Hát Tình Ca Cho Em

Chương 50:




Dưới sự nỗ lực của Đoàn Diệc Phong và Diệp Phàm, cha mẹ của Diệp Phàm cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý cho hai người quen nhau. Chuyện này làm Diệp Phàm kích động không ngớt, có cảm giác giống như đôi bàn tay có thể vén mây ngắm trăng sáng vậy.
Nhưng mọi chuyện không có thuận lợi như trong tưởng tượng của cô. Mặc dù đã đồng ý cho con gái hẹn hò với Đoàn Diệc Phong, nhưng lòng đề cao cảnh giác của ông Diệp đối với chàng con rể tương lai vẫn không hề suy giảm. Thậm chí ông còn nhân lúc ăn cơm, muốn hai người cùng đáp ứng ba điều.
Ba điều quy ước ?
Diệp Phàm mờ mịt, không biết cha già nhà mình đang muốn làm gì đây.
“Mấy người tuổi trẻ bây giờ yêu đương đều rất táo bạo, nóng lòng muốn đạt kết quả, hoàn toàn không giống với ba mẹ trước đây. Tình yêu cần khe nhỏ sông dài thì mới dài lâu, giống như ba với mẹ con.” Ông bắt đầu thuyết giáo.
“Chúng ta không phải kết hôn trước rồi mới yêu sao?” Trương Hồng ngồi bên cạnh làu bàu một tiếng, bị chồng lườm xéo, nên bà đành ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi im.
Cha cô lại tiếp tục nói: “Cho nên ba nghĩ, hai con muốn sống chung cũng nên từ từ.”
“Ba, thế nào gọi là từ từ ạ?” Diệp Phàm không kìm được hỏi ngược lại.
“Con xem, ba còn chưa nói xong, con lại sốt ruột hỏi dồn, căn bản là quá nóng lòng rồi! Con gái thì nên giữ ý giữ tứ một chút, đặc biệt là trong lúc đang nói chuyện yêu đương. Đừng bởi vì yêu mà bám chặt lấy người ta như miếng thuốc dán vậy, nên chừa cho đối phương chút không gian riêng. Như thế này không hay đâu.”
Diệp Phàm cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu. Thật ra cô không hiểu hết những lời cha cô nói cho lắm.
Nhưng Đoàn Diệc Phong dường như thoáng cái đã hiểu được: “Bác trai, bác nói rất đúng. Sau này con sẽ đưa em ấy về nhà sớm hơn, sẽ không để quan hệ của chúng con ảnh hưởng đến công việc của em ấy vào ngày hôm sau ạ.”
“Cái này đúng rồi.” Cha Diệp Phàm thỏa mãn gật đầu, “Bây giờ mọi người đều bận rộn làm việc như vậy, cho dù có ra ngoài chơi cũng đừng về nhà quá muộn. Chơi đến khoảng chín giờ kém là được rồi.”
Diệp Phàm chậm chạp rốt cục cũng nghe hiểu những gì cha cô muốn nhắm đến. Hóa ra cha cô nói nhiều như vậy, là muốn áp dụng chính sách canh cửa đối với cô à!
Nghĩ đến bản thân là cô gái đã hai mươi lăm tuổi, còn phải bị canh cửa. mà còn là chín giờ tối, thời gian hoàng kim như vậy cơ chứ. Diệp Phàm quả thực dở khóc dở cười mà.
“Ba ơi, chín giờ tối, ngay cả phim điện ảnh còn chưa chiếu xong nữa là?” Cô kháng nghị.
“Sao xem phim còn chưa xem xong?” Cha cô nghiêm mặt nói, “Hiện nay phim rạp nhiều lắm cũng hai tiếng thôi. Con năm giờ tan ca, ăn tối đến sáu giờ, xem phim thì cũng mới đến tám giờ à. Ba nói chín giờ là dư nhiều rồi!”
Diệp Phàm thật muốn khóc: “Hay là chín giờ đi ba, trừ thời gian xếp hàng với đi vệ sinh mà.”
“Ngừng lại, cũng có mấy hàng đâu mà xếp.”
Diệp Phàm: “…”
“Còn nữa, bây giờ bên ngoài khói bụi mù mịt như vậy. Trong quán cơm đâu đâu cũng dầu mỡ cống ngầm. Dù sao các con ở bên ngoài, ba với mẹ con đều không yên tâm. Sau này nếu không có chuyện gì đặc biệt, thì về nhà ăn cơm đi.” Ba cô lại tiếp tục nói.
Cái gì? Cái này… ngay cả tiết mục xem phim cũng bị cắt sao? Diệp Phàm trợn trừng đôi mắt, quả thực là sững sờ.
Đoàn Diệc Phong mỉm cười gật đầu, “Bác trai nói phải ạ. Thức ăn bên ngoài cho dù có ngon đến đâu cũng không bằng cơm nhà ạ.”
“Con xem, Diệc Phong còn hiểu chuyện hơn cả con. Không có chuyện gì thì đi ăn bên ngoài làm gì? Lẽ nào tay nghề bếp núc của ba con không bằng mấy tên đầu bếp ngoài kia sao?”
Nhìn cha mình đối với Đoàn Diệc Phong từ căm thù sang tán thưởng, Diệp Phàm không biết nên mừng hay nên lo, chỉ có thể cười khổ gật đầu phụ họa. Cùng lúc đó, cô cuối cùng cũng hiểu ba điều quy ước theo lời của ba cô ra sao.
Thứ nhất, không được qua đêm ở nhà Đoàn Diệc Phong.
Thứ hai, trước chín giờ phải về nhà.
Thứ ba, cố gắng về nhà ăn cơm.
Nói trắng ra là, ba quy định này chính là muốn cô và Đoàn Diệc Phong biểu diễn yêu đương dưới con mắt quan sát của cha mẹ. Đã như vậy còn có thể nói chuyện yêu đương sao?
Vừa nghĩ đến những điều này, Diệp Phàm vốn đang vui vẻ không ngớt vì nhận được sự đồng ý của cha mẹ bỗng có chút không vui. Cô nhịn không được quay sang kể khổ với Đoàn Diệc Phong: “Ba em cho rằng em mới mười lăm tuổi kìa, chín giờ đóng cửa. Nói ra chỉ e người ta cười cho xấu mặt luôn.”
“Thật ra chín giờ cũng không tính là quá sớm, anh đưa em về nhà đúng giờ là được.” Đoàn Diệc Phong thoải mái.
“Nhưng ba em còn bắt chúng ta về nhà ăn cơm.”
“Thời gian ở chung với bác trai và bác gái nhiều hơn, thì hình tượng của anh cũng được cải thiện hơn trong cảm nhận của họ, không có gì không tốt cả.”
“Thế nhưng như vậy chúng ta sẽ không có không gian riêng đâu à!” Diệp Phàm kháng nghị.
“Trên có chính sách, dưới có đối sách.”
“Anh có ý gì?”
Đoàn Diệc Phong không trả lời, trực tiếp cúi người xuống, cắn một cái bên khóe môi của Diệp Phàm.
Lẽ nào anh muốn từ trường kỳ kháng chiến đổi thành đánh du kích? Diệp Phàm bị đánh lén quả thực bị chấn động, vừa định nói thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa.
Không bao lâu, mẹ cô thò người vào trong, lên tiếng: “Con gái, đã khuya rồi, đến giờ đi ngủ rồi.” Những lời này nói trước mặt Đoàn Diệc Phong, rõ ràng là đang ra lệnh tiễn khách.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trước mặt. Không chệch một giây, vừa đúng chín giờ.
“Không còn sớm nữa, anh cũng nên về thôi.” Đoàn Diệc Phong biết điều đứng dậy chào tạm biệt.
“Để em đưa anh xuống dưới.” Diệp Phàm theo sau, bị mẹ cô trừng mắt.
“Không cần đâu. Em cứ nghỉ ngơi sớm đi. Anh về đến nhà sẽ báo cho em biết.” Đoàn Diệc Phong chủ động từ chối, không làm Diệp Phàm khó xử.
“Vậy… mai anh đến ăn cơm chứ?” Diệp Phàm nói xong câu đó, len lén đưa mắt nhìn mẹ cô, nhưng cô không bị trừng mắt, cuối cùng đã ngầm đồng ý.
“Được. Mai anh lại sang đây.” Đoàn Diệc Phong nói xong, nói tạm biệt với mẹ Diệp Phàm, xoay người rời khỏi.
Ngay khi cánh cửa vừa được đóng lại, Diệp Phàm liền nghe thấy ba cô đứng sau lưng nói nhỏ: “Từ từ từng bước như vậy không phải là rất tốt hay sao? Gấp gáp cái gì, cũng không phải là không gả đi được.”
Lúc trước, người lo lắng con không gả đi được nhất là ai? Không phải chính là hai người sao? Mặt Diệp Phàm tối đen.
Cứ như vậy, dưới sự giám sát mọi lúc mọi nơi của cha mẹ DiệpPhàm, Đoàn Diệc Phong ban ngày làm việc, buổi tối đúng giờ đến nhà Diệp Phàmtrình diện, ăn cơm. Thỉnh thoảng anh có xin phép đưa Diệp Phàm ra ngoài xem phim, thế nhưng trước chín giờ nhất định sẽ đưa cô về nhà, không kém một phút.
Hôm nay, bộ phim hai người xem hơi dài, tám giờ rưỡi liền nhận được điện thoại của mẹ cô.
“Tiểu Phàm, con đang ở đâu thế? Sao còn chưa về nhà?”
Đang trong rạp chiếu phim, nên Diệp Phàm không dám nói lớn, chỉ có thể nhỏ giọng để giải thích với mẹ cô: “Mẹ, lúc này mới tám giờ rưỡi à, mẹ gấp gì chứ. Chúng con đang trong rạp chiếu phim, bộ phim còn chưa chiếu xong.”
“Không phải mẹ gấp, là ba con bảo mẹ gọi điện cho con.”
“Khụ khụ.” Xa xa truyền đến tiếng ho khan của ba cô.
Mẹ cô nhanh chóng đổi giọng: “Là mẹ tự mình muốn gọi điện cho con. Mẹ lo lắng cho con à. Bây giờ cũng tám giờ rưỡi rồi, con xem bộ phim nào, sao lại dài như vậy?”
“Được rồi, phim chiếu xong, chúng con sẽ lập tức về ngay.” Cúp điện thoại, Diệp Phàm quay bộ mặt đưa đám sang thoáng nhìn qua Đoàn Diệc Phong.
“Đi thôi.” Đoàn Diệc Phong cũng thấp giọng nói.
“Phim còn chưa chiếu xong mà!” Diệp Phàm kháng nghị.
“Phần cuối đợi sau này chúng ta mua vé xem lại vậy.”
Lần đầu cô nghe nói có người để xem xong một bộ phim mà phải mua vé hai lần, thật rất có tính bốc đồng! Nghe xong đề nghị của Đoàn Diệc Phong, Diệp Phàm dở khóc dở cười. Cô chỉ có thể đứng lên, rời khỏi rạp chiếu phim cùng anh.
Ngay khi Diệp Phàm và Đoàn Diệc Phong chạy về đến nhà, trước giờ giới nghiêm một chút, thì một trận cãi cọ kịch liệt đã kết thúc trong nhà Diệp Phàm.
Người mở miệng trước hết chính là Trương Hồng. Bà rất không hài lòng đối với tiếng ho khan vừa rồi của chồng, kháng nghị: “Nếu ông không liên tục thúc giục tôi, thì tôi cũng không phải gọi cuộc điện thoại đó. Khiến cho tôi giống như một người mẹ rất không hợp tình hợp lý.”
“Vậy ý của bà là trách tôi không hợp tình hợp lý hả?”
“Ông quả thực quá nghiêm khắc với con gái rồi. Lúc này mới tám giờ rưỡi, cứ sốt ruột làm cái gì?”
“Ai nói tám giờ rưỡi, rõ ràng là tám giờ ba mươi lăm rồi, sắp chín giờ đến nơi. Tôi lo lắng cho con gái thì có gì sai? Đã trễ thế này, lẽ nào bà không lo sao?”
“Chưa đến lúc tôi lo lắng thôi. Thời gian vẫn còn sớm, vả lại còn có Diệc Phong đi cùng tiểu Phàm, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cũng bởi vì đi cùng cậu ta nên tôi mới lo lắng đó!” Ba cô nóng nảy, “Hai người bọn nó cô nam quả nữ ở bên ngoài, ai biết có phải đi xem phim hay không? Muốn tôi nói sao, phim thì chỗ nào xem chẳng được, hà cớ gì cứ phải đến rạp chiếu phim? Lẽ nào xem trong rạp chiếu phim thì sẽ cảm thấy hay hơn sao?”
Câu hỏi của ông khiến Trương Hồng sửng sốt một lúc, một lúc sau bà mới thốt ra một câu: “Vậy tôi cũng nói cho ông biết, ông cho đến bây giờ cũng chưa từng đưa tôi đi xem phim một lần nào.”
“…”
“Còn chê bọn trẻ không hiểu chuyện yêu đương, tôi thấy ông mới chính là người không hiểu đó. Chúng ta kết hôn cũng đã ba mươi năm rồi, ấy vậy mà không thấy ông dẫn tôi đi xem phim một lần, chứ đừng nói đến con gái. Tôi nói thẳng nhé. Xem phim ở rạp chiếu phim, khẳng định là hay hơn xem ở nhà, bằng không nhà nước xây dựng nhiều rạp chiếu phim như vậy để làm gì?”
“Có cái gì hay đâu chứ…” Ba cô chột dạ.
“Nói cứ như ông đã từng xem ấy.”
“Tôi đương nhiên đã xem rồi.”
“Xem cái gì? Đơn vị tổ chức xem ‘Thời gian ly khai của Lôi Phong’[1] sao?”
[1] Thời gian ly khai của Lôi Phong (离开雷锋的日子) là bộ phim kháng chiến của Trung Quốc, được chiếu năm 1996.
“…”
“Ông khỏi cần phân bua với tôi, đó là chuyện của vài chục năm trước rồi. Phim điện ảnh bay giờ đều mang mắt kính để xem, người trong phim đều có thể bay thẳng đến trước mặt ông. Loại kỹ thuật lạc hậu của mấy chục năm trước có thể so sánh với nó được sao?”
“Bay cái gì mà bay, đó gọi là 3D, vô văn hóa mà!”
“Ông thì có văn hóa đó, ông dẫn tôi đi xem sao?”
“Dẫn thì dẫn!”
“Đừng chỉ nói suông à, ông phải lập chứng từ biên bản cho tôi. Bằng không ngủ một giấc, mai tỉnh dậy khẳng định là ông sẽ quên sạch.”
Cha cô bị chọc giận, giậm chân: “Lập cái gì mà lập! Mai tôi sẽ đưa bà đi xem!”
“Được, nói phải giữ lời!”
“Đã nói là giữ lời.”
Cứ như vậy, ngày hôm sau Đoàn Diệc Phong định đưa Diệp Phàm đi ra ngoài, xem nốt phần cuối bộ phim ngày hôm qua. Cha mẹ Diệp Phàm lại đòi đưa họ theo.
Diệp Phàm thật sự muốn bùng nổ: “Ba, mẹ, chúng con đảm bảo sẽ về trước chín giờ. Hai người không cần phải đi theo giám sát chúng con.”
“Ai rảnh rỗi đi giám sát các con chứ? Là ba con đã nói ngày hôm qua, hôm nay sẽ dẫn mẹ ra ngoài xem phim.” Mẹ cô giải thích.
“Cái gì? Hai người muốn đi xem phim?” Diệp Phàm kinh ngạc.
“Không được sao. Cho phép những người trẻ tuổi các con hẹn hò xem phim, không cho thế hệ già ba mẹ đuổi kịp trào lưu sao? Ba nó nói gì đi chứ?”
“Hay ho gì mà xem, là mẹ con đòi đi xem.” Cha cô ở một bên giải thích.
Mẹ cô: “Này, hôm qua ông đã nói những gì, ông đã quên rồi sao?”
“Cha cô: “Xem xem, lập tức đi xem.”
Diệp Phàm: “…”
Rơi vào đường cùng, Diệp Phàm chỉ còn cách đưa ba mẹ cùng đi xem phim. Mặc dù cuộc hẹn có mặt cha mẹ ở đây có chút xấu hổ, nhưng Đoàn Diệc Phong vẫn rất quan tâm vô cùng chu đáo đối với hai ông bà, từ khi ra khỏi cửa, hộ tống đến nơi, đến xếp hàng mua vé, chu toàn không một chút lo lắng.
Đợi đến lúc chọn ghế ngồi, Trương Hồng chỉ vào màn hình máy tính, ngay vị trí hàng ghế đầu tiên nói: “Chọn phía trước, phía trước thấy rõ.”
“Mẹ, xem phim 3D tốt nhất không nên ngồi hàng đầu. Màn hình quá lớn, xem phim sẽ rất khó chịu.” Diệp Phàm kiên trì giải thích.
“Vậy sao? Vậy ngồi ghế cuối cùng đi, xem sẽ thoải mái hơn.”
Sắc mặt Diệp Phàm đen đi lại nói: “Hàng cuối cùng là ghế tình nhân. Hai bên sẽ có các đôi các cặp anh anh em em, lại càng không thoải mái.”
“Còn có cả ghế tình nhân sao?” Trương Hồng ngạc nhiên thú vị, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền hỏi Diệp Phàm, “Vậy hai con bình thường hay ngồi chỗ nào? Không lẽ cũng ngồi ghế tình nhân…”
“Ngồi ở giữa, ngồi ghế giữa xem phim thoải mái nhất!” Diệp Phàm vội vàng trả lời, chỉ sợ mẹ cô lại nghĩ lung tung.
“Được, vậy chọn dãy ghế giữa đi, ông Diệp có ý kiến gì không?” Trương Hồng quay đầu lại hỏi chồng.
“Hay ho gì mà xem, ngồi chỗ nào chẳng như nhau.” Cha Diệp Phàm tiếp tục cất giọng khinh khỉnh, bộ dạng không màng quan tâm.
Mẹ cô: “…”
Sau cùng, họ chọn bốn ghế ngồi giữa rạp chiếu phim, soát vé rồi vào phòng.
Đây là một bộ phim bom tấn Hollywood, tình tiết chặt chẽ, kỹ xảo 3D vô cùng đẹp mắt. Bộ phim vừa chiếu đã thu được sự hoan hô của cả rạp chiếu phim, có rất nhiều người đến xem phim. Đáng tiếc, đa số tình tiết của bộ phim này, hôm qua Diệp Phàm và Đoàn Diệc Phong đã xem rồi, thế nên hôm nay xem lại thì không có quá nhiều kinh ngạc. Nhưng cha mẹ cô lại không giống cô, đây là lần đầu họ được xem phim như vậy. Rạp chiếu rộng, màn hình cực đại, quả thực giống như đưa ông bà bước qua cánh cửa của thế giới mới.
“Trời ơi, tiểu Phàm con xem kìa, những cánh hoa kia đều bị thổi bay qua đây!” Trương Hồng kinh ngạc.
Thấy mẹ kích động như vậy, Diệp Phàm rất muốn cười. Nhưng cô vẫn không quên nhắc nhở mẹ: “Mẹ ơi, mẹ nhỏ giọng một chút, sẽ quấy rầy đến người khác đó.”
“Biết rồi, mẹ không nói nữa… Ôi trời, lá cũng bay tới đây luôn!”
Cái này gọi là 3D, vô văn hóa!” Cha cô ở bên cạnh khinh bỉ.
“Xem phim không được nói lớn, biết chưa? Ông mới vô văn hóa!” Trương Hồng liếc mắt với chồng.
Cha cô: “…”
Hai người già cũng hơn trăm tuổi bẻ đôi rồi, xem phim mà vẫn ngây thơ giống học sinh tiểu học vậy. Diệp Phàm nửa cười nửa mếu, song song đó cô cũng bỗng nhiên xúc động dạt dào.
Tốt nghiệp đại học đã hai năm, cha mẹ vì muốn cô sớm có thể lấy chồng, không ngừng lải nhải với cô. Cô vẫn nghĩ như vậy rất phiền, thậm chí còn có vài lần chống đối họ, làm ầm ĩ bao lần, gây ra không ít mâu thuẫn. Thế nhưng mãi đến khi Đoàn Diệc Phong xuất hiện, cô mới ý thức được một điều. Thật ra cha mẹ không phải nôn nóng muốn cô lấy chồng, chỉ là nôn nóng muốn tìm cho cô một bến đỗ tốt.
Trong đất nước này, có rất nhiều bậc cha mẹ đã 50, 60 tuổi như cha mẹ Diệp Phàm. Mặc dù họ không được học nhiều, không biết phương pháp giáo dục khoa học là thế nào, tư tưởng lạc hậu, phong kiến bảo thủ. Thế nhưng, họ lại yêu thương con cái của mình sâu sắc, không ngại vất vả, tiết kiệm ăn uống chi tiêu, chắt chiu từng đồng. Họ dùng hết tâm huyết suốt đời,để dành tất cả những thứ tốt nhất của họ cho đứa con duy nhất của mình. Họ cố gắng hết mình, muốn trước khi họ già đi thì giao bảo bối trong tay họ cho một người mà họ có thể yên tâm.
Có lẽ có người sẽ nghĩ đây là nỗi bi ai trong cách thức giáo dục của Trung Quốc. Thế nhưng có ai có tư cách nói rằng, những tình thương vô bờ bến của cha, tình yêu đong đầy của mẹ này là sai?
Họ giống như bùn đất chịu đựng vô số sự giẫm đạp, nhưng vẫn có thể nở ra những đóa hoa tươi đẹp nhất.
“Ba mẹ, cảm ơn rất nhiều!” Diệp Phàm thầm cảm ơn trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.