôm một bụng tức giận, đùng đùng đứng lên chuẩn bị đi mắng vài câu cho hả giận. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến người đứng ngoài cửa lại là Đoàn Diệc Phong, nhất thời cả người đều bị sốc.
“Đoàn… Thầy Đoàn, sao thầy lại đến đây?” Cậu ta mắt thấy người mình tôn kính đã lâu, nay dường như thay đổi thành một người khác. Người đó đang trầm mặc nhìn mình. Ánh mắt sắc bén kia bắn thẳng vào đáy lòng cậu ta, khiến cậu ta sợ run.
Là khách không mời mà đến, Đoàn Diệc Phong cũng không có thời gian nói bóng gió. Anh vừa mở miệng đã hỏi: “Tiểu Phàm đi đâu?”
Tiểu Phàm? Tần Nặc lúc này mới lấy lại tinh thần. Nói như vậy thầy Đoàn nhất định là đã thấy chuyện nhốn nháo gần đây, hiểu lầm mình và Diệp Phàm có gì đó, cho nên mới đến đây hỏi tội. Ý thức được điểm này, Tần Nặc lập tức giải thích: “Thầy Đoàn, thầy ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi và Diệp Phàm…”
“Tôi hỏi cậu một lần nữa, cô ấy ở đâu?” Người đàn ông luôn ôn hòa như ngọc này, hôm nay lại giống như đang nổi điên. Anh không đợi Tần Nặc giải thích xong, đã tiến tới túm lấy cổ áo cậu ta.
Hành động bất thình lình này khiến Tần Nặc bất ngờ. Cho dù cậu ta kính trọng Đoàn Diệc Phong, nhưng là một chàng trai nhiệt huyết mới hơn hai mươi tuổi đầu, bỗng nhiên bị người ta túm lấy mà chẳng biết tại sao, chắc chắn là nuốt không trôi cơn giận này. Hơn nữa, cậu ta nhớ tới vừa rồi tháp của mình bị đẩy xuống phía sau, thù cũ hận mới cùng chỗ, Tần Nặc bị chọc giận.
“Đoàn Diệc Phong, tôi kính trọng anh nên mới gọi anh một tiếng thầy. Nếu anh không buông tôi ra đừng trách tôi không khách sáo.” Cậu ta xụ mặt cảnh cáo đối phương.
Song, Đoàn Diệc Phong không vì vậy mà buông tay. Anh lúc này đã quên mất thân phận và địa vị của mình, không nên tranh cãi với một người trẻ tuổi như Tần Nặc. Mà tất cả những chuyện này chỉ vì Diệp Phàm đột nhiên mất tích.
Thật ra từ ba ngày trước, khi anh ở trước cửa thư viện, tận mắt thấy Tần Nặc đưa Diệp Phàm lao ra khỏi vòng vây của phóng viên, anh cũng rất muốn được làm như vậy.
Anh vốn tưởng rằng, mình chỉ cần thu xếp ổn thỏa cho Tư Thanh Ngôn xong, là có thể ngả bài với cha mẹ của Diệp Phàm, giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện, sau đó cầu hôn Diệp Phàm. Nhưng anh không ngờ chỉ vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đợi đến khi anh nhận ra mình cần phải giải thích tất cả mọi chuyện với Diệp Phàm trước đã, thì cô bỗng nhiên biến mất giống như bốc hơi khỏi thế gian này. Anh gọi điện thì không bắt máy, tìm đến thư viện thì lại nói xin nghỉ phép. Anh đến nhà cô thì bị cha mẹ Diệp Phàm chỉ thẳng mặt, chửi là tên lừa đảo, còn nói con gái của mình đã quay đầu là bờ, cùng với đại minh tinh Tần Nặc rất tốt, bảo anh bỏ suy nghĩ đó đi.
Ban đầu, Đoàn Diệc Phong rất lưu tâm đến tin tức bịa đặt trên tạp chí lá cải kia, nay lại bị cha mẹ Diệp Phàm nói như thế, anh liền không kiềm chế được nữa. Anh đương nhiên không tin Diệp Phàm thay lòng đổi dạ nhanh như vậy. Thế nhưng, Tần Nặc không phải là ngọn đèn tiết kiệm dầu, Diệp Phàm lại trải đời chưa nhiều. Bây giờ cô lại bị lôi kéo vào cái vòng tròn này, nhất định sẽ bị tổn thương.
Đương nhiên, anh cũng đố kị. Là một người đàn ông trưởng thành, Đoàn Diệc Phong đã lâu rồi anh không có cảm giác đố kị mạnh mẽ như vậy. Anh nóng lòng mong muốn bây giờ được gặp Diệp Phàm, bây giờ được giải thích hết mọi chuyện với cô, bây giờ được cầu hôn cô. Nhưng cô đã biến mất trong cuộc sống của anh.
“Tôi hỏi cậu một lần cuối, Diệp Phàm ở đâu?” Đoàn Diệc Phong túm chặt cổ áo của Tần Nặc, gân xanh nổi rõ trên cánh tay.
“Anh buông ra!” Tần Nặc thật sự tức giận, cố gắng đẩy Đoàn Diệc Phong ra. Song, cơ thể tập luyện gym lâu ngày vẫn không làm cậu chiếm được chút ưu thế nào, thậm chí còn không bằng Đoàn Diệc Phong. Điều này làm cho Tần Nặc, người luôn tự cho tuổi tác và cơ thể là lợi thế tốt nhất của mình, có chút thẹn quá hóa giận. Vì thế, cậu ta ấu trĩ quyết định tung một đòn đả kích về phương diện khác với Đoàn Diệc Phong: “Anh bỏ tình cảm này đi! Cho dù tôi biết cô ấy ở đâu, cũng sẽ không nói cho anh biết. Cô ấy bây giờ là của tôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, đã bị Đoàn Diệc Phong vung tay cho một cú đánh.
Rất rất lâu sau đó, khi Tần Nặc nhớ lại chuyện này, vì hành động bốc đồng trong lúc nhất thời xúc động mà mở miệng nói bậy của mình mà cậu cảm thấy vô cùng hối hận. Nhưng vào lúc này, cậu lại chỉ cảm thấy vô cùng thương tiếc cho gương mặt đẹp trai bị đánh này. Bị anh chọc giận, cậu cũng không chịu tỏ ra yếu kém, đánh trả về phía Đoàn Diệc Phong.
Kết quả xốc nổi này chính là, hai người đàn ông đánh nhau trước cửa nhà Tần Nặc. Âm thanh kinh động đến nhà hàng xóm của Tần Nặc, nhà người ta vừa ra xem liền thấy bộ dạng không muốn sống nữa của hai người, sao mà dám vào can. Thế là họ trực tiếp gọi điện báo cho cảnh sát.
Lúc cảnh sát chạy đến hiện trường, hai người đã đánh được một lúc. Mặc dù không ai chiếm được thế thượng phong, nhưng vết thương của Tần đại soái ca lại tập trung hết trên mặt. Thế cho nên lúc người đại diện chạy đến sở cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Tần Nặc, thì anh ta sợ đến độ thiếu chút nữa đã hét ầm lên.
“Đại ca của tôi ơi, cậu đem mặt tiền, tương lai của mình ra đùa giỡn à!”
Mặc dù đã trải qua sự dạy bảo của cảnh sát, lúc này Tần Nặc đã có chút hối hận. Nhưng cậu ta vẫn rất không cam lòng nói: “Không phải là lỗi của em, là do anh ta ra tay trước mà.”
Đoàn Diệc Phong lúc này đang ngồi cho lời khai. Cảnh sát sợ hai người lại đánh nhau, lập tức chỉ Tần Nặc giáo huấn: “Còn chưa nhận đủ dạy bảo hả? Nhốt cậu hai ngày có tin hay không!”
Tần Nặc lập tức câm miệng, cúi đầu, miệng thì bất mãn lẩm bẩm.
Lúc này, Vương Kha là người đại diện của cậu mới nhìn sang bên cạnh. Anh ta căn bản không nghĩ đến người Tần Nặc đánh lại là Đoàn Diệc Phong, người vừa nhận lời làm nhà sản xuất âm nhạc cho album mới của Tần Nặc. Ngộ nhỡ vì chuyện này mà album mới tan thành bong bóng, thì xem như xong đời.
Nghĩ thế, Vương Kha không màng chú ý đến Tần Nặc còn đang bất mãn nữa, lòng nóng như lửa đốt chạy đến xin lỗi Đoàn Diệc Phong: “Thầy Đoàn, thầy đại nhân đại lượng đừng chấp nhất tiểu nhân làm chi, ngàn vạn lần đừng tính toán với cậu nhóc kia. Thật ra não của cậu ta còn chưa phát triển. Cậu ta là ví dụ điển hình cho đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà…”
“Anh nói ai đầu óc ngu si!” Tần Nặc ở bên cạnh kháng nghị, lại bị cảnh sát vỗ thêm phát nữa.
“Im ngay, nói thêm câu nào nữa là tôi tạm giam cậu ngay!”
Tần Nặc đáng thương buộc lòng phải ngậm miệng lần nữa dù tức giận cùng bất bình.
Tin tức ngôi sao đêm khuya đến đồn cảnh sát sẽ không bao giờ thoát khỏi tai mắt của đội chó săn. Huống hồ nhân vật chính của vụ bê bối lần này lại là ngôi sao nóng nhất hiện nay Tần Nặc cơ chứ. Mà người cùng cậu ta vào sở cảnh sát lại càng nổi tiếng hơn, hóa ra lại là nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng Đoàn Diệc Phong, tên anh luôn gắn liền với chất lượng âm nhạc cao. Hơn nữa, hai người này đang hợp tác cho album mới. Chuyện này dư sức thu hút sự chú ý của báo chí.
Cho nên, không đợi nhân vật chính của sự việc là Đoàn Diệc Phong và Tần Nặc cho lời khai xong, bên ngoài sở cảnh sát đã xuất hiện không ít phóng viên nghe tin phong phanh mà đến, trông mong và đợi hai người đó xuất hiện. Kết quả, không đợi được nhân vật chính, nhưng bắt dược một niềm vui khác. Một người phụ nữ đeo kín đen che hơn nửa khuôn mặt cùng khẩu trang vội vội vàng vàng xuất hiện ở cửa của sở cảnh sát. Đội chó săn nhạy bén rất nhanh đã nhìn rõ người đến chính là nữ thần thượng Tư Thiến Thiến.
Chuyện này càng ngày càng leo thang, trong mắt đội chó săn trước cửa bắn ra tia lửa.
“Anh rể, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị em, chị…”
“Đừng nói nữa!” Đoàn Diệc Phong không chút lịch sự cắt ngang lời cô ta.
Tư Thiến Thiến rất xúi quẩy, đang ngủ ngon ở nhà, được báo tin Đoàn Diệc Phong vào sở cảnh sát. Cô ta vội vàng đến nộp tiền bảo lãnh anh, lại bị một đám chó săn vây kín xém tí nữa ngay cả quần áo cũng bị xé rách. Thật vất vả mới vào được, cô ta lại bị Đoàn Diệc Phong nạt nộ. Hơn nữa, thấy Tần Nặc mặt đầy thương tích đang ngồi bên cạnh, cô ta nhất thời hiểu rõ bảy tám phần. Sự tức giận tập trung một chỗ, không có chỗ xả ra.
“Anh rể, không phải anh vì cái cô kia sao? Chị em cũng trở về rồi, anh không thể thu lại tình cảm kia hả? Cô ta thì có gì tốt, đáng giá để anh gây ra chuyện lớn thế này? Anh là người của công chúng, đừng bị một con đĩ mê hoặc lý trí!”
“Em câm miệng đi! Không được nói tiểu Phàm như vậy!” Đoàn Diệc Phong đột nhiên đứng dậy.
Tư Thiến Thiến bị dọa liền lập tức ngậm cái miệng nói bậy lại. Cô ta chưa từng thấy Đoàn Diệc Phong mất khống chế như vậy. Người đàn ông luôn trầm ổn hơn mười năm này, hôm nay là lần đầu tiên bùng nổ. Thật sự rất kinh khủng! Cô ta nhìn vào đôi mắt của anh, còn đáng sợ hơn.
“Anh… Anh rể, em không có ý kia…”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi anh rể nữa.”
“Nhưng mà…” Cô ta còn muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng vì đuối lý và sợ hãi nên ngậm miệng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.